Washington, Mỹ.
A Long nhìn Hiên Viên Diêu đang ngồi tựa vào giường, bên cạnh giường là
một mỹ nữ tóc dài, không phải là cô tóc vàng lần trước. Lúc này cô ta
đang nằm trên giường, không một mảnh vải che thân.
Phất phất tay, Hiên Viên Diêu bảo cô ta ra ngoài. Cô ta có vẻ không chịu, nhưng nhìn
thấy sắc mặt tối tăm của Hiên Viên Diêu liền nhanh chóng xuống giường
nhặt quần áo lên mà đi.
Hiên Viên Diêu ngồi ngay ngắn, nhìn A Long: “Chuyện gì?”
“Thang thiếu muốn tìm anh.”
Phiền quá đi, Hiên Viên Diêu lúc này lại thấy vô cùng hối hận, biết thế này
thì lúc trước có lẽ không nên bắn lệch một phát để giờ lại mang đến một
mối phiền phức cho mình.
“Biết rồi.” Anh ta hơi mất kiên nhẫn đứng dậy, tùy ý khoác áo vào rồi đi xuống lầu.
Thang Á Nam vừa nhìn thấy Hiên Viên Diêu thì anh ta đã mở miệng nói trước: “Á Nam, anh có việc gì vậy? Không có việc gì thì về nghỉ ngơi đi.”
“Tôi muốn làm việc.” Thang Á Nam nhìn Hiên Viên Diêu. Anh cầm của Hiên Viên
Diêu nhiều tiền như vậy thì làm việc cho anh ta là đương nhiên, còn như
hiện tại ngày nào cũng ở đây, ăn no rồi ngủ, ngủ đã rồi rồi ăn, thật sự
không phải là điều anh muốn.
“Làm việc?” Hiên Viên Diêu lại thấy
đau đầu, nhíu nhíu mắt, đôi mắt hẹp dài hiện lên chút buồn bực: “Tôi
không cần anh làm việc cho tôi.”
“Tôi nhất định phải làm việc cho anh.” Thang Á Nam vẫn rất kiên trì: “Cho tôi làm việc đi.”
“Anh muốn làm việc đúng không?” Hiên Viên Diêu gật gật đầu, ngoắc Thang Á Nam: “Anh đi theo tôi.”
Anh ta đứng lên, đi ra phía sau biệt thự. Thang Á Nam đi theo sau anh ta.
Băng qua hành lang thật dài, Hiên Viên Diêu dừng lại trước cửa một gian
phòng, sau đó đẩy cửa đi vào. Thang Á Nam cũng theo anh ta đi vào cửa,
rồi lại đi vào bên trong. Bên trong chất đầy súng lục. Đủ các loại loại
từ M1911, 92SB-F, M500, DesertEagle, GLOCK17, cho đến HKUSP.
Hiên Viên Diêu liếc mắt nhìn Thang Á Nam một cái, ánh mắt lướt qua những khẩu súng trên giá: “Chọn một khẩu đi.”
Thang Á Nam có vài phần khó hiểu, nhìn một loạt súng ống kia, cuối cùng cầm
lấy khẩu DesertEagle, động tác của anh khiến Hiên Viên Diêu hơi sửng
sốt. Con người quả nhiên là động vật làm việc theo thói quen, cho dù mất trí nhớ thì vẫn không đánh mất thói quan. Thang Á Nam trước kia đúng là thích dùng DesertEagle nhất.
Chọn súng xong, Hiên Viên Diêu lại
dẫn Thang Á Nam vào một cánh cửa khác. Nơi này là một sân bắn trong nhà. Mười bia ngắm được đặt ngay ngắn ở bên kia phòng. Trong tay Hiên Viên
Diêu không biết từ khi nào đã cầm một khẩu súng lục nhỏ bằng bạc, anh ta nhìn Thang Á Nam: “Anh muốn làm việc cho tôi thì trước tiên phải biết
cách dùng súng như thế nào.”
Thang Á Nam nhìn khẩu súng nhẹ tênh
trong tay mà đứng đó bất động. Hiên Viên Diêu đi đến trước vị trí ngắm
bắn, mang headphone vào rồi bắn một hơi mười phát vào một bia ngắm cách
đó không xa. Cả mười phát súng đều trúng hồng tâm.
