“Nghĩ hay quá ha.” Kiều Tâm Uyển nhìn anh: “Anh kéo em xuống nước như bây giờ còn chưa đủ à.”
“Đủ, đủ rồi.” Cố Học Võ gật đầu: “Anh dụ em. Anh không chối. Chúng ta thế này gọi là phu xướng phụ tùy, đúng không?”
Kiều Tâm Uyển mỉm cười, anh đúng là… Cầm lấy giấy tờ trên bàn, cô nhìn anh: “Chuyện này, anh tính xử lý thế nào?”
“Hử? Không phải em nói, em phụ trách sao?” Cố Học Võ buông tay: “Vậy em còn hỏi anh làm gì?”
“Anh thật sự không để ý?”
“Uh.” Cố Học Võ lắc đầu: “Anh tin em.”
“Được.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Em đã có cách.”
“Ồ?” Cố Học Võ nhướng mày: “Em đã nghĩ ra cách gì?”
“Em chẳng những muốn đuổi những người này ra khỏi công ty mà còn muốn cho bọn họ nôn hết những thứ đã nuốt trọn ra.”
Kiều Tâm Uyển chính là người như vậy, người ta kính trọng cô một thước, cô
sẽ kính họ một trượng. Nếu đã lâu như vậy mà vẫn không hối cải thì đừng
trách cô không nhân nhượng.
“Anh ủng hộ em, em cứ việc mạnh tay làm.”
Kiều Tâm Uyển nhìn vẻ mặt mặc kệ của anh. Hai tay ôm thắt lưng anh.
“Sao hôm nay lại tốt như vậy? Có ý đồ gì?”
“Không phải hôm nay anh mới tốt như vậy.” Cố Học Võ ôm cô vào trong lòng: “Em nói anh có ý đồ, thực sự là anh có.”
Cúi đầu, anh khe khẽ nói bên tai cô: “Mấy ngày hôm trước ở trong phòng làm
việc làm có phải kích thích lắm không? Làm một lần nữa nhé.”
Nét mặt bình tĩnh Kiều Tâm Uyển vụt biến, sắc đỏ từ bụng lan đến đỉnh đầu: “Anh, anh, anh một ngày không có cái đó là chết à?”
“Không có cái gì?”
Cố Học Võ nhìn cô đến nói cũng không rõ ràng mà cảm thấy rất buồn cười: “Nói đi, không có cái gì?”
“Cố Học Võ.” Anh da mặt dày, không có nghĩa là cô cũng mặt dày như anh, cô
muốn đứng lên, nhưng đã quá muộn, Cố Học Võ ôm thắt lưng của cô, không
cho cô bỏ chạy: “Được rồi, vợ yêu quí. Anh thỏa mãn em, em cũng nên thỏa mãn anh đi chứ.”
Khóa chặt cửa văn phòng, Cố Học Võ không chậm
trễ mà lại đặt Kiều Tâm Uyển lên sofa văn phòng mà giải quyết. Sau khi
ăn sạch sẽ, thỏa mãn bản thân, anh quyết định từ giờ Kiều Tâm Uyển không cần về Kiều thị làm việc nữa, cứ làm ở đây là được.
Thời gian sau đó, Kiều Tâm Uyển bắt đầu bận rộn hẳn. Cô cùng phòng kế hoạch, kết hợp với phòng quảng cáo, đối ngoại của công ty tiến hành một kế
hoạch tuyên truyền. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy sản phẩm của công ty
xuất hiện trên quảng cáo ở ga tàu điện ngầm, báo chí và truyền hình.
Như vậy còn chưa đủ. Cô còn thông báo cho phòng nhân sự là vì công ty mở
rộng hoạt động kinh doanh nên cần thêm nhiều nhân lực, cần đăng thông
báo tuyển dụng Tất cả các vị trí từ phòng tài vụ đến phòng phát triển.
Một vài vị trí chính, cô sẽ đích thân phỏng vấn người muốn vào công ty
nhất.
Mà người cô tuyển dụng toàn bộ đều vừa tốt nghiệp đại học,
những con người mới tràn đầy nhiệt huyết, một lòng muốn ở Bắc Đô lập
chút thành tích. Cô đem những người này sắp xếp vào những phòng có vấn
đề. Trên danh nghĩa là giúp chia sẻ công việc nhưng thực tế là dần dần
trút quyền của một số người có quyền lợi.
Hành động này làm một
số người ở phòng tài vụ cảm thấy bất an, không rõ Kiều Tâm Uyển muốn làm gì. Một số nhân viên lớn tuổi bắt đầu phản đối, nói người mới vào giành hết công việc, Kiều Tâm Uyển thản nhiên đáp lại: “Công ty cảm thấy mọi
người quá nhiều việc, làm việc quá cực khổ nên mới quan tâm tuyển người
mới vào để giảm bớt lượng công việc của mọi người, như vậy không tốt
sao?” Chỉ một câu đã chặn được ý đồ của những người đó lại.
