Uyển Các cung quả là nơi dành cho người
bệnh lâu năm, khọng khí u ám đến độ khiến cho Nhược Bình cứ da gà da heo gì thi nhau nổi lên hết trên cơ thể. Câu cối thì già khằng như chưa bao giờ được cắt tỉa, hoa tươi thì chả thấy đâu chỉ toàn um sùm một góc cỏ
dại.
Tiếng chim hoang dại hót ríu rít cả một khoảng trời phía trên mái đình
làm không gian thêm phần tự nhiên. Nếu như đây là sự sắp xếp có chủ ý
thì vị công chúa này rất có tâm hồn yếu mến thiên nhiên hoang dã. Cung nữ hai bên quỳ rạp xuống vấn an
nhưng Lãnh Hàn nhanh chóng phất tay bảo không cần. Bảy người nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt họ chính là căn phòng đơn
sơ một màu trắng ảm đạm đến tê tái lòng người. Hình ảnh thiếu nữ đang
nằm trên giường với gương mặt thanh tú không gì tả nổi nhưng nét xanh
xao của người nhiễm bệnh càng không khiến nàng như xấu xí đi.
– “Nàng bị như thế nào?” Hiên Viên
Tuyệt nhanh chóng đi vào đề bởi lẽ Nhược Bình biết hắn đương nhiên chẳng thích vào nơi này và khám chữa bệnh gì cho công chúa. Bất đắc dĩ phải
nhờ nàng năn nỉ đứt lưỡi, gãy cuống họng thì hắn mới miệng cưỡngg đứng
lên đi.
– Sức khỏe Uyển Nghi vốn từ nhỏ đã
không được tốt, thường xuyên bệnh, dù cảm mạo cũng trở thành phong hàn
nặng. Mới đây do vô ý rơi xuống hồ nước lạnh nên cơ thể đã như thế này
mấy ngày nay chưa tỉnh lại.
– Hiên Viên Tuyệt tiến tới, đưa viên
thuốc màu đen thui bỏ vào miệng Uyển Nghi sau đó nhanh chóng điểm huyệt
đạo cho nàng nuốt xuống.
Uyển Nghi trong cơn mê man không biết
mình đang ở nơi nào. Nàng chỉ biết mình bị người chị khác cha khác mẹ
tống vào ngực sau đó liền ngất đi và bây giờ đang ở cái không gian trắng xoa như tấm drap giường như thế này.
Chẳng lẽ nàng đã chết sao?
Làm thế sao được hả ông trời?
Bị chạm nhẹ vào ngực mà chết thì tôi rồi, chưa có cái chết nào nhảm hơn nữa.
Đột nhiên ở đâu xuất hiện một cơn lốc
cuốn thân thể nàng theo một hướng nhất định, nàng nhắm chặt mắt bởi cơn
gió nó cào xé cả không gian dường như rất khó thở.
Mí mắt nặng trĩu, cả thân hình mệt mỏi
không còn chút khí lực. Nàng từ từ vén mi lên thì đập vào mắt là gương
mặt của rất nhiều người xa lạ nhưng ngặt nỗi họ đều mặc trang phục cổ
trang.
Lí nào lại vậy? Chẳng lẽ đây là trường
quay phim lịch sử Trung Quốc sao trời? Căn phong cũng được trưng bày
toàn đồ lạ lùng cùng chạm trổ hình rồng hình phượng càng thu hút ánh mắt đảo xoáy liên lục của nàng khắp bốn phía.
– Đây là đâu?
“Ầm!” Cú đánh nốc – ao vào đầu óc mông
mị của Lãnh Thiên cũng như Lãnh Hàn. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu
mọi người chính là vị công chúa này đã mất trí nhớ.
– Khởi bẩm hoàng thượng, có lẽ công chúa đã mất trí nhớ do va đập đâu đó.
Hiên Viên Tuyệt hướng Lãnh Hàn bẩm báo
và coi như xong bổn phận của mình quay đầu tiến về phía chiếc bàn giữa
phòng tự tiện rót cho mình một cốc trà đưa lên miệng nhấm nháp nhưng bất quá lúc này mọi người cũng không quan tâm đến sự thất thố của hắn mà
mọi ánh mắt đều dõi theo vị công chúa bất hạnh đang khổ sở nằm trên
giường lục tung kí ức kia.
– “Ngươi biết ta là ai không?” Lãnh Hàn đau lòng kề sát mặt mình vào gương mặt có đôi mắt to tròn của Uyển Nghi dò hỏi.
– Ngươi là hoàng thượng.
