Ngay lúc hai đôi
môi chạm vào nhau, anh đưa lưỡi thân mật liếm môi cô từng chút từng chút một. Cô vừa lui ra sau một bước thì ngay lập tức anh lại tiến lên trước một bước. Không cho cô cơ hội thoát đi, anh hôn cô càng sâu. Cô đã quá
quen thuộc với nụ hôn của anh, hai chân bắt đầu bủn rủn, hai tay vòng
lên ôm cổ anh, dựa vào lòng anh để bản thân không bị ngã xuống. Sự thuận theo của cô khiến anh tương đối vừa lòng, ôm lấy thắt lưng kéo lại, ôm
sát vào lòng, không chịu buông tay.
Trong phút chốc, trái tim
Kiều Tâm Uyển đập mạnh và loạn nhịp, sau đó lại vùng vẫy, không cho Cố
Học Võ toại nguyện. Hai tay chống lên ngực anh, muốn đẩy anh ra xa một
chút nhưng lại không chống được sức lực của anh, cho nên ngay tại hành
lang này, cô bị anh ôm hôn thật sâu. Môi lưỡi triền miên, hô hấp dung
hợp. Từng va chạm như muốn phát hỏa. Hai chân xụi lơ, cô bất lực dựa vào bờ vai anh. Muốn bảo bản thân tỉnh táo lại nhưng lại chẳng được.
Rốt cuộc, anh cũng buông cô ra, hơi hơi thối lui, Kiều Tâm Uyển cố gắng
điều chỉnh lại hô hấp, hít thở sâu, gắng tỉnh táo lại, nhìn vào mắt Cố
Học Võ.
“Anh đủ chưa vậy? Có thể buông ra chưa?”
Cố Học Võ hơi thở có chút nặng nề. Anh nhìn Kiều Tâm Uyển trong lòng mà kích động muốn nuốt luôn cô vào bụng, nhưng vẻ mặt kháng cự, chống đối của cô lại nhắc nhở anh rằng cô rất bất mãn với anh.
Lùi ra sau một bước, anh đứng thẳng người, một tay cầm lấy tay của Kiều Tâm Uyển: “Lâu vậy rồi mà em vẫn chưa hiểu rõ sao?”
“Hiểu cái gì?”
“Chuyện của chúng ta.” Ánh mắt Cố Học Võ đầy thâm thúy, lại có chút chờ mong
nhìn Kiều Tâm Uyển. Cô suy nghĩ một lúc lâu, khóe môi giơ lên, rốt cục
mở miệng.
“Cố Học Võ, tôi không định tái hợp với anh. Trước kia không, hiện tại không, về sau, cũng sẽ không.”
Cô đã quyết định, tất nhiên sẽ không để bất cứ ai can thiệp vào quyết định của cô: “Bây giờ, phiền anh tránh ra. Bằng không, tôi không ngại la lên cho người khác biết đâu.”
Hôm nay đến dự tiệc, cơ bản đều là
người quen, cô không tin Cố Học Võ có thể thật sự không chút bận tâm.
Tính cố chấp của cô có đôi khi cũng làm người khác đau đầu, Cố Học Võ
đang muốn nói cái gì, cuối cùng không chống lại được ánh mắt quật cường
của cô nên đành phải im lặng, buông tay cô ra, lui về sau một bước, nhìn Kiều Tâm Uyển thật sâu. Cô bị anh nhìn như vậy cũng thấy hơi run, nhưng cô nhất quyết không chịu thua, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo đối mặt
với anh. Cuối cùng, ánh mắt anh tối lại, xoay người, bỏ đi.
Kiều
Tâm Uyển nhìn theo tấm áo choàng đen ôm lấy thân hình cao lớn của anh mà cảm giác bóng dáng ấy có chút cô đơn. Cô đột nhiên nghĩ tới, hôm nay
anh hóa trang thành thầy phù thủy, có phải là do biết cô cũng hóa trang
thành phù thủy hay không. Không muốn nghĩ tới nhưng ý nghĩ này cứ luôn
xuất hiện trong đầu. Một lần nữa trở lại phòng tiệc, cô nhìn thấy Tả
Phán Tình cùng Cố Học Văn đang khiêu vũ. Hai siêu nhân ở trên sàn nhảy
lắc la lắc lư theo nhạc.
Đám người Tống Thần Vân cũng đã tìm được bạn nhảy, say sưa vui vẻ trong điệu nhạc. Xa xa, cô cảm giác được một
tầm mắt đang dán lên người mình, liếc mắt qua xem lại thấy Cố Học Võ
đứng ở đó, cầm ly rượu trên tay, nhìn chằm chằm vào cô không chớp mắt.
