Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
Nữ tử thân lục y ngồi trên mái nhà nâng thanh sáo cùng màu với y phục thổi một bản nhạc rất thanh khiết, rất
hay nhưng đậm nước mắt. Đau khổ, tuyệt vọng, nhức nhối,…
Hiên Viên Tuyệt vẫn đứng đấy, nhìn theo bóng Bình nhi của hắn mà rơi nước mắt, tim không ngừng rên rĩ thổn thức những vết thương chưa kịp lành.
Trong phòng hoa chúc, Ngạn Hoa ngồi
trên giường nóng lòng chờ Lãnh Thiên đến, hai tay hết nắm lại rồi mở ra
trong hồi hộp. Giây phút mà ả đã cố gắng biết bao lâu mới giành được
người đàn ông của cuộc đời mình.
Rồi cũng có tiếng mở cửa khiến cho Ngạn Hoa ngừng mọi động tác đồng thời cũng nín thở chờ đợi. Một thân nam tử
cao to tráng kiện mặc hỉ phục bước vào. Dáng vẻ lướt khướt vì say rượu,
hắn đến bên giường, nhìn ngang ngó dọc, cuối cùng thế nào lại ra ghế nằm gục xuống mà ngủ. Ngạn Hoa tức giận, không nề hà mà tự tháo khăn hỉ, mũ phượng, hung hăng đến bàn trà, ra sức lay người Lãnh Thiên.
– Vương gia, hôm nay là ngày hỉ của thiếp và chàng, chẳng lẽ chàng lại để nương tử của mình cô đơn trong đêm động phòng sao?
– “Động phòng? Đúng rồi đêm nay là đêm
động phòng của ta cơ mà” Lãnh Thiên nói trong cơn say, chất giọng khàn
khàn của kẻ say rượu càng khiến tâm tình Ngạn Hoa thêm phần hồi hộp.
– Đúng rồi, đêm nay là đêm động phòng, chúng ta phải uống rượu giao bôi.
Ngạn Hoa rót ra một chén rượu đầy đưa
cho Lãnh Thiên, cùng Lãnh thiên uống cạn. Đáy mắt Ngạn Hoa lóe lên một
tia giảo hoạt, chính xác, đó là sự giảo hoạt vì ngay lúc đó Lãnh Thiên
liền thấy cả người nóng hừng hực, cảm giác như có ngọn lửa đang thiêu
cháy thân thể hắn. Tay hắn giữ chặt phần eo lại, khó chịu, nhăn mặt.
Ngạn Hoa thấy vậy thì rất hài lòng,
nâng ly rượu còn lại nốc cạn, ả cũng muốn mình có cảm giác thật sung
sướng cùng với Lãnh Thiên. Bước rới gần, ả cởi lớp áo hỉ ra, giờ trên
người ả chỉ còn cái yến đào mỏng manh cùng chiếc quần dài cũng không mấy kín đáo. Ả ngồi vào lòng hắn, đôi tay không ngừng mơn trớn khuôn mặt
kia.
– Nào, đừng kiềm chế nữa, đêm nay là đêm động phòng, không cần phải giữ lễ, chàng hãy cùng thiếp hưởng thụ đêm xuân.
Hắn không còn nghe thấy gì nữa, tất cả
chỉ còn ngọn lửa dục hỏa đang hừng hực cháy trong lòng, hắn nhanh chóng
cắp Ngạn Hoa lên giường, vứt xuống đất những thứ cản trở da thịt, điên
cuồng hôn , đôi môi ướt át di động xuống vùng cổ trắng nõn. Ngạn Hoa
thích thú phát ra những âm thanh khiến ta phải rợn người.
Rồi đôi môi đó dần chuyển xuống vùng
hoa đào đang nở rộ, ngậm lấy nụ đào đỏ hồng, 1 tay nhào nặn nụ đào còn
lại, một tay lần xuống vùng kín đáo nhất.
Hắn sớm đã nhịn không được, nay chạm
vào chỗ đó, hắn không kềm chế được mà mạnh mẽ tiến sâu vào trong cự vật
giống như con ngựa hoang thoát cương, điên cuồng mà ở trong cơ thể Ngạn
Hoa rong ruổi, mỗi một lần đều vô cùng mạnh mẽ, liên tục xâm nhập sâu
tận bên trong.