Cô
ngày nào cũng nói cười, nhưng cứ hết giờ làm là cô lại họp với những
người mới tuyển. Cuộc nói chuyện này là hoàn toàn riêng biệt. Từng người một lần lượt vào văn phòng, không ai biết cô nói gì với những người
khác. Nửa tháng sau, vẫn không ai biết Kiều Tâm Uyển rốt cuộc muốn làm
gì kể cả Cố Học Võ.
Trong phòng làm việc, Cố Học Võ ngắt điện
thoại, ngẩng đầu nhìn Kiều Tâm Uyển ở bàn làm việc bên kia xem giấy tờ:
“Em đang làm gì vậy?”
“Không làm gì cả.” Kiều Tâm Uyển ký tên lên giấy tờ rồi để sang một bên.
“Mỗi ngày em nói gì với những người mới vào vậy?” Đã có vài nhân viên lớn
tuổi đến phản ứng với anh, nói Kiều Tâm Uyển đang đào tạo người cho
riêng mình, cho nên ngày nào cũng gọi từng người mới vào trò chuyện
riêng. Điều này nhất định có gì đó mờ ám.
“Sao anh lại hỏi đột
nhiên cái này?” Kiều Tâm Uyển thở dài: “Em biết rồi, có người không kiềm được mà nói này nói nọ phải không?”
“Thông minh.” Cố Học Võ cũng không quan tâm những người đó nói gì, nhưng anh cũng tò mò: “Em bật mí
chút đi, mỗi ngày em nói những chuyện gì với những người mới vào?”
Làm anh ngày nào cũng phải chờ cô cả buổi, cũng không để ý cô hiện tại là
phụ nữ có thai không nên làm việc quá sức như vậy, dù sao còn anh ở đây, anh có thể xử lý.
Kiều Tâm Uyển mỉm cười, nhìn Cố Học Võ: “Thời
Đông Tấn, Vương Tự thường xuyên ở trước mặt người khác chửi Ân Trọng
Kham. Trọng Kham rất lo lắng nên đến cầu cứu Vương Đông Đình. Vương Đông Đình dạy hắn, ngươi nên thường xuyên đi tìm Vương Tự, tới chỗ hắn thì
đi gặp anh em hắn, cùng nói với họ mấy chuyện thường ngày, dần dà anh em bọn họ sẽ sinh ra xích mích.”
Cô không nói tiếp nhưng Cố Học Võ vẫn hiểu: “Không ngờ em còn đọc cuốn Trí Nang?”
“Tất nhiên.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Đây là sách gối đầu giường của Tằng Quốc Phiên, em đương nhiên là phải xem.”
Kiều Tâm Uyển chính là sử dụng chiêu này, mỗi ngày trò chuyện với người mới
vào, nội dung nói chuyện chỉ là quan tâm người mới vào thấy môi trường
công ty ra sao, đã thích ứng hay chưa. Mấy nhân viên lớn tuổi không biết nên cứ nghĩ hành động hàng ngày của họ đều bị những người mới vào báo
cáo với Kiều Tâm Uyển. Trong tình huống như thế, không muốn lo lắng cũng khó.
“Khá lắm.” Cố Học Võ nhìn cô, trong mắt có tia tán thưởng:
“Kế ly gián. Dùng rất tốt, nhìn không ra em còn hiểu cả binh pháp đấy.”
“Giờ anh mới biết ah.”
Kiều Tâm Uyển cũng không phải là kiêu ngạo, muốn kinh doanh một công ty cho
tốt, thật ra không đơn giản, cho dù là người thực hiện mệnh lệnh cấp
trên, hay là cố vấn của cấp dưới thì mỗi một quyết định đều ảnh hưởng
lớn đến hoạt động của công ty. Mà trí tuệ của người xưa là vô cùng vô
tận. Chỉ cần biết dùng tốt, kết quả thường ngoài dự đoán của mọi người.
Cố Học Võ nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô mà nhoẻn cười, chính cô có
thể cũng không biết khi cô làm việc nghiêm túc, ánh mắt tập trung ấy
khiến cô trông hấp dẫn hơn hẳn bình thường. Có câu nói, người đàn ông
lúc tập trung là đẹp trai nhất, thật ra không chỉ là riêng đàn ông mà
phụ nữ lúc tập trung cũng rất đẹp.
Anh ủng hộ Kiều Tâm Uyển làm
việc còn vì một nguyên nhân chính: Cô mỗi ngày đều sục sôi ý chí, mỗi
ngày đều có mục tiêu, cứ như vậy, cô gần như hoàn toàn quên đi cơ thể
mình đang không thoải mái. Gần đây triệu chứng nôn nghén cũng bắt đầu
giảm bớt.
Đứng lên đi đến trước mặt Kiều Tâm Uyển, anh kéo tay cô: “Vợ của anh giỏi như vậy, cần thưởng gì nào?”
“Cho nợ, em hiện tại không nghĩ ra muốn thưởng cái gì.”
Trong khoảng thời gian này, Cố Học Võ chăm sóc cô rất tốt. Cô cũng muốn vì
anh làm cái gì đó. Nghĩ đến làm những việc này có thể vơi bớt gánh nặng
của Cố Học Võ, cô thấy thật hạnh phúc. Có thể giúp được anh, cô thấy
thật vui vẻ.
