Nhan
Nhược Bình dạo hết hàng quán này đến hàng quán khác cũng không thấy vui
lên được chút nào cả, tâm trạng vẫn là bực bội, không tài nào nghĩ ra
cách giúp hai kẻ trong ngục. Chợt nàng nhìn thấy ông lão bán kẹo hồ lô
hôm trước, nàng tự nhũ hôm nay phải ăn hết số kẹo hô lô kia cho hả cơn
tức giận trong lòng.
“bán cho ta hết số kẹo hồ lô // bán hết cho ta” – 2 thanh âm cùng vang lên
“lại là ngươi // lại là ngươi” – 2 thanh âm lại cùng vang lên
“ta mua trước // ta mua trước” – cả hai thanh âm lại đồng thanh xướng lên một lần nữa
“hôm nay ta quyết không thua ngươi”
“hừ, để rồi coi mèo nào cắn miễu nào” – Nhan Nhược Bình ánh mắt phóng tia lửa điện vào đối phương, đanh giọng quát
“zaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”
RẦM!!!! RẦM!!!!! BINH BINH BỐP BỐP ĐÙNG ĐÙNG
Nhan Nhược Bình vốn võ
công cao hơn Tư Đồ Chiêu Dương rất nhiều, nhưng lúc này nàng đang muốn
vui đùa cùng Tư Đồ Chiêu Dương để giảm bớt cái bực bội trong lòng, cho
nên Nhan Nhược Bình hoàn toàn không sử dụng nội lực mà chỉ là thi triển
chiêu thức võ công mà thôi.
Tư Đồ Chiêu Dương hai má đỏ gay, hổn hển thở, trán lấm tấm mồ hôi, một tay giơ lên, thanh âm đứt quãng: “dừng….dừng lại, ta mệt quá rồi….chúng ta nghỉ một chút đi,
nghỉ….”
Nhan Nhược Bình cũng mệt bở hơi tai, đánh đấm nãy giờ thiệt là mất sức, nhưng bù lại bực bội
trong lòng được giải toả đôi chút. Nhan Nhược Bình chộp lấy thời cơ Tư
Đồ Chiêu Dương không chú ý, nàng nhanh tay lẹ mắt hốt sạch kẹo hồ lô
chạy đi, đắc ý trêu chọc:
“nữ nhi háo thắng kia, đuổi theo nãi nãi của người mà lấy lại kẹo hồ lô nè, không đuổi kịp ngươi là con heo ngu ngốc”
Tư Đồ Chiêu Dương bị
Nhan Nhược Bình đá đểu, tức tối rượt theo nàng ra tới ngoại ô Long Tụ
thành thì cả hai người chân tay bủn nhủn, mệt mỏi rả rời. Nhan Nhược
Bình vốn là không hề dụng nội công để phi thân mà chỉ chạy thông thường
nên dĩ nhiên làm sao tươi tỉnh được, cả hai ngồi khụy xuống, nghỉ ngơi
lấy sức, chưa bao lâu cả hai lại chu mỏ vào gây lộn, thế là cả hai lại
tiếp tục đánh nhau. Tư Đồ Chiêu Dương lấy chân kẹp cổ Nhan Nhược Bình,
một tay chỉ vào mặt nàng thét lên: “chịu thua chưa?”
