**********
“Anh... Anh đừng có qua đây. Ông nội.."
Mắt thấy bản thân mình lại sắp bị Nam Cung Văn bắt được lần nữa, Uông Giai Kỳ lập tức bị hù dọa đến phát khóc rôi.
“Ha ha, cô gọi nữa đi, cho dù cô có gọi đến rách cổ họng cũng sẽ không có ai đáp lại cô đâu.” Khuôn mặt Nam Cung Văn đầy vẻ dữ tợn, anh ta nói xong lại vươn tay túm lấy Uông Giai Kỳ.
"Dừng tay!”
Đột nhiên, ngay tại thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một tiếng quát vang dội truyền đến.
Động tác của Nam Cung Văn dừng lại, anh ta mạnh mẽ quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Uông Thành Đông xuất hiện, cả giận nói: “Uông Thành Đông! Ông dám cản trở cậu chủ tôi đây sao?”
Cơ thịt nơi khóe mắt của Uông Thành Đông khẽ run lên. Ông ta không trả lời Nam Cung Văn, mà vung bàn tay to lên, sau đó nói với một nhóm nữ giúp việc đang đi ra: “Đưa cô chủ đi chữa vết thương”
“Vâng, ông chủ.” Sau khi nữ giúp việc đáp lại một tiếng, liền bước nhanh tới chỗ Uông Giai Kỳ, đỡ cô ấy vào phòng ngủ.
Nam Cung Văn cũng không ngăn cản bọn họ. Anh ta biết Uông Thành Đông đã ra lệnh rồi, trong thời gian ngắn mình cũng không có cách nào thực hiện được.
Mãi cho đến khi Uông Giai Kỳ được dìu vào trong phòng ngủ, lúc này Uống Thành Đông mới nhìn Nam Cung Văn nói: “Cậu chủ Nam Cung, hai người chúng ta nói chuyện với nhau đi.”
“Được rồi.” Khóe miệng Nam Cung Văn dâng lên một nụ cười khẩy, sau đó đi theo Uông Thành Đông vào trong phòng sách...
Nhà họ Uông là gia đình có truyền thống về y dược, cho dù là một nhóm nữ giúp việc của nhà họ Uông cũng biết một chút y thuật cơ bản. Cho nên sau khi Uông Giai Kỳ được đỡ về phòng ngủ, nhóm nữ giúp việc vội vàng bắt đầu thay cô ấy chữa trị vết thương, đồng thời cũng giúp cô ấy đổi lại một bộ quần áo mới.
Không bao lâu sau, vết thương trên mặt và trên cổ của Uông Giai Kỳ đã được chữa trị đơn giản. Tuy vết thương vẫn còn sưng đỏ vô cùng chói mắt, nhưng nói chung đã được kiểm soát rồi.
Uông Giai Kỳ vẫy tay ra hiệu cho nhóm nữ giúp việc rời đi, sau đó một mình ngồi ngẩn người ở trong phòng ngủ. Có điều trong mắt cô ấy lại đầy ắp nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Hành động vừa rồi của Nam Cung Văn đã hoàn toàn để lại bóng ma ở trong lòng cô ấy rồi. Nếu cô ấy thật sự gả cho Nam Cung Văn, ngày tháng sau này có thể ngay cả heo chó cũng không bằng.
Cô ấy muốn gọi điện thoại cho Sở Quốc Thiên, nhưng lại phát hiện điện thoại di động của mình sớm đã ném hỏng rồi. Rơi vào đường cùng, cô ấy chỉ có thể khó khăn đi đến trước cửa sổ, nhìn xem có thể từ cửa sổ nhảy ra ngoài chạy trốn được không.
“Hắt xì!”
Nào biết cô ấy vừa mới đi đến bên cửa sổ, cửa phòng đã bị một nữ giúp việc đẩy ra. Cô ta nhìn Uông Giai Kỳ nói: “Cô chủ, ông chủ bảo cô lập tức lên phòng sách tìm ông ấy”
“Tôi không đi!” Uông Giai Kỳ theo bản năng đáp lại một câu.
Tuy vừa rồi Uông Thành Đông đã cứu cô ấy, nhưng trong lòng cô ấy sớm đã không còn bất kỳ hy vọng gì với ông ta nữa rồi. Bây giờ trừ Sở Quốc Thiên ra, cô ấy cũng nghĩ không ra người thứ hai có thể làm việc nghĩa không chùn bước đến cứu cô ấy.
“Cô chủ, tôi khuyên cô vẫn nên đi đi. Bằng không đợi lát nữa bọn họ sẽ phái người xuống bắt cô đi lên đấy.” Nữ giúp việc dịu dàng khuyên cô ấy một câu. Cô ta cũng rất thông cảm với Uông Giai Kỳ, nhưng mà cái gì cũng không làm được.
Thân thể mềm mại của Uông Giai Kỳ khẽ run lên, nhưng cô ấy cũng biết lời nói của nữ giúp việc không sai. Cô ấy nhịn không được thầm nghĩ trong lòng, “Ông nội, lẽ nào ông thật sự không đau lòng đứa cháu gái này chút nào sao?
Thấy Uông Giai Kỳ vẫn không có hành động gì, nữ giúp việc không khỏi lo lắng thúc giục: “Cô chủ, cô đừng do dự nữa. Tôi thấy sắc mặt của ông chủ không tốt lắm đâu. Nếu ông ấy không đợi được cô, tôi sợ cô lại phải chịu thiệt đấy.”
Uông Giai Kỳ cười thê lương một tiếng, nhưng động tác này lại ảnh hưởng đến vết thương trên mặt. Sau khi thầm thở dài một tiếng, cô ấy mới đi theo nữ giúp việc đến phòng sách của Uông Thành Đông.
Lúc này, Uông Thành Đông và Nam Cung Văn đang lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở trong phòng sách. Nhìn thấy Uông Giai Kỳ đi vào, trên mặt hai người đều không có bất kỳ vẻ quan tâm lo lắng gì.
Có điều trên mặt Uông Thành Đông lại lộ ra vẻ lạnh nhạt hờ hững, còn trong mắt Nam Cung Văn lại lóe lên từng đợt tia sáng hung tàn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lại động tay động chân với Uông Giai Kỳ một lần nữa.
Cảm nhận được cái nhìn không có ý tốt của Nam Cung Văn, Uông Giai Kỳ theo bản năng né tránh ở cạnh cửa. Cô ấy nhìn chằm chằm Uông Thành Đông không cam lòng hỏi: “Ông nội, ông thật sự muốn tự tay đẩy cháu vào chỗ nước sôi lửa bỏng sao ạ?”
“Ông nôi không phải muốn đẩy cháu vào chỗ nước sôi lửa bỏng” Uông Thành Đông trầm giọng nói: “Cậu chủ Nam Cung là chốn trở về của cháu, cháu cũng nhất định phải gả cho anh ta."
“Cháu không muốn!” Uông Giai Kỳ kinh ngạc hét lên một tiếng. Mang đôi mắt phiếm hồng, cô ấy khàn giọng nói: “Ông cũng nhìn thấy rồi đấy, con người này chính là một kẻ vũ phu. Nếu cháu gả cho anh ta, thì cháu cũng sẽ sống không bằng chết”
“Muốn chết? Cô cũng phải có cơ hội đó. Nghe được lời này, Nam Cung Văn lại hừ lạnh một tiếng.
Uông Giai Kỳ nghe vậy, trong ánh