Cổ Đại Ơi Ta Tới Đây!!!

Chương 74: Chương 74




Nhà giam trong vương phủ một mùi ẩm mốc bốc lên khắp nơi. Lãnh Thiên gương mặt lạnh lão từng bước nhất chân về nơi sâu nhất. Chuyện ả Ngạn Hoa dám mang mạng của Nhược Bình ra đùa giỡn hắn không bao giờ có thể tha thứ. Nếu cáo tinh không may mắn xuất hiện kịp thời thì nương tử của hắn đã vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này rồi cho nên hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ả, dù ả chính là công chú của Phùng quốc đi chăng nữa.

Ngạn Hoa bị trói treo trên xà nhà, khắp người đều là vết roi khiến quần áo của ả rách nát để lộ ra đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cũng nhưng những phần thịt dư ra ngoài càng khiến những tên lính canh nhèm nhõ dãi.

Lãnh Thiên ngồi nhấp trà trên chiếc bàn gỗ nơi chính giữa căn phòng, ánh mắt Ngạn Hoa nhìn Lãnh Thiên một mặt đau thương, một mặt bi phẫn và một mặt hận thù. Và sừ thù hận đó càng tăng dữ dội khi hình ảnh của Nhược Bình xuất hiện trong đáy mắt ả.

Nghe tin Lãnh Thiên đang ở nhà lao thẩm vấn Ngạn Hoa thì Nhược Bình ba chân bốn cẳng liền chạy đến đây bỏ mặc lời khuyên của những thị vệ quanh mình. Chẳng hiểu vì sao tâm nàng lại không muốn Ngạn Hoa phải chịu ủy khuất bởi tất cả dù sao cũng do tình yêu ngang trái mà ra.

Người ta thường bảo ‘sức mạnh của tình yêu có thể khiến tâm nữ nhân trở thành rắn độc’ cơ mà. Nói đi nói lại, kẻ đáng trách tất cả chính là tên hoàng đế Phùng quốc kia, chẳng hiểu vì sao lão lại để con gái của mình một thân một mình đến đây cầu thân, chả được gì mà còn rước họa vào mình.

Kẻ đáng bị xử thứ hai chính là tên cáo già Lãnh Hàn. Hắn không chia cắt Nhược Bình cùng Lãnh Thiên được thì đành phải ‘mượn dao giết người’ từ tay Ngạn Hoa nhưng xui xẻo như thế nào lại ‘mất cả chì lẫn chài’.

– Thiên!

Nghe thanh âm của Nhược bình khiến Lãnh Thiên bất giác quay đầu nhìn ra cửa nhà giam. Hình ảnh nàng thở hồng hộc vì chạy gấp đập vào mắt khiến hắn vừa bực mình vừa bất đắc dĩ.

– Đã bảo nàng phải ở trong phòng nghỉ ngơi mà sao còn không nghe?

Ngữ khí của hắn nghe qua có vẻ là trách phạt cũng giận dữ nhưng không thể nào giấu được sự ôn như cùng lo lắng trong từng lời nói.

– Ngươi thả nàng ta về nước được không? Dù sao tất cả cũng qua rồi với lại lỗi hoàn toàn không phải là của nàng.

– “Hừ! Ta không cần sự thương hại của tiện nhân như ngươi” Ngạn Hoa giận dữ hét lên khiến Lãnh thiên nhíu mày quay sang trừng mắt giận dữ.

– “Nàng thiếu chút nữa là không cứu được, còn xin cho ả ta làm gì?” Lãnh Thiên biết Nhược Bình nghĩ gì nhưng làm gì có chuyện có thể bỏ qua lỗi lầm của ả dễ dàng như thế chứ?

– Nhưng…

– “Không nhưng gì cả, ta đưa nàng về phòng, mọi chuyện ta sẽ lo” Lãnh Thiên nắm tay Nhược Bình một cước bỏ đi không một lần ngoái đầu lại nhìn. Đằng sau vang lên từng tiếng chữi rũa xối xả không ngừng nghỉ của công chúa Phùng quốc.