“aaaaaaaaa ây ây ây” –
Nhan Nhược Bình nâng đầu cắn hụt vào tay Tư Đồ Chiêu Dương, đợi Tư Đồ
Chiêu Dương không phòng bị, nàng dùng chân kẹp lấy cổ Tư Đồ Chiêu Dương, cả hai ngã lăn ra đất, chân kẹp ở cổ đối phương, lăn liên hồi mấy vòng
“ây ây ây…..” – Nhan Nhược Bình bị Tư Đồ Chiêu Dương siết mạnh chân vào cổ
“ngươi đang đánh cái kiểu gì đây?, không nói tới chút đạo lí” – Tư Đồ Chiêu Dương bị kẹp cổ tới nhăn mặt
“tình cảnh này mà nói
đạo lí hả, đánh lộn mà cũng bày đặt nói đạo lí là ngươi bị người ta đánh chết rồiiiiiiiiiiiiiiii” – Nhan Nhược Bình cố lấy hơi mỉa mai
“ngươi còn không mau buông ra” – Tư Đồ Chiêu Dương dùng tay nhưng không thể đẩy được chân của Nhan Nhược Bình ra
“thì ngươi buông tay trước đi, ta mới buông” – Nhan Nhược Bình thở hổn hển nói
HAIZZZZ ƠI, PHÙ PHÙ ÔI PHÙ PHÙ (VỪA THỞ VỪA RÊN)
Cả hai ngồi dây, thở hồng hộc, đối lưng vào nhau, đầu dựa với nhau, cười ha hả
“hihihi, ta cảm thấy chơi chung với ngươi thật sảng khoái” – Tư Đồ Chiêu Dương cười khoan khoái nói
“hứ chơi với ta có gì
không tốt, ta còn có nhiều trò vui, bữa nào ta dẫn ngươi đi chơi, dẫn
ngươi đi ăn” – Nhan Nhược Bình cũng hả hê cười nói
“cả hai chúng ta đều thích ăn kẹo hồ lô, hahaha”
“đúng đúng đúng”
“thật sự ta rất vui” – Tư Đồ Chiêu Dương híp hai mắt cười tươi
“ngươi lúc nào cũng ở trên cao nên có đôi lúc không thấy thú vị đúng không?” – Nhan Nhược Bình nói
“hí còn nói nữa, chỉ có
đánh lộn với ngươi ta mới thấy đã ghiền nhất đó” – Tư Đồ Chiêu Dương nói xong liền giơ nấm đấm móc thẳng mặt Nhan Nhược Bình, Nhan Nhược Bình
liền đáp trả. Cả hai lại tiếp tục vật lộn, đẩy nhau qua lại, miệng nói
cười hả hê, chẳng mấy chốc lại nằm phục ra đất, thở đứt hơi. Cả hai
ngước nhìn bầu trời, cùng nhau trò chuyện. Tư Đồ Chiêu Dương mở miệng
hỏi trước: “ngươi tên gì vậy?”
“Nhan Nhược Bình”
“Nhan Nhược Bình, nghe sao quen quá ta, aaaaaaaaaaa ngươi là nhị vương phi mà” – Tư Đồ Chiêu Dương hét toáng lên
Nhan Nhược Bình ừ hử lấy lệ, nghĩ nghĩ ngợi ngợi, Nhan Nhược Bình đanh giọng nói:
“Tư Đồ Chiêu Dương, ta
thấy ngươi cũng thẳng tính, nói chuyện thoải mái, tính cách cũng không
tệ, ngươi có thể mở rộng lòng giúp đỡ ta một việc không”
Tư Đồ Chiêu Dương lỗ mũi phồng lên, biểu cảm vui vẻ thích thú trước lời khen của Nhan Nhược
Bình, nàng đáp: “hiếm khi thấy ngươi khen ngợi nha, ngươi khen thiệt
đúng, nói xem”
“về chuyện Lãnh Cẩn và Thượng Quan Bảo Hiền………”
Thanh âm chưa dứt, Tư Đồ Chiêu Dương đã cướp lời: “không cần nói nữa, ta biết ngươi muốn nói gì rồi”
“ngươi biết?”
“ân”
“vậy……..” – Nhan Nhựơc Bình xoay người nhìn Tư Đồ Chiêu Dương
“ta đã tìm được chân
mệnh thiên tử của lòng ta, Lãnh Cẩn phụ ta, ta không cần y nữa,
haiiizzzzzz (thở dài) thật lòng mà nói, ta vốn đã nhận ra y có tình ý
với Thượng Quan tiểu thơ, nhưng ta nghĩ ta có gì không bằng nàng ta,
những gì ta muốn không khi nào lại không có, cuối cùng ta đã tính sai,
trời lại trêu chọc ta mà, nhưng ta cũng không ác độc tới nỗi đem hạnh
phúc kẻ khác đập nát, ta đã cho người cởi thiên lí mã cùng bồ câu truyền tin về cho hoàng huynh rằng ta đã có ý trung nhân khác, mọi chuyện
không liên quan tới họ, hi vọng hồi âm trở về kịp, hoàng huynh rất
thương ta, sẽ đáp ứng ta, họ sẽ là không sao” – Tư Đồ Chiêu Dương nói
một mạch. Nhan Nhược Bình nghe xong, cục đá nặng đè trong lòng cuối cùng cũng vứt xuống, thật là thập phần thoải mái
“tốt qua nga, đêm nay ta đột nhập địa lao, báo tin cho họ biết”
Tư Đồ Chiêu Dương nhíu cặp máy liễu, tỏ vẻ khó chịu, lắc đầu: “không được”
Nhan Nhược Bình khó hiểu, tại sao lại không cho nàng báo với nó, báo cho họ biết có gì khiến nàng ta khó chịu “tại sao?”
