“Ý của anh là.
Chỉ cần không phải là Quan Lực, chỉ cần tôi có thể tìm thấy một người
đàn ông thực sự tốt với tôi là anh sẽ buông tay sao? Chúng ta sẽ không
còn quan hệ gì nữa đúng không?”
Khi Trịnh Thất Muội nói những lời này, trong mắt cô lóe lên một chút giận dữ, cơn giận lại một lần nữa
tích tụ ở sâu trong lòng. Chỉ cần Thang Nam Á dám nói là đúng, cô thề cô nhất định sẽ vặn cổ anh.
“Không phải.”
Thang Nam Á lắc
đầu, anh không có ý như vậy: “Cho dù hôm nay em có thể tìm được một
người đàn ông ưu tú, thực sự tốt với em cũng không thể nào thay đổi sự
thật anh là chồng em. Mà anh sẽ không bao giờ buông tay em.”
Ớ.
Trịnh Thất Muội giật mình, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, ánh mắt chợt
có chút mất tự nhiên. Anh sẽ không buông tay. Có ý gì chứ? Trong lòng cô dâng lên một chút vui mừng, một chút khoái trá. Nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị một cảm xúc khác áp chế.
Thang Nam Á là một người đàn
ông coi trọng trách nhiệm, cô đã kết hôn với anh là thực, hai người còn
có cả Tiểu Niệm. Anh khẳng định sẽ không buông tay có chăng chỉ là vì
trách nhiệm.
“Nếu anh chỉ muốn chịu trách nhiệm vậy thì khỏi cần.” Trịnh Thất Muội không chút cảm kích: “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm.”
“Trịnh Thất Muội.” Thang Nam Á nhìn ánh mắt kháng cự của cô: “Em là vợ anh,
Tiểu Niệm là con trai anh, chẳng lẽ em không muốn anh chịu trách nhiệm?”
“Không muốn.” Bây giờ Trịnh Thất Muội đã khẳng định Thang Nam Á thật sự không
hề hiểu chút gì: “Thôi bỏ đi, tôi với anh không còn gì để nói với nhau.”
Cô đứng dậy muốn rời đi, cả người lại bị Thang Nam Á dùng sức ôm vào lòng. Anh cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cô. Môi của cô vừa bị anh giày vò cho xây xước, bây giờ anh lại dùng sức ma sát khiến cô có chút đau đớn,
muốn tránh khỏi tay anh, nhưng anh ôm quá chặt, không chịu buông ra.
“Ứ.”
Anh hôn hết sức bá đạo. Hơi thở của anh phả vào mặt cô, cô không còn đường
nào để cự tuyệt. Những khao khát ẩn giấu đã lâu bởi vì nụ hôn, động tác
di chuyển trên người cô của anh mà thức tỉnh. Rất lâu trước kia, anh
cũng hôn cô như thế. Cả người cô bắt đầu run rẩy. Hai tay mềm nhũn đặt
lên cổ anh.
Cảm giác được sự hưởng ứng của cô, Thang Nam Á hôn
càng sâu. Sau nụ hôn ngắn ngủi lần trước, anh vẫn còn muốn hôn cô như
thế. Sau khi mất trí nhớ, mỗi lần nhớ đến những ngày sống cùng Trịnh
Thất Muội, cơ thể anh lại đau đớn từng cơn, kêu gào muốn có được người
phụ nữ này. Mà bây giờ người phụ nữ này lại đang ở trong lòng mình, anh
còn cần khách khí gì nữa?
Bàn tay to lớn siết chặt mông cô, ôm cô đi về phòng, môi vẫn không rời khỏi môi cô. Cơ thể Trịnh Thất Muội lại
một lần nữa nhũn ra, không còn chút sức lực, được anh đặt xuống giường,
cô không nghĩ được gì nữa. Mọi ký ức đều nhập vào Thang Nam Á ở trước
mắt. Tất cả mọi thứ đều trở lên mơ hồ.
