“bắt tất cả lại” – 1 thanh âm vang lên
“không cần, bọn ta sẽ theo các ngươi về gặp hoàng thượng” – Lãnh Cẩn lạnh giọng nói
Đám ngươi do Nhan Nhược Bình dẫn đi bắt Lãnh Cẩn và Thượng Quan Bảo Hiền là gia đinh của Văn minh điện đại học
sĩ cùng binh lính của Tướng quân phủ, còn bọn lính áo vàng này khỏi phải nói cũng biết đó chính là Lãnh y vệ của hoàng cung.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hoàng cung
“Lãnh Cẩn tham kiến đại hoàng huynh”
“nhi nữ Thượng Quan Bảo Hiền tham kiến hoàng thượng”
RẦM!!!!
“đại hoàng huynh, ngươi còn biết gọi ta là đại hoàng huynh sao, trong mắt ngươi còn có đại hoàng huynh này sao
hả” – Lãnh Hàn đập mạnh bàn, thanh âm đầy tức giận
“Lãnh Cẩn và Bảo Hiền yêu nhau, có gì là sai?” – Lãnh Cẩn vừa quì vừa nói
“sai ở chỗ yêu không đúng thời điểm,
ngươi có biết ngươi trong ngày đại hôn với công chúa Hàn Phong quốc lại
bỏ tân nương, khiến cho trẫm mất mặt với ban giao Hàn Phong quốc, ngươi
là muốn hai nước nổ ra chiến tranh, ngươi là muốn bá tánh lầm than,
ngươi là muốn máu chảy thành sông RẦM!!!!!” – Lãnh Hàn tức giận quát, kèm theo 1 tiếng đập bàn thật mạnh
“đại hoàng huynh, ta nguyện chết cũng ở bên cạnh Hiền muội, bọn ta lấy cái chết để ăn nói với Hàn Phong quốc” – Lãnh Cẩn thanh ân dứt khoát
“được, người đâu đem bọn chúng nhốt vào địa lao, mười ngày sau chém đầu thị chúng. Không để bất cứ ai đến thăm
phạm nhân” – Lãnh Hàn chẳng mảy may do dự hay thương tiếc
“tuân lệnh”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“khương công tử, chuyện tối qua giữa ta và ngươi, coi như chưa có gì xảy ra” – Tư Đồ Chiêu Dương ấp úng nói
“tại hạ thật đáng chết” – Khương Tử Trường ái ngại nói
“ta rất sòng phẳng, là ta và ngươi cùng say, chúng ta bất quá chỉ là nằm ngủ cạnh nhau thôi, không có gì đáng
nói, chỉ hi vọng ngươi không nên nói ra, hiểu rõ chưa”
“tại hạ hiểu rõ”
~~~~~~~~~~~~~~
Trưa hôm đó
Nhan Nhược Bình sau khi biết chuyện
Lãnh Cẩn cùng Thượng Quan Bảo Hiền ba ngày sau bị trảm liền lo lắng
không yên, cùng Lãnh Thiên vào cung diện thánh. Vốn Nhan Nhược Bình muốn bọn họ làm đôi uyên ương bỏ trốn. Ai dè họ lại đâm đầu về hoàng cung
chịu tội chứ. Thật là ngoài dự đoán mà.
Long Hiên Các, ngự thư phòng
“Lãnh Thiên tham kiến đại hoàng huynh”
“bình thân”
“đại hoàng huynh, ta đến đây……….” – Lời Lãnh Thiên chưa hết đã bị Lãnh Hàn dùng tay ngăn lại không để y nói
“nhị hoàng đệ, trẫm biết ngươi đến để
cầu xin cho tam hoàng đệ nhưng hắn phạm tội khi quân, trẫm đường đường
là thiên tử của Lãnh Long quốc không thể hí lộng với Hàn Phong quốc để
thiên hạ chê cười được, thiên tử phạm pháp cũng đồng tội như thứ dân,
huống hồ hắn đường đường là tam vương gia, biết pháp phạm pháp” – Lãnh
Hàn tuyệt tình nói
“thiên tử phạm pháp cũng đồng tội như
thứ dân, vậy đại hoàng huynh có chắc mình là minh bạch một đời” – Lãnh
Thiên lạnh giọng giễu cợt
“Lãnh Thiên, ngươi là muốn ám chỉ điều gì?”
