Có Chồng Là Thần Y

Chương 483: Chương 483: Máu lạnh




“Ông ấy... Ông ấy là ông nội Dương Chấn Nam!” Dương Hạo Phương do dự một chút, sau đó cũng nói ra quyền phân bố của nhà họ Dương.

Theo những lời Dương Hạo Phương nói thì trung tâm lãnh đạo nhà họ Dương chia làm ra thế chân vạc, mà ba thế lực cầm quyền này cũng là người có vai vế cao nhất ở nhà họ Dương, lần lượt là ba anh em Dương Chấn Đông, Dương Chấn Hoàng, Dương Chấn Nam.

Vừa rồi người gọi điện thoại cho Dương Hạo Phương chính là ông cụ thứ ba Dương Chấn Nam, cũng là ông nội ba của Dương Hạo Phương.

Thân phận địa vị của Dương Chấn Nam là chuyện không thể nghi ngờ, từ khi ông ta lên tiếng thì cho dù Dương Hạo Phương không nguyện ý thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh, nếu không, đừng nói cứu Dương Nhã Đan, ngay cả chính anh ta cũng nhận sự trừng trị nghiêm khắc của dòng họ.

Nghe xong lời của Dương Hạo Phương nói, rốt cuộc Sở Quốc Thiên cũng hiểu rõ từ đầu tới cuối, hiển nhiên, kẻ đứng đầu của chuyện này chính là Dương Chấn Nam. Muốn dì Đan bình yên vô sự cũng chỉ có thể giải quyết Dương Chấn Nam trước.

Nghĩ tới vậy, anh lập tức nhẹ giọng nói: “Anh Dương, anh cũng không cần khó xử, mọi chuyện chúng tôi đều rõ ràng, đương nhiên sẽ không làm khó dễ anh, chỉ là, bây giờ còn phải mời anh trước hết hãy tìm giúp phòng khám rồi đưa dì Đan qua đó. “Không được.”

Nào biết được, Dương Hạo Phương nghe vậy thì lập tức lắc đầu: “Bây giờ chúng ta đã bị người ta nhòm ngó tới, nếu tôi giúp các người đưa dì Đan đi phòng khám bệnh thì chắc chắn không tới năm phút, dì Đan cũng sẽ bị đuổi ra, cho dù là phòng khám đó giữ bà ấy lại thì cũng sẽ gây ra phiền phức lớn!”

Cái gì?

Trong lòng Lâm Thanh Di chấn động mãnh liệt.

Mà ánh mắt của Sở Quốc Thiên càng lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi tự mình nghĩ biện pháp “Biện pháp gì cũng vô dụng thôi.”

Vậy mà Dương Hạo Phương lại sa sút tinh thần nói: “Ông nội ba đã tự mình gọi điện thoại cho tôi, như vậy chứng tỏ ông ấy đã tự mình xem xét tới chuyện này, bây giờ toàn bộ Yên Kinh, có lẽ cũng sẽ không ai dám giữ bác gái lại đâu.”

Con ngươi Sở Quốc Thiên co rụt lại, không đợi anh ta nói chuyện, Dương Hạo Phương lại tiếp tục nói: “Bây giờ chỉ có thể đưa bác gái tới từ đầu thì đưa về đó, chúng ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về, nhà họ Dương mới không làm khó bà ấy, nếu không, mọi chuyện sẽ chỉ càng thêm nghiêm trọng thêm thôi.” “Két!”

Sở Quốc Thiên nghe thấy thế, bàn tay nắm chặt thành quyền cực mạnh mẽ, anh tức giận nói: “Anh Dương, tôi lại hỏi anh một câu, cuối cùng là dì Đan đã làm sai điều gì, sao nhà họ Dương lại muốn đuổi tận giết tuyệt với bà ấy như vậy?” “Thật xin lỗi... Dương Hạo Phương hiện lên sự giãy giua, cuối cùng cũng không nói ra. Cập nhật c*hương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм

Sở Quốc Thiên nhìn thật kỹ Dương Hạo Phương, cuối cùng anh không nói cái gì, trực tiếp ôm Dương Nhã Đan xuống xe, dẫn theo Lâm Thanh Di đi về phía trước. “Anh Sở, các người đi đâu vậy, tôi có thể đưa các người đi!” Dương Hạo Phương thấy thế, vội vàng hôn lên một câu. “Không nhọc công anh phải vất vả, dì Đan cứ để tôi chăm sóc, anh... Có thể đi rồi đấy!” Sở Quốc Thiên cũng không quay đầu lại nói.

Nhìn bóng lưng Sở Quốc Thiên dần dần đi xa, sắc mặt Dương Hạo Phương đầy khổ sở, chỉ thấy anh ta lập tức nên xuống tay lái một quyền thật mạnh, đạp mạnh chân ga rồi rời đi...

Giong như lời Dương Hạo Phương nói trước đó, Sở Quốc Thiên ôm Dương Nhã Đan đi liên tiếp mấy cái phòng khám bệnh, ở đâu có thể đuổi họ ra ngoài thì ra sức đuổi, có chỗ kia thì trốn họ như trốn ôn thần, căn bản cũng không nguyện ý giữ họ lại.

Cho dù Lâm Thanh Di ngu dốt đi nữa, lúc này cũng đã hiểu được người nhà họ Dương đúng là hoàn toàn phong sát Dương Nhã Đan, để bà ấy dưới hoàn cảnh không ai quan tâm rồi bất lực mà chết.

Thật ra, Sở Quốc Thiên muốn tìm chỗ khám bệnh cho Dương Nhã Đan, chỉ là muốn tìm cho bà chỗ tương đối tốt một chút, anh cũng không nghĩ tới sẽ tìm người chữa trị cho Dương Nhã Đan, y thuật của anh mới là tốt nhất.

Chỉ là thứ khiến anh tức giận vô cùng chính là nhà họ Dương quả máu lạnh rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.