Hắn liên tục tiến sâu bên trong cơ thể
Ngạn Hoa, khiến cơ thể Ngạn Hoa tạo nên từng đợt đau đớn, mỗi lần tiến
vào chỗ sâu nhất là làm thân thể mềm mại của ả cơ hồ không thể không
thừa nhận những cảm xúc mạnh mẽ đan vào nhau này cũng là một biện pháp
kỳ lạ hóa giải cảm giác nóng rực, luôn luôn khát khao nổi dậy ở vùng
bụng dưới.
Ngạn Hoa cắn chặt môi nhưng đã chịu
không nổi khẽ cất lên những tiếng rên rỉ nho nhỏ, ả chỉ đơn giản dùng
đầu cúi sâu vào cổ hắn, hai tay cũng gắt gao ôm cổ hắn như là ôm vật duy nhất cả đời này phải dựa vào.
Hắn cũng gắt gao ôm chặt eo của ả, cái
loại khoái cảm tuyệt vời tuyệt luân kia đã bứt tất cả suy nghĩ ra khỏi
đầu hắn, trong đầu chỉ còn lại có tiếng nói tiến lên, tiến lên, mạnh
hơn, nhanh hơn nữa.
Trong khi Ngạn Hoa đang cực kỳ khó chịu vì bị cảm giác nóng rực dày vò, cảm giác nóng rực lại lần nữa dâng lên, một luồng sóng kích thích lại lần nữa ập tới. Ả kinh ngạc ngẩng đầu,
còn chưa kịp tiêu hóa hết thì hắn lại một lần nữa mạnh mẽ va chạm, cảm
giác tê dại nhanh chóng nhộn nhạo. Ả không thể khống chế không thét ra
tiếng chói tai, mười ngón tay nhấn thật sâu vào trong da thịt hắn, thể
xác và tinh thần đắm chìm trong bể khoái cảm thật lớn, nơi riêng tư từng đợt từng đợt co rút, những tia ái dịch như dòng suối nhỏ tràn ra càng
lúc càng nhiều.
Hắn cũng gầm nhẹ một tiếng, “vách tường hoa” mềm mại kia vì đã tới cao trào mà liên tục co rút lại, nhanh chóng ôm trọn lấy hắn thật chặt, làm hắn điên cuồng mà tiến lên nhanh hơn,
mạnh hơn nữa.
Ngạn Hoa lại cắn chặt răng, cảm giác
điên cuồng này đủ để ngay lập tức tiêu diệt đi tia lý trí còn sót lại,
khoái cảm mãnh liệt không ngừng ở trong người dâng lên cao, lại tiếp tục càng lúc càng tăng cao. Ả cơ hồ thống khổ nhăn mày, đáy mắt chứa đựng
lệ quang, khoái cảm kia cực kỳ tuyệt vời nhưng lại làm ả thống khổ đến
mức không thở nổi. Mà ở chỗ sâu nơi bụng dưới, những khoái cảm lại chồng chất liên tục hòa tan vào nhau, khó có thể thừa nhận làm ả không tự chủ mà khóc ròng cầu xin tha thứ.
– Lãnh Thiên, dừng, thiếp không chịu được nữa.
Hắn nhận ra thân thể của Ngạn Hoa đang
trải qua một trận run rẩy, thoáng chốc, một đạo lửa nóng bỏng mạnh mẽ mà có lực từ giữa hai chân của hắn trào ra, xuyên qua phân thân to lớn của hắn, bắn vào thật sâu nơi vùng thầm kín nhất.
– A a. . . . . .
Ngạn Hoa vẻ mặt thống khổ than nhẹ,
trong nháy mắt, nàng dường như nhìn thấy địa ngục tử vong, mà cũng như
đang ở trên thiên đường ngọt ngào. Thân thể như nước mùa xuân mềm mại,
vô lực hoàn toàn xụi lơ ở dưới thân hắn.
Đào hoa viên.
Thanh âm lúc trầm lúc bổng của ngọc tâm tiêu từ miệng Nhược Bình khiến lòng Hiên Viên Tuyệt ân ẩn đau. Hắn biết người tổn thương sâu sắc nhất chính là Bình nhi của mình nhưng bản thân lại không biết làm sao để giúp nàng. Hay từ sâu đáy lòng Hiên Viên
Tuyệt chính là mong muốn Bình nhi sẽ quên đi Lãnh Thiên và cho mình một
cơ hội được ở bên nàng, yêu thương, bảo vệ và chăm sóc nàng đến suốt
cuộc đời.
Từng giọi, từng giọt nước mắt thấm ướt
khóe mi, lăn dài xuống má, rơi lõm bõm xuống mái nhà đánh tiếng “tách”
như hòa thêm tiếng đệm cho tấu khúc bi thương.