Thang Á Nam
đứng vào vị trì, nhìn tấm bia phía trước, hơi hơi nheo mắt lại, đeo
headphone lên, cũng bắn mười phát. Cũng giống như Hiên Viên Diêu, mười
phát đều trúng hồng tâm.
Hiên Viên Diêu chờ Thang Á Nam gở
headphone xuống thì vỗ vỗ tay: “Không tồi. Vẫn còn cảm giác. Nếu vậy thì anh cứ làm việc cho tôi đi.”
“Việc gì?” Thang Á Nam nhìn cây
súng trong tay, lại nhìn Hiên Viên Diêu, không rõ việc này có liên quan
gì tới công việc mà anh ta nói. Trong lòng anh cũng mơ hồ hiểu được,
nhưng vẫn đợi Hiên Viên Diêu tự nói đáp án kia ra.
“Đương nhiên là giết người.” Hiên Viên Diêu nói giết người mà chẳng khác gì nói chuyện thời tiết: “Chứ anh nghĩ tiền ở đâu ra?”
Nhìn sắc mặt Thang Á Nam lặng lẽ, đôi mắt Hiên Viên Diêu lại lóe lên một tia gian xảo. Nhưng rất nhanh anh ta đã thủ tiêu nó đi, vỗ vỗ bờ vai anh:
“Trước tiên mai anh đi với A Long tập dượt một chút.”
Thang Á Nam nhìn khẩu súng trên tay, vừa rồi cảm giác bắn súng hình thư rất quen,
giống như đã gặp ở đâu đó, anh muốn nói nhưng lại không biết nói gì, chỉ nhìn Hiên Viên Diêu, khẽ gật đầu.
Bên kia, Bắc Đô, Trung Quốc.
Bên ngoài một nhà hàng nào đó, Kiều Tâm Uyển vẫn ngồi im ở trong xe, Cố Học Võ đứng ở cửa xe nhìn ánh mắt của cô, vẻ mặt ngưng trọng.
“Xuống xe.”
“Không xuống.”
“Chắc chắn là không xuống?”
“Không xuống.”
Cố Học Võ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, anh đột nhiên vươn tay nhân lúc Kiều Tâm Uyển đang kinh ngạc liền bế cô lên. Kiều Tâm Uyển hơi sửng sốt,
phản ứng đầu tiên chính là muốn giãy dụa.
“Hôm nay cô mặc váy đấy.” Cố Học Võ đột ngột mở miệng: “Nếu cô không sợ lộ hàng thì cử động mạnh hơn nữa đi.”
Kiều Tâm Uyển bị lời anh nói hù dọa, cứng đờ người không dám động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt trừng Cố Học Võ.
“Cố Học Võ, anh rốt cuộc muốn thế nào?” Cô đè thấp giọng nói không thể che
dấu tức giận. Tên Cố Học Võ này hôm nay lại muốn giỡn cô sao?
“Không có gì đặc biệt.” Cố Học Võ đóng cửa xe, bế cô vào cửa: “Chỉ ăn cơm thôi.”
“Tôi không muốn ăn cơm với anh.” Kiều Tâm Uyển gầm nhẹ. Bên tai lại vọng đến tiếng “Xin chào quý khách” khiến cô im bặt, nhìn Cố Học Võ vô cùng xấu
hổ mở miệng: “Anh, anh thả tôi xuống.”
“Uh.” Cố Học Võ gật đầu,
ánh mắt tìm một vòng quanh cửa hàng, lúc này đã là giờ cao điểm nên bên
trong có rất nhiều người, anh liếc nhân viên phục vụ kia một cái.
“Bàn riêng trên lầu hai còn không?”
“Còn một bàn trống ạ.” Phục vụ gật đầu với Cố Học Võ, đối với tình cảnh trên tay anh bế một mỹ nữ hình như không có chút bất ngờ, vươn tay chỉ chỉ
phía trước: “Xin đi theo tôi.”
“Uhm.” Cố Học Võ không buông tay, cứ như vậy bế Kiều Tâm Uyển vào cửa,
Kiều Tâm Uyển xấu hổ không chịu được, cô dường như có thể cảm nhận được ánh
mắt của mọi người đều đang dồn vào cô. Trong lòng quýnh quá, lại không
muốn để người ta nhìn thấy rõ mặt, cô đành phải vùi mặt vào cổ Cố Học
Võ.