– “Nàng đâu có quên ta” Lãnh Hàn thay
đổi thành nét mặt vui mừng hướng Hiên Viên Tuyệt trách cứ trong khi hắc
tuyến thì nổi đầy đầu Nhược Bình.
– “Ngươi khi sáng đã ăn cái giống gì rồi?” Nhược Bình nhếch mép khinh bỉ.
– “Dùng ngự thiên qua loa do nhà bếp
nấu chứ ta ăn gì?” Lãnh Hàn vẫn tỉnh bơ trả lời mà không thèm đề ý đến
sắc mặt vô cùng khó coi của Nhược Bình.
– “Đại ca ca của ta mới bẩm ngươi là
hoàng thượng xong thì công chúa không biết cũng lạ, thế mà cư nhiên
ngươi vui mừng như mình vừa sinh hài tử ấy” Nhược Bình chán ghét quay
đầu về phía chỗ Hiên Viên tuyệt đang ngồi bắt chước hành động của hắn
mặc kệ những kẻ dở hơi đang đứng bên kia trầm ngâm.
– “Muội không nhớ bọn ta sao?” Lãnh
Thiên lạnh lùng nhìn Uyển Nghi nhưng trong ánh mắt bỗng nhiên xẹt qua
tia đau thương khó dò.
Trong khi nàng công chúa của chúng ta
đột nhiên thấy có đến ba man nhân vô cùng suất xuất hiện quanh phòng
không ngừng lo lắng cho mình thì hai má nhanh chóng ửng đỏ vội vàng e e
thẹn thẹn gầt đầu tỏ ý rằng mình chả nhớ gì cả.
– “Không còn cách gì chữa sao?” Lãnh
Hàn đau thương quay sang Hiên Viên Tuyệt cầu cứu hi vọng Tuyệt Y lão
quái có thể có cách khôi phục lại trí nhớ cho hoàng muội đáng thương của mình.
– “Không!” Hiên Viên Tuyệt thẳng thừng từ chối.
– “Chẳng phải lúc trước vương phi mất trí nhớ thì ngươi cũng cứu được đấy thôi” Lãnh Hàn tức giận mang chuyện cũ ra “tán gẫu”.
– “Chuyện xưa làm ơn hoàng thượng đừng
có nhắc nếu không đừng trách ta quá đáng” Nhược Bình ngữ khí lạnh lẽo
hướng Lãnh Hàn khống chế bởi lẽ chuyện lúc đó không phải một tay do hắn
gây ra sao mà giờ còn ra vẻ nhân từ đạo mạo.
– “Bình nhi do có nội lực trong người
nên việc khôi phục trí nhớ tuy không dễ nhưng cũng có khả năng làm được. Còn công chúa chỉ là người bình thường thì làm sao mà chữa được? Xin
hoàng thượng đừng xem ta là thân y có thể trị bách bệnh bởi người như ta chỉ chữa cho những kẻ có công phu. Ngoài ra ta chưa bao giờ chữa trị
cho người mà ta không muốn. Nếu Bình nhi không tên tiếng thì cho dù tiên đế sống lại năn nỉ thì ta cũng không thân chinh đến đây. Cáo từ.” Hiên
Viên Tuyệt đứng dậy chắp tay theo kiểu người giang hồ rồi sau đó một
bước bỏ ra ngoài.
– “Ngươi…” Lãnh Hàn cứng họng không biết nên làm gì khiến Nhược Bình vô cùng hả dạ.
Bỏ mặc tất cả cùng công chúa gì đó, mọi người nhóm Nhược Bình nhấc chân ra về trong sự hân hoan vì chọc tức
được tên cáo già Lãnh Hàn đó.
Năm xưa đáng lý ra ngôi vị hoàng đế đã
nằm trong tay Lãnh Thiên nhưng do hoàng hậu, tức nương của hắn đã ngấm
ngầm thủ tiêu Quý phi nương nương nên ngai vàng đột nhiên chuyển hướng
rơi vào tay hắn.
Tuy nhiên Lãnh Thiên vẫn có thể đứng
lên giành lại những gì thuộc về mình nhưng hắn đã không làm bởi ngai
vàng đó hắn không ham. Mặc dù tất cả vẫn chưa được đưa ra ánh sáng nhưng bản thân Lãnh Thiên biết nếu cứ một mực truy cứu sẽ lôi kéo rất nhiều
việc hệ trọng sẽ xảy ra trong triều đình Lãnh quốc đồng thời lôi kéo các nước khác sang xâm chiếm.
Thù tuy vẫn phải trả nhưng giờ thì chưa phải lúc, biết thức thời mới chính là anh hùng.