Lãnh Thiên hừ nhẹ một tiếng, khinh bỉ nói: “đệ muốn ám chỉ việc gì không lẽ đại hoàng huynh thật không biết”
“ngươi, hỗn xược” – Lãnh Hàn nghiến
răng nói. Cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt toé lửa Không khí đang chìm
trong im lặng, một sự đáng sợ tràn ngập ngự thư phòng khiến hết thảy bọn thái giám và cung tỳ xung quanh đều sợ hãi quá độ. Lãnh Thiên ngửa mặt
lên rộ ra một tràng cười rét tới thấu xương, thanh âm phát ra có thể
ngưng đọng cả khối không khí lớn với áp suất cao:
“hahaha, hoàng thượng, ngươi bất nhân
đừng trách có một ngày ta bất nghĩa” – Lãnh Thiên không còn xưng hô
huynh đệ mà đổi thành ta và ngươi đủ chứng tỏ y là coi như chẳng cần có
ngươi huynh trưởng khát máu này. Lời vừa dứt, y xoay lưng bước đi.
Nhan Nhược Bình cũng chẳng khấm khá
là mấy. Nàng đi tới Phượng Thanh cung để nhận lỗi và trình bày rõ mọi
chuyện, Thái hoàng thái hậu cùng hoàng thái hậu tuy không trách cứ nàng
nặng, chỉ là phạt nàng chép kinh xám hối tội lỗi. Tuy Lãnh Cẩn là đứa
cháu mà Thái Hoàng thái hậu yêu thương, nhưng bà đành gạt nước mắt chứ
chẳng thể giúp được, vì trước khi Nhan Nhược Bình đến bà đã bãi giá Long Hiên các, nhưng nghe đứa cháu trưởng nói về luận chữ tín và mối bất hoà ảnh hưởng đến dân chúng nên bà đành gạt nước mắt trở về Phượng Thanh
cung. (fox: ôi giời hình phạt cũ
rích ~ NNB: là ai hại ta chép phạt hả, là ngươi biết không, phụ chép với ta mau ~ fox: *cười đểu* ai em só ri, ta không biết viết loại chữ cổ
herher tự xử đi cưng à). Nhắc đến loại chữ cổ, vốn Nhan
Nhược Bình nhà ta cũng chẳng biết viết, nhưng khi được cáo tinh đem lên
thiên giới, cáo tinh đã tặng cho nàng một món quà coi như cảm ơn những
món ăn mà nó ăn trộm ở nhà nàng. Chẳng qua món quà đó là giúp nàng thông hiểu được ngôn ngữ cổ đại, bất quá nàng cũng không cần mang danh mù
chữ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhị vương phủ
“hắn ta tuyệt tình” – Lãnh Thiên lạnh giọng nói
“tên ôn dịch đó, thật bệnh hoạn, thật
ác độc mà, đã chém đầu mà còn không cho ai vào thăm nữa” – Nhan Nhược
Bình siết tay đầy tức giận nói
Không khí bây giờ thật đáng sợ đến nỗi
không ai thở nổi. Vì sao? Vì trong thư phòng hiện giờ tất cả đều chìm
trong sự tức giận của đôi phu thê Lãnh Thiên – Nhan Nhược Bình. Không
chỉ có họ mà Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm và Trần Lâm đều nghĩ cách. Và
phương pháp cuối cùng chính là cướp ngục.
“quyết định vậy đi” – Nhan Nhược Bình đanh giọng nói
Đêm hôm đó, Lãnh Thiên và Nhan Nhược
Bình hai thân ảnh hắc y xông vào địa lao, với thủ pháp nhanh nhẹn, một
thân võ công thâm hậu, chẳng mấy chốc đã vào được địa lao
“các ngươi là ai?” – Lãnh Cẩn lạnh giọng hỏi
Hai thân ảnh hắc y tháo khăn che mặt ra.
“nhị hoàng huynh, nhị tẩu” – Lãnh Cẩn giật bắn cả người
“Thiên ca ca, vương phi, sao cả hai lại ăn mặc như thế này?” – Thượng Quan Bảo Hiền ngạc nhiên chỉ chỉ hỏi
“dĩ nhiên là cướp ngục nga, cứu hai người đi đó mà” – Nhan Nhược Bình nói
“nhị hoàng huynh, không lẽ cả huynh cũng….” – Lãnh Cẩn cười cười chọc ghẹo Lãnh Thiên
“tam đệ” – Lãnh Thiên trừng mắt khiến Lãnh Cẩn nín thinh. Thượng Quan Bảo Hiền nhẹ giọng nói:
“Thiên ca ca, vương phi, cảm ơn tấm
lòng của hai người, Bảo Hiền xin ghi lòng tạc dạ, kiếp sau xin làm thân
trâu ngựa để báo đáp, nhưng………….”