Cô giật mình ngượng ngùng, đỏ mặt, hơi hơi cúi đầu, cô quay mặt đi cố
gắng không nhìn anh nữa.
Không khí tiệc tùng vẫn rất sôi nổi, Hồ
Nhất Dân là người thích náo nhiệt, tạo hình Shrek khiến mọi người kinh
ngạc sợ hãi ban đầu của anh ta giờ nhìn cũng đã quen mắt. Lúc này, một
Lăng Ba tiên tử đang khiêu vũ vui vẻ đột nhiên xoay người, một bàn tay
đưa về phía cô, là Trầm Thành.
“Vừa rồi định vào toilet tìm em mà không thấy.” Trầm Thành mỉm cười ôn hòa, nhìn Kiều Tâm Uyển: “Bây giờ,
có thể mời em nhảy một điệu không?”
Kiều Tâm Uyển nghe anh nói
tới toilet tìm mình thì sắc mặt liền có chút khẩn trương, chắc anh không nhìn thấy cô với Cố Học Võ làm gì đâu nhỉ?
Trầm Thành như là
không thấy vẻ mất tự nhiên trên gương mặt cô, bàn tay vẫn đưa ra như cũ: “Thế nào? Không muốn nhảy với anh hả? Hôm nay em là bạn nhảy của anh
đó.”
“Được chứ.” Kiều Tâm Uyển không cự tuyệt, đặt tay vào tay của Trầm Thành, đi theo anh vào sàn nhảy.
Ma cà rồng tuấn tú, cô phù thủy xinh đẹp, hai người anh tới em lui, nổi
bật không thua kém gì Cố Học Văn cùng Tả Phán Tình. Đám người Tống Thần
Vân mỉm cười, mọi người ai cũng vui, trừ Cố Học Võ vẫn luôn ngồi im bên
cạnh. Nhìn Trầm Thành và Kiều Tâm Uyển cùng nhau khiêu vũ, anh chỉ muốn
ngay lập tức kéo cô ra, nhưng lúc này lại có một người đột nhiên bước
tới.
“Em nghĩ anh sẽ không đến.” Đỗ Lợi Tân thản nhiên mở miệng,
nhìn Cố Học Võ: “Không ngờ anh chẳng những tới mà còn hoá trang thành
như vậy nữa.”
“Đúng lúc anh có thời gian nên đến xem.” Trước kia
anh ở nơi khác nên ít tham gia tụ tập. Bây giờ anh ở Bắc Đô, có tụ tập
thì vẫn nên tham gia một chút.
“Phải không?” Đỗ Lợi Tân nhướng
mày, cũng không nhiều lời, nhìn ly rượu trên tay anh: “Trên lầu em có
mấy chai rượu ngon, anh có hứng thì cùng em lên đó uống vài ly?”
Cố Học Võ không hề động đậy, ánh mắt đảo qua cặp đôi trên sàn nhảy, Kiều
Tâm Uyển và Trầm Thành đang khiêu vũ rất vui vẻ, đầu mày hơi nhíu lại,
sau đó anh đứng lên Đỗ Lợi Tân đưa tay khoác lên vai anh: “Anh không nể
mặt em cũng được, nhưng ít nhất cũng phải nể mặt Hồ Nhất Dân chứ?”
Tiệc sinh nhật này hôm nay chính là của Hồ Nhất Dân. Cố Học Võ không nói gì, đi theo Đỗ Lợi Tân lên lầu. Bên kia, Kiều Tâm Uyển cùng Trầm Thành
khiêu vũ cả một lúc lâu. Ban đầu cô vẫn còn có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực vẫn dán trên người cô, nhưng sau đó lại thấy nữa. Lúc xoay
người, cô nhìn về chỗ Cố Học Võ ngồi nhưng không thấy bóng dáng anh đâu. Giật mình, bước chân cô có chút rối loạn lỡ giẫm vào chân Trầm Thành.
Trầm Thành ôm cô xoay một vòng, nhìn vẻ mặt cô thất thần: “Nếu để ý thì vì sao không tái hợp cùng lão Đại?”
Lời nói của anh gọi lý trí Kiều Tâm Uyển trở về. Cô quay sang, chỉnh đốn lại cảm xúc: “Em không hiểu anh đang nói gì.”
“Lại giả vờ.”
Trầm Thành thản nhiên mở miệng, Kiều Tâm Uyển nhất thời nghẹn lời, không
biết phải nói gì. Trầm Thành cũng không ép cô nữa, theo cô xoay tròn,
cùng nhau khiêu vũ. Khi bản nhạc chấm dứt, Kiều Tâm Uyển bảo mệt rồi đi
về phía bên cạnh ngồi xuống. Trầm Thành bưng tới hai ly đồ uống, đưa cho cô một ly: “Uống chút nước trái cây đi.”