Lúc mọi việc kết thúc, cô
mới phát hiện ra mình đã làm việc điên rồ gì, sao cô lại có thể cùng
Thang Nam Á phát sinh quan hệ? Cô cô cô, Trịnh Thất Muội hầu như chỉ
muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Cô làm sao có thể làm như vậy? Trong
lòng cô rất hận, khinh bỉ chính bản thân mình. Cô đứng dậy vội vàng muốn rời đi. Thang Nam Á vào lúc này lại nắm lấy tay cô: “Tiểu Thất.”
“Tránh ra.” Trịnh Thất Muội cắn chặt môi, ngăn không cho mình khóc, hết tay
Thang Nam Á ra: “Anh hài lòng rồi chứ? Anh vui rồi chứ? Tôi đúng là
không có cách nào chống cự lại anh. Tôi thua, tôi thừa nhận tôi có tình
cảm với anh, anh vui rồi chứ? Tránh ra.”
Cô muốn giữ một chút tôn nghiêm cho mình. Chứ không phải như bây giờ, đem sự tự tôn của cô đặt
dưới chân anh, hung hăng giẫm đạp.
“Tiểu Thất?” Cô, cô có tình
cảm với anh? Thang Nam Á nhìn hai tròng mắt đang đỏ hoe của cô mà trong
lòng cũng lờ mờ hiểu ra. Trịnh Thất Muội luôn để tâm đến anh, nếu không
để tâm đến anh thì cô sẽ không thể nào sinh con cho anh, không thể không hận anh.
Nhưng nghe chính miệng cô thừa nhận như vậy lại khiến
anh cảm thấy thật hạnh phúc. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh đột nhiên ôm chầm cô vào lòng. Da thịt nóng rực dán vào nhau
khiến Trịnh Thất Muội có chút run rẩy, cô duỗi tay đấm mạnh hai cái vào
ngực anh. Anh nắm lấy tay của cô.
“Tiểu Thất, anh rất hạnh phúc.”
Hạnh phúc? Anh đương nhiên phải hạnh phúc rồi, anh…
“Em có tình cảm với anh. Anh cũng như vậy.” Lời anh nói khiến Trịnh Thất
Muội ngơ ngác một hồi, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh hiện lên vài vài phần không thể tin được: “Anh gạt tôi.”
“Anh không gạt em.”
Thang Nam Á nắm lấy tay cô: “Nếu anh không có tình cảm với em thì cho dù em có sinh con cho anh, cùng lắm anh cũng chỉ cho em một khoản tiền là
xong. Nhưng nụ hôn lần trước đã thức tỉnh cảm giác trong anh. Việc anh
muốn em chính là bằng chứng.”
Sắc mặt Thang Nam Á có một chút
không được tự nhiên, Thang Nam Á thật sự không quen nói những lời này,
nhưng bây giờ anh biết nếu anh không nói rõ ràng, Trịnh Thất Muội nhất
định sẽ tiếp tục ầm ĩ, cũng sẽ không tin anh.
“Anh lấy em, mặc dù là bởi vì Hiên Viên Diêu, nhưng sâu trong thâm tâm anh cũng thực sự
muốn kết hôn với em. Em cho anh có cảm giác ấm áp như một gia đình.”
“Thang Á Nam?” Anh, anh đang nói thật sao: “Anh, anh thực sự yêu tôi?”
“Yêu sao? Anh hiện tại không dám nói anh có yêu em hay không. Bởi vì, chưa
ai dạy anh yêu là gì?” Thang Nam Á lắc đầu, anh không biết thế nào là
yêu: “Nhưng trong lòng anh biết rất rõ, anh không thể cứ như vậy để em
rời xa anh, như vậy anh sẽ hối hận suốt đời.”
Trịnh Thất Muội
không nói gì, cô hy vọng nghe được Thang Nam Á nói yêu cô, nhưng trong
lòng cũng hiểu với tính cách của anh, có thể làm anh bày tỏ như vậy đã
là không dễ dàng rồi.
“Tiểu Thất?” Cô vẫn không muốn trở về bên anh sao?
