Trước giao thừa một ngày, Nam Từ mang thai tuần thứ 20.
Hôm đó, Hoắc Lâm đi cùng với cô đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát, sáng sớm Nam Từ đã bị bác sĩ dẫn đi làm nhiều xét nghiệm và khám tổng quát, may mắn là kết quả mọi thứ đều bình thường.
Bởi vì dạo gần đây Nam Từ thường xuyên vào các trang mạng dành cho các mẹ bỉm sữa, thấy một bài đăng có chút sợ hãi, thế là không yên tâm, lại hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, con của tôi có vấn đề gì không? Nếu có tin gì xấu thì bác sĩ đừng giấu diếm, cứ nói thẳng.”
Bác sĩ rất bất đắc dĩ, mà không chỉ một mình bác sĩ, mà Hoắc Lâm cũng hết cách.
Anh đứng phía sau cô, hai tay đặt lên bả vai Nam Từ, chủ động mở miệng:
“Xin lỗi, dạo gần đây vợ tôi có đọc thấy vài tin tức không tốt, cho nên hay lo lắng. Em bé hoàn toàn khỏe mạnh đúng không bác sĩ? Còn vợ tôi thì sao? Có phải cũng rất tốt không?”
So với việc Nam Từ lo lắng cho em bé, thì Hoắc Lâm càng để ý đến sức khỏe của Nam Từ hơn.
Dù sao phụ nữ mang thai rất vất vả và yếu ớt, anh không thể chuyện gì xảy ra với cô được.
Bác sĩ nghe Hoắc Lâm xong, gật gật đầu: “Đúng vậy, tất cả đều rất tốt, thường thì phụ nữ mang thai trong giai đoạn này hay mắc bệnh thiếu máu hoắc là tiểu đường thai kỳ, nhưng vợ của ngài Hoắc lại hoàn toàn không có những triệu chứng bất thường, dinh dưỡng cũng được bổ sung rất cân đối.”
Ngược lại Hoắc Lâm tin tưởng lời này, dù sao so với ba tháng trước, thì bây giờ Nam Từ đã ổn hơn rất nhiều. Ăn gì cũng không cần tốn sức, không cần dỗ, nếu cô thèm món gì thì sẽ tự mình đưa ra yêu cầu.
Có vài lần, anh bị cô lay dậy lúc nửa đêm, anh mở đèn ngủ lên nhìn cô một cái, phát hiện cô đang ôm cánh tay anh, mặt mày đáng thương nhìn anh.
“Hoắc tiên sinh, em muốn ăn mì lạnh, loại mà được xối tương vừng dầu cay, còn có hành lá ngâm chua nữa…”
Hoắc Lâm đương nhiên đáp ứng hết mọi yêu cầu của cô, lúc này xuống giường định đi mua cho cô.
Nhưng Nam Từ cũng không phải nhao nhao muốn đi cùng, chỉ nói để anh đi một mình buồn, nên muốn đi cùng với anh.
Mới đầu Hoắc Lâm không chịu, nhưng mới nói vài câu thì miệng Nam Từ bắt đầu vểnh lên như sắp khóc, từ lúc cô mang thai, cảm xúc cực kỳ không ổn định, anh hoàn toàn không dám nói gì quá nặng nề, chỉ có thể đáp ứng cô.
Sau đó anh chở cô đi, cũng may mắn là cửa tiệm mở 24 giờ, anh xuống xe đi mua cho cô, lúc quay lại thì Nam Từ đã ngủ thiếp đi.
Trong xe rất ấm, gương mặt lúc ngủ của cô đỏ bừng, sau khi kết thúc giai đoạn nôn nghén, lượng cơm cô ăn cũng nhiều lên một chút, gương mặt có chút hốc hác lúc trước đã được căng tròn hơn, thậm chí trông còn ngây thơ và động lòng người nhiều hơn.
Lúc ấy Hoắc Lâm cũng không nỡ đánh thức cô dậy, cũng không muốn cô khó chịu, thế là rón rén ôm cô ra ghế sau, để cô nằm trong lồng ngực anh ngủ hết đêm.
Sau khi trời vừa sáng, cô tỉnh dậy còn oán trách mì đã bị trương lên, không có cách nào ăn được.
Hoắc Lâm chuẩn bị xuống xe mua lại cho cô một tô khác, thì Nam Từ kéo tay anh lại.
Lúc đó gương mặt cô hồng hồng, có vẻ như có chút xấu hổ, ho hai tiếng: “Thôi được rồi, hay là… Chúng ta đi ăn món xào đi?”
Hoắc Lâm cảm thấy từ sau khi Nam Từ có thai, thì tính tình trở nên rất trẻ con, giống như bây giờ, rõ ràng là cô thèm ăn món khác, nhưng lại không muốn thừa nhận.
