Cảm nhận được Tô Lưu Cảnh có gì đó không thích hợp, Tống Dĩ Hinh liền hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì.", Tô Lưu Cảnh tránh né đáp, cố gắng khống chế tầm mắt của
mình, không liếc về phía kia nữa, nhưng đôi mắt lại không hề nghe lời,
cứ thế tập trung dõi theo người đàn ông kia.
Ngực như bị thứ gì đó chặn lại, hốt hoảng, ê ẩm.
Tô Lưu Cảnh cơ hồ chạy trối chết.
"Cậu ấy sao thế nhỉ?", Tống Dĩ Hinh hồ nghi nhìn theo bóng lưng của Tô
Lưu Cảnh, trong lúc nhất thời vẫn không hiểu tại sao. Theo phương hướng
vừa nhìn, mờ ảo không thấy rõ được cái gì. Nhưng trong góc đó hình như
có một tên đàn ông mặc âu phục màu trắng đang ôm mỹ nữ cười đùa, đấy
không phải là Thẩm Minh Phong "Bỉ ổi" sao!
Rất tốt, lần trước không có đạp rơi tiểu kê kê của anh ta cho nên hiện tại mới tới gieo họa nhân gian!
Tống Dĩ Hinh bực tức, cầm chai bia lên khí thế hung hăng đi qua bên kia.
Phía bên này, Thẩm Minh Phong đang rất cao hứng, từ lần trước bị cô gái
quê kia đạp một cú đoạt mệnh, phải nghỉ ngơi mất ba ngày, nhưng sau đó
lại như bị cô ta nguyền rủa đeo bám theo vậy, cứ vừa lên đến trên giường liền nhớ ngay đến một cước kia, quả thật muốn chết mà, khó có khi được
ra ngoài buông lỏng một chút, đang cười nói vui vẻ, bất chợt lại thấy
một chai bia hung hăng nện lên trên bàn.
"Gái quê?". Thẩm Minh Phong đưa mắt nhìn cô gái nửa đường xuất hiện này, quả thật tâm tình có chút phập phồng lo sợ.
Tống Dĩ Hinh không vui, trợn mắt lên tiếng hỏi: "Tên bỉ ổi nhà anh gọi ai đó hả?"
"Cô tới đây làm gì?" Thẩm Minh Phong bây giờ cứ nhìn thấy cô liền không
tự chủ mà nhớ tới một cước đoạt mệnh kia, phiền não tới cực điểm.
"Tìm anh uống rượu!". Tống Dĩ Hinh phóng khoáng nói, đầy vẻ khiêu khích.
Thẩm Minh Phong để mỹ nữ bên cạnh lui về phía sau, hai tay khoanh trước ngực nói: "Hừ, chỉ bằng cô sao?"
Tống Dĩ Hinh đời nào chịu bị xem thường như thế, liền quát lên: "Đừng có xem thường bà cô đây, hôm nay tôi phải giải quyết chuyện này, nếu anh
thua, thì phải trịnh trọng nói xin lỗi ở ngay tại đây, hơn nữa còn phải
tuyên bố trước mọi người rằng tôi không hề thích anh, từ đây hai chúng
ta không có bất kỳ quan hệ gì!"
"A!" Thẩm Minh Phong cười đáp: "Nếu cô thua thì làm thế nào?"
"Bà cô đây sẽ mặc cho anh xử trí!". Tống Dĩ Hinh hùng hổ vỗ bàn nói.
Thẩm Minh Phong cũng khảng khái đáp: "Tốt! Chính cô nói đấy nhé, tôi
thật muốn nhìn xem cuối cùng người nào phải cúi đầu trước người nào!"
Nói xong hai người trừng mắt nhìn nhau, hai dôi mắt tóe ra tia lửa quả thật có thể đốt cháy được một góc phòng.
Đám người xung quanh liền vây sang xem náo nhiệt. Thẩm Minh Phong, một
người vốn được xưng tụng là "Đại thiếu dịu dàng " lại bởi vì một cô nhóc mà thay đổi tác phong, thật đúng là thú vị.
Tống Dĩ Hinh và Thẩm Minh Phong đều là người hiếu chiến, thích đánh
nhau; thích gây gổ, nhìn nhau ước chừng ba mươi giây, đợi phục vụ mang
rượu đến, không cần hiệu lệnh, lập tức ăn ý cầm ly rượu lên uống ừng ực.
Người trong quán rượu chia làm hai phe, phe đầu coi trọng khí chất đẹp
trai của Thẩm Minh Phong, một phe khác lại bị phong cách hiệp nữ của
Tống Dĩ Hinh khuynh đảo, không khí trong bar nhất thời dâng cao, nóng
đến đỉnh điểm.
Hình Hạo Xuyên ở một bên nhìn hai người đấu rượu tựa như trâu điên kia,
chân mày khẽ nhíu lại, cô bé này, tựa hồ đã gặp qua ở nơi nào, hình như
là bạn thân của Tô Lưu Cảnh thì phải?
Mà hôm nay Tô Lưu Cảnh đã xin phép đi ra ngoài tham dự sinh nhật bạn, chẳng lẽ cô ấy cũng ở đây?
Trong lúc đó.