“mặt mũi ta đã bị hai người họ làm cho mất sạch, ta muốn trừng phạt họ một chút”
“ta cũng có một phần lỗi”
“dĩ nhiên, nên ta trừng phạt ngươi bằng cách phải vui chơi với ta”
“ân “ – Nhan Nhược Bình đồng ý lập tức. Kể ra cô công chúa này không phải khẩu thị tâm phi mà phải đảo lại khẩu phi tâm thị (fox: chị chế nữa chị ~ NNB: ta chế nhưng mà đúng ~ fox: *gật đầu lia lịa* vâng vâng chị là nhất)
Đúng là không đánh không thành bằng hữu. Nhan Nhược Bình cũng là không ngờ đến, có một ngày mình lại có thể kết giao với một người mang tính cách thú vị như vậy. Bánh
xe số phận của Nhan Nhược Bình vẫn còn nhiều điều mới lạ đang đợi nàng ở phía trước. Thêm bằng hữu hay thêm kẻ thù thì còn phải trông vào tạo
hoá của nàng vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày tử hình chém đầu thị
chúng là cái án mà Lãnh Hàn ban cho đệ đệ của mình chỉ còn một ngày nữa. Đêm trước giờ tử, lính canh ngục đem tới một bữa tiệc thịnh soạn cho cả hai ngừơi. (Thượng Quan Bảo Hiền và Lãnh Cẩn nhốt ở hai nhà lao sát
nhau). Qủa thật là trông rất ngon mắt, đúng là bữa ăn cuối cùng mà.
Thượng Quan Bảo Hiền ngồi nhắm mắt nhớ lại phụ thân cùng ca ca của mình, nàng là chưa báo hiếu cho phụ thân, nàng thật bất hiếu, nàng tự trách
nàng, nàng dặn vặt tâm can. Lãnh Cẩn lẽ nào không hiểu điều đó, Thượng
Quan Bảo Hiền đã hi sinh thật nhiều cho y, y trước nay không biết trân
trọng, y là phụ nàng, bây giờ y chỉ có thể đối đãi tốt với nàng ở nơi
suối vàng, kiếp sau dù có uống bát canh mạnh bà, quên sạch đi quá khứ
nhưng y và nàng sợi tơ duyên vô hình vẫn gắn kết cả hai lại với nhau,
đời đời kiếp kiếp, chỉ có nàng Thượng Quan Bảo Hiền mới là nương tử của
y. Lãnh Cẩn tự mỉm cười với ý nghĩ của mình, luồn tay vào y phục, rút từ trong thắt lưng ra một cây sáo đen tuyền sáng bóng. Đây là cây sáo quí
mà ngày trước hoàng đế Lãnh Thượng Long – phụ thân y tặng cho nương của
y. Cây sáo ấy gọi là Lưu Huyền sáo. Nương y ngày trước tuy không được
sủng hạnh như nương của Lãnh Thiên, nhưng bà cũng là được Lãnh Thượng
Long thương yêu. Nương của y tên Lưu Ngọc Thi, là một tài nữ đất Tô
Nguyệt, cầm kì thi hoạ tinh thông, văn thơ siêu việt lại có tài thổi sáo mê hoặc lòng người. Cũng vì tài năng này mà nương y đã thành Lưu phi,
một bước lên mây, biết bao nữ tử Tô Nguyệt ngưỡng mộ vị tài nữ tài ba
này. Lãnh Cẩn luôn cất giữ rất kĩ di vật của nương, y đặt nhẹ đầu sáo
lên môi mình, Thượng Quan Bảo Hiền thấy vậy liền ngăn lại:
“Cẩn ca ca khoan đã”
Nói xong nàng bước tới song chắn, nhẹ giọng hỏi:
“sai đại ca, ngày mai bọn ta bị chém đầu, phiền ngươi giúp ta đem một cây đàn tranh tới”
Lính canh thấy hai ngươi họ một đôi uyên ương khổ mạng, nên cũng đành từ chối, không bao lâu
sau, đem tới một cây đàn tranh. Trong địa lao u tối, một khúc nhạc thanh thanh trầm trầm xao xuyến tâm tư vang lên, một đàn một sáo hoà quyện
vào nhau.
