Hôm nay trăng sáng thật, xa xa là những vì sao như ôm trọn cả bầu trời rộng lớn. Những kí ức của tuổi thơ bỗng tràn về, trong dòng hồi nhớ ấy, cô thấy bóng dáng của hai đứa trẻ, những tiếng vui cười rộn rã cả khu vườn nhỏ bé.
“Hai, hai đoán xem, hoa này là hoa gì.”
“Đương nhiên là hoa vạn thọ rồi.”
“Hai không biết mà cũng bày đặt tài lanh, hoa này là hoa mai, là hoa mai ấy hai. Đấy, hoa mai nó có màu vàng, vạn thọ làm gì có màu vàng.”
“Nhưng bây giờ là mùa thu, còn mai chỉ nở vào mùa Xuân, nên đây không phải mai.”
“Em đã nói đây là hoa mai mà.”
“Ờ, đây là hoa mai, là anh sai.”
Thế đấy, anh mà không chiều ý nó thế nào bão tố cũng sẽ ập đến cho mà xem. Bây giờ con chó chạy ngang mà nó bảo con mèo anh cũng phải mỉm cười mà bảo đúng.
“Hai nè, sau này nhất định em sẽ đi thi bông hậu, hai biết sao không.”
“Bởi vì Thảo Chi của anh rất ư là xinh đẹp, dễ thương mà lại vô cùng thông minh nữa.”
“Hai chỉ được cái nói đúng.”
“Vậy thì sao?”
Thế là một cái thơm má đã tặng cho hai, chả biết cái câu hỏi ấy Chi đã hỏi hai bao nhiêu lần rồi? Đến nỗi Phong thuộc nó mới ghê chứ! Mà mỗi lần anh hai nói đúng ý cô là cô sẽ có một món quà tặng hai, tuy nó quen thuộc nhưng đối với hai dường như lúc nào cũng mới lạ, hai cười rất tươi mỗi khi nụ hôn vừa dứt, mà hai tham lam lắm, không chỉ một cái đâu, hai bắt Chi phải thơm đều trên mặt, mệt chết!
Có lần Chi mều máo mách hai, cái tụi nhỏ ngoài kia bảo Chi là thứ con hoang, cái đồ trôi sông lạc chợ, Chi chẳng hiểu chúng nó nói vậy là ý gì, Chi chỉ biết chúng nó mắng mình. Hai giải thích rằng con hoang nghĩa là con cưng, tức là cha mẹ rất thương mình, trôi sông lạc chợ tức là cha mẹ thương mình nên dẫn mình đi tắm sông, đi chợ mua bánh nữa. Hai là người lớn mà, hai nói gì mà chả đúng, Chi luôn luôn tin những gì mà hai nói.
“Hai nhìn xem, em với mấy con tiên Winx ai đẹp hơn.”
“Đương nhiên là Thảo Chi rồi, đó là điều hiển nhiên.”
“Nhưng sao Thảo Ân bảo em xí quắc, Winx đẹp hơn nhiều?”
“Thảo Ân nó còn nhỏ, nó không biết thế nào là đẹp cả.”
“Thật sao?”
“Thật!”
Vậy là có đứa cười hì hì, anh thì lắc đầu với sự nghịch ngợm ấy.
Những kí ức ấy thật đẹp, nhưng sao tim cô lại nhói như thế? Sao nước mắt cô cứ mãi chảy như thế? Cô cũng chẳng biết nữa.
“Hai à! Bây giờ hai chỉ căng thẳng về công việc nên hai mới ra như thế phải không? Chi sẽ không trách hai đâu, bởi hai mãi mãi là người anh yêu quý của Chi mà, nhưng hai hãy nhanh trở lại như cũ nhé, Chi không thích hai như thế này tí nào.”
Có người đứng ở ngoài phòng mà lòng đau như thắt. Hai rất muốn trở lại như ngày xưa, nhưng giờ thì không được nữa rồi, hai phải mạnh mẽ để giữ lấy em, xin lỗi Thảo Chi, người con gái anh thương!
Nghe tiếng rõ cửa bên ngoài, bà Lệ Cầm nghĩ thầm:` Chà, hôm nay lịch sự gớm! Đã về còn bày đặt gõ cửa.´ Bà cũng tiến đến hầu cửa cho ông chồng lắm chuyện.
“Thế Phong, con sao vậy?”
Nhìn con trai bà sắc mặt rất kém, đôi mắt vô hồn lẳng lặng nhìn bà mà làm bà lo lắng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với nó? Trước giờ nó luôn mạnh mẽ, cứng rắn, nó chưa hề tâm sự bất kì điều gì với bà cả. Phải chăng đã có chuyện gì kinh khủng với con bà?
“Con mệt mỏi lắm rồi, mẹ làm ơn kết thút mọi chuyện đi, con xin mẹ đấy!”
“Con...con nói gì thế hả?”
“Thảo Chi không phải là em ruột của con, phải không mẹ?”
Bà choáng váng trước câu hỏi của Thế Phong. Làm sao, làm sao nó biết được chuyện này cơ chứ? Nó còn tỏ ra mệt mỏi và van này bà nói ra mọi chuyện, chẳng lẽ, mọi suy nghĩ trước đây của bà đều đúng là sự thật? Mọi chuyện làm cho bà rối như tơ vò.
“Con...con nói xằng nói bậy gì thế hả? Tại sao lại có cái ý nghĩ điên rồ ấy hả?”
“Mẹ đừng giấu con nữa, câu chuyện mà ba nói nhiều năm về trước, con đã nghe hết. Ba mẹ Thảo Chi gửi em cho ba mẹ vì hai bên là bạn bè thân thiết, họ có một chuyến công tác ở ngoài Bắc, nhưng không may mắn vì một trận tai nạn kinh hoàng đã xảy đến. Lúc ấy, Thảo Chi chỉ mới có 2 tuổi, nên ba mẹ đã nuôi em và nhận làm con ruột, đúng không mẹ?”
“Sao...sao con biết?”
“Chuyện đó đã là quá khứ, nó đã không còn quan trọng nữa, điều đáng nói là mẹ phải nói rõ về thân phận của Chi, không thể để em ấy sống trong sự dối lừa, không thể để cho em ấy sống mà không biết ba mẹ ruột của mình là ai, như thế thật tàn nhẫn!”
“Con yêu Thảo Chi?”
Nó im lặng, nảy giờ nó đang quỳ, nó quỳ mong bà nói ra mọi chuyện, chứng tỏ nó đã rất yêu Thảo Chi. Bà phải làm sao? Làm sao mới gọi là đúng?
“Nếu nói ra, con bé sẽ rất đau.”
“Thà đau một lần còn hơn để sự thật bị chôn vùi mãi mãi, như thế sẽ càng tệ hơn.”
“Con muốn xóa bỏ cái danh nghĩa này và đến với con bé?”
“Đúng! Con đã sống trong cái lớp bọc này đã rất lâu, và bây giờ con không thể chịu đựng tiếp, con muốn đến với Chi.”
“Đó là lí do mà trước đây con luôn từ chối những lần gặp mặt với những cô gái khác.”
“Đúng.”
Bà ngồi xuống, không nói gì cả, chỉ nhìn Phong một hồi lâu, rồi lên tiếng.
“Con về phòng đi, mẹ mệt rồi!”
Anh nhìn bà Lệ Cầm rồi cũng lẳng lặng rời phòng.
“Con mong mẹ hãy hiểu lời con nói, mẹ ngủ ngon!”