Có Chồng Là Thần Y

Chương 128: Chương 128: Sở Quốc Thiên đến!






"Có muốn chết thì cũng còn phải xem ông đây có nguyện ý hay không!"

Thật không ngờ, ngay tại thời điểm Uông Giai Kỳ chuẩn bị đụng vào khung cửa, Nam Cung Văn đột ngột nắm lấy tóc đuôi ngựa của cô ấy và một tay kéo cô ấy ngã xuống mặt đất.

"A!"

Ngay lập tức, Uông Giai Kỳ kêu lên một tiếng vì đau đớn, ngẩng đầu lên nhìn thấy Nam Cung Văn đang nhìn mình chằm chằm giống như ma quỷ, trong mắt cô ấy hiện lên đầy vẻ tuyệt vọng.

Chẳng lẽ số phận sau này của mình thực sự chỉ có thể như thế này thôi sao...

Tận mắt chứng kiến cháu gái mình bị Nam Cung Văn ức hiếp, trong mắt Uông Thành Đông rốt cuộc cũng có chút không thể chịu nổi, ông ta há miệng thở dốc, trầm giọng nói: "Cậu chủ Nam Cung, mời anh có chừng mực chút đi!"

"Có chừng mực?"

Nam Cung Văn bĩu môi khinh thường: "Ông cụ Uông, lợi ích thì cũng tôi đã đáp ứng với ông rồi, hiện tại ông quan tâm đến những chuyện này có phải là có chút không thích hợp hay không?"

"Người phụ nữ đã gả ra ngoài giống như bát nước hất đi, sớm muộn gì thì Uống Giai Kỳ cũng sẽ là người phụ nữ của nhà họ Nam Cung tôi. Nếu ông cố tình tới đây giả trang làm người tốt thì đừng trách tôi không giữ mặt mũi cho ông!"

Sắc mặt Uông Thành Đông trở nên cứng đờ, nhưng mà vẫn kiên trì nói một câu: "Sự tình trong tương lai thì tôi không quan tâm, nhưng hiện tại là đang ở nhà họ Uông, anh đừng làm quá phận!"

"Ha ha, mới chỉ thế này đã gọi là quá phận sao? Lúc này mới chỉ là vừa mới bắt đầu thôi..." Sau khi Nam Cung Văn nói xong, trong mắt hiện lên vẻ hung bạo, chỉ nhìn thấy bàn chân anh ta vừa động liền hung hăng đá Uông Giai Kỳ một cái.

"Phụt!"

Tức khác, sau khi chịu một cú đá của Nam Cung Văn thì Uông Giai Kỳ nôn ra một ngụm máu tươi lớn, thân thể của cô ấy bị đá văng ra, va vào một tủ sách cách đó không xa, bởi vì chấn động quá lớn nên có mấy chục cuốn sách trên tủ sách bị rơi vãi trên mặt đất.

"Anh..."

Uông Thành Đông giận tím mặt và đứng bật dậy khỏi chiếc ghế đẩu.

Nhưng mà, Nam Cung Văn vẫn không hề có động tĩnh gì, anh ta chỉ thản nhiên liếc nhìn Uông Thành Đông một cái, sau đó đi lại gần Uông Giai Kỳ rồi điên cuồng đá lên người cô ấy.

Nhìn thấy cảnh này, Uông Thành Đông không còn dám...nói lung tung nữa, ông ta biết chính mình càng muốn cứu Uông Giai Kỳ thì Uông Giai Kỳ sẽ càng khổ sở!

Cũng không biết đạp bao lâu, mãi đến khi Uông Giai Kỳ hấp hối, trên người dính đầy vết máu, Nam Cung Văn mới chậm rãi dừng lại.

Anh ta thở hổn hển nói: "Hôm nay cứ như vậy đã, coi như bài học nho nhỏ."

Nói xong, Nam Cung Văn gọi vệ sĩ của mình đến và nói: "Mang cô ấy trở lại nhà họ Nam Cung."

"Chờ một chút!"

Mắt nhìn cháu gái mình hơi thở càng ngày càng yếu ớt, người độc ác như Uông Thành Đông cũng có chút không chịu nổi nữa. Ông ta nói với Nam Cung Văn: "Anh có thể đưa cô ấy đi, nhưng tốt xấu gì thì trước hết hãy để tôi chữa lành vết thương cho cô ấy trước, nếu cô ấy cứ bị anh đưa đi như vậy, có lẽ cô ấy cũng sẽ không thể cầm cự được cho đến khi về đến nhà Nam Cung..."

“Yên tâm đi, sở trường tốt nhất của tôi chính là khả năng chữa bệnh. Ông đây không muốn cô ấy chết thì nhất định cô ấy sẽ không chết” Nam Cung Văn ngăn cản Uông Thành Đông, nghiễn ngẫm nói.

Uông Thành Đông sửng sốt, sau đó mới phản ứng kịp, tuy tuổi còn trẻ nhưng Nam Cung Văn khả năng chữ: bệnh không hề thua kém mình, nghĩ đến đây, ông ta đành phải nhìn về phía Uông Giai Kỳ đang hấp hối, nói: "Giai Kỳ, ông nội thực sự xin lỗi cháu, hy vọng về sau cháu có thể ngoan ngoãn nghe lời cậu chủ Nam Cung, nếu không thì..."

Uông Thành Đông còn chưa nói hết lời, nhưng mọi người đều có thể nghe được ý tử trong lời nói của ông ta, tuy rằng Uông Giai Kỳ đang bị thương nặng nhưng vẫn nghe được những lời này, nhất thời trong lòng vô cùng tuyệt vọng.

Ngay lúc vệ sĩ chuẩn bị đưa Uông Giai Kỳ rời đi, đột nhiên, trợ lý của Uông Thành Đông vội vã chạy vào: "Ông chủ, không ổn rồi!"

“Xảy ra chuyện gì?” Uông Thành Đông nhíu mày nói.

"Vừa rồi... vừa rồi tôi nhận được tin báo rằng tất cả các công ty và cơ sở kinh doanh dưới quyền nhà họ Uông chúng ta đều đã bị niêm phong. Những người đến đều là người từ Hiệp hội Y học nước Viễn, nhìn dáng vẻ của bọn họ, có vẻ như họ định làm thật! Người trợ lý kích động trả lời.

"Cái gì?"

Mặt mày Uông Thành Đông biến sắc, còn chưa kịp nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng cửa lớn của biệt thự bị người ta đạp mạnh văng ra.

“Người nào mà có to gan như vậy!” Lúc này, vệ sĩ của nhà họ Uông gầm lên một tiếng.

Trong lòng Uông Thành Đông cảm thấy có chút đột ngột, chung quy cảm thấy có gì đó không ổn, ông ta nói nhỏ với trợ lý: "Liên hệ với chỗ đó nhanh lên, trước hết tôi ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì!"

Nhìn thấy Uông Thành Đông chuẩn bị rời đi, Nam Cung Văn thản nhiên cười nói: "Ông cụ Uông, xem ra nhà họ Uông các người đang chọc tới phiền toái lớn nhỉ. Nói sao thì tôi cũng là cháu rể mà không giúp ông thì không tốt lắm, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài nhìn một chút."

Uông Thành Đông sửng sốt, lập tức liền gật đầu, vẻ mặt âm trầm bước ra ngoài.

Khi Nam Cung Văn đi theo Uông Thành Đông ra khỏi đại sảnh, anh ta lập




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.