Editor: Trà Đá.
Nam Từ mang thai tháng thứ bảy, thì bên nhà họ Hoắc có người gọi điện thoại tới.
Nhưng lần này không phải ba Hoắc hay Hoắc phu nhân, mà là Hoắc Ngọc Trạch.
Lúc Nam Từ nghe nói, sửng sốt một chút, ấn tượng của cô về Hoắc Ngọc Trạch chỉ dừng lại lúc Hoắc phu nhân làm náo loạn một trận, còn anh ta thì té xỉu trước mặt mọi người.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của anh ta vẫn lành lạnh bình tĩnh như trước kia, nói được vài câu lại ho khan, Nam Từ nghe thấy có chút thương cảm.
Trong đám người nhà họ Hoắc, nếu hỏi Nam Từ ai là người bình thường nhất, thì đó chắc chắn là Hoắc Ngọc Trạch.
Mặc dù chỉ gặp anh ta vài lần, nhưng cô luôn cảm thấy anh ta là một người tốt.
Mà lần này anh ta gọi điện thoại tới, với mục đích là muốn hẹn Hoắc Lâm và Nam Từ gặp mặt một lần.
“Cô yên tâm, lần này tôi chỉ là muốn hẹn gặp mặt riêng hai người, không còn ai khác cả.” Hoắc Ngọc Trạch cố ý nhắc tới, anh ta chỉ sợ cô hiểu lầm chuyện gì đó.
Làm sao Nam Từ có thể yên tâm được, chuyện lúc trước cô còn nhớ rõ, sắc mặt Hoắc phu nhân đáng sợ như thế nào cô vẫn còn nhớ rất rõ, cho nên cô nghĩ nghĩ, không đồng ý ngay lập tức, hỏi lại.
“Vậy… Hoắc phu nhân có biết anh hẹn gặp bọn tôi không?”
“Bà nội…”
Hoắc Ngọc Trạch dừng một chút, có vẻ có chút do dự, một lát sau, lại nói: “Chúng ta gặp mặt rồi nói có được không? Tôi biết là chú không muốn gặp tôi, cho nên tôi mới gọi cho cô, nếu như có thể, tôi hy vọng gặp mặt được hai người.”
Cuối cùng Nam Từ vẫn không trả lời có đồng ý gặp mặt hay không, chỉ nói là sẽ nói với Hoắc Lâm trước, đến lúc đó gặp hay không gặp là do Hoắc Lâm quyết định.
Hoắc Ngọc Trạch cũng không tỏ vẻ thất vọng, giọng nói vẫn nhàn nhạt: “Được, vậy làm phiền cô.”
…
Đêm đó, Nam Từ nói chuyện này với Hoắc Lâm.
Bởi vì dạo gần đây cô rất thích ngủ, mỗi ngày đều ngủ đến giữa trưa, cho nên cũng không ép buộc bản thân đến công ty với anh. Còn Hoắc Lâm vẫn giống như thường ngày, tan việc xong cũng không đi xã giao, mọi bữa tiệc đều đẩy cho trợ lý Trương, còn anh về nhà với Nam Từ.
Ngày đó về nhà, Hoắc Lâm có cảm giác bảo bối của anh cứ như có chuyện muốn nói nhưng lại thôi, anh còn tưởng cô làm gì dở khóc dở cười không muốn cho anh biết, dù sao sau khi cô có thai, mọi cử động của cô đều được Hoắc Lâm để ý đến.
Cho nên anh cũng không gấp, chỉ chờ cô chủ động nói cho anh biết.
Nhưng không ngờ điều cô nói ra lại là về chuyện của Hoắc Ngọc Trạch.
Nam Từ kể lại hết nội dung cuộc gọi của Hoắc Ngọc Trạch, sau đó nhìn anh do dự, mở miệng hỏi: “Anh nghĩ chúng ta có nên đi gặp mặt không?”
Ngược lại Hoắc Lâm không để ý, ôm Nam Từ ngồi lên đùi mình, bàn tay vuốt ve cái bụng tròn vo của cô.
“Em muốn đi hả? Nếu em muốn thì chúng ta tới gặp một chút.”