“Thang Nam Á.” Lòng Trịnh Thất Muội rất phức tạp, cô cũng không biết phải làm
sao. Không chấp nhận anh sao? Trong lòng cô thực sự vẫn mang ngóng anh,
cô cũng thật sự có tình cảm với anh. Đó là còn chưa nói đến Tiểu Niệm
vẫn là con trai anh. Nhưng cứ như vậy mà tiếp nhận anh sao? Vậy thì cô
thật không cam lòng.
Làm thế hình như có chút không đúng, bộ dạng rối rắm của cô rơi vào trong mắt Thang Nam Á, anh nâng cằm cô lên, để
cô nhìn vào trong mắt mình: “Tiểu Thất, cho anh một cơ hội, để anh chăm
sóc cho em. Có được không?”
Ánh mắt của anh chân thành không có chút giả dối, bên trong đó đen láy như một dòng suối sâu.
“Thang Nam Á, tôi không cần anh chăm sóc.”
“Tiểu Thất?” Thang Nam Á nóng nảy, Trịnh Thất Muội giơ tay lên: “Nếu nói chắm sóc, tôi cũng có thể tự chăm sóc mình. Tôi không phải là loại phụ nữ
không thể sống thiếu đàn ông. Nhưng tôi đồng ý cho anh một cơ hội.”
Thế là có ý gì?
“Tạm thời, chúng ta cứ như vậy, tôi sẽ không trốn tránh anh nữa. Anh cũng có thể đến thăm tôi, thăm Tiểu Niệm.”
“Nhưng…” Đây không phải là điều anh muốn, anh muốn một nhà ba người sống cùng nhau kia.
“Anh hãy nghe tôi nói.” Trịnh Thất Muội đã quyết định: “Tôi cho anh một
khoảng thời gian để xem xét. Trong khoảng thời gian này, anh không được
muốn đi là đi, anh muốn đi đâu, làm gì phải nói cho tôi biết. Còn nữa,
anh không được liên lạc với cái tên họ Hiên Viên kia. Nếu như anh làm
được thì sau thời gian xem xét, chúng ta lại trở về với nhau. Được
không?”
Thang Nam Á nhíu mày, muốn nói anh căn bản không thể liên lạc với Hiên Viên Diêu. Nhưng anh biết Hiên Viên Diêu là khúc mắc trong lòng Trịnh Thất Muội, cho nên không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Được rồi. Vậy nếu như trong thời gian quan sát anh làm cho em hài lòng, em có phải là sẽ chấp nhận anh, trở về bên anh không?”
Trịnh Thất Muội gật gật đầu, cứ như vậy đi, ít nhất trước mắt, cô cũng không có ý định cứ như vậy chấp nhận Thang Nam Á.
“Cảm ơn em, Tiểu Thất.” Thang Nam Á vốn đã sai, Trịnh Thất Muội tuy là nói
như thế, nhưng sau cùng vẫn tha thứ cho anh. Anh không nhịn được lại ôm
chặt cô, lúc cô chống cự, anh xoay người đặt cô dưới thân.
“Thang Nam Á, anh…”
“Em vừa nãy hình như không có nói trong thời gian xem xét không được động vào em?”
Ớ, cái đó? Trịnh Thất Muội muốn phản bác, muốn phản kháng nhưng môi lưỡi
anh lại bắt đầu tàn sát bừa bãi trên người cô: “Em có thể xếp việc này
vào trong phạm vi xem xét, còn anh nhất định sẽ biểu hiện để cho em hài
lòng.”
Tâm trí của Trịnh Thất Muội nhất thời rối loạn, muốn phản
bác nhưng lại nói không nên lời, suy nghĩ một hồi lâu mới khẽ mắng một
tiếng: “Lưu manh.”
Lưu manh? Thang Nam Á chợt híp mắt lại, đây mà là lưu manh? Vậy anh cần phải dạy cô biết cái gì mới gọi là lưu manh
chân chính. Cô nhất định không biết, toàn bộ đàn ông trên đời này khi
đứng trước mặt người phụ nữ mà họ yêu đều thích giở trò lưu manh.