Tô Lưu Cảnh vẫn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, đi vào phòng rửa
tay, lấy nước táp lên trên mặt, rồi vỗ vỗ vào hai bên má cho mình tỉnh
táo lại.
Nhìn bản thân mình trong gương, sắc mặt hơi tái nhợt, Tô Lưu Cảnh âm
thầm cười tự giễu: thì ra là mức độ mình quan tâm đến anh ngay cả cô
cũng không thể lường trước được?
Tô Lưu Cảnh lẳng lặng nhắm hai mắt lại, cho đến khi lấy lại dũng khí lần nữa mới đi ra khỏi đó, vừa bước ra liền nghe thấy bên ngoài thật náo
nhiệt, còn có tiếng cổ động cố gắng lên gì gì đó thật ồn ào, đang thắc
mắc không hiểu thì đột nhiên có một một bàn tay đặt lên bả vai của cô.
Tiếp đó là mùi rượu nồng nặc phả tới: "Tiểu mỹ nữ, đi uống với anh đây một chén nhé."
Tô Lưu Cảnh nhăn lại mày, muốn tránh né, nhưng người này đã say mất hết ý thức, nhưng vẫn không muốn buông tay, ngược lại càng thêm dây dưa lằng
nhằng.
Bắt được cánh tay của Tô Lưu Cảnh le nhè nói: "Đừng vội đi như thế, anh mời em uống rượu không tốt sao?"
"Tiên sinh, xin tự trọng!". Tô Lưu Cảnh vừa nhìn người đàn ông này đã
biết đây không phải loại người tốt đẹp gì, vội nghiêm nghị quát lên.
Người nọ đã say khướt, làm gì còn chút lý trí nào, thấy Tô Lưu Cảnh cự
tuyệt như thế, liền lạnh mặt kéo thẳng cô về hướng nhà vệ sinh nam: "Tự
trọng sao? Đừng có nhắc hai từ này ở trước mặt của tôi, chưa có người
phụ nữ nào dám nói hai chữ ấy với anh đây cả. A, anh biết tỏng rồi, em
như thế là muốn cự tuyệt, hay còn là. . . . . . hoan nghênh đúng không ? Ha ha, không hổ là cô gái mà anh đây nhìn trúng, rất có ý tứ."
Nói xong liền nghiêng người sang muốn hôn lên mặt của cô.
Tô Lưu Cảnh cả kinh, vội liều mạng giằng co: "Buông tôi ra! Buông ra!"
Nhưng sức lức của đàn ông này quá lớn, căn bản tránh không được, một bàn tay khác còn đường hoàng sờ soạn lên mông cô, Tô Lưu Cảnh hét lên, giẫm lên chân của hắn ta một cái, thừa dịp người kia bị đau thả lỏng tay
liền vội chạy ra ngoài.
Người đàn ông bị giẫm một cú đau điếng, hung hăng mắng một câu: "Fuck! Đồ kỹ nữ mà lại còn dám đạp ông mày, tìm chết à!"
Nói xong liền chạy ra quyết bắt bằng được Tô Lưu Cảnh đang kinh hoàng trốn chạy .
Tô Lưu Cảnh bị bắt trở lại, kinh hoảng nhờ người tới giúp đỡ, thế nhưng
trong một môi trường hỗn tạp như thế, loại người nào mà chẳng có, chuyện như vậy hiển nhiên là đã thấy nhiều rồi, đi ngang qua nhìn thấy người
kia là Thanh Long một đàn anh nổi danh trong giới hắc đạo, vậy thì còn
ai dám ra tay cứu giúp nữa, vội bước nhanh tránh đi không muốn rước họa
vào thân.
Thấy không có người nào chịu giúp đỡ, lòng của Tô Lưu Cảnh thoáng chốc lạnh như băng.
"Hừ! Kêu nữa đi, nhìn xem có ai chịu giúp mày không, lại dám đạp ông
đây, tối nay ông sẽ để cho mày nếm thử lợi hại như thế nào!". Thanh Long túm lấy quần áo của cô, bàn tay tráng kiện dùng sức xé toạc cổ áo của
cô ra.
Tô Lưu Cảnh cố gắng hết sức giãy giụa nhưng vẫn không thoát được, liền
há mồm cắn lên tay của hắn ta, cắn thật mạnh, cơ hồ như muốn cắn nát
thịt của hắn ra vậy .
Thanh Long bị đau liền rú lên một tiếng như dã thú.
Tô Lưu Cảnh thừa dịp này liền cầm một bình cứu hỏa ở bên cạnh rồi dừng sức đập vào đầu của hắn ta.
Sau khi say rượu người đàn ông kia không được nhạy bén như bình thường,
không kịp đề phòng liền bị đập một cú trúng đầu, ngã xuống hôn mê bất
tỉnh.
Tô Lưu Cảnh nhìn hắn ta đầu đầy máu tươi ngã xuống đất, vẫn chưa tỉnh hồn, vội vàng ôm ngực chạy ra ngoài.
Nhưng chưa kịp chạy đi, đột nhiên có một bóng đen thoáng qua, cả khuôn
mặt đều bị người ta bịt kín, rồi liền đó bị một mũi kim tiêm đâm vào
cánh tay, Tô Lưu Cảnh còn không kịp giãy giụa, đã lâm vào hôn mê . . . . . .