Thời gian thấm thoắt trôi qua với những
điều mới mẻ thay đổi xung quanh những bọn họ. Một ngày trái gió trở trời làm sao đột nhiên Nhược Bình ngất xỉu trong hoa viên vương phủ khiến a
hoàn xung quanh một phen hoảng hốt chả biết làm sao.
Người chạy ra chạy vào, kẻ mời thái y đến
xem, kẻ tức tốc dụng khinh công chạy vào cung tìm Lãnh Thiên. Trước khi
rời khỏi vương phủ, vương gia của họ đã cảnh cáo nếu vương phi chảy bất
cứ giọt máu nào thì từng lượt từng lượt sẽ sống không bằng chết bới Độc
Lãnh chứ không còn là Lãnh Thiên ngày xưa nữa.
Lãnh Thiên sau khi nghe tin đã một đường
bay ra khỏi cung phóng về vương phủ. Người ngoài không biết chuyện, thấy các nô tài cùng nha hoàn tất ta tất bật thì tin đồn thổi bay xa khắp
kinh thành chỉ trong vài canh giờ. Có tin báo rằng nhị vương gia nạp
thiếp, rồi vương phi sau khi hay tin đã nhảy xuống ao cá tra tự tử.
Nhưng sau khi thấy thái y từ hoàng cung
vào vương phủ thì tin tức liền thay đổi thành vương gia ăn phải thức ăn
do vương phi nấu nên đã ngộ độc nặng đến nổi không thể xuống giường và
sau này mất luôn khả năng sinh con.
Một đồn mười, mười đồn trăm nhưng toàn bộ
mọi người trong Nghi Bình viện thì một nụ cười tỏa mát trên môi kể cả
Lãnh Thiên không hề khép miệng, nó cứ toang quát ra cho đến vài ngày sau cũng không xẹp xuống. Duy nhất một người là Nhược Bình chỉ cứ hậm hực
như muốn thổ huyết ra ngoài chết luôn cho rồi.
Nguyên nhân chỉ duy nhất một câu từ miệng thái y.
– Chúc mừng vương gia, vương phi đã có hỉ.
Có hỉ thì có hỉ, cần gì phải vui như thế
chứ? Tốn hại cả ngày Lãnh Thiên cứ ép nàng ăn hết cái này đến cái kia,
uống từ cái kia đến cái nọ như muốn sình cả cái bụng. Gì là sẽ tốt cho
nàng, mà tốt cho nàng thì tốt cho hài tử. Cà chua khiến da nàng đẹp mà
da nàng đẹp thì sau này hài tử sẽ đẹp như ta. Canh gà sẽ khiến nàng
thoải mái mà ngoài ra nó còn mang lại cho hài tử một trí tthông minh
tuyệt đối.
Nàng khinh. Cái gì mà tốt cho nàng chứ?
Cuối cùng thì mấu chốt chính là hài tử trong bụng mà thôi. Thế mà cứ làm như mình sẽ là phụ thân tốt nhất Lãnh quốc vậy.
– Ngươi mà bắt ta ăn nữa là ta xách cái bụng đi hành tẩu giang hồ cho xem.
– Nàng dám?
– Không tin?
– Được rồi, ta tin. Vậy nàng muốn ăn gì
nữa không? Ăn gì cũng được, miễn nàng chịu khó ở đây cho đến khi sinh
xong rồi muốn đi đâu thì đi.
Nôn! Cuối cùng cũng là vì hài tử. Có hài
tử xong rồi là nàng đi đâu cũng mặc kệ. Được, muốn nàng ở lại thì ở lại, muốn nàng sinh xong thì sinh. Để coi sinh nó ra xong rồi nàng bỏ đi thì ai sẽ nuôi, tới lúc đó Lãnh quốc sẽ đồn đại một câu chuyện vang danh
thiên hạ rằng nhị vương gia Lãnh Thiên đột ngột trở thành gà trống nuôi
con sau một đêm đuổi nương tử ra khỏi nhà. Hắc hắc.
Đột nhiên một ngày đẹp trời nọ, một con bồ câu lông trắng bay đến bên cạnh đậu trên tay nàng. Nàng rất lấy làm
khó hiểu khi trên người nó có dấu ấn của Huyền Băng cung. Nhưng rõ ràng
đợt trước nàng gửi thư cho Thần Huyền là bằng đại bàng mà sao giờ trở về nó đột ngột biến thành bồ câu thế này? Đừng nói cojn ả này thèm thịt
chim quá bắn đại bàng yêu của nàng nướng ăn chơi rồi nhé.
