Không thể không nói, Dương Hạo Phương vẫn còn có quyền lực khi nói chuyện, lời kia của anh ta vừa thốt ra, cho dù là người đàn ông cầm đầu kia cũng phải thay đổi sắc mặt. “Được rồi, nếu cậu chủ Phương đã nói như vậy, anh em chúng tôi sẽ nể mặt của cậu vậy!” Người đàn ông mặc âu phục nói, sau đó vung tay lên, dẫn theo đám đàn em mặc áo đen nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ.
Vẫn luôn chờ đám người kia đi thật xa, lúc này Lâm Thanh Di mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay lập tức cảm kích nói: “Anh Dương, cảm ơn anh... “Khách khí quá rồi!” Dương Hạo Phương vuốt nhẹ cằm. “Anh Dương, tôi nhìn mấy người họ hình như nhận biết anh, rốt cuộc họ là ai vậy?” Lâm Thanh Di nhẹ giọng hỏi thăm. “Bọn họ... Thật ra là vệ sĩ của nhà họ Dương chúng tôi.” Dương Hạo Phương suy nghĩ một chút, giống như thật sự suy nghĩ rồi mới trả lời một câu.
Cái gì?
Dù thế nào thì Lâm Thanh Di cũng không nghĩ tới kết quả như vậy, trong lúc nhất thời không nhịn được kinh ngạc tới trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ là Sở Quốc Thiên lại không có bất kỳ sự xúc động nào, anh lên tiếng: “Anh Dương, bây giờ dì Đan vẫn chưa vượt qua giai đoạn nguy hiểm, anh có biện pháp nào chuyển viện giúp dì ấy không?” “Anh Sở, trước đó tôi đã nói rất rõ ràng, mặc kệ là bệnh viện lớn nào cũng sẽ không giữ bác gái lại đâu, chỉ có một số phòng khám bệnh nhỏ có lẽ còn sắp xếp được thôi.” “Được, vậy trước tiên cứ tìm chỗ khám bệnh đã.” Sở Quốc Thiên cũng không có kiên trì tiếp, nói xong thì lập tức đỡ Dương Nhã Đan lên xe Dương Hạo Phương.
Ngay lúc Dương Hạo Phương chuẩn bị khởi động xe ô tô thì bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại dồn dập được gọi tới.
Dương Hạo Phương nhìn thoáng qua, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Chỉ là ngay lập tức, anh ta hít sâu một hơi, nhấn nút trả lời: “Ông nội.
Lông mày Sở Quốc Thiên hơi nhưởng lên, ông nội của Dương Hạo Phương sao?
Nếu thật sự là ông nội của anh ta gọi tới, vậy chuyện này có lẽ không phải nghiêm trọng như mình tưởng tượng ra, dù sao, Dương Chấn Đông ông nội của Dương Hạo Phương cũng do mình chữa trị cho ông ấy, nếu mình ra mặt, nhà họ Dương có lẽ cũng không làm khó dì Đan như vậy.
Chỉ là ngay lập tức trong lòng anh sinh ra một cơn tức giận tới dữ dội, mình có ý tốt cứu sống Dương Chấn Đông, kết quả nhà họ Dương lại ức hiếp người thân duy nhất của mình thành ra như vậy?
Sở Quốc Thiên nghĩ rất nhiều, thậm chí anh còn đang nghĩ xem mọi chuyện có phải có ẩn tình gì khác bên trong không, bởi vì dựa theo ấn tượng của anh với Dương Chấn Đông, người kia có lẽ cũng không phải người ăn cháo đá bát.
Sở Quốc Thiên lắc đầu, xua tan những suy nghĩ lung tung đi, nhìn Dương Hạo Phương đã xuống xe nghe điện thoại.
Lúc này sắc mặt của Dương Hạo Phương cực kỳ khó coi, hình như là đang cố gắng thuyết phục cái gì đó, nhưng cho dù anh ta khuyên thế nào, dường như đều không nhận được bất kỳ ý nghĩa thực chất nào. ТrцуeлAРР.cом *trang web cập nhật nhanh nhất
Cuối cùng, sau khi kết thúc trò chuyện, trên mặt Dương Hạo Phương vẫn giữ nguyên vẻ mặt khó coi tới cực điểm, hai mắt khi nhìn qua Sở Quốc Thiên càng mang theo sự tự trách và bất đắc dĩ.
Sở Quốc Thiên nhìn ở trong mắt, trong lòng đại khái cũng đoán được chút chuyện, trong lúc nhất thời, không khỏi nghiêm nghị hơn vài phần. “Anh Dương, có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Vẫn luôn chờ Dương Hạo Phương trở lại ghế điều khiển lần nữa, Lâm Thanh Di do dự hỏi ra một câu “Cái này còn cần phải hỏi sao, có lẽ là anh Dương cũng bị phía trên cảnh cáo, anh ta không thể nhúng tay vào chuyện này rồi.” Sở Quốc Thiên nhẹ giọng trả lời một câu.
Sắc mặt Sở Quốc Thiên cũng ảm đạm hơn, anh ta lên tiếng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi anh Sở, tôi đã cố gắng hết sức, nhưng mà, chuyện này còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của tôi... Thực sự không giúp được các người rồi!”
Sở Quốc Thiên nhìn anh ta một cái, giọng điệu hờ hững vang lên hỏi: “Là mệnh lệnh của Dương Quốc Đông sao?” “Dĩ nhiên không phải!”
Dương Hạo Phương theo bản năng lắc đầu, nói: “Ông nội bệnh nặng mới khỏi, đã lâu rồi không có lo tới chuyện trong nhà, tôi đoán có lẽ ông cụ cũng không rõ chuyện này!” “Vậy vừa rồi người anh gọi ông nội là ai?”