Nam Từ kinh ngạc nhìn anh: “Sao lại liên quan đến em? Người ta chủ yếu là muốn gặp anh kìa.”
“Vậy thôi không gặp.”
“…”
Nam Từ yên lặng nhìn anh, cuối cùng nhịn không được, nói: “Hay là… Tới gặp chút đi? Em nghe giọng của cậu ấy… Có vẻ đáng thương, chắc là sẽ không có ý đồ gì xấu đâu.”
Bây giờ Hoắc Lâm hoàn toàn đồng ý cô vô điều kiện, nghe cô nói, anh khẽ cười nói: “Ừ, vậy thì nghe lời bảo bối, đi gặp một chút vậy.”
~
Ngày gặp mặt, Hoắc Ngọc Trạch đến từ rất sớm, lúc bọn họ đến chỗ hẹn, thì đã thấy ấm nước trên bàn đã uống được phân nửa.
Anh ta trông thấy cái bụng tròn vo của Nam Từ cũng không suy nghĩ gì, thậm chí còn muốn chủ động đứng lên giúp cô kéo ghế, nhưng Hoắc Lâm ở bên cạnh chăm sóc cô rất chu đáo, anh ta hoàn toàn không có cơ hội.
Anh ta biết ở trước mặt hai người bọn họ cũng không thể hàn huyên về mối quan hệ gia đình được, cho nên không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Bà nội nhập viện rồi, bị liệt người.”
Lúc nói chuyện, Hoắc Ngọc Trạch có vẻ như rất bình tĩnh, nhưng Nam Từ có thể thấy được đáy mắt anh ta có một tia khổ sở.
Cô thật ra cũng hiểu, dù sao Hoắc phu nhân chỉ đối xử tệ bạc với Hoắc Lâm, còn những người khác thì cũng không tệ.
Chí ít từ góc độ của Hoắc Ngọc Trạch, bà ta hẳn là một người bà hiền lành.
Nhưng cô có thể hiểu, cũng không đồng nghĩa với việc chấp nhận điều đó.
Cho nên chưa đợi Hoắc Lâm lên tiếng, cô đã mở miệng trước: “Rồi sao? Cậu tìm bọn tôi chỉ để nói điều này thôi sao? Ý cậu là muốn bọn tôi đến trước giường bệnh của bà ta để trả hiếu sao?”
“Không phải.” Giọng nói của Hoắc Ngọc Trạch lành lạnh, “Tôi chỉ muốn… Muốn thay bà nội nói tiếng xin lỗi với hai người.”
Nam Từ ngẩn người, một lát sau quay đầu nhìn Hoắc Lâm, mà mặt mày Hoắc Lâm cũng nặng nề, không có phản ứng gì quá lớn.
Đầu ngón tay Hoắc Ngọc Trạch vân vê tách trà, đôi mắt rủ xuống, không để bọn họ nhìn thấy rõ thần sắc của anh ta.“Trước đó bà nội muốn đưa con của hai người vào nhà họ Hoắc, cũng chỉ vì tôi.”
Chuyện này anh ta cũng mới biết cách đây không lâu.
Tình cảm của Hoắc Ngọc Trạch đối với người chú là Hoắc Lâm cũng không quá sâu, nói một cách khác, trừ người cha đã qua đời của Hoắc Ngọc Trạch, thì tình cảm của Hoắc Lâm đối với người khác rất lạnh nhạt.
Cho dù bà nội đối với anh ta rất tốt, nhưng anh ta cũng khó mà chấp nhận.
Có thể là do tính tình.
Cho nên sau khi anh ta đổ bệnh, cũng không thích người khác xen vào chuyện của mình.
Anh ta đều nghe qua hết chuyện của nhà họ Hoắc và nhà họ Nam, nhưng cũng không quan tâm lắm. Thậm chí sau khi người chú nuôi Hoắc Tu Thần bị bắt giam, bà nội khóc mấy ngày đêm, còn anh ta cũng không có cảm xúc gì.
Nhưng trước đó không lâu, lúc ông bà nội cãi nhau, anh ta vô tình nghe thấy bà nội nói sẽ đưa con của chú đến nhà họ Hoắc để nuôi, mục đích là muốn sau khi đứa bé lớn lên sẽ chăm sóc bọn họ, và chăm sóc cả anh ta nữa.