Mặt trời đã chìm dần nơi ngọn cây nhường chỗ cho bóng đêm u tịch. Nhà giam vương phủ đột nhiên tĩnh mịch một cách lạ thường nhưng dẫu sao thì nhớ thế những chuyện ác mới có thể dễ dàng xảy xa.

Họa Tâm một đường từ Nghi Bình viện mặc áo dạ hành thiến đến nhà giam nơi Ngạn Hoa đang ở. Đập vào mắt nàng là hình ảnh một ả công chúa quần áo rách tả tơi với những làn roi thấm đẫm máu đang bị trói chặt trên xà đơn trông vô cùng tội nghiệp. Bất quá đấy còn chưa đủ cho những gì ả đã gây ra.

– “Ngươi… là ai?” Ngạn Hoa thấy một người không rõ nam nữ vận hắc y đứng trước mình thì không khỏi một trận tâm rung sợ.

Họa Tâm vung kiếm chặt đứt sợ dây xích trên người ả ra sau đó vứt xuống đất một cái tay nải. Bên trong chính là hai bộ quần áo cùng một số thuộc dưỡng thương ngoài da khá tốt mà Nhược Bình đã chuẩn bị.

– Tranh thủ chưa ai phát hiện hãy rời khỏi đây.

Không đợi cho sự ngạc nhiên của Ngạn Hoa hoàn thành nơi đáy mắt, Họa Tâm đã một đường dòm trước ngó sau rời khỏi nhà giam trở lại là thân phận của mình.

Ngạn Hoa nhanh chóng thay đổi xiêm y rồi rời khỏi vương phủ nhưng nỗi bất hạnh vẫn còn đeo bám ả khi vô tình bị thị vệ bắt được. Vốn võ công cũng kha khá nhưng vì vết thương chằng chịt trên người đã khiến ả bị bắt vô điều kiện.

Cuối cùng ả cũng không phải bị giam trong nhà giam nữa nhưng lại bị tống vào căn phòng của tên chặt cũi, cái tên đã cướp đi thân thể ngà ngọc của ả trong đêm thành thân với nhị vương gia Lãnh Thiên cao cao tại thượng.

Ngạn Hoa đã đưa ra một quyết định cuối cùng chính là giết chết cái tên đốn phu đó và sau đó là tự tử. Danh tiết của một vị công chúa quyền uy đã bị phá vỡ trong tay Lãnh Thiên cùng hắn ta thì ả cũng không còn mặt mũi nào để trở về mà không ở về thì sống ở đây chẳng thà chết cho rồi.

Ả sai một a hoàn thân tín của mình đến tiệm thuốc Sinh Tử mua độc về, sau đó rắc đều lên những đĩa thức ăn cùng bình rượu và ngồi đợi tên đốn phu trở về.

Hai người cùng ăn một bữa ăn cuối cùng nhưng gã chặt cũi vẫn chẳng mảy may biết mình bị thuốc độc. Cả thân hình của gã đột nhiên nóng lên đến cực kỳ khó chịu, cả Ngạn hoa cũng thế. Hai người trong tích tắt thoát y chỉ còn lại chiếc yến cùng cái khố trên người. Cả hai lao vào nhau hoan ái như một cặp thú hoang lồng lộn giữa rừng già cho đến khi tắt thở.

Tử Xuân Viên Mãn chính là một loại xuân dược cực mạnh, họ bán chúng cho những người muốn tự tử trong hoan lạc và dĩ nhiên Thần Huyền không dễ dàng tha thứ cho Ngạn Hoa như thế.

– Vương phi, Ngạn Hoa chết rồi.

– Ừm! Ta biết rồi.

– Chết vì… vì… xuân dược.

– Cái gì? Ngươi nói lại ta xem. Tại sao lại là xuân dược? Những bình dược của ta đưa cho ả chỉ có thể khiến ả ngứa ngáy rồi gãi cho chết thôi chứ có phải xuân dược đâu mà chết?