Một phút mặt niệm cho con đại bàng xấu số dẫu nó được ướp với bất kỳ cái gì khác.
Thấy trên chân con bồ câu có treo một cuộn giấy nhỏ, Nhược Bình nhanh chóng mở ra xem thì bên trong bảo tháng tới
sẽ là ngày thành thân của Văn Thần Huyền cùng Vân Nam Phong.
Nàng ngửa đầu lên trời cười như điên dại.
Cuối cùng thì Huyền muội muội của nàng cũng thò giò vào mồ chôn của tình yêu chính là hôn nhân, thế mà một hai cứ bảo ta quyết không thành thân, ta quyết ở vậy làm thánh nữ của Huyền Băng cung.
Tự dưng Nhược Bình nằm vắt tay lên trán
suy nghĩ cả nửa ngày rằng dường như gần đây ngày hỉ hơi bị nhiều thì
phải. Hết nàng, đến Độc Nhẫn, Họa Tâm, rồi đại ca ca Hiên Viên Tuyệt và
bây giờ là Thần Huyền, sau này sẽ còn Độc Kiêu.
Thế là ai cũng đã có cho mình một gia đình thì còn kẻ nào có thể trốn cùng nàng xăn xáo giang hồ nữa đây?
Bụng của Nhược Bình càng ngày càng to ra
mà ngày đại hôn của Thần Huyền cũng đến gần thế cư nhiên Lãnh Thiên đòi
một sống hai chết cũng không cho nàng đi. Hắn nói hoặc Thần Huyền đến
Lãnh quốc cử hành hôn lễ hoặc nàng chỉ được ở nhà gặm hột dưa cho đến
khi sanh.
Nói như thế thôi thì hắn tự cưới Thần
Huyền, tự mang đầu rồi tự sanh hài tử luôn đi. Hỗn đản. Mà nàng càng
ngày càng nhận ra một chuyện cực hệ trọng, đó là Lãnh Thiên chính là một con cua thứ thiệt, ngang còn hơn lão cua nữa.
Thôi thì vì hạnh phúc của lão công cùng sự an toàn của hài tử mặc dù cái bụng chỉ mới chừng hai tháng, Nhược Bình
phải ở nhà và để cho Độc Kiêu, Độc Nhẫn cùng Họa Tâm đi thay thế. Mà ngộ một chỗ chính là Họa Tâm cũng đang mang thai đấy.
Ba người bọn họ vừa được du sơn ngoạn thủy hâm nóng tình cảm, vừa được dự lễ thành hôn cực to của Huyền Băng cung, vừa được thưởng thức những món ăn vật lạ lại được chiêm ngưỡng đêm tân
hôn hiều trò kịch tính của Thần Huyền cùng Nam Phong nữa chứ.
Thế mà giờ đây trong vương phủ của Lãnh
quốc có một con sâu đo nằm ngay đơ trên giường than ngắn thở dài tiếc
thương cho số phận chồng hờn thuộc hạ bỏ hài tử ám này.
– Nương tử! Nàng có vẻ khá là buồn.
Lãnh Thiên đẩy cửa bước vào phòng thấy
tình trạng bi quan của Nhược Bình liền không tránh khói nghoẻn miệng
cười trêu tức nàng. Nếu như không vướng cái bụng càng ngày càng nặng này thì nàng đã một đường bay ra ngoài hành tẩu giang hồ, làm thần thâu lấy của kẻ giàu chia cho người nghèo, sau đó đại danh thần thâu Tiểu Bình
sẽ vang danh thiên hạ. Hắc hắc. Mà Tiểu Bình nghe có vẻ quê quá không
ta?
– Hừ! Ngươi còn ở đó nói hươu nói vượn,
không phải tại ngươi đang kiềm *** tuổi thanh xuân của ta trong nhà giam vương phủ này sao?
– Nàng nói giống như ta là một tên hôn quân bạo chúa vậy.
– Như cái gì? Ngươi rõ ràng là tên đó, khỏi cần đoán già đoán non chi cho mệt.
– Nàng đừng nóng, nếu buồn, ta sẽ đưa nàng ra ngoài kinh thành dạo chơi mua sắm.
– Hừ! cái kinh thành này làm như to lớn lắm. Ta đi đến nỗi mục cả con đường, mấy tên bán hàng rong nhìn mặt ta còn nhớ nữa kìa.