Nhưng rất kỳ quái là bảo bối của anh cho dù ở trong trạng thái nào, thì anh cũng yêu hết.
Coi như là anh cam tâm tình nguyện bị cô hành hạ.
~
Lúc ra khỏi bệnh viện, thì tuyết bắt đầu rơi.
Tài xế đứng chờ sẵn ở ven đường, thấy bọn họ ra, vội vàng xuống xe mở cửa xe.
Lúc này bước chân Nam Từ dừng lại.
Cô lắc lắc cánh tay anh, nhõng nhẽo: “Hoắc tiên sinh, em muốn đi tản bộ hít thở không khí một chút.”
Hoắc Lâm cảm thấy thời tiết bên ngoài thật sự hơi lạnh, sợ cô bị cảm, thế là anh nhẹ giọng thương lượng: “Về nhà rồi anh với em xuống tầng trệt đi dạo được không? Dù sao ở đó cũng rất lớn, chỉ có hai người chúng ta.”
“Đâu có giống nhau!” Nam Từ không cam lòng bĩu môi.
“Anh sợ em bị lạnh.”
Nam Từ chớp mắt, cười híp mắt mở nút áo khoác của anh, sau đó cơ thể nhỏ nhắn chui vào trong áo anh.
“Tốt rồi, không lạnh nữa.”
Hoắc Lâm cảm thấy câu nói này rất quen tai.
Nam Từ quay đầu giương mắt nhìn anh: “Anh quên rồi hả? Giao thừa năm đó anh cũng giúp em sưởi ấm như vậy đó.”Cô cười đắc ý như một con thỏ vừa trộm được cà rốt, đáy mắt tràn đầy ý cười.
Hoắc Lâm cũng cong môi cười, anh dùng áo khoác bọc cả người cô lại.
Sau đó, anh khẽ cúi đầu, gương mặt tuấn tú tiến sát đến mặt cô, môi mỏng hôn lên môi cô.
“Ừ, tốt rồi, không lạnh nữa.”
Thời tiết giống nhau, giọng điệu giống nhau,
Chỉ là tâm tình của Nam Từ khi đó và bây giờ khác nhau.
Khi đó thái độ của cô cũng chưa rõ ràng với Hoắc Lâm, thậm chí còn có chút e ngại anh. Anh che chở cô, yêu chiều cô, là chỗ dựa vững chắc cho cô, nhưng ấn tượng ban đầu của anh đã thực sự như bóng ma ám ảnh cô quá sâu.
Cho nên sau đó, để cho cô có thể tiếp nhận anh nên cũng đã lãng phí một đoạn thời gian rất lâu, cũng may Hoắc Lâm một mực trông coi cô, chờ đợi cô.
Nhưng bây giờ lại khác, hiện tại Nam Từ cực kỳ yêu người đàn ông này, có vẻ như tình yêu của cô tràn ra từ tận đáy lòng cô.
Cô ăn đồ ăn ngon, cũng muốn chia sẻ cho anh, mặc dù đôi khi cô tham ăn đến mức chỉ chừa lại cho anh một chút, nhưng ít nhiều cũng muốn anh nếm thử. Nghe nhạc dưỡng thai êm tai, nếu như anh không ở bên cạnh, thì sẽ ghi âm vào Wechat rồi gởi cho anh nghe, sau đó sẽ nghe được giọng nói trầm thấp của anh đáp lại: “Ừ, bảo bối của anh thích bài này quả thật rất hay.”
…
Có rất rất nhiều chi tiết nhỏ trong sinh hoạt hàng ngày, cảm giác mỗi chuyện cũng không lớn, thậm chí còn không bằng những gợn sóng trước lúc kết hôn, nhưng khắp nơi lại tràn ngập hạnh phúc.
Cô yêu anh, khả năng này cũng nằm trong hạnh phúc, từ từ trở nên càng ngày càng nhiều.
Có lẽ từ đầu tình cảm của hai người cũng không ngang nhau, nhưng hiện tại Nam Từ có thể đảm bảo ít nhất tình cảm của hai người là cân bằng nhau, sẽ không có chuyện người nào yêu người nào hơn.
Hoắc tiên sinh vì cô mà cực kỳ nỗ lực, cô cũng đang dùng cách thức của mình để bù đắp cho anh.
Nghĩ tới đây, hốc mắt Nam Từ lại nóng lên.
Cô được Hoắc Lâm quấn trong áo khoác, tay anh ôm cái bụng có chút to ra của cô, chậm rãi di chuyển về phía trước, cô nhìn dòng xe cộ cách đó không xa, bỗng nhiên mở miệng:
“Nhớ đêm giao thừa năm đó, anh còn dẫn em đi đua xe.”
