Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Phần 2

Chương 65: Chương 65: Không có lợi




“Tôi không phải lấy lòng cô. Cô tự xem lại bộ dạng như quỷ của mình đi. Cơm cũng không ăn, lấy đâu ra chất dinh dưỡng? Cô muốn con gái cũng đói theo cô à? Cô muốn cho nó giống cô, không đủ chất dinh dưỡng, khí huyết yếu?”

Lời Cố Học Võ nói làm người ta nghe mà muốn hộc máu, Kiều Tâm Uyển nghe cũng thấy bực. Cơn giận khiến Kiều Tâm Uyển không nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Cố Học Võ là vì cô chứ không phải vì con gái.

“Tôi không có để cho Bối Nhi đói.” Cô cho Bối Nhi bú sữa rất có chừng mực, được chưa.

Thật ra, mấy ngày nay Kiều Tâm Uyển quả thực có cảm giác không còn mau đầy sữa như trước. Có điều con gái còn nhỏ, còn chưa quá bốn tháng tuổi, nên vẫn còn đủ để bú. Nhưng cho dù là thực sự có vấn đề thì có đánh chết cô cũng không nói cho anh biết.

Nói đi nói lại thì đối tượng anh quan tâm vẫn chỉ là con gái anh mà thôi. Hẳn là cô nên cảm ơn Bối Nhi? Cảm ơn vì cô sinh ra Bối Nhi mới khiến cho Cố Học Võ vốn khinh thường lại quay sang coi trọng cô hơn? Vì Bối Nhi làm cho Cố Học Võ chú ý đến cô hơn. Thậm chí còn làm cho anh dành chút thời gian quan tâm tới cô, đúng là thật hiếm có.

Trong lòng cô càng thêm căm giận. Kiều Tâm Uyển chẳng còn hứng thú nào mà ăn cơm cùng Cố Học Võ. Cô đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Cố Học Võ: “Cố Học Võ, con gái cũng là của tôi. Đương nhiên tôi sẽ chăm sóc tốt cho con bé, không cần anh xen vào việc của người khác. “

Con gái cũng là con của anh, sao lại biến thành anh xen vào việc của người khác? Cố Học Võ không thích nghe lời này, nhìn thấy cô đứng lên muốn đi, anh lại vươn tay kéo tay cô.

“Ngồi xuống ăn cơm.”

“Không ăn.” Anh bắt cô ăn là cô phải ăn sao? Vậy thì cô quá nhu nhước rồi, Kiều Tâm Uyển mặc kệ Cố Học Võ, dùng sức muốn phủi tay anh ra mà bỏ đi.

Cố Học Võ dùng sức, cố gắng không làm đau cô mà kéo cô ngồi xuống. Trừng mắt nhìn Kiều Tâm Uyển, con ngươi đen thâm thúy hiện lên vài phần nguy hiểm: “Cô mà không tự ngồi xuống ăn cơm thì có tin tôi sẽ đích thân đút cô ăn không?”

Đích thân đút cô ăn? Trong đầu Kiều Tâm Uyển lại hiện lên hình ảnh anh cho cô uống sữa lúc trước. Ở trong quán cà phê, trước mặt bao nhiêu người mà anh dám dùng miệng đút cho cô. Không phải bây giờ anh lại đang có ý này đấy chứ? Dù sao chỗ này cũng là phòng riêng. . . . . .

“Anh… anh dám?”

“Cô có thử xem.” Cố Học Võ nói rất nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta không thể không sợ, tai Kiều Tâm Uyển đột nhiên nóng bừng.

Cô cắn môi nhìn Cố Học Võ, ai oán ngồi thẳng lưng, bưng bát lên ăn. Canh gà vừa mới nấu còn rất nóng, vừa ăn muỗng đầu tiên cô đã bị bỏng.

Cố Học Võ nhìn cô rồi hơi hơi nhíu mày, rót ly nước đặt trước mặt cô: “Uống nước đi.”

Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, không nhận ly nước trên tay anh mà tự mình rót một ly khác, uống một ngụm. Không thèm để ý đến sắc mặt Cố Học Võ, cô chỉ cảm thấy lưỡi đã đỡ rát hơn, cô chậm rãi uống hết bát canh. Hương vị không tồi. Ngoài mùi canh gà, còn có chút vị ngọt của câu kỷ tử. Còn mùi thuốc bắc của đương quy thì được mùi canh gà át đi, nghe rất nhẹ. Ăn không tệ.

Chén canh gà nhanh chóng cạn tới đáy, không đợi cô múc tiếp, Cố Học Võ đã vươn tay múc cho cô một chén khác: “Uống thêm một chén nữa.”

Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, lắc lắc đầu: “Không uống nữa.”

Cố Học Võ không nói gì, đẩy mạnh cái chén về phía cô, ánh mắt nhìn cô đầy uy hiếp. Kiều Tâm Uyển trừng lại, cô oán giận nói: “Cố Học Võ, tôi không sợ anh đâu.”

“Cô đã từng sợ tôi sao?”

Cố Học Võ nhướng mày, lời vừa nói ra lại khiến Kiều Tâm Uyển phát bực: “Tôi không uống, anh muốn thì đi mà uống.”

Cố Học Võ nhìn cô một cái, định mở miệng thì phục vụ gõ gõ cửa, bưng vào món mới. Cá vược hấp [1], giò heo hầm củ mài, hai món đều là món ăn tốt cho phụ nữ đang cho con bú. Món ăn đã bưng lên hết, Cố Học Võ phất tay cho phục vụ lui xuống. Anh bới cho Kiều Tâm Uyển một chén cơm rồi nhìn cô một cái: “Không uống canh thì ăn cơm trước.”

Cảm giác này rất quái dị, hơn nữa làm cho Kiều Tâm Uyển thấy không quen. Cô chịu không nổi bèn đẩy chén cơm trước mặt ra, đứng dậy: “Tôi ăn không vô, muốn ăn thì anh ăn đi.”

Cái kiểu giả vờ quan tâm này vì con do cô sinh ra này khiến cô không thể chấp nhận được, chỉ muốn kháng cự, chứ không muốn tiếp nhận sự quan tâm đó.

Cố Học Võ đang muốn xới cơm cho mình, nghe thấy vậy liền bất động, nhìn Kiều Tâm Uyển mà hơi hơi nhíu mày: “Ăn không vô?”

Mới ăn một chén canh gà mà đã no? Đối diện ánh mắt quật cường của cô, Cố Học Võ biết rõ cô lại phát cáu. Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ mặc kệ cô. Nhưng trong đầu lúc này lại hiện lên hình ảnh cô mặt mày tái nhợt, gần như sắp xỉu, anh buông bát, vươn tay kéo cô ngồi vào lòng anh.

Cô kinh hoảng, đang muốn đứng lên thì miệng Cố Học Võ đưa lại gần, hơi thở nóng rực mang theo một cảm giác tồn tại mãnh liệt. Kiều Tâm Uyển mất tự nhiên lui người ra sau, nhưng đằng sau là bàn, không thể lui được, bất giác cô nuốt nuốt nước miếng, trừng mắt nhìn vẻ mặt trầm mặc không nhìn ra cảm xúc của Cố Học Võ.

“Này, anh buông ra.”

Này? Cách xưng hô này khiến Cố Học Võ không hài lòng lắm, cánh tay hơi hơi dùng sức, kéo cô lại gần mình: “Ăn no rồi?”

“Nói thừa.” Nhìn thấy anh là tức no rồi được chưa?

“Được rồi.” Cố Học Võ gật đầu, vươn một tay cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng cá đưa tới gần miệng Kiều Tâm Uyển: “Nếm thử đi.”

“Không ăn.” Kiều Tâm Uyển xoay mặt đi. Cố Học Võ nhíu mày, mở miệng: “Thực sự không ăn?”

“Không ăn.”

Cô rất khí phách, nói không ăn thì sẽ không ăn. Cố Học Võ gật đầu, bỏ miếng cá vào miệng mình. Đưa mắt nhìn chằm chằm vào môi Kiều Tâm Uyển, con ngươi hiện lên vài phần nguy hiểm. Cái ánh mắt này Kiều Tâm Uyển không hề xa lạ, ngay lập tức cơ thể căng thẳng hẳn lên. Nhìn thấy Cố Học Võ dần dần tiến sát lại, cô vươn tay chặn miệng anh lại.

“Cố Học Võ. Anh thật ghê tởm.”

Sữa thì thôi đi, còn cá….

Tưởng tượng đến cảnh anh mớm miếng cá đã dính nước miếng của anh, Kiều Tâm Uyển liền thấy rợn cả người. Cầm đôi đũa lên, dùng tốc đọ nhanh nhất gắp một miếng cá nhét vào miệng mình. Hương vị thật thơm ngon. Kiều Tâm Uyển nếm hương vị thơm ngon trong miệng nên nhất thời cũng quên việc trượt khỏi người Cố Học Võ, cô lại gắp thêm miếng nữa.

“Ừhm.” Không tồi, thật nhìn không ra, nhà hàng này không lớn nhưng đồ ăn làm vẫn rất ngon.

Kiều Tâm Uyển ăn thêm mấy miếng bỗng cảm thấy không ổn. Cái tay trên lưng kia…. Cô quay sang, nhìn Cố Học Võ. Trong mắt có vài phần tức giận: “Bỏ ra.”

“Chịu ăn rồi?”

Quả nhiên là mời không bằng kích tướng. Tâm trạng Cố Học Võ rất tốt, khóe môi cong lên thành một đường cong thật đẹp. Nụ cười đó khiến Kiều Tâm Uyển rợn cả tóc gáy. Cô rụt người lại, nhìn anh với vẻ mặt đề phòng: “Anh, anh muốn làm gì?”

“Không có gì.” Môi cô rất gần anh, khoảng cách gần như vậy làm cho ánh mắt anh tối sầm, cứ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Kiều Tâm Uyển, nghiêng người, che khuôn miệng nhỏ nhắn hình thoi của cô lại.

Kiều Tâm Uyển muốn phản kháng, nhưng chỗ này không được rộng rãi nên cô cũng chẳng thể làm được gì, đành trơ mắt để mặc cho Cố Học Võ ăn đậu hủ cả buổi rồi rút quân.

Độ cong khóe môi anh càng sâu hơn: “Hương vị không tồi.”

Hương vị không tồi? Cái gì mà hương vị không tồi? Kiều Tâm Uyển muốn hỏi rõ thì đột nhiên hiểu ra Cố Học Võ đang nói cái gì. Cô quắc mắt lên, nắm chặt hai tay, muốn đấm vào mặt Cố Học Võ. Đúng lúc này, phục vụ lại gõ cửa bưng lên món ăn cuối cùng. Kiều Tâm Uyển xấu hổ, nhanh chóng đứng dậy. Chiếc đũa đánh rơi trên đất, cô cũng không quan tâm, ngồi xuống một bên, cúi đầu, không dám nhìn mặt nhân viên phục vụ.

Phục vụ làm như không thấy, đặt đồ ăn xuống bàn sau đó xoay người đi. Cố Học Võ chỉ chỉ trên bàn: “Phiền cô lấy cho tôi thêm một đôi đũa.”

“Vâng.”

Phục vụ gật đầu, đem đôi đũa khác đến, đặt lên bàn sau đó quay đi. Kiều Tâm Uyển vẫn còn ngồi ở chỗ kia bất động, Cố Học Võ cầm đôi đũa nhét vào tay cô. Anh nhìn mặt cô rồi nói: “Ăn cơm đi.”

Kiều Tâm Uyển mím môi, lại sợ Cố Học Võ nghĩ cô đang ra ám hiệu với anh nên đành phải cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm. Cô ăn vội vàng, cố gắng lờ đi ánh nhìn chằm chằm của Cố Học Võ, trong lòng thầm nghĩ ăn xong sẽ nhanh chóng rời đi. Chén cơm nhanh chóng hết nhẵn. Cố Học Võ đẩy chén canh đến trước mặt cô: “Uống thêm một chén canh nữa.”

“Tôi chịu thôi.” Cô cũng không phải là heo, làm sao có thể ăn nhiều như vậy?

“Hửm?” Cố Học Võ nhướng mày. Cô biết đây là Cố Học Võ đang uy hiếp mình, có điều phụ nữ tốt không đấu đàn ông. Cô không muốn lãng phí thức ăn nên mới không chấp nhặt anh.

Kiều Tâm Uyển dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong chén canh rồi buông chén, nhìn Cố Học Võ: “Đủ rồi, tôi ăn hết nổi rồi.”

Sợ anh lại bắt mình ăn thêm một chén nữa, vậy thì cô muốn ngất cũng không được. Bữa tối mà ăn nhiều như vậy là không khoa học. Cố Học Võ gật đầu, không ép cô ăn nữa, anh cầm đũa chậm rãi giải quyết đồ ăn còn lại. Kiều Tâm Uyển đứng lên muốn rời đi, Cố Học Võ nhìn cô một cái: “Chờ tôi.”

Xì. Anh nói cô chờ là cô phải chờ sao? Kiều Tâm Uyển mặc kệ, lướt qua Cố Học Võ đi đến cửa. Cố Học Võ nhanh chóng buông bát, vươn tay giữ chặt cô.

“Cô đã nghĩ ra cách nào giải quyết khó khăn của Kiều thị chưa?”

Kiều Tâm Uyển nhìn Cố Học Võ, cho đến bây giờ, cô vẫn không tin Cố Học Võ không giở trò quỷ, nếu đúng là anh thì sao có thể để lại nhiều sơ hở rõ ràng như vậy? Tuy rằng cô đã có không ít kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường nhưng lại xem nhẹ một điều: “hư tức là thực mà thực lại tức là hư”. Còn một nguyên nhân khác là cô vẫn chưa đủ sức đấu lại Cố Học Võ.

Bởi vì còn chưa biết phải giải quyết thế nào nên cô không có cách nào trả lời câu hỏi của Cố Học Võ. Tuy vậy, có một điều cô khẳng định chắc chắn. Cô nhìn Cố Học Võ, hừ lạnh một tiếng: “Không khiến anh quan tâm, cho dù Kiều thị có đóng cửa thì cũng là chuyện của tôi, không liên quan tới anh.”

Lời cô nói làm cho Cố Học Võ hơi nheo mắt lại, nhìn mặt Kiều Tâm Uyển: “Bướng bỉnh, cố chấp đối với cô không có lợi đâu.”

[1] Cá vược hay còn gọi là cá Pecca Châu Âu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.