Tư thế gần gũi như vậy có thể khiến Cố Học Võ rõ ràng ngửi
được mùi hương hoa hồng trên người cô. Mùi hương này vẫn y như trước,
nét mặt anh bởi vì nghĩ đến người đẹp trong lòng mà nhu hòa đi rất
nhiều. Cô rất nhẹ, dáng người cũng khôi phục rất được tốt, ôm cô đối với hắn mà nói chẳng cần phải cố hết sức.
Ngược lại mùi hương nam
tính độc đáo chỉ có trên người anh cũng thành công đánh thức từng ký ức
của Kiều Tâm Uyển. Những lần tiếp xúc ngắn ngủi, những va chạm tình cờ.
Đây không phải là lần đầu tiên cô được anh bế. Lần đầu là lúc cô sắp sinh,
anh đã ôm cô, an ủi cô. Lần thứ hai là khi cô bị trật chân. Hôm nay, là
lần thứ ba. Trong lòng cô lại có chút bùi ngùi, mỉa mai. Kết hôn ba năm, Cố Học Võ chưa từng chạm vào cô một cái, thậm chí đến ánh mắt cũng lười đặt lên cô.
Vậy mà sau khi ly hôn, lại ba lần bốn lượt bế cô,
tiếp cận cô? Cô không biết giữa bọn họ rốt cuộc là làm sao. Nhưng cô vẫn rất rõ một điều, Cố Học Võ đã không còn là Cố Học Võ trước kia. Mà cô
cũng không còn là Kiều Tâm Uyển trước kia nữa. Cô không yêu anh, tuyệt
đối không. Cô sẽ học cách quên, cách buông tay. Sau đó anh là anh mà cô
là cô.
Kiều Tâm Uyển chìm vào trong suy tư, khuôn mặt nhỏ nhắn
dán chặt vào cần cổ Cố Học Võ vẫn không nhúc nhích. Dáng vẻ yếu đuối đó
lại khiến Cố Học Võ có vài phần thương tiếc. Động tác bế cô cũng chặt
hơn, Kiều Tâm Uyển muốn ngẩng đầu, lại cảm giác bước chân anh bắt đầu
nhấc cao hơn. Lờ mờ cảm giác thấy anh bế cô lên lầu, đi vào cửa, sau đó
được anh đặt xuống ghế.
Sau đó, cô mới bắt đầu ngẩng đầu lên nhìn khung cảnh trước mắt. Khu bàn riêng này không lớn, bố trí rất lịch sự
tao nhã. Ở trong góc có kê một cái bàn trà, phía trên có đặt một chậu
trúc phú quý. Rèm che màu xanh nhạt. Cửa buồng vệ sinh bên trong được
tạo hình từ những ống trúc, nhìn rất có phong cách cổ xưa.
Người
phục vụ dẫn đường nhanh tay rót nước cho họ. Lúc này một nhân viên khác
cầm menu đi vào, đứng ở trước bàn ăn, hai tay đưa menu cho Cố Học Võ.
“Xin chào quý khách. Không biết anh muốn dùng gì ạ?”
Vừa nghe đến đây, Kiều Tâm Uyển đã muốn trợn mắt. Từ trước đến nay, cùng Cố Học Võ đi ra ngoài ăn cơm là điều mà cô thấy vô vị nhất. Cái tên gia
hỏa đó, rõ ràng đầu bếp của Cố gia tay nghề cũng không tồi, Trần Tĩnh
Như cũng thỉnh thoảng vào bếp, vậy mà Cố Học Võ đối với ăn uống lại rất
tùy tiện. Mười lần có chín lần bởi vì xã giao mới cùng anh ra ngoài ăn
cơm. Đồ ăn anh chọn vĩnh viễn là tùy tiện, tùy tiện. Thỉnh thoảng không
muốn chọn, anh sẽ nói, cho hai món một canh là xong. Kiều Tâm Uyển trước kia ghét anh nhất ở điểm này.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy bởi vì
trong lòng anh không có cô cho nên chưa bao giờ nghĩ đến cô thích ăn cái gì, lo lắng cho khẩu vị của cô. Nhíu nhíu mày, mỗi lần nhớ lại luôn làm cô thấy khó chịu. Đang muốn phải đứng lên rời đi thì lại phát hiện Cố
Học Võ đang cầm menu nghiêm túc xem rồi chỉ vào một loạt món ăn: “Hôm
nay nhà hàng có cá không?”
“Dạ có.”
“Vậy, lấy một phần cá hấp.”
“Dạ.”
“Thêm một canh dưỡng sinh. Là nấu cách thủy đúng không?”
“Dạ vâng. Nhà hàng luôn dùng gà thả vườn kết hợp với thực phẩm sạch, đun
lửa nhỏ trong ít nhất tám tiếng, bên trong còn cho cả đương quy và cẩu
kỷ tử. Đây là món canh rất tốt cho phụ nữ đấy ạ.”
Nhân viên phục
vụ giải thích rất tường tận. Vừa rồi anh ta đã nhìn ra vị khách này rất
để ý đến người phụ nữ bên cạnh. Nhìn xem, cả đi cũng không cho chạm chân xuống đất, quan hệ chắc chắn rất thân mật?
“Được rồi. Cứ mang
đến một phần canh. Tiếp đến là…” Anh chọn món rất nghiêm túc, còn hỏi
phục vụ món nào có dinh dưỡng, sau đó là món thanh đạm. Trước sau cũng
chọn được bốn món một canh.
Kiều Tâm Uyển có chút kinh ngạc, ngồi ở bên anh nhất thời quên luôn cả chuyện muốn đi. Nhìn thấy đồ ăn Cố Học Võ chọn toàn là món dinh dưỡng cao lại thanh đạm khiến cô có chút khó
hiểu, có chút nghi hoặc. Cô liếc mắt nhìn anh, lúc này, Cố Học Võ vừa
khéo cũng hướng tầm mắt về bên này.
Trong khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Kiều Tâm Uyển bỗng ngây ngẩn cả người, bởi vì cô
nhìn thấy trong mắt Cố Học Võ chợt lóe lên một cái gì đó dường như là
quan tâm. Sao có thể? Cố Học Võ mà lại quan tâm cô? Đừng có đùa. Cô còn
đang nghĩ mình nhìn lầm, muốn nhìn lại cho rõ thì lại sa vào trong đôi
mắt đen thâm thúy của anh.
Ánh mắt sắc bén lúc này đã trở nên ôn
hòa, nhìn cô, có vài phần quan tâm, anh không lên tiếng, cô cũng im
lặng. Nhưng vẫn có một sự thay đổi rất kỳ lạ diễn ra ngay giữa hai người bọn họ.
Cố Học Võ thấy Kiều Tâm Uyển im lặng, không có la hét
nữa mà chỉ nhìn anh. Vẻ sắc bén trong mắt vừa mới đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn có chút hiếu kỳ, có chút thắc mắc, có chút khó hiểu, còn cả một chút mờ mịt.
Kiểu tóc đã làm buổi sáng lúc này có hơi lộn xộn,
còn có cả vài sợi tóc không nghe lời rơi bên cần cổ. Cô hơi hơi nghiêng
đầu, dùng ánh mắt như vậy mà nhìn anh thật chẳng giống với Kiều Tâm Uyển ban ngày phẫn nộ tức giận mà lại có hơi giống như cô bé hàng xóm. Ánh
mắt đó không hiểu sao lại khiến Cố Học Võ xao xuyến.
Bàn tay to vươn tới muốn chạm vào mặt cô. Nhưng phục vụ vào lúc này lại gõ cửa, bắt đầu dọn đồ ăn lên.
“Canh dưỡng sinh.”
Đặt nồi canh dưỡng sinh xuống xong, phục vụ lại đi xuống. Cố Học Võ thu hồi tầm mắt, cầm cái bát trước mặt Kiều Tâm Uyển, múc cho cô một chén canh.
“Cô uống cái này đi. Cô cũng nghe rồi đó, là gà thả vườn, lại còn cho thêm đương quy, cẩu kỷ tử. Rất dinh dưỡng.”
Nếu nói vừa rồi Cố Học Võ làm cho Kiều Tâm Uyển kinh ngạc, vậy thì lúc này
anh lại làm cho Kiều Tâm Uyển muốn rớt cả mắt. Cô đưa mắt nhìn chén canh còn bốc khói trước mặt rồi lại nhìn vẻ quan tâm rõ ràng trên mặt Cố Học Võ. Cảm giác của cô lúc này chỉ có là…
“Cố Học Võ. Anh không bị bệnh gì chứ?”
Bị bệnh, không bình thường? Anh có biết anh đang làm gì không vậy?
Hàng lông mày đẹp của Cố Học Võ hơi hơi chau lai, có chút không vui: “Cô nói gì vậy?”
Không bình thường. Kiều Tâm Uyển vẻ mặt đề phòng, không muốn uống chén canh trước mặt cho là một chút.
“Tôi là Kiều Tâm Uyển đó.” Anh có biết cô là ai không vậy? Kiều Tâm Uyển chau mày: “Chứ không phải là Chu Oánh.”
Hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, vẻ không vui trên mặt Cố Học Võ trên mặt
lại càng đậm: “Cô đương nhiên không phải là Chu Oánh.”
“A.”Kiều Tâm Uyển chỉ chỉ chén canh trước mặt: “Cố Học Võ, vậy chắc là đầu óc anh có vấn đề rồi? Anh mà cũng múc canh cho tôi?”
Là cô không bình thường, hay là anh không bình thường?
Cố Học Võ không đáp lời, chỉ chau mày, ánh mắt đó giống như nói cô là đồ
ngốc vậy, Kiều Tâm Uyển không hiểu nhìn Cố Học Võ: “Anh đang quan tâm
tôi sao?”
“Có vấn đề gì à?”
“Đương nhiên là có vấn đề.”
Kiều Tâm Uyển cười nhạo: “Tôi là Kiều Tâm Uyển, người phụ nữ mà anh ghét nhất đó. Anh đang quan tâm tôi sao?”
Đưa cô đi bắt mạch, lại đưa cô đi ăn? Rốt cuộc anh có biết anh đang làm gì không vậy?
Cố Học Võ không đáp lời, nhìn vẻ mỉa mai trên mặt Kiều Tâm, không hiểu anh lại thấy không thích.
Kiều Tâm Uyển nghiêng đầu: “Anh không cần lấy lòng tôi vậy đâu, cho dù anh
có làm gì, quan tâm như thế nào, ta cũng sẽ không giao Bối Nhi cho anh
đâu. Anh đừng mơ.”
Cố Học Võ nhìn Kiều Tâm Uyển mà nhất thời
nghẹn lời, vừa rồi anh thấy cô như sắp xỉu, ốm yếu, tiều tụy như vậy thì không hiểu sao lại thấy hơi lo. Cô không cần nói. Cố Học Võ cũng biết.
Mấy ngày nay Kiều Tâm Uyển nhất định đã mệt lắm rồi. Nhìn cô đến đứng
còn đứng không vững thì biết. Trong lòng anh có chút không vui.
Đã là mẹ của người ta rồi mà còn không biết chăm sóc bản thân mình sao?
Cảm giác không vui này làm cho anh kích động quá mới đưa Kiều Tâm Uyển
đi tìm Lệnh Hồ. Dù sao cũng không quá xa. Lệnh Hồ xem mạch xong cũng xác nhận Kiều Tâm Uyển không có vấn đề lớn, anh mới cảm thấy yên tâm. Nhưng nghĩ đến cô đến cơm cũng quên ăn thì anh lại nổi giận. Cứ như vậy mà
kéo cô đến nhà hàng này ăn cơm. Trước kia anh đã từng đến đây, mọi thứ
đều không tồi. Anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn cho cô ăn ngon một
chút.
Nhưng hiện tại nhìn ánh mắt Kiều Tâm Uyển đề phòng bị, thái độ thì bướng bỉnh, lời nói ra lại không chút vui mừng mà xem.
Lấy lòng cô? Anh cần phải lấy lòng cô sao? Cố Học Võ vì lời Kiều Tâm Uyển
nói mà nhíu mày, nhìn thấy vẻ bình tĩnh trong mắt cô, anh hừ lạnh một
tiếng, đáp lại lời của cô.