Hoắc Lâm đương nhiên nhớ kỹ, cho nên nhẹ giọng đáp: “Ừ.”
“Lúc đó em vẫn cảm thấy anh rất đáng sợ, ấn tượng thật sự không thể nào thay đổi, mà anh không chỉ ác với người khác, mà anh còn ác với chính bản thân mình… Không cần quan tâm sinh mạng thế nào mà đua xe nguy hiểm như vậy.”
Nghĩ tới đây, Nam Từ quay đầu nhìn anh.“Hoắc Lâm, sau này không được như vậy nữa.”
Bất kỳ chuyện nguy hiểm nào hại bản thân đều không được làm.
Anh không còn độc thân nữa, cũng có người lo lắng cho anh, đau lòng vì anh, không được liều mạng như vậy nữa.
Hoắc Lâm đương nhiên hiểu rõ ý cô, cong môi cười.
“Ừ, vì em và con, anh sẽ cố gắng sống lâu trăm tuổi.”
Nam Từ thích nghe lời này, gương mặt có chút ỉu xìu lúc này cũng rạng rỡ hẳn lên.
Đúng lúc này trong không gian bay tới mùi hạt dẻ nướng, cô vừa ngửi ngửi vừa nhìn bốn phía tìm quầy hàng.
Sau đó thấy một cửa hàng bán hạt dẻ nướng ở bên kia đường, người xếp hàng cũng rất dài.
Cô lập tức hưng phấn, ánh mắt nhìn chằm chằm bên kia, vội vã nói: “Hoắc Lâm, bác sĩ nói em sức khỏe rất tốt đúng không?”
“Ừ?”
“Vậy em ăn chút đồ ngọt nhé? Anh nhìn cửa hàng bán hạt dẻ nướng bên kia đường kìa, người xếp hàng đông như vậy, chắc chắn rất ngon!”
Nói xong, cô lôi kéo Hoắc Lâm chạy qua phía bên kia.
Hoắc Lâm sợ cô chui ra khỏi áo khoác của anh sẽ bị lạnh, nhưng lại thấy cô quá gấp, thế là nghĩ nghĩ, anh trực tiếp cởi áo khoác khoác lên người cô.
Nam Từ không cao lắm, cho nên lúc này mặc áo khoác của Hoắc Lâm, giống như là một đứa bé mặc trộm quần áo của người lớn vậy.
Cô nhìn anh có chút đau lòng, thấy anh chỉ mặc mỗi âu phục, nói: “Hay là em đi xếp hàng, còn anh về xe chờ em?”
“Em nghĩ anh chịu làm vậy sao?”
Hoắc Lâm không nói nữa, nắm tay cô, trực tiếp kéo cô đi qua các cột đèn giao thông xanh đỏ, tiếp đó lại vững vàng đi tới cửa hàng bán hạt dẻ nướng.
Xếp hàng khoảng mười phút, thì đã mua được hạt dẻ nướng, Nam Từ cầm túi giấy cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ rất nóng.
Cô cực kỳ vui vẻ, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
Cô vừa thổi vừa lột hạt dẻ định đưa vào miệng.
Cuối cùng, cô đảo mắt, bàn tay đi được nửa đường lại chuyển hướng, đưa tới trước miệng anh.
“A, Hoắc tiên sinh cũng đã cực khổ rồi, cho anh ăn trước.”
Hoắc Lâm nhướn mày, anh biết cô muốn gì, nhưng vẫn phối hợp há miệng.
Quả nhiên, anh vừa cúi đầu thì Nam Từ bỗng rút tay về, cười hì hì với anh.
Sau đó vừa nhai hạt dẻ vừa thỏa mãn, nói: “Ai da, ngọt quá đi.”
Hoắc Lâm nhìn cô, ý cười ấm áp tràn đầy đáy mắt.
Tiếp đó, anh cúi đầu xuống, giữa dòng người ầm ĩ náo nhiệt lui tới bên đường, anh hôn lên môi cô.
Bởi vì cô còn mang thai, cho nên Hoắc Lâm không dám làm bậy giống ngày thường, chỉ hôn cạn chứ cũng không sâu.
Lúc tách ra, cô có chút thở gấp, hai gò má ửng đỏ, giống như một viên anh đào đẹp mê người.
“Anh sống lâu như vậy mà chỉ có chiêu này thôi à.” Cô oán trách nhìn anh.
Anh cong môi cười, cúi đầu chống lên trán cô.
“Vậy sao bảo bối của anh sống lâu như vậy mà vẫn còn ngọt?”
Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo ý cười, nói với cô.