“Em sao vậy? Chẳng lẽ yêu cầu mà anh đưa ra lại khó khăn đối với em vậy?”
“À không, ý em không phải vậy. Chỉ vì...vì em muốn giữ điều ấy cho cái đêm tân hôn của hai ta. Em muốn đó là một đêm thật tuyệt vời!”
“Anh nghĩ em là người phương Tây tư tưởng phải thoáng hơn người Việt chớ, cớ sao em lại có cái tư tưởng cổ hủ ấy chứ?”
“Em...em...”
“Để anh đoán nhé! Thứ nhất chắc có lẽ vì em ái ngại vì nó là lần đầu, vô lí quá, nếu như em ngại thì cớ gì em lại ăn mặc mát mẻ thế này vào phòng anh cơ chứ! Hay là...nó rơi vào phương án thứ hai nhỉ?”
Mary hồi hợp trước cách nói chuyện úp mở của Nguyên, phải chăng anh đã phát hiện ra điều gì? Tại sao cô lại hồ đồ đến nỗi quên tất đi cái chuyện quan trọng này cơ chứ?
“Phương án thứ hai...là...là gì vậy?”
“Là cô đã không còn sự trong trắng của một người con gái nên mới tỏ ra sợ hãi đến vậy.”
Tim cô như thể muốn ngừng đập vậy! Anh đã biết, nhưng ai là người đã nói. Minh Vĩ hay Trúc Ly, đúng là một lũ khốn nạn. Chính cái đêm tồi tệ ấy đã để lại trong cô một vết nhơ mà cho dù cô có tẩy nó bằng bất kì một loại thuốc nào thì cũng chẳng bao giờ sạch nỗi.
“Anh ăn nói lung tung gì vậy? Gì mà em bị mất sự trong trắng chứ? Làm gì có chuyện đó cơ chứ!”
“Đừng tỏ ra cái vẻ mặt thơ ngây đó với tôi. Cô không nhận chứ gì? Hay muốn tôi rạch ròi mọi chuyện ra, lúc đó chắc đẹp mặt lắm nhỉ.”
“Nếu như em đã bị mất trinh tiết thì lí do gì mà em lại đến phòng anh để anh vạch trần cơ chứ?”
“Chính thái độ lúc nãy của cô đã trả lời cho câu hỏi, cái bộ mặt sợ hãi, sựt nhớ. Haha...thật nực cười! Cô đã quên là mình đã trở thành đàn bà rồi sao? Cô tưởng mình vẫn còn là một cô tiểu thư danh giá với sắc Xuân tràn trề của một người thiếu nữ sao? Cô nghĩ mình tốt đẹp lắm sao khi tự ban tặng cho mình cái quyền thốt ra nhưng lời lẽ bẩn thỉu để sỉ nhục, chế nhạo người khác, cái quyền đe dọa cuộc sống người khác để thực hiện cái thủ đoạn xấu xa của bản thân sao? Cô nghĩ những thứ tồi tệ của cô sẽ che trời dấu đất sao? Cô sai rồi, chính những điều ấy chỉ khiến tôi càng khinh bỉ loại gái như cô, chẳng khác gì một loài rắn độc.”
Mary ngồi phịch xuống giừơng, giờ phút này đây cô chẳng biết mình phải làm gì nữa. Cô không ngờ trong suy nghĩ của anh cô lại thậm tệ đến vậy. Không được, cô không được suy nghĩ theo cách yếu đuối như vậy. Cô là ai chứ, cô là Mary, chỉ cái chuyện cỏn con này thì không làm cô hoang man được. Không có chuyện gì mà cô không thể giải quyết, đó là kim chỉ nam mà cô luôn tâm đắt.
“Vậy sao? Ra là anh đã biết tất rồi chứ gì? Rồi sao? Anh sẽ làm gì? Không đồng ý tiến đến với tôi sao?”
“Đúng! Không bao giờ, cho dù tôi không đến được với Vy, tôi cũng sẽ không bao giờ đến với loại người thâm độc như cô.”
“Lệ Vy ư? Xem ra anh quá đề cao cô ấy rồi đấy! Một con nhỏ vừa mới rời khỏi nhà của người yêu đã lập tức lên giường với một người đàn ông khác. Liệu đó là người con gái tốt anh nhỉ?”
“Cô dẹp ngay cái suy nghĩ là ai cũng như cô, đặc biệt là Lệ Vy, tôi cấm!”
“Anh xem đi, xem kĩ vào, xem đây có phải là cô người yêu bé bỏng của anh không? Rồi lúc ấy hã kết luận.”
Những hình ảnh mát mẻ của Lệ Vy nay lại nằm trong máy Mary.
Nguyên như chết lặng trước những hình ảnh đó. Đây chẳng phải là cô sao? Tại sao? Tại sao cô lại ăn mặc như vậy? Lại còn có Minh Vĩ ở đấy! Điều tồi tệ gì đang xảy ra đây. Chẳng lẽ cô không về với Hà là đang ở nhà của Vĩ? Chẳng lẽ cô không bắt máy của anh là đang bận vui vẻ bên hắn ta?
“Những tấm hình này từ đâu mà cô có?”
“Điều đó không quan trọng, quan trọng là người yêu của anh đã lên giường cùng thằng đàn ông khác.”
Xô Mary sang một bên, Nguyên tức tốc lái xe đến thẳng nhà Vĩ.
“Trần Minh Vĩ, mày ra đây cho tao, ngay lập tức, có nghe không hả?”
Kẻ phía trong nhuyếch miệng cười thầm. Cũng không ngờ là lại sớm đến vậy. Minh Vĩ vội rời ghế, ra hiệu cho người làm.
“Chào cậu, cậu tìm ông chủ của tôi à?”
Không đối hoài gì đến những câu hỏi của cô giúp việc, Nguyên ào ào xông vào, anh tìm hết phòng này đến phòng khác, mặc cho cô giúp việc có cản ngăn. Không phải vì anh là một con người thiếu lịch sự, mà giờ phút này đây anh cũng chẳng hiểu điều gì ngoài việc tìm ra cô, tìm ra hắn, và tìm ra mọi chuyện. Anh ước gì những điều mình thấy chỉ là trò đùa, cái trò đùa hóm hỉnh mà Mary bày ra. Anh tin cô, nhưng chính vì tin cô nên anh phải làm rõ sự thật để chứng minh cô trong sạch, để chứng minh Mary là một kẻ gian dối.
KẸT...
Ông trời không thương anh, rõ ràng anh đã cầu khấn rất nhiều, nhưng tại sao? Tại sao điều đó lại là sự thật cơ chứ. Vy ngủ, cô đã ngủ, hắn ta đang nhìn cô với ánh mắt ngọt ngào, đầy trìu mến, bàn tay đang vuốt những sợi tóc con đang loe ngoe. Chẳng lẽ họ đã vừa kết thút một cuộc vui? Anh như một kẻ điên không giữ nỗi bình tĩnh.
“Trần Minh Vĩ, mày đã làm gì cô ấy rồi hả?”
Vừa thét, Nguyên vừa túm cổ áo của Vĩ kéo lên.
Vy giật mình tĩnh giấc, cảnh tượng đó đập vào mắt cô. Cái cảnh tượng hai người đàn ông đang giằn co, mà chẳng phải đó là Nguyên sao? Tại sao anh lại ở đây cơ chứ?
“N g u y ê n.”
“Mày đoán xem, trong căn phòng ấm áp. Có trai thanh gái chiết thì liệu có chuyện gì xảy ra không nhỉ? Haha...”
“Mày.”
Cái cung tay ấy đã được anh kìm chế
dừng lại. Đánh hắn ta cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Quay người về phía Vy, khuôn mặt xanh xao, ánh mắt lo sợ của anh được cô thu lại. Nó như một điềm xấu sắp xảy đến trong tình yêu của cô và anh.