Hôm sau, dân chúng tụ
tập rất đông, câu chuyện tình của tam vương gia ngày đại hôn đào hôn
cướp nương tử đã lan ra khắp Long Tụ thành, mọi người đều cảm thấy xót
thương cho đôi tình nhân khổ mạng này. Ngồi trên xe ngục, Lãnh Cẩn nắm
chặt tay Thượng Quan Bảo Hiền, tâm bình thản, mọi chuyện họ đều đón nhận hết thảy, có cái chết nặng tựa thái sơn, nhưng cũng có cái chết nhẹ tựa lông hồng. Sống vốn dĩ là khó, chết có gì đáng sợ, chết không phải là
hết, chết là bắt đầu một kiếp sống mới, một sự giải thoát đoạn tuyệt
kiếp này, luân hồi kiếp khác, được chết cùng người mình yêu là một cái
chết thật hạnh phúc. Chết là phương thức thành toàn hoàn hảo cho những
đôi uyên ương có duyên không phận. Cùng dắt tay nhau xuống chín suối
thật chẳng cô đơn chút nào, lại có chút ấm áp mãn nguyện.
Lãnh Cẩn cùng Thượng
Quan Bảo Hiền tay chân xiềng xích, nhưng vẫn nắm chặt tay nhau, song
bước nhẹ nhàng bước lên đoạn đầu đài. Hai người ngửa mặt nhìn trời xanh, cùng quì gối, dập đầu lạy rồi lại hướng về phía lão tướng quân Thượng
Quan Nghị khuôn mặt tiều tuỵ, đang bị lính canh cản lại, dù hai người họ sắp bị xử trảm Lãnh Hàn cũng không cho bất cứ ai tiếp xúc, Lãnh Cẩn
cùng Thượng Quan Bảo Hiền lại lạy một lạy, Thượng Quan Bảo Hiền hai hàng lệ tuôn rơi, nhẹ giọng nỉ non: “phụ thân, Hiền nhi bất hiếu, kiếp sau
vẫn mong làm nữ nhi của phụ thân để báo hiếu phụ thân”
Hai người họ lại xoay
người đối mặt nhau, cùng nở nụ cười đầy tình ý , hai tay siết chặt, tình cảm từ trong lòng thốt ra rồi cùng bái nhau một lạy:
“Chàng làm bàn thạch (Lãnh Cẩn nói)
Thiếp làm bồ di (Thượng Quan Bảo Hiền nói)
Bồ di dai như tơ (Thượng Quan Bảo Hiền nói)
Bàn thạch không chuyển dời (Lãnh Cẩn nói)”
“họ thật tội nghiệp nha” – “phải đó” – “tội nghiệp thật” – “họ đâu phạm tội gì lớn đâu” – “phải đó”- “tha cho họ đi” – “tha đi”- Tiếng dân chúng xáo động trước bài thơ đầy cảm xúc cùng tình yêu của
họ. Nhan Nhược Bình cùng Tư Đồ Chiêu Dương lặng lẽ đứng một một góc xa
quan sát. Nhan Nhược Bình thấp thỏm lo lắng:
“Tư Đồ Chiêu Dương, họ sắp bị trảm rồi, làm sao đây, ta lo quá”
“ta cũng lo nè, sao lạ vậy, đáng lẽ phải tới rồi chứ”
GIỜ NGỌ ĐÃ TỚI, AI NHIỄU LOẠN, ĐÁNH 200 TRƯỢNG
Tiếng
quan giám trảm vang lên trong tiếng phản đối của dân chúng làm mọi người sợ hãi đồng loạt im lặng, gã tay cầm lệnh thủ với một chữ tử thật to
trong vòng tròn màu đỏ, miệng hô lên một chữ Trảm, tay quăng lệnh thủ (fox: lệnh thủ = thẻ bài) xuống đất, đao phủ thân người to béo, khuôn mặt xấu xí,đầu chít khăn đỏ,
người mặc áo bó sát người (cũng màu đỏ), để hở tay đến vai và hở phần
bụng và ngực (thường bụng và ngực những người này có nhiều lông), mặc
quần đỏ và tay cầm đại đao rút hai lệnh thủ ở lưng Lãnh Cẩn và Thượng
Quan Bảo Hiền, xấu xí nam nhân hớp một ngụm rượu phun lên thanh đao, giơ cao trảm đao lên cao, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào làm đao sáng
loáng, một đao chuẩn bị chém xuống
“chết rồi, không kịp
rồi” – Tư Đồ Chiêu Dương khuôn mặt xanh xao, thanh âm giật bắn. Nhan
Nhược Bình đồng tử co lại, từ người tản ra mùi vị nguy hiểm, giọng nói
băng lãnh: “ngươi ở đây, đừng làm vướng tay chân, ta cướp pháp trường”.
