Một thời gian sau.
Trước ngày đại hôn của Tứ công chúa Lãnh Uyển Nghi.
Đèn hoa giăng lối khắp mọi nơi, từ trong hoàng cung ra đến ngoài thành
đều một màu đỏ thắm. Hương hoa bay vẫy khắp mọi nơi như chào đón vị công chúa của Lãnh quốc đã hồi sinh.
Đào hoa viên cũng thế. Tuy không đỏ chói nhưng hoàng cung nhưng nó lại mang một màu hồng nhã nhặn xen lẫn với hình ảnh non sông nước biếc, có như thế
thì nơi đây mới mang cái tên là Đào Hoa viên chứ.
Hiên Viên Tuyệt đi qua đi lại như không chịu nổi nữa rồi. Tại sao cái
phong tục thành thân lại rườm rà như thế chứ? Tân lang lại không được
nhìn mặt tân nương cho đến đêm động phòng, cái quy tắt hỗn đản gì vậy
trời? Năm ngày nay hắn chưa được gặp nàng, hắn nhớ nàng đến da diết, nhớ giọng nói, nhớ cả những cử chỉ nghịch phá của nàng.
Không được, lương tâm hắn không cho phép bản thân mình chờ đến ngày
mai. Hắn muốn gặp nàng ngay bây giờ. Thế là Hiên Viên Tuyệt một đường
dụng khinh công bay vèo ra ngoài hướng hoàng cung bỏ lại đằng sau những
tiếng gọi í ới của mọi người.
–
“Mặc kệ đại ca ca đi, nhớ nhung quá cũng khiến người ta tẩu hỏa nhập ma
đấy!” Nhược Bình bình tĩnh cắn nốt miếng hột dưa cuối cùng trong tay
Lãnh Thiên mà mỉm cười. Cuối cùng cái ngày Hiên Viên Tuyệt được hạnh
phúc cũng đến.
Hắn ta phi một
đường đến Uyển Các cung dòm ngó xung quanh kẻo gặp người khác thì không
những không gặp được nàng mà còn bị giáo huấn một phen thì coi như mất
cả chì lẫn chài. Tất cả đều đã tắt đèn chỉ còn một căn phòng. Ánh đèn từ phòng đó hắt ra soi rọi hình ảnh người con gái đang đứng bên ao cá
ngước nhìn ánh trăng sáng rọi bên trên.
Uyển Nghi nhớ Hiên Viên Tuyệt da diết đến không ngủ được cho dù ngày
mai mình đã trờ thành nương tử của người ta đi chăng nữa. Nàng ra ngoài
ngắm trăng cho thỏa lấy nỗi nhớ.
Một vòng tay từ đằng sau ôm chầm lấy nàng khiến Uyển Nghi giật thót
mình nhưng nhanh chóng nhận ra hơi thở của nam nhân nào đấy.
– Tuyệt ca.
– Gọi ta là tướng công.
– Ách! Khó gọi quá!
– Gọi đi. Không là ta về đấy.
– Tướng… công.
– Ừm! Nương tử, ta nhớ nàng.
Hiên Viên Tuyệt xoay người Uyển Nghi về đối diện với mình, đặt môi mình lên môi nàng trao nhau một nụ hôn nóng bỏng. Chiếc lưỡi ấm nóng như rà
xét khắp khoang mikệng của nàng thu lấy sự ngọt ngào lan tỏa. Bàn tay
không yên vị cứ lần mò vào trong tà áo khiến Uyển Nghi nhồn nhột phải
bật cười khanh khách.
Ngày hỉ cũng đến trong niềm hân hoàn
của mọi người. Lần đầu tiên Đào hoa viên lại nườm nượp khách khứa đến
chung vui như thế. Trước đây nơi này toàn là một không gian tĩnh mịch,
ngoài trừ nhan Nhược Bình hay ra vào thì cũng chẳng còn ai. Lần này Hiên Viên Tuyệt phá lệ bởi chẳng còn gì quan trọng hơn nương tử của mình –
Lãnh Uyển Nghi – Nhan Nhã Lâm.
Nhất bái thiên địa
Nhị bái cao đường
Phu thê giao…
Khăn hỉ trên đầu tân nương đột nhiên bị một cơn lốc thổi đến khiến rơi
xuống đất. Tất cả mọi người đều giật mình nghiêm nghị quan sát bà mối
khi chuyện này tất nhiên cực kỳ xui xẻo. Nhưng điều khiến họ hỏang hốt
hơn nữa, chính là tân nương không phải là công chúa.
Ngày hôm nay, sự có mặt của Vân Nam Phong duy mỗi Văn Thần Huyền không
thấy đâu đã khiến Nhược Bình nghi ngờ không thôi. Giờ đây cảnh tượng
trước mắt khiến nàng há hốc mồm, mắt trợn ngược đầy ngạc nhiên. Thần
Huyền trong bộ hỉ phục trông càng rực rỡ với mũ phượng trên đầu.