– Vậy ta phải làm sao thì nàng mới hết thở dài đây?
– Dễ lắm, một là ngươi đưa ta đến Huyền Băng cung dự lễ thành thân của Huyền muội muội đi.
– Không được. Đường đi vừa xa lại vừa nguy hiểm, không tốt cho hài tử trong bụng nàng.
– Rốt cuộc là ngươi đang lo cho ta hay lo cho hài tử của ngươi đây?
– Tất nhiên hài tử này là của hai chúng ta. Mà lo cho hài tử thì cũng chính là lo cho nàng rồi còn gì.
– Hừ! Giỏi to mồm. Nếu không thì ta sẽ đi hành tẩu giang hồ khiến tên của ta sẽ vang danh thiên hạ.
– Tên của nàng vang vọng từ hoàng cung ra tới ngoài kinh thành rồi chưa muốn nữa sao?
– Hừ! Không nói với ngươi nữa. Ta ngủ cho khỏe.
– Đúng! Đúng! Nàng phải ngủ nhiều một chút, như vậy thì hài tử sinh ta sẽ khỏe mạnh hơn.
– Ngươi cút ra ngoài cho taaaaaaa.
Dù lằng nhằng hăm dọa tự tử như thế nào đi chăng nữa thì Lãnh Thiên một hai không cho Nhược Bình ra khỏi phủ
nửa bước khiến nàng bất lực đành phải thuận theo chiều gió ở trong Nghi
Bình viện ngày ngày hết ăn đến ngủ như một con mèo bệnh.
Người ta nói rằng, tình yêu không có sóng
gió thì mãi mãi không phải là một tình yêu đẹp. Mối quan hệ lằng nhằng
của Nhược Bình cùng Lãnh Thiên đã quá khó khăn, nhiều khi nàng còn cảm
tưởng nó hư hư ảo ảo không thể nắm bắt trong tay.
Nàng vô tình cùng cáo tinh nhập hồn vào vị công chúa có mẫu thân là một nử tử giang hồ võ công cùng y thuật cường
đại. Trãi qua khoảng thời gian gần một năm để luyện thành Tán Hồn hành
tẩu giang hồ. Ngày đầu tiên lại vướng phải cuộc đấu khẩu khắc khe với
Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu mà nàng phải rút Ngọc Tâm tiêu ra đấu tay đôi.
Thế cư nhiên lại bị bắt trở thành nương tử của Lãnh Thiên.
Sự ôn nhu cùng chiều chuộng đến mức khó
hình dung của hắn đã làm tim nàng xao động lúc nào không hay, đến khi
nàng thấy hắn có thể vì sự an toàn của mình mà giương kiếm đâm vào trái
tim bản thân khiến lòng nàng chấn động như muốn nghẹt thở. Cũng may nhờ
vào thuật chết giả do mẫu thân của vị công chúa truyền lại mà nàng mới
có thể cùng hắn nắm tay bước tiếp.
Rồi tên Lãnh Hàn chết tiệt đột nhiên xuất
hiện khiến Lãnh Thiên húp phải một lu dấm chua lâu năm, cư nhiên khiến
nàng tổn thương và rơi xuống cốc của Tuyệt Y lão quái danh trấn giang
hồ. Lần đó nàng hoàn toàn mất đi kí ức của mình. Tuy được sự chăm sóc
đặc biệt của đại ca ca nhưng đâu đó trong con tim sâu thẳm lại thấy
thiêu thiếu đi bóng hình, giọng nói, sự yêu thương, bảo vệ của ai đó.
Nỗi đau như cào xé con tim khi nhìn thấy
hắn đớn đau nằm im lìm trên giường như một cái xác chết. Nàng bất chấp
lòng tự tôn cùng những vết thương hắn đã gây ra mà tha thứ cho hắn một
cơ hội và cùng nhờ thế, nàng đã mở ra cho mình một con đường tìm về niềm hạnh phúc vô biên của tình yêu đôi lứa thời cổ đại.
Rồi việc công chúa Phùng quốc, Phùng Ngạn
Hoa, sang đây cầu hôn. Nàng cư nhiên bị đầu độc bằng loại dược Huyết
Xuân ái cổ quái do chính tay thánh nữ của Huyền Băng cung chế ra. Nhưng
may mắn thay không những được Thần Huyền cứu giúp mà còn nhận một muội
muội đồng hương ở hiện đại để cùng nhau phá cho thế giới cổ đại gà bay
cho sủa.
