“Có chuyện gì không cậu chủ?”
“À, chị Lan, nghe nói ở quê chị còn có mẹ già đã ngoài 70, hai con nhỏ và người chồng đã bị tật một chân do tai nạn giao thông cách đây hai năm, đúng không?”
“Đúng vậy, chi phí trong gia đình phần lớn đều do một tay tôi xoay xở, chồng tôi chỉ có thể làm được những công việc lặt vặt mà thôi, nhờ cậu thương xót mà cho tôi tá túc, rồi bố thí cho gia đình tôi chén cơm này, mà cả nhà tôi mới có thể sống xót đến ngày hôm nay, tôi mang ơn cậu nhiều lắm!”
Gia Nguyên đang ngồi chéo chân trên ghế, nhấp từng ngựm cà phê và nghe chị Lan nói.
“Có gì đâu, thấy người hoạn nạn thì ai cũng giúp đỡ mà”
“Dạ”
“Chị có muốn sống gần gũi với gia đình mà không cần phải nơm nớp lo âu về người thân như thế nào ở quê nhà không?”
“Đơn nhiên là muốn rồi, nhưng...nhưng sao cậu lại nói thế? Chẳng lẽ...chẳng lẽ cậu muốn đuổi tôi. Đừng...đừng cậu chủ, nếu tôi có làm điều chi không vừa ý cậu, cậu cứ dạy bảo, tôi..tôi nhất định sẽ sửa. Chứ cậu đừng có đuổi tôi, tôi mà không có việc này, chắc cả nhà tôi chết mất, tôi xin cậu đấy!”
Chị Lan vừa nói vừa nức nở.
“Tôi nói đuổi việc chị hồi nào, mà chị hét toáng lên thế?”
“Ơ....vậy...vậy”
“Vậy gì chứ? Ý của tôi là chị nên về quê xem như là ` nghĩ hưu´, mỗi tháng tôi vẫn sẽ gửi tiền về cho chị”
“Sao chứ? Nghĩ hưu! Trời, tôi mới có 35 tuổi mà cậu bảo tôi nghĩ hưu sao”
“Chị có muốn tôi có bạn gái, rồi sinh mấy đứa trẻ chạy ríu rít trong nhà không”
“Muốn chứ! Chứ thường ngày ra vào có tôi và cậu, chán lắm! Nhưng có liên quan gì sao cậu?”
“Chị cứ hiểu đại khái là vậy thôi, lương hằng tháng của chị vẫn giữ nguyên. Chị xem, không cần làm việc ở đây, mà còn được hưởng lương, trong khi đó ở quê chị vừa có thể chăm sóc người thân, lại vừa tìm thêm một nguồn thu nhập khác, có phải là thuận cả đôi đường không”
“Nhưng tôi cảm thấy rất ngại khi ở không mà cũng nhận tiền.”
“Đều này là do tôi tự nguyện, với lại tôi cũng có mục đích riêng của mình nên chị không cần phải ái ngại gì cả! Nếu sao này cần chị, tôi sẽ liên lạc.”
“Tôi đồng ý, thật lòng tôi cảm ơn cậu rất nhiều”
“Ừ, chị thu xếp mọi thứ đi, tôi sẽ đưa chị ra bến xe”
“Không cần phiền cậu đâu, tôi có thể tự đi”
“Ừ, vậy chị đi cẩn thận”
“Chào cậu, tôi đi”
********-***********-**********
“Wow...không ngờ nhà thầy lại rộng thế, còn đẹp nữa”
“Ngậm cái miệng của cô bớt lại dùm cái, con gái con lứa”
“Kệ em, mà em không ngờ thầy lại giàu thế! Đúng là một cậu ấm mà!”
“Em định nghĩa như thế nào về một cậu ấm?”
“Là một con người sống trong nhung trong lụa, được hầu hạ từ A đến Z, cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, nói chung là sống dựa dẫm hoàn toàn vào gia đình”
“Nếu đó là kết luận của em về cái từ cậu ấm, thì chắc có lẽ tôi chưa đủ phước để em phong tặng cái danh hiệu đó.”
“Vì sao?”
“Vì tính cách của tôi hoàn toàn độc lập, không thích dựa dẫm vào gia đình, vì thế tôi không lựa chọn con đường mà gia đình đã trải sẵn. Với lại, kinh tế mà tôi tạo ra hiện giờ, đủ cung cấp cho cuộc sống của bản thân, chứ không chìa tay ra mà xin tiền của ba mẹ.”
“Nghĩ lại cuộc đời này cũng thật là lạ, người không cần sự che chở từ gia đình thì lúc nào cũng được gia đình bảo bọc từng li từng tí. Còn người thèm khát cái điều ấy thì cũng đành ôm chúng vào trong giấc mộng.”
“Thôi, đừng nói về vấn đề này nữa, khi làm việc ở nhà tôi, thì cuộc đời em đã sang một trang mới, đừng vấn vươn quá khứ để rồi chỉ nhận lấy đau thương, hãy sống cho hiện tại và tương lai”
Anh cũng không biết là tại sao nhìn thấy gương mặt cô, anh chỉ muốn chọc cho cô tức, tức càng nhiều anh lại càng thấy sảng khoái. Nhưng sao khi thấy đôi mắt u hoài ấy, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, an ủi cô, yêu thương cô thật nhẹ nhàng, thật âu yếm, điều này anh vẫn không thể nào lí giải nỗi.
“Cảm ơn thầy”
“Tôi cần một bữa cơm thật ngon, thay vì một lời cảm ơn chẳng có một giá trị dinh dưỡng”
“Người giúp việc nhà thầy đâu rồi?”
“À, bà ấy già quá rồi nên tôi cho về quê, sống chung con chung cháu, hưởng thụ quãng đời còn lại rồi, nên mới kêu em sang đấy”
Hâyz...nghĩ lại anh cảm thấy mình dư tiền thật, sẵn sàng bỏ một khoảng tiền ra cho người khác để đuổi khéo họ đi, nhằm mong cô có thể chuyển sang đây sống cùng anh. Hình như ở gần cô, anh cảm thấy mình ngày càng điên rồ thì phải.
“Vâng ạ”
“Nguyên liệu ở trong tủ lạnh, em muốn nấu gì thì tùy, miễn sao tôi có thể nuốt trôi là được. Em có thể mua thức ăn ở chợ hoặc siêu thị đều được, mỗi ngày tôi sẽ đưa tiền cho em để mua, nếu em thấy thứ gì đã cũ, thì cứ sắm cái mới.”
“Vâng ạ”
“Phòng của em ở trên lầu, quẹo phải, còn của tôi thì bên trái”
“Vâng ạ”
“Em còn từ gì để nói không?”
“Dạ...”
“Thôi, đi chuẩn bị cơm đi, tôi đói rồi”
“Vâng ạ”