Giờ này chắc nam nhân mà nàng yêu đang
vòng tay ôm nay nữ nhân khác hoặc cũng có thể là hôn hay… Nhược Bình
không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ thì nước mắt càng rơi đồng thời trái tim
cũng càng co thắt mãnh liệt đến không thở nỗi.
Đau quá!
Hiên Viên Tuyệt bay lên ngồi bên cạnh
ôm chặt nàng vào lòng như muốn xoa dịu vết thương đang ngày càng xát
muối đó nhưng sao khó quá. Càng được ôm, càng được quan tâm thì Nhược
Bình càng đau, càng phải khóc.
Tiếng gào khóc trong đêm của nàng khiến người khác tâm như xé thành trăm mảnh, như muốn tê liệt tâm can. Hắn
hận bản thân không thể làm gì tốt hơn để nàng không phải đau đớn như thế này, hắn hận mình không thể làm một tướng công bên cạnh nàng tốt hơn.
– Nương tử!
Nhược Bình đau đầu, xoa nắn hai vầng
thái dương để lắng tai nghe thanh âm vừa quen thuộc vừa gây cho nàng cảm giác mất mác đến không thể thở đó. Nhưng dường như càng đau thì càng
nhớ đến nỗi giọng nói của Lãnh Thiên cũng xuất hiện trong tâm trí nàng
như bây giờ.
– Nương tử!
Nhược Bình quay đầu lại nhìn ra ngoài
cửa cốc. Nàng dụi dụi hai khóe mắt để nhìn cho thật kỹ. Đó chẳng phải là Lãnh Thiên của nàng, tướng công của nàng, nam nhân mà nàng yêu đó sao?
Nước mắt nhớ nhung càng được dịp tuôn tráo ra ngoài.
Lãnh Thiên nhấp chân bay lên mái nhà
đẩy Hiên Viên Tuyệt ra đồng thời ôm chặt Nhược Bình vào lòng. Hắn không
cho phép nam nhân khác ôm nàng dù đêm nay chính là đên thành thân của
hắn. Cứ cho bản thân là bá đạo đi, nhưng chỉ bá đạo với mỗi một mình
Nhược Bình nàng mà thôi.
– Thiên, sao bây giờ ngươi mới tới? Ta
những tưởng ngươi đã bỏ rơi ta rồi, ta những tưởng cả đời này sẽ không
còn gặp được ngươi nữa.
Nhược Bình ôm chầm lấy Lãnh Thiên nức
nở khóc. Hắn cũng chẳng biết làm gì ngoài ôm chặt cùng khóc với nàng.
Tất cả là tại hắn, tại hắn nên mới nàng thương tâm như thế. Hiên Viên
Tuyệt vẫn vậy, không lên tiếng, chỉ đứng một bên nhìn hai người bên
nhau. Nhưng trên môi hắn đã mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc thay cho
người mình yêu.
– Nương tử! Thứ lỗi cho ta, ta đã để nàng chịu nhiều ủy khuất rồi. Ta hứ từ nay về sau sẽ không rời xa nàng nữa. Hãy tin ta!
– Ngươi… ngươi nói thật chứ?
– Ừ! Thật.
– Nhưng sao ngươi đến đây? Chẳng phải thành thân…
– Tân lang là ta cho người giả thành
ta. Không phải là ta không biết ả hạ độc nàng. Nhiêu đó vẫn còn chưa đủ
đối với những tội lỗi do ả gây ra đâu.
Lãnh Thiên hừ lạnh khi nghĩ đến những
gì Ngạn Hoa đã gây ra cho Nhược Bình. Ả ta dẫu có là công chúa Phùng
quốc thì cũng mang tội sát nhân khi dám ám sát vương phi của Lãnh quốc
thôi.
– Thiên! Cảm ơn ngươi.
– Chính ta mới phải cảm ơn nàng. Cảm ơn nàng đã yêu ta, đã ở bên cạnh ta, đã chấp nậhn làm nương tử ta. Ta cũng phải cảm ơn Nguyệt Lão đã giúp nàng đến với ta. Nhược Bình, ta yêu
nàng.
– Ta cũng yêu chàng.
Xa xa, ánh trăng tỏa sáng một góc trời, Hiên Viên tuyệt đứng khoanh tay dực lưng vào gốc đào già khe khẽ mỉm
cười. Hắn biết, trái tim Bình nhi mãi mãi không bao giờ thuộc về mình
thì tai sao không chúc phúc cho nàng mãi mãi được hạnh phúc bênc ạnh nam nhân yêu thương nàng cũng nhưng người nàng yêu.