Nói rồi nàng thân ảnh chớp nhoáng phi thẳng tới, một chân đạp vào ngực
tên đao phủ, khiến hắn gã chúi nhũi ra xa. Binh lính lập tức được huy
động bao vây Nhan Nhược Bình, nàng rút trường kiếm ra, sát khí toả ra
tràn ngập, giọng nói đầy chết chóc vang lên: “kẻ nào cản lối, đừng trách ta”
Tên quan giám trảm ra
hiệu cho binh lính, họ lập tức giãn ra, bước nhanh tới chỗ Thượng Quan
Nghị, mũi giáo chĩa thẳng, tên quan giám trảm cúi đầu, cung kính nói:
“nhị vương phi, hoàng thượng có lệnh, kẻ nào cướp pháp trường, bất kể ai, lập tức tru di cửu tộc Tướng quân phủ”
“khốn khiếp” – Nhan
Nhược Bình nghiến răng mắng. Thượng Quan Bảo Hiền say sầm mặt, dập đầu,
thấp giọng khuyên can: “vương phi, tình nghĩa của vương phi Bảo Hiền xin nguyện kiếp sau làm thân tôi tớ báo đáp, mong vương phi rời đi, mong
vương phi rời đi, mong vương phi rời đi”
“nhị hoàng tẩu, kiếp sau Lãnh Cẩn cùng mong làm thân trâu ngựa báo đáp ân tình của nhị hoàng
tẩu, mọi chuyện đều có mệnh số, nhị hoàng tẩu nên rời đi” – Lãnh Cẩn
cũng cúi đầu van nài. Nhan Nhược Bình đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng
nan, khó xử trùng trùng, không biết phải làm sao, đi thì cũng có người
chết, mà không đi cũng có người chết. Chợt từ đằng xa một thân ảnh tiếu
sái phi thân tới, ôn nhu nói:
“nương tử bảo bối, bình tĩnh nào”
Nhan Nhược Bình mở to
hai mắt, thân ảnh này quá đỗi quen thuộc, đây không phải lão công của
nàng thì là ai, đến thật đúng lúc nga, lúc nào nàng lâm vài thế bí cũng
là có y giúp nàng đi ra, nàng là yêu lão công nhất.
“Thiên, thật đúng lúc, ta phải làm sao đây?”
Lãnh Thiên xoa đầu nàng
mấy cái, ôn nhu hôn lên trán nàng, rồi từ trong tay rút ra một đạo kim
bài hai mặt đều in nổi hình rồng, đây là kim bài do hoàng đế Lãnh Long
quốc sở hữu
“Đinh đại nhân, còn
không mau tiếp chỉ” – Lãnh Thiên lạnh giọng quát khiến gã bổ nhào từ
trên ghế xuống, bò lổm ngổm, run run nói: “Đinh Thừa tiếp chỉ”
“khẩu dụ của hoàng thượng, Lãnh Cẩn và Thượng Quan Bảo Hiền được ân xá tội chết, lập tức phóng thích”