Đêm nay chỉ mới bắt đầu, quan hệ giữa hai người cũng chỉ mới bắt đầu, mà
anh còn rất nhiều cơ hội để dạy cho cô biết thế nào gọi là lưu manh.
Kiều Tâm Uyển đặt văn kiện sang một bên, xoa xoa lông mày, trong mắt hiện
lân một chút mệt mỏi. Vấn đề này nghiêm trọng hơn những gì cô nghĩ,
phòng tài vụ, phòng kinh doanh, phòng phát tiển, hầu hết đều có mọi
người dính vào. Cô đã hiểu thủ đoạn này, móc nối lẫn nhau, chỉ cần động
đến một người là dính đến toàn bộ. Cứ như vậy, cho dù Cố Học Võ muốn lấy khai đao với một số người thì nhất định sẽ dính dáng đến rất nhiều
người. Đến lúc đó, một số công ty sẽ lựa chọn bỏ mặc không chỉ danh dự
mà cả những hoạt động bình thường của công ty. Dùng sức đấm một cái lên
mặt bàn, nhìn đống danh sách phía trên, cô tức giận muốn đem tất cả
những người đó tống vào ngục.
“Làm sao vậy?” Cố Học Võ nhận thấy
sắc mặt của cô không được tốt, vội vàng đi đến bàn làm việc của cô, bàn
tay to lớn vân vê cổ cô. Lấy sức không nặng không nhẹ rất dễ chịu xoa
bóp cho cô.
“Em mệt hả?”
“Không.” Kiều Tâm Uyển nhìn Cố
Học Võ, bĩu môi, nhìn đống văn kiện trên bàn: “Nếu như moi những con sâu mọt này ra thì e là sẽ liên lụy rất lớn.”
Cố Học Võ nhíu mày: “Em sợ sao?”
“Sợ?” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh: “Em đời này chưa từng sợ bất cứ việc gì.”
“Không đúng, cũng có lúc sợ.” Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Học Võ, cái miệng nhỏ nhắn cong lên: “Trước kia em thực sự rất sợ anh.”
“Anh ác lắm sao?” Cố Học Võ kéo cô, anh ngồi xuống ghế làm việc rồi đặt cô ngồi lên đùi anh.
“Anh mới biết à?” Kiều Tâm Uyển nhìn anh xem thường: “Ngày nào về đến nhà là lại bày cái bản mặt cứ như là em đang thiếu tiền anh vậy. Báo hại người ta mỗi lần đến tìm anh có việc, kết quả vừa nhìn thấy mặt anh là em hết dám nói.”
“Kinh khủng như vậy sao?” Cố Học Võ hơi nhếch khóe môi, nhẹ nhàng nhéo má cô: “Vậy mà em vẫn yêu anh đến chết?”
“Đi chết đi.” Kiều Tâm Uyển mặc kệ anh: “Ai yêu anh đến chết cơ? Chỉ là em
còn trẻ chưa biết gì, nhất thời mê luyến anh, khi lớn rồi thì không thể
nào quay đầu được.”
“Còn trẻ chưa biết gì? Nhất thời mê luyến?”
Con ngươi của Cố Học Võ bỗng trở lên tối sầm, u ám, nhìn chằm chằm gương mặt của Kiều Tâm Uyển một hồi lâu: “Không ngờ em từ nhỏ đã bắt đầu thầm mến anh như thế?” Hình như là nha đầu này lúc nhỏ đã thích lẻo đẻo theo đuôi anh.
“Ai thầm mến anh chứ?” Kiều Tâm Uyển xem thường nhìn
anh: “Rõ ràng là anh hết sức không có đạo đức mà bội tình bạc nghĩa,
dùng một cây ná mà đã gạt lấy trái tim người ta.”
Cây ná? Cố Học Võ hoàn toàn không biết chuyện này: “Cây ná nào?”