“Thật sự không cần?”
“Không cần.”
Cố
Học Võ gật đầu, trong lòng đã có quyết định, tuy nhiên: “Em đã bận suốt
cả buổi trưa rồi, có thấy đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
“Thôi. Em không đói.” Kiều Tâm Uyển cúi đầu nhìn bụng mình, vẻ mặt có vài phần rối rắm.
Hơn một tháng nay, Cố Học Võ chăm sóc cô rất cẩn thận, cô tuy vẫn nôn
nghén, nhưng không còn nghiêm trọng như trước. Anh mỗi ngày nghĩ đủ mọi
biện pháp để cô có thể ăn thêm gì đấy. Lại còn đặc biệt mua một cái tủ
lạnh nhỏ đặt ở trong phòng làm việc, trái cây tươi, các loại đồ ăn vặt
thích hợp cho phụ nữ mang thai không thiếu thứ gì. Hễ có cơ hội là lại
cho cô ăn. Kiều Tâm Uyển tuy rằng mới mang thai có mấy tháng nhưng cơ
thể đã bắt đầu tròn trịa.
Lần trước mang thai Bối Nhi, tâm trạng
không dễ chịu lắm, tuy mỗi ngày đều mong muốn đến lúc sinh con ra, nhưng vẫn bị chuyện ly hôn với Cố Học Võ ảnh hưởng mà luôn cảm thấy căng
thẳng, khó chịu.
Lúc này, Cố Học Võ dập tắt hết mọi xác suất, mỗi ngày cùng cô cùng đi cùng về, ăn uống hàng ngày đều rất cẩn thận, tâm
trạng cô thoải mái hoàn toàn khác với lần mang thai trước. Tâm trạng
tốt, tự nhiên cô cũng ăn nhiều hơn, cho nên hiện tại mới mang thai bốn
tháng mà cô đã có cảm giác bắt đầu mập ra.
“Sao vậy?” Nhạy cảm
phát hiện tâm trạng cô hình như hơi lạ, Cố Học Võ lại nghĩ cô khó chịu:
“Em khó chịu ở đâu à? Hay là mệt quá? Có cần…”
“Đều tại anh hết.” Kiều Tâm Uyển nhìn bụng của mình, rồi mặt của mình, thật ra trong thời
gian này cô đã cảm thấy được rõ ràng: “Ngày nào cũng bắt em ăn ngủ ngủ
ăn, giờ em mập giống heo rồi.”
“Mập?” Anh vẫn thấy cô thật sự quá gầy. Anh chỉ mong cô mập thêm một chút, hình dáng hiện tại mới tạm ổn.
Không, theo anh thấy, cô vẫn nên mập thêm một chút nữa mới tốt.
“Em mập chỗ nào?”
“Ở đâu cũng mập.” Kiều Tâm Uyển vẫn rất thích đẹp, giơ cánh tay lên cho Cố Học Võ nhìn: “Anh nhìn nè, đây mập, đây cũng mập.” Ở chân cũng đã bắt
đầu hơi phù.
“Lại nói lung tung. Như vậy mới vừa vặn, không mập.” Cố Học Võ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Như vậy mới tốt. Không có mập.”
“Nói dối.” Kiều Tâm Uyển trợn mắt nhìn anh, rồi đứng dậy: “Em ngồi lâu rồi, muốn ra ngoài đi lại một chút.”
“Em đi đâu? Anh đi cùng em.” Cố Học Võ giữ chặt tay cô không cho cô đi.
Kiều Tâm Uyển tránh tay anh, cho anh một ánh mắt xem thường: “Không cần. Em đi ở gần công ty thôi. Anh còn có nhiều việc phải làm, không cần lo
cho em đâu.”
“Những việc này lát về làm cũng được.”
Hiện
tại vợ là lớn nhất. Kiều Tâm Uyển giữ tay anh lại không cho anh đi: “Anh cũng nên bớt lại đi, anh không phải muốn làm cho mọi người nghĩ anh là
Kiệt, Trụ thời nay chứ?”
Dám lấy anh so với Kiệt, Trụ?
Cố Học Võ nheo mắt lại, tay không khách khí ôm thắt lưng cô: “Vậy em muốn làm Muôi Hỉ hại nước hại dân sao?”
“Ai muốn là Muội Hỉ chứ?” Kiều Tâm Uyển lui ra khỏi lòng anh, động tác rất
nhanh nhẹn. Đôi môi mang theo nụ cười nhẹ: “Em có muốn cũng muốn làm Ðát Kỉ.”
Hai người này có gì khác nhau? Ánh mắt Cố Học Võ mang vẻ
không cho là đúng. Kiều Tâm Uyển lại cầm túi xách đi ra cửa: “Ðát Kỉ
chính là hồ ly tinh, đương nhiên là khác.”
Cố Học Võ sửng sốt một chút, mới muốn nói cái gì thì Kiều Tâm Uyển đã đi mất. Cô nàng này, thật đúng là…
Thôi bỏ đi, dù sao cũng ở gần đây, lát nữa mình đi tìm cô ấy cũng được.