Vân Nam Phogn một cước nắm tay của Thần Huyền kéo về phía mình với
gương mặt giận dữ chưa từng có. Cho dù nàng quậy phá cỡ nào đi chăng nữa hắn đầu có thể chấp nhận và đứng ra lo hậu quả, nhưng trò đùa hôm nay
hắn không thể nào kiềm chế bản thân mình.
– “Uyển Nghi đâu?” Hiên Viên Tuyệt giọng điệu vừa tức giận vừa lo hắn
hướng Thần Huyền dò hỏi, hai tay hắn nắm chặt hai vai nàng gì mạnh, nếu
không có sự ngăn của của Nam Phong thì vai Thần Huyền có thể bị tét ra
làm hai mất.
– Trong rừng trúc ngoài thành. Trong vòng nửa canh giờ không đến thì nàng ta sẽ chết.
Hiên Viên Tuyệt Không nói hai lời, dụng khinh công hướng ngoại thành
phóng đi mất hút. Trong đây một mảnh tĩnh lạnh chợt bị tiếng cười càn gở của Thần Huyền phá tan tất cả.
– “Sao muội làm thế?” Nhược Bình mặc dù hiểu rõ đây chỉ là một trò đùa nhưng vẫn hỏi.
– Muội thích thế thôi.
Hiên Viên Tuyệt một đường bay ra ngoài
thành, hình ảnh đập vào mắt hắn chính là Uyển Nghi trong bộ hỉ phục bị
trói trong gốc cây. Đôi mắt lộ rõ sự hoảng hốt cùng lo sợ. Xung quanh là Huyền Băng thất sát đang kề dao vào cổ nàng đe dọa.
– Thả nàng ấy ra? Rốt cuộc các ngươi muốn gì?
– Muốn cứu nàng ?Tự moi tim mình ra.
– Ngươi…
– Không dám?
– Được.
Thanh kiếm trên tay Hiên Viên Tuyệt không chần chừ đâm thẳng vào tim mình. Uyển Nghi thấy vậy thì khóc thét lên
_Đừng !!!Tuyệt ca, xin đừng……..huhuhuhuhuhu
_Uyển Nghi, vì nàng ta có thể làm tất cả, chỉ cần nàng được sống cái gì ta cũng có thể làm dù cho đó có là cái chết_Hiên Viên Tuyệt mỉm cười
rồi tiếp tục đâm thẳng lào tim
– khôngggggggggggggggg………._Uyển Nghi lúc này nước mắt đầm đìa khóc không thành tiếng
Lúc mũi kiếm chỉ cách lồng ngực chừng một phân thì ám khí trên tay Thần Huyền bắn ra cứu hắn một mạng.
Cả đám người trong bụi cây bước ra cười như vỡ chợ trong khi Huyền Băng thất sát lại tháo dây trói của Uyển Nghi rồi quay sang nhìn thánh nữ
của mình với những cặp mắt ai oán. Lần đầu tiên trong đời bọn họ gặp
phải một thánh nữ chỉ khiến thuộc hạ chính nghĩa của mình làm những
chuyện trái với lương tâm thế này.
– hahahahahaha, rất tốt, Hiên Viên Tuyệt, huynh đã vượt qua bài sát hạch của ta_ Thần Huyền nén cười tuyên bố
– Thật là tốt quá đi, Huyền nhi lần sau không được như thế nữa làm ta sợ muốn chết
Hiên Viên Tuyệt ôm Uyển Nghi chặt trong lòng ngực, cũng may mọi chuyện
chỉ là giả nếu không hắn cũng chẵng biết phải làm sao nữa. Hắn cảm thấy
nỗi sợ hãi mất Uyển Nghi còn chất cao hơn cái chết.
Cuối cùng ngày thành hôn cũng được diễn ra xuông sẻ và ai ai cũng vui
mừng. Hiên Viên Tuyệt cuối cùng cũng khẳng định rằng bản thân mình yêu
Uyển Nghi không phải vì hình bóng của Nhược Bình mà chỉ vì nàng là nàng, là nương tử của hắn.
Trước khi
bước vào hỉ phòng, Hiên Viên Tuyệt nhìn những ánh mắt khủng khiếp của
Nhược Bình, Lãnh Thiên, Độc Kiêu, Độc Nhẫn cùng Họa Tâm thì không khỏi
rùng mình.
– Đêm nay ai phá ta, ta sẽ cho người đó nếm thử độc mới chế ra ngày cả Thần Huyền cũng không phá nổi.
Phải như thế thì hắn mới an tâm làm việc được. Nương tử ơi! Ta tới đây…