– Ả trốn ra ngoài nhưng bị bắt lại, cuối cùng không biết vì sao lại phát hiện ả cùng tên chặt cũi ôm nhau chết trong phòng. Xuân dược được phát hiện ở trong đồ ăn cùng rượu trên bàn.

– Hừ! Thôi kệ, ta không xử được thì có người xử thay ta cũng tốt. Chết là đáng

( Phi Phi: Giờ còn ai bảo NB hiền nữa không??? Thâm tàn bất lộ )

Hiên Viên Tuyệt dạo gần đây thường xuyên bị triệu vào trong cung với lí do công chúa không được khỏe muốn được Tuyệt Y lão quái khám cho. Hừ! Lúc đầu hắn vì bất đắc dĩ mới vào nhưng dần dà hắn lại cảm thấy như đây đã là một thói quen cho cuộc sống bình lặng sau khi Bình nhi ra đi.

Công chúa Uyển Nghi là một cây diễn viên như Bình nhi của hắn nhưng đâu đó trong con người nàng, hắn vẫn thấy rất tuyệt. Bên cạnh nàng, hình ảnh Bình nhi ngày nào như dần lộ ra trước mắt khiến khắn không khỏi không nhoẻn miệng mỉm cười.

Hắn không muốn mình bị ám ảnh bởi hình bóng của Bình nhi và mang lại đau khổ cho Uyển Nghi. Và hắn đã không đến gặp nàng mấy ngày nay mặc kệ cho thái giám vẫn cứ đến triệu hằng ngày. Rồi hắn chợt nhận ra, hình ảnh hiện về trong mỗi giấc mơ của mình không còn là Nhan Nhược Bình nữa mà lại thay vào đó chính là Lãnh Uyển Nghi.

Uyển Nghi đang đùa nghịch bên mấy khóm hoa dại trong hoa viên, Hiên Viên Tuyệt vẫn đứng đấy nhìn nàng say đắm. Hắn không dám chắc phải chăng hắn đã yêu hay không nhưng tại sao bản thân không cho mình một cơ hội quên đi Bình nhi để đến với nàng cơ chứ.

– Tuyệt ca. Huynh đến rồi hả? Mấy bữa nay huynh…

Uyển Nghi chưa kịp nói xong đã rơi vào vòng tay ấm áp của Hiên Viên Tuyệt khiến gương mặt nàng từng hổi đỏ ửng ngây ngô. Từ thuở ở hiện đại đến đây thì nàng tuy đã quen rất nhiều tên đàn ông nhưng chưa từng yêu ai thật lòng, duy chỉ nam nhân này là có khả năng mang trái tim nàng đi mất hút.

Nhưng không sao cả, chẳng phải giờ phút này nàng lại đang hạnh phúc trong vòng tay của hắn hay sao? Bấy nhiêu cũng đủ mãn nguyện rồi.

– Uyển Nghi.

– Gọi muội là Nhã Lâm.

– Hử?

– Không có gì, muội thích tên Nhã Lâm.

– Lâm nhi.

Nhược Bình đứng ở nơi khuất với hoa viên nhìn ngắm khung cảnh hiện tại. Ánh mắt lóe ra một tia quỷ quyệt. Nhan Nhã Lâm, con em ở hiện đại của nàng rốt cuộc cũng đến đây, thế cư nhiên lại có quan hệ qua lại với đại ca ca của nàng cơ chứ.

Nhưng dẫu sao mỗi người đều có mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình. Mà bên cạnh đó, nàng đối với Hiên Viên Tuyệt nợ quá nhiều, thế tại sao không để con em mình thay mình trả đủ chứ? Hắc hắc. Coi như ở hiện đại cả hai là chị em, giờ đây, nó là đại tẩu của mình cũng không sao.

Cứ coi như mình không quen biết với nó, có lẽ cả hai sẽ không phải mắc nợ lẫn nhau. Nhưng nếu ngày sau Hiên Viên Tuyệt phát sinh ra cớ sự gì có liên quan đến nó thì Nhan Nhược Bình này dẫu có điên điên khùng khùng cũng không bao giờ ta thứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.