“Anh nói xem?” Kiều Tâm Uyển nhìn là biết anh căn bản không hề nhớ: “Năm đó
em ngã ở trong viện, vì té đau mà khóc rất dữ, lúc đó anh đã đỡ người ta dậy, bảo em đừng khóc, còn nói con gái khóc thì trông không xinh, phải
cười thì mới xinh. Sau đó anh đưa cây ná cho em, bảo em vẽ một khuôn mặt khóc trên cây, nói lần sau muốn khóc thì bắn lên khuôn mặt đó, sau này
sẽ không khóc nữa.”
Nhớ lại quá khứ, ánh mắt của cô dịu dàng đi
rất nhiều, quay sang nhìn Cố Học Võ, dùng sức đấm vào ngực anh một cái:
“Nói cái gì là không thích phụ nữ khóc, hại em sau này không dám khóc.
Ngày nào cũng cười mà không thấy anh liếc em lấy một cái.”
Cô nói những lời này chỉ là muốn trêu ghẹo chứ không cố ý muốn tính sổ với
anh, nhưng anh nghe xong lại thấy hết sức khó chịu. Đột nhiên anh hiểu
vì sao khi Kiều Tâm Uyển ở bên anh, cho dù không vui, khổ sở thế nào
cũng không khóc. Hóa ra là cô vẫn còn ghi nhớ trong lòng câu nói đùa
bâng quơ của anh.
Bàn tay to lớn kéo cô vào trong lòng mình, vuốt ve đỉnh đầu cô: “Tại sao trước kia không nói chuyện này với anh?”
Anh thực sự không nhớ chuyện này, cũng không biết nguyên nhân làm cho Kiều
Tâm Uyển vẫn một mực yêu anh là như vậy, càng không biết chỉ vì một câu
nói lúc nhỏ lại làm cho Kiều Tâm Uyển kiên trì lâu như vậy.
“Nói chuyện này để làm gì?” Khóe miệng của Kiều Tâm Uyển không tự chủ hạ xuống: “Nói để anh cười em sao? Em không muốn như vậy.”
“Đồ ngốc.” Cố Học Võ vuốt vuốt tóc cô: “Nếu như em nói cho anh biết, anh
nhất định sẽ nói với em, làm người không nên che giấu tình cảm của mình, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười.”
“Cố Học Võ.”
“Thật đấy.” Cố Học Võ nắm chặt lấy tay cô: ” Con người sống quá áp lực thật sự không phải là một chuyện tốt.”
Kiều Tâm Uyển trầm mặc, nhìn ánh mắt anh: “Vậy còn anh? Trước kia cũng chỉ
có một bản mặt, không rõ vui buồn, lúc đó chẳng phải anh cũng rất áp
lực.”
“Hai cái này không giống nhau.” Cố Học Võ lắc đầu: “Anh
trước kia toàn tâm toàn ý muốn làm chính trị, cho nên từng bước đi đều
hết sức cẩn thận. Về nhà thì thôi còn ở bên ngoài, lúc nào có vẻ mặt gì, nói cái gì, làm chuyện gì, toàn bộ đều phải suy tính trước. Bởi vì một
người không cẩn thận sẽ rất dễ bị dèm pha.”
Trong thời gian ngắn
như vậy, anh có thể một đường thẳng tiến đến vị trí thị trưởng, nỗ lực
bao nhiêu, người khác không thể nào tưởng tượng được. Anh không nói,
Kiều Tâm Uyển cũng hiểu, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay anh, vẻ mặt có chút đau lòng.
“Anh hối hận không?” Không theo chính trị nữa, anh hối hận không?
“Không hối hận.” Uông Tú Nga tuổi thật sự đã cao, việc của công ty lại nhiều,
nhất là sau khi anh tiếp nhận mới biết hóa ra Uông Tú Nga lại cực khổ
như thế. Như vậy xem ra, thằng con trai là anh cũng phải có chút trách
nhiệm. Có điều…
“Nếu em muốn tiếp tục trở lại thì hay là em tiếp nhận công ty đi. Anh tiếp tục trở lại làm chức thị trưởng của anh?”