Thế cư nhiên ả công chúa Ngạn Hoa lại đòi
thi đấu cùng nàng nhưng tất cả dường như là số kiếp do ông trời định
đoạt. Nàng thua, tất nhiên thua vì ám khi của Ngạn Hoa. Phải nhìn phu
quân của mình lập một nữ nhân khác mà là lập chính phi còn mình từ cương vị vương phi phải cúi mình với nữ nhân khác của chồng.
Đau thương là thế. Trong phút chốc nàng đã có suy nghĩ rời bỏ vương phủ để hành tẩu giang hồ cùng đại ca ca. Tuy
nhớ thương nhưng sẽ không đau khổ. Thế mà trong lúc nỗi đau dày vì thân
thể, hình bóng Lãnh Thiên xuất hiện bên cạnh hứa hẹn yêu thương xoa dịu
vết thương lòng của nàng.
Cuộc sống là thế, tuy ê chề nhưng không thiếu những vẻ đẹp của nó.
Lãnh Thiên đứng bên ngoài căn phòng đang đóng cửa im ỉm đi qua đi lại trong lo lắng. Bên trong là tiếng la hét
của nương tử hắn. Lần đầu tiên trong đời một nam nhân như hắn lại đi tin tưởng rằng thần linh sẽ giúp hắn phù hộ cho nương tử mẹ tròn con vuông. Lần đầu tiên hắn thấu hiểu những đau khổ mà nương tử mình phải chịu
đựng khi chấp nhận sinh hài tử cho hắn. Hắn tự dưng lại thấy hối hận vì
những hành vi mình đã làm.
Đã gần một canh giờ trôi qua mà tiếng la
vẫn không chịu dừng lại khiến lòng hắn thập phần lo lắng. Toan đẩy cửa
bước vào nhưng gặp sự ngăn cản của mọi người bên ngoài, hắn đành cắn
răng cố sức chịu đựng. Coi như là vì nàng cùng hài tử sắp ra đời bên
trong.
Gần hai khắc trôi qua nữa. Tiếng la dần dần cũng bình ổn lại thành tiếng thở hồng hộc vì mệt mỏi.
Âm thanh oe oe của trẻ con rốt cuộc cũng
vang lên từ bên trong phòng. Chẳng đợi ai nói bất kỳ điều gì, Lãnh Thiên đã một cước đá tung cánh cửa chạy lại bên giường. Hắn không thèm nhìn
xem hài tử của mình là trai hay gái, có khỏe không hay khuyết tật gì đã
một đường đến bên giường nắm chặt lấy tay Nhược Bình nhanh chóng lau khô đi những giọt mồ hôi trên trán nàng.
– Chúc mừng vương gia, là một tiểu vương gia.
Bà đỡ hí hửng reo vang với mong mình sẽ
được thưởng thêm chút đỉnh nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Thiên hướng
về phía bà khiến bà ta chột dạ. Chẳng lẽ hài tử này mới sanh ra đã bị
quăng vào lãnh cung?
Nhược Bình đột nhiên thở phì phò rồi la
oai oái lên khiến mặt Lãnh Thiên đột nhiên biến sắc. Không kịp định
hình, bà đỡ nhanh chóng chuyển đứa nhỏ trên tay mình cho Họa Tâm đang
đứng bên cạnh với sắc mặt cũng lo lắng không kém.
Lãnh Thiên bị đẩy văng ra ngoài không
thương tiếc nhưng hắn nhanh chóng nhảy xông đến ngồi xổm xuống tại chỗ
cũ nắm chặt hai tay Nhược Bình.
– Nàng lại làm sao?
– Bẩm vương gia, vương phi mang song thai.
– Cái gì?
Cơn quặn đau lần này dường như gấp đôi lần trước, từ khóe mắt Nhược Bình rỉ ra hai dòng nước mắt chảy dài hòa lẫn
với lượng mồ hôi trên mặt.
– Vương phi, cố lên. Sắp ra rồi.
Nhược Bình bắt chước động tác trên ti vi
thường hay xem lúc còn ở hiện đại. Nàng hít vào rồi thở ra, dồn hết sức
cố gắng vào thân mình.
– Ra rồi, ra rồi. Là một tiểu quận chúa.
Nhược Bình Thở dài một hơi buông mình chìm dần vào giấc ngủ. Có lẽ vì quá mệt mỏi nên nàng mới thấy hai mắt mình
trĩu nặng và sau đó là ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau.