Những đám mây lớn trên bầu trời được ánh chiều tà chiếu đến, nhuộm đỏ cả một khoảng không. Dòng người vội vã đi lại, kẻ thì về nhà sau một ngày dài mệt mỏi, người lại tất bật làm việc. Chỉ có mình Mai Ngọc Anh lạc lõng giữa đám đông, cô lẻ loi chậm rãi đi đến đâu thì đến.
Rõ ràng cô đã biết trước, anh sẽ không đồng ý, nhưng nhìn phản ứng lúc đầu của anh vẫn không nhịn được mà hi vọng.
“Mày tắm rửa rồi ra ăn cơm.”
“Ừm.”
Chẳng hiểu sao Lâm Hạ My lại tìm được cô đang lang thang trong vô vọng. Cô ấy đã lôi kéo Mai Ngọc Anh đi về bằng được.
Nhìn sắc mặt của Mai Ngọc Anh, không cần hỏi cô ấy cũng biết chuyện này không thành rồi.
Quan Tuấn Bách đó, cái tôi của hắn quá lớn. Hắn coi việc đó như là sự thương hại của Mai Ngọc Anh vậy, hắn sẽ không bao giờ chấp nhận.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Cô ấy biết Mai Ngọc Anh rất mạnh mẽ, kiên cường. Nhưng cô đã từ bỏ sự phát triển ở Ý mà trở về, cuối cùng nhận lại trái đắng.
Có đáng không?
“Tao không khóc đâu, tao đã chuần bị sẵn phương án dự phòng rồi.”
“Suy nghĩ chu toàn quá ha.”
“Đương nhiên.”
Mai Ngọc Anh cô là ai chứ? Cô dám chắc, cô hiểu rất rõ về Quan Tuấn Bách. Lí do ư? Cô dõi theo anh từ rất lâu, cô yêu anh mười năm.
Màn đêm bao trùm thành thị tấp nập, ánh đèn đường chiếu sáng, phía dưới có những cặp đôi nắm tay nhau, vô cùng lãng mạn. Bóng của họ hắt lên đường, cảnh đẹp thật. Nhưng cô không hề thấy vui.
Rõ ràng đã bảo không có gì phải đau lòng rồi mà? Quan Tuấn Bách vẫn như vậy, đây chẳng phải kết quả mà cô đã dự đoán được sao?
Khi nghe câu nói ấy của anh, tim cô như bị mảnh dao cùn cứa từ từ, nỗi đau âm ỉ kéo dài, ngứa ran. Anh nói rất đúng, từ bốn năm trước, hai người bọn họ đã chẳng còn liên quan đến nhau.
Suy cho cùng, chỉ có Mai Ngọc Anh cố chấp với đoạn tình cảm này. Cô có thể buông bỏ để tiến tới mối quan hệ khác, nhưng cô không làm được.
Anh là mặt trời nhỏ của cô, anh là bức tường thành chế ngự nơi cô.
Trong miệng kẻ khác, cô là đứa con gái mặt lạnh, dù trong bất cứ chuyện gì cũng đều vô cảm. Đôi khi lại đanh đá, khiến người khác vô thức né tránh.
Nhưng....
“Em đã rũ bỏ hết móng vuốt răng nanh, đưa cho anh phần mềm mại nhất, anh vẫn không thể chấp nhận em sao? Em không cần anh phải yêu em sâu đậm, chỉ cần... chỉ cần ánh mắt của anh, dừng lại nơi em một chút... một chút thôi.”
Liệu như vậy có tham lam quá không?
Trong bóng tối lặng thinh chỉ có giọng nói thê lương của Mai Ngọc Anh.
Nhiều lúc, Mai Ngọc Anh muốn từ bỏ, nhưng vẫn không có cách nào, ngừng nhớ về anh. Khi ở Ý, cô tứ cố vô thân những lúc mệt mỏi cô lại nhớ về anh, lại cố gắng.
Anh dần dần, trở thành động lực để cô nỗ lực. Hỏi làm sao mà buông bỏ được?
Sáng hôm sau, Mai Ngọc Anh đi đến Quan thị một lần nữa.
“Tôi chỉ muốn hợp tác với Quan thị thôi, lần này không liên quan đến Tuấn Bách.”
Trước sự nhiệt tình của cô gái này, Quan Tuấn Anh chỉ biết lắc đầu, cũng được thôi, dù gì cũng không có hại.
Dù gì, cũng không phải là làm bảo mẫu cho Tuấn Bách, nên chắc anh cũng không phản đối đâu.
“Tôi rất tò mò về mối quan hệ của cô với em trai tôi đấy.”
Mai Ngọc Anh nghe vậy cười nhẹ, nói: “Tôi biết rõ chuyện giữa hai anh em nhà anh, anh đoán xem, quan hệ của tôi và Tuấn Bách như thế nào?”
Quan Tuấn Anh bất ngờ nhìn cô. Người biết rõ chuyện nhà họ chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà Mai Ngọc Anh biết được. Cô là một người rất thông minh, không đi thẳng vào vấn đề, mà dẫn dắt để anh ta tò mò càng thêm tò mò.
Thú vị. Bất quá, với thái độ của Quan Tuấn Bách ngày hôm qua, Quan Tuấn Anh đại khái đoán ra được sức ảnh hưởng của cô gái này trong lòng Quan Tuấn Bách. Xem ra, sắp tới sẽ có nhiều chuyện thú vị đây.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Kí hợp đồng thành công, cô không thể chăm sóc anh cũng không sao. Chỉ cần hợp tác với Quan thị, thì thi thoảng cô có thể gặp được anh, biết được tình hình của anh, cũng mãn nguyện.
Biệt thự nhà họ Quan...
Quan Tuấn Bách lại nổi nóng, doạ người làm sợ đến run bần bật.
“Sợi dây chuyền của tôi ở đâu? Hả?”
Anh rất ghét người khác vào phòng của mình, từ khi bị tai nạn, ngày nào người giúp việc cũng vào phòng anh dọn dẹp. Nhưng anh đã cấm những kẻ đó động vào ngăn tủ thứ hai rồi. Thế quái nào dây chuyền lại mất được.
Quản gia Tiến thấy tình hình không ổn, liền gọi bác sĩ đến, cùng người khác chế ngự tiêm thuốc cho anh. Sau đó tập hợp tất cả mọi người lại.
“Hôm qua, ai là người dọn dẹp trong phòng cậu chủ?”
Dù người hầu trong nhà đã giảm đi, nhưng lương của người làm vẫn như cũ, so với những nơi khác phải nói là cao hơn gấp mấy lần.
Ở trong góc khuất, một cô gái mặt mày tái mét, thì thầm với người bên cạnh: “Làm sao bây giờ, sợi dây đó không đáng bao nhiêu cả.”
Trong lúc dọn dẹp thấy sợi dây chuyền, nổi lòng tham liền lấy đi. Ai mà ngờ, đường đường là cậu chủ của Quan thị lại cất giấu một sợi dây bằng bạc rẻ tiền, đã thế còn coi trọng nó nữa chứ.