“Cám ơn.” Kiều Tâm Uyển đón lấy, nhìn anh cười cười: “Vừa rồi anh đã ăn gì chưa? Có đói bụng không?”
“Anh không đói.” Trầm Thành lắc đầu, nhìn thấy sự quan tâm trong mắt Kiều
Tâm Uyển: “Anh không sao, em đừng có xem anh như người bệnh như thế.
Chẳng qua là bị trầy da một chút thôi, đã lành rồi mà.”
“Nếu mệt
thì anh nghỉ một lát đi.” Kiều Tâm Uyển vẫn có chút lo lắng, cánh tay
Trầm Thành toàn là vết trầy xướt. Bác sĩ cũng đã nói tốt nhất là không
nên quá sức.
“Anh thật sự không yếu ớt như vậy đâu.” Trầm Thành
bật cười, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển trong mắt đầy lo lắng, nên tìm chỗ
ngồi xuống: “Em đó, thật sự là càng ngày càng giống một bà quản gia.”
“Anh dám chọc em?” Kiều Tâm Uyển không thuận theo: “Nếu không phải anh đang bị thương thì em không thèm để ý đến anh đâu.”
Chỉ một câu đơn giản lại khiến Trầm Thành hiểu rõ tâm tư Kiều Tâm Uyển. Anh bị thương nên cô ở bên anh. Nhưng chỉ là ở cùng thôi chứ không có ý
nghĩa gì. Trầm Thành kéo khóe môi, buộc bản thân phải bình tĩnh, nhìn
vào mắt Kiều Tâm Uyển, ánh mắt chuyển qua đại sảnh bữa tiệc, lại nhìn về phía cô, nhẹ nhàng mở miệng: “Hôm nay đúng là náo nhiệt thật, tiếc là
Kiều Kiệt không tới, cậu ta chẳng phải luôn rất thích những dịp như vậy
sao.”
“Nó có việc phải đi công tác.” Kiều Kiệt gần đây không biết bận cái gì, tất bật bay tới bay lui, không khi nào ở Bắc Đô. Cũng
không biết là đang làm cái gì mà ngày nào cũng đều có vẻ rất bận.
“Hai chị em em cá tính thật sự hoàn toàn khác nhau.” Có lẽ do Kiều Kiệt quá
nhỏ, ông bà Kiều lại quá cưng chiều khiến anh ta mãi vẫn không trưởng
thành được, mãi đến hai năm gần đây mới khá hơn một chút.
“Vốn là không giống nhau mà.” Kiều Tâm Uyển nhấp một ngụm đồ uống, trong lòng
hơi bất an. Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Trầm Thành, cô cúi đầu tránh
tầm mắt anh.
Trầm Thành trong lòng xao động, nhìn Kiều Tâm Uyển,
vươn tay cầm lấy tay cô. Anh nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt có một chút chờ mong.
“Trầm Thành, đừng như vậy.” Kiều Tâm Uyển muốn rút tay về
nhưng Trầm Thành lại nắm chặt không để cô rút lại. Mấy tháng này, anh đã đi qua rất nhiều nơi, rất nhiều chỗ.
Anh cứ tưởng anh có thể
quên Kiều Tâm Uyển, nhưng thật khó khăn, lúc nào trong lòng anh cũng
nghĩ đến Kiều Tâm Uyển. Nếu cô ở bên anh, nếu cô cùng anh thưởng thức
những cảnh đẹp này thì tốt biết mấy? Trong lòng anh rất chờ mong, anh
biết Kiều Tâm Uyển đối với anh không phải là tình cảm nam nữ chỉ là tình cảm bạn bè, nhưng anh vẫn nhịn không được mà nghĩ đến.
“Nếu em đến với lão Đại, nhất định là anh sẽ bỏ cuộc. Nhưng nếu em không đến với lão Đại, anh cảm thấy, anh vẫn còn cơ hội.”
Trước khi Kiều Tâm Uyển mở miệng, anh nhanh chóng ngăn lại: “Ít nhất anh có
thể khẳng định, người yêu em nhất trên thế giới này chính là anh, anh sẽ thật tốt với em.”
Kiều Tâm Uyển cắn môi, nhìn Trầm Thành, anh
hóa trang thành ma cà rồng nên sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng ánh mắt
nhìn cô lại đầy chuyên chú. Cô tin Trầm Thành, tin rằng người yêu cô
nhất trên thế giới này là anh, nhưng tin là một chuyện, chấp nhận lại là một chuyện khác.
“Trầm Thành. Thực xