Lúc Chu Vi Ngôn say khướt từ trong phòng rửa tay đi ra, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của Tô Lưu Cảnh bị mấy người đàn ông kéo đi.
"Ụa..!" cả người chìm trong cơn say, lắc lư nói: "Ah, hình như là người
của Hình Hạo Xuyên, nhưng lại không giống. . . . . .khạc...! Tôi còn
muốn uống..., còn phải uống. . . . . ."
Chu thiếu vừa nói vừa nấc lên mấy cái, chân nam đá chân chiêu đi vào trong sàn nhảy.
"Tôi hình như. . . . . . Mới vừa rồi nhìn thấy. . . . . . Nấc! Cô gái
kia của cậu đấy." Chu thiếu lảo đảo nghiêng ngã đi tới, khoác lên vai
Hình Hạo Xuyên, ngẩn ngơ nói.
Hình Hạo Xuyên chau chau mày, ý bảo cậu này của anh ta có ý tứ gì?
"Nấc! Chính là . . . . . . Cái người mà tôi đưa cho cậu làm lễ vật đấy. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." Chu thiếu nửa điên nửa say ngốc nghếch
nói.
Mặt của Hình Hạo Xuyên liền biến sắc, đẩy cô gái đang ngồi ở trên chân mình ra, hỏi: "Ở đâu?"
"Cái đó. . . . . ." Chu thiếu gõ gõ lên đầu, ngẫm nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra nổi.
Chợt, những tiếng huyên náo từ phòng rửa tay truyền tới, nói là có người bị thương bất tỉnh.
Trong lòng Hình Hạo Xuyên chợt dâng lên dự cảm xấu, vội chạy tới nhìn:
chỉ thấy một người đàn ông say rượu cường tráng đang ngã xuống đất, trên đầu máu tươi đang tuôn ra xối xả, một chiếc bình cứu hỏa dính vết máu
bị ném ở một bên.
Mà trong tay người đàn ông đang ngất đi kia, nghiễm nhiên còn túm chặt một mảnh vải.
Hình Hạo Xuyên loáng thoáng nhớ lại, sáng sớm hôm nay đồ Tô Lưu Cảnh mặc tựa hồ chính là cái này.
Trong lòng chợt thấy căng thẳng, bận rộn tìm kiếm bóng dáng của Tô Lưu
Cảnh khắp nơi, nhưng không nhìn thấy đâu, tựa hồ như đã bốc hơi vậy.
Lo lắng càng lúc càng trầm trọng, Hình Hạo Xuyên trở về bàn, kéo Tống Dĩ Hinh hỏi: "Hôm nay không phải Tô Lưu Cảnh cùng đi với cô sao?"
Tống Dĩ Hinh đấu rượu với Thẩm Minh Phong nên đầu óc đã sớm choáng váng, hai người họ uống tất cả mười mấy chai, bây giờ chẳng cảm giác được gì
nữa, chỉ máy móc uống rượu, vừa rót còn vừa nôn ọe, nơi nào nghe được
Hình Hạo Xuyên nói cái gì, chỉ ngây ngốc lặp lại: "Lưu Cảnh. . . . . .
Cùng đi. . . . . . Tiện nam! Bà cô đây đấu rượu với anh!"
Nói xong liền lảo đảo té xuống, bên kia Thẩm Minh Phong thấy cô rốt cuộc cũng ngã xuống, hả hê cười hai tiếng: "Ha ha! Tôi đã nói mà gái quê như cô. . . . . . Làm sao có thể thắng được tôi . . . . . ."
Còn chưa nói xong người đã ngã xuống theo.
Nhìn hai người họ say thành ra như vậy, căn bản không thể hỏi được cái
gì, Hình Hạo Xuyên nhíu mày, tức giận cầm điện thoại lên gọi cho Lưu
Thừa: "Lập tức phái người đến đây, tôi hiện tại đang ở quán bar ‘ Lan Dạ ’. Thông báo cho chú Bình, lúc nào Tô Lưu Cảnh về nhà thì ngay lập tức
phải gọi điện cho tôi."
Cúp điện thoại, sắc mặt của Hình Hạo Xuyên trầm ngâm khó đoán: nhìn
hiện trường kia, có lẽ cô đã đả thương người đàn ông đó, nhưng tại sao
vẫn chưa trở về, chẳng lẽ kinh sợ bỏ trốn? Không thể nào, Tống Dĩ Hinh
vẫn còn ở đây, cô ấy không thể nào bỏ bạn mình mà đi trước được. Vậy thì cô đã đi đâu?
Đáng chết, nha đầu này tại sao lại tới chỗ như thế chứ? Cô thật không sợ chết sao!
******** Thỉnh thoảng làm tuyến phân cách OOXX*XXOO *************
"Tiểu thư, người đã trói mang tới, chúng tôi phải châm cứu cho cô ta sau đó mới có thể tỉnh lại được.". Trong một kho hàng bí mật, tiếng của tên đàn ông không dễ nghe nịnh hót vang lên the thé.
"Có lưu lại sơ hở gì hay không?" Một giọng nữ bén nhọn hỏi.
"Tiểu thư yên tâm, chuyện này làm không chê vào đâu được. Trùng hợp là
cái tên Thanh Long bất hạnh thừa nước đục thả câu, bị đánh bể đầu vẫn
bất tỉnh ở trong quán rượu, xem ra vận số của hắn quá kém, cho dù bên
kia có tra ra cũng cho rằng là hắn ta làm, sẽ không nghĩ tới chúng ta
đâu, xin cô cứ yên tâm.", tên kia bảo đảm nói.
"Vậy thì tốt." Người phụ nữ tỏ vẻ cực kỳ hài lòng.
Ống kính tia gần hơn, gần hơn một chút nữa, liền thấy rõ ràng cái người
ăn mặc hoa lệ vô cùng thục nữ đang hả hê kia chính là tiểu thư Nam Cung
Như của nhà Nam Cung.
Nam Cung Như cúi người xuống, nhìn Tô Lưu Cảnh bị ném xuống đất giống
như một món hàng kia, hai mắt bị bịt kín, quần áo thì xốc xếch, khóe
miệng nâng lên một tia ác độc, móng tay tỉ mỉ thon dài được chăm sóc tỉ
mỉ từ từ lướt qua cần cổ của cô, tựa hồ chỉ cần dùng thêm một chút lực,
thì cái cổ mảnh khảnh này sẽ bị bẻ gãy ngay.
Tô Lưu Cảnh đang hôn mê, cảm thấy toàn thân vô cùng đau đớn, đầu đau như búa bổ, trong miệng khẽ rên lên, từ từ tỉnh lại.
Tên cầm đầu bang hội nịnh hót nói: "Con nhóc kia tỉnh rồi."
Nam Cung Như cười hả hê nói: "Không nghĩ tới cũng có ngày hôm nay, cuối cùng mày cũng rơi vào trong tay tao."
Tô Lưu Cảnh chỉ cảm thấy cả người vô lực, đầu đau như muốn nổ tung,
trước mắt là một mảnh tối tăm, hai tay bị trói chặt ra đằng sai, giống
như một con dê đợi làm thịt bất lực co quắp nằm trên mặt đất, tư thế như vậy để cho cô cảm thấy bản thân đang lâm vào nguy hiểm, vô cùng nguy
hiểm.
"Nam Cung. . . . . . Như? Cô là. . . . . . Nam Cung như?" Tô Lưu Cảnh mờ mờ ảo ảo cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc, nên thử hỏi.
"Mày có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ thì đừng có ăn nói lung
tung vu khống người khác.". Nam Cung Như vẫn như xưa vô tội nói.
"Cô muốn . . . . . Làm gì?" Tô Lưu Cảnh nỗ lực góp chút hơi sức, nhưng
cả người cứ như bị rút sạch hết sức lực vậy, ngay cả miễn cưỡng ngồi dậy cũng không có cách nào, mơ hồ cảm thấy Nam Cung Như đang rất điên
cuồng. Trái tim nhảy thình thịch trong lồng ngực, không biết nên làm sao bây giờ.
Nam Cung Như đứng lên, cao cao tại thượng nhìn cô, hừ lạnh nói: "Hiện
tại mày còn có thể tìm ai tới cứu nữa hả?". Rồi sau đó cắn răng nghiến
lợi nói tiếp: "Đưa cô ta đến chỗ mụ Từ, phái thêm mấy người nữa ‘ phục
vụ ’ cô ta thật tốt!"
"Dạ!" Mấy tên đàn ông cao lớn lực lưỡng lập tức tiến đến kéo Tô Lưu Cảnh từ trên mặt đất ngồi dậy.
"Đây là tiền của các anh, nhớ, niêm phong miệng của mình lại, nếu không
chẳng cần tôi phải tìm đến tính sổ, mà anh họ của tôi cũng không bỏ qua
đâu.". Nam Cung Như vừa lấy ra tiền, vừa uy hiếp nói.
Chỉ là đơn giản bắt trói cô gái mà lại có thể lấy được một số tiền lớn
như vậy , đám người này nào dám có ý kiến, vội thấy tiền sáng mắt mà lên tiếng: "Vâng vâng, cô cứ yên tâm."
Nam Cung Như điên cuồng cười nói: "Tô Lưu Cảnh, hưởng thụ cho tốt đi,
không phải mày vẫn thích quyến rũ đàn ông sao, tao sẽ để cho mày ở dưới
thân bọn họ hưởng thụ , đồ tiện nhân đáng chết!". Cái gì thanh thuần,
cái gì điềm đạm đáng yêu, tao muốn cho tất cả mọi thứ của mày đều bị vỡ
nát ở trong tay tao!
Bị cưỡng chế kéo đi, Tô Lưu Cảnh giãy giụa hét rầm lên: "Buông tôi ra. . . . . . Buông ra. . . . . ."
Cô muốn chạy trốn, muốn tránh thoát, nhưng cả người không có một chút
hơi sức nào, bị bọn họ nhẫn tâm nhét vào trong một chiếc xe, lái đi mất. . . . . .