Lãnh Cẩn tiếp lời
“nhưng nếu bọn ta rời đi sẽ liên luỵ tất cả người ở Tướng quân phủ và tam vương phủ, thà chết cùng nhau”
“hai người hãy về đi” – Thượng Quan Bảo Hiền nói
Lãnh Thiên dẫn Nhan Nhược Bình đang buồn bực rời đi. Trên đường cả hai cùng trò chuyện.
“Thiên à, có thấy chúng ta vào quá dễ dàng không?”
“nương tử à hoàng đế hắn biết chúng ta sẽ đến, và biết bọn họ sẽ không rời đi” – Lãnh Thiên ôn nhu giải thích
“tên này thật đáng ghét mà, nếu hắn biết sao lại không cho người bắt chúng ta”
“hắn thừa biết hắn không có bản lĩnh bắt nương tử đáng yêu của ta sao” – Lãnh Thiên nhéo mấy cái vào mũi nàng, ôn nhu nói
“khoan khoan đã, ngươi biết vậy sau còn đi cướp ngục với ta” – Nhan Nhược Bình nhíu mày
“nếu không đi, nương tử đêm nay có thể ngủ sao” – Lãnh Thiên cười cười
“ngươi thật hiểu ta, haizzzz za chúng
ta phải nghĩ cách khác thôi Thiên ơi” – Nhan Nhược Bình vừa bị ghẹo nên
vui vẻ lên một chút nay lại xìu mặt xuống, nàng là đang vô cùng lo lắng
cho hai kẻ tử tù, cái hoạ này cũng một phần do nàng gây ra, nàng thật
không ngờ đến phút cuối cả hai lại chọn cách thú tội, họ có phải muốn
nàng tức tới chết không, hại nàng ăn không biết ngon, trách họ một nàng
lại tự trách mình mười, họ đúng là uyên ương khổ mạng mà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hoàng cung đêm đó
“hoàng thượng đúng là liệu việc như
thần, bọn họ quả thật đến cướp ngục nhưng tay không trở về, thuộc hạ có
hai điều thắc mắc?”
“nói”
“bẩm hoàng thượng sao ngài lại không bắt bọn họ và tại sao chém đầu tam vương gia sớm, lại phải đợi tới 10 ngày sau?”
“bắt họ thì sẽ mất vui, trẫm muốn chơi
trò mèo vờn chuột, từ từ nhấm nháp mới khơi lên hứng thú mĩ mãn, trẫm
muốn xem nàng ta còn trò gì hay để cứu bọn họ, trẫm muốn nàng ta biết
đắc tội với trẫm đều không có kết cục tốt đẹp, nếu trước kia nàng ta
ngoan ngoãn một chút, trẫm đã tha cho bọn họ rồi, hahaha, sớm muộn gì
bọn chúng cũng nằm gọn trong tay trẫm, Lãnh Thiên trẫm sẽ lăng trì xử tử ngươi, còn nàng trẫm sẽ cho nàng sống không bằng chết” – Lãnh Hàn rộ
một tràng cười khoan khoái trước những việc mình làm
“ý hoàng thượng nói nàng ta là nhị vương phi”
CHÁT!!!!!!!
Lãnh Hàn ban tặng cho thân ảnh kia một
cái tát tai thật mạnh, lạnh giọng nói: “nàng ta là của trẫm, không phải
nhị vương phi, nàng suốt đời chỉ là của trẫm, trẫm không có được, đừng
mong ai có được”
“thuộc hạ biết tội, mong long thể nguôi giận” – thân ảnh quì xuống
Những ngày tiếp sau đó Thượng Quan Nghị tới cầu xin ơn đặc xá của hoàng thượng nhưng đều ảo não, buồn bã trở
về, ngay cả muốn gặp mặt nữ nhi của mình cũng không được, tướng quân phủ điều hiu trông rõ.
Năm ngày cũng đã trôi qua, Nhan Nhược
Bình trong lòng lo lắng khôn nguôi, tâm trạng không thoải mái chút nào,
nàng đành đi dạo phố, hi vọng không khí trong lành của cổ đại giúp nàng
đã thông suy nghĩ, có thể tìm ra biện pháp nhất cữ lưỡng tiện.
RẦM!!!! (tiếng đụng nhau)
“con tiện nhân mắt ngươi mù hả”
“cái gì, tên chết tiệt kia, đụng ta không xin lỗi còn dám mắng ta là tiện nhân” – Nhan Nhược Bình tức giận quát
“tránh ra” – tên đụng vào Nhan Nhược Bình quát
“đụng bà đây, còn quát bà, bảo bà tránh ra”
BINH BỐP BỤP BỐP BINH
Nhan Nhược Bình lời vừa dứt liền giáng
cho tên đó mấy quả đấm vào mặt khiến hắn nằm xụi lơ trên đất, mặt mày
bầm tím, hai lỗ mũi sưng to chảy máu.
“hôm nay tâm tình bà không vui, không hứng thú giết người, tha cho ôn tử ngươi một mạng”
HỘC HỘC HỘC (tiếng thở) RẦM (tiếng đụng nhau)
“sao xui xẻo quá vậy trời, cái tên chết tiệt nào lại đụng trúng ta nữa vậy…………….ách Khương Tử Trường “ – Nhan
Nhược Bình đang đi liền bị một kẻ từ đâu chạy hối hả ra, đụng vào người
nàng, làm cả hai cùng ngã sóng xoài trên đất, nàng đang buông miệng
chuẩn bị mắng thì ngạc nhiên trước người vừa đụng nàng.
“thành thật xin lỗi, cô nương biết ta?” – Khương Tử Trường ngạc nhiên khi nữ tử mình vừa đụng phải biết tên
mình. Thật ra hôm đoàn kiệu hoa đến tướng quân phủ đón tân nương, nàng
chẳng quan trọng hoá vấn đề mình là vương phi, nàng ăn mặc thanh tao,
không cầu kì lại còn đi theo đoàn kiệu hoa đến phủ đại học sĩ nên không
ai chú ý đến nàng cho lắm và vốn dĩ ít người biết mặt thật của nhị vương phi. Vào lúc tân nương bị Lãnh Cẩn cướp đi, nàng đã bước ra để thỉnh
chỉ ý của thái hoàng thái hậu đi bắt hai kẻ đào hôn kia lại trùng hợp
lúc ấy Khương Tử Trường vì quá mất mặt nên đã quay lưng đi vào trong nên nói cho cùng không biết nàng là ai hết.
Nhan Nhược Bình vốn biết rõ y căn bản không biết mình là ai, nên điềm nhiên nói: “ta là ngươi nhổ rượu vào ngươi ở tửu lầu”
Khương Tử Trường có chút nhơ nhớ về vị
nữ tử nhổ rượu vào mình, không sợ mìn dù biết mình là công tử nhà quan, y gật đầu nói: “ra là cô nương, hôm nay lại đắc tội với cô nương, mong cô nương lượng thứ”
“thôi thôi bỏ qua đi, coi như ngươi biết khôn xin lỗi ta rồi, làm gì chạy như ma đuổi vậy”
“tại hạ bị cướp, nhưng không đuổi kịp rồi” – Khương tử Trường thở dài nói
“ngươi công tử nhà quan, mất chút xíu tiền làm gì thở dài dữ vậy trời” – Nhan Nhược Bình bĩu môi nói
“à không trong túi gấm không phải tiền mà là một miếng ngọc bội, rất quan trọng với ta” – Khương Tử Trường trình bày
“túi gấm, có phải màu lam”
“sao cô nương biết?”
“còn tên trộm ngươi cao to, trọc tóc, quấn một miếng vải trên đầu, mặc một bộ thanh y hơi rách rưới”
“đúng vậy, cô nương sao lại biết” – Khương Tử Trường nhíu mày thắc mắc tiếp
“đi theo ta”
Nhan Nhược Bình dẫn Khương Tử Trường
tới chỗ kẻ xấu số bị nàng đấm vô mặt cho hả cơn giận đang nằm vất vưởng
trên mặt đất lúc nãy, thật không ngờ kẻ nào trừng trị lại thật là tên
trộm đồ của Khương Tử Trường. Y đa tạ Nhan Nhược Bình rối rít rồi cả hai cũng đường ai nấy đi. Nhan Nhược Bình dạo hết hàng quán này đến hàng
quán khác cũng không thấy vui lên được chút nào cả, tâm trạng vẫn là bực bội, không tài nào nghĩ ra cách giúp hai kẻ trong ngục. Chợt nàng nhìn
thấy ông lão bán kẹo hồ lô hôm trước, nàng tự nhũ hôm nay phải ăn hết số kẹo hô lô kia cho hả cơn tức giận trong lòng.
“bán cho ta hết số kẹo hồ lô // bán hết cho ta” – 2 thanh âm cùng vang lên
“lại là ngươi // lại là ngươi” – 2 thanh âm lại cùng vang lên
“ta mua trước // ta mua trước” – cả hai thanh âm lại đồng thanh xướng lên một lần nữa
“hôm nay ta quyết không thua ngươi”
“hừ, để rồi coi mèo nào cắn miễu nào” – Nhan Nhược Bình ánh mắt phóng tia lửa điện vào đối phương, đanh giọng quát
“zaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”