Hoắc Ngọc Trạch chỉ cảm thấy quá hoang đường, cũng cãi nhau ầm ĩ với bà nội một trận.
Về sau bà nội vẫn còn đang tức giận, bước xuống cầu thang bị hụt chân, trực tiếp ngã lăn xuống, lúc đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói bà nội bị liệt nửa người… Nói trắng ra là bị tai biến.
Anh ta tự trách bản thân, ở trước giường bệnh của bà nội mấy ngày đêm, cuối cùng suýt chút nữa hại cả bản thân.
Sau đó ông nội không chịu nổi, cưỡng chế anh ta phải về nhà nghỉ ngơi.
Mà ngày đó sau khi về nhà, anh ta cũng nghĩ ngay đến việc gọi điện thoại cho Nam Từ, hẹn gặp hai người bọn họ một lần.
Câu “Xin lỗi” này anh ta thay mặt bà nội nói, cũng chính là điều anh ta cũng muốn nói.
“Tôi biết bà nội đối với hai người mà nói thì tội ác tày trời, nhưng đối với tôi thì bà nội là một người thân. Trước kia bà nội đã làm qua rất nhiều chuyện sai, tôi không thể thay bà nội đền bù, nhưng cũng muốn thay bà nội nói một câu “Xin lỗi” với hai người.”
Hoắc Ngọc Trạch vừa nói vừa đứng lên, gập mình cúi đầu thật sâu trước mặt hai người.
“Hai người yên tâm, sau này bà nội sẽ không làm phiền đến cuộc sống của hai người nữa đâu.”
~
Lúc ba người rời đi, Hoắc Lâm và Nam Từ lên xe trước. Hoắc Lâm đỡ Nam Từ, giống như là che chở cho một bảo bối rất đáng trân quý.
Hoắc Ngọc Trạch nhìn bóng lưng bọn họ, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Quả nhiên những người rời xa tôi mới có thể có cuộc sống hạnh phúc.”
Giọng nói của anh ta có chút lạnh lẽo, mơ hồ xen lẫn một tia cô độc.
Một lát sau, anh ta bình tĩnh xoay người, lại trở về là một Hoắc Ngọc Trạch lạnh nhạt.
~
Lúc lên xe về nhà, Nam Từ cứ một mực nhìn Hoắc Lâm mà đánh giá.Trong lúc trò chuyện với Hoắc Ngọc Trạch, Hoắc Lâm hoàn toàn không nói một câu, cô cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
Cô không biết nên nói gì, chỉ có thể thay đổi sự chú ý của anh.
Thế là cô dừng một chút, kéo tay anh, đặt lên bụng mình.
“Con vừa mới đạp nè, anh mau sờ xem.”
Hoắc Lâm đương nhiên đoán ra được ý đồ của cô, thế là phối hợp sờ soạng một chút, sau đó cong môi cười: “Bảo bối của anh lại đang suy nghĩ gì đó?”
“Rõ ràng là anh!” Nam Từ có chút phàn nàn nhìn anh: “Sau khi lên xe cũng không nói gì, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì!”
“Không có.” Hoắc Lâm nhéo má Nam Từ: “Anh chỉ đang suy nghĩ trước đó có giới thiệu qua một bác sĩ nước ngoài có tay nghề rất cao, thân thể của thằng bé nhìn cứng rắn hơn nhiều.”
Nam Từ đương nhiên hiểu ý anh muốn nói là Hoắc Ngọc Trạch.
Nhưng cô vẫn có chút không tin, nghi ngờ nhìn anh: “Thật không? Anh chỉ đang nghĩ đến điều này thôi hả? Không phải là đang suy nghĩ… Về Hoắc phu nhân đó chứ?”
Hoắc Lâm bật cười: “Anh suy nghĩ đến bà ta làm gì?”
Anh nói xong, cúi người hôn lên bụng Nam Từ, sau đó lại hôn lên trán cô.
“Không phải bảo bối cua anh đã nói rồi sao? Sau này ngoại trừ em và con ra, thì anh không cần phải hao tâm tổn sức vì những người không đáng sao.”
“Ừ!” Nam Từ gật gật đầu.
Hoắc phu nhân bị tai biến thì sao? Ở trong mắt cô, mọi chuyện liên quan đến Hoắc phu nhân đều không đáng được thương cảm.
Những người thân khác có thể sẽ cảm thấy đau buồn, nhưng hiện tại Nam Từ chỉ có thể nghĩ đến Hoắc Lâm mà thôi.
Trước khi có cô, Hoắc Lâm chưa bao giờ nhận được tình thương của mẹ, ở nhà họ Hoắc cũng không mang lại cho anh chút ấm áp gì, cho nên cô có thương người ngoài, cũng không thể nào thương cảm nổi với Hoắc phu nhân.
Tóm lại Nam Từ cảm thấy bà ta xứng đáng nhận được những gì bà ta đã làm.
Nhưng những lời này cô cũng không thể nói với Hoắc Lâm, cô cũng thật sự không biết trong lòng anh nghĩ gì, dù sao hai người cũng có quan hệ máu mủ.
Thế là cô không tiếp tục đề tài này nữa, mà nói đến những chuyện khác.
“Tháng sau trợ lý Trương kết hôn, anh nhớ chứ?”
Hoắc Lâm ôm Nam Từ, lười biếng đáp: “Ừ.”
“Anh ta muốn chúng ta đến dự hôn lễ, nghe nói anh ta đã nói với các đồng nghiệp rồi, còn bảo em ngày đó nhất định phải kéo được anh đi.” Nam Từ cười hì hì ngẩng đầu nhìn anh: “Dù sao cũng không mất quá nhiều thời gian, ngày đó chúng ta tới đó đi tản bộ một vòng lộ mặt chút là được rồi.”
Nam Từ muốn làm gì, thì Hoắc Lâm cũng đáp ứng vô điều kiện.
Nhưng lần này…
“Tháng sau, có phải là tháng dự sinh của em đúng không?”
“Em tính hết rồi, ngày trợ lý Trương kết hôn còn dư 10 ngày mới đến ngày dự sinh, em đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói là vận động nhẹ nhàng còn giúp em dễ sinh nữa, không sao đâu.”
Hoắc Lâm vẫn rất lo lắng, nhưng lại không lay chuyển được cô, cuối cùng cũng phải đồng ý.
Nhưng ai mà ngờ, người tính không bằng trời tính, ngày đó em bé trong bụng Nam Từ lại đòi ra sớm hơn so với dự kiến.
Mà ngày đó lại trùng hợp ngày trợ lý Trương kết hôn.
Ngày đó, trợ lý Trương cực kỳ vui vẻ, một là bởi vì đã lừa gạt được bà xã chịu về chung nhà với anh ta, hai là bởi vì ông bà chủ sẽ nể mặt tới tham dự hôn lễ của mình.
Dù sao người trong công ty cũng đã cưới rất nhiều, nhưng cho dù là đám cưới của những quản lý cấp cao, thì ông chủ cũng chưa từng tới tham dự.
Mà tiệc cưới của anh ta lại được ông chủ đến tham dự, đồng thời bà chủ còn tặng một phong bao lì xì siêu dày, đây quả thật là cho anh ta chút mặt mũi.
Mà Nam Từ cũng chưa từng tham dự hôn lễ nào, cho nên sau khi đi vào mới thấy cực kỳ náo nhiệt, tâm tình cũng vui vẻ lên rất nhiều.
Chỉ là sau khi người chủ trì lên tiếng “Chúng ta cùng vỗ tay chào mừng cô dâu…”, cô còn chưa kịp nhìn mặt cô dâu, thì có cảm giác bụng bắt đầu đau đớn không hề bình thường.
Hoắc Lâm mặc kệ những sự náo nhiệt xung quanh, toàn bộ ánh mắt lúc nào cũng tập trung trên người Nam Từ. Lúc cô có phản ứng kỳ lạ, anh cũng lập tức nhận ra ngay.
“Sao vậy?” Anh vịn cô hỏi.
Nam Từ vừa điều chỉnh hô hấp, vừa miễng cưỡng đè ép cơn đau, nói với anh: “Em bé… Em bé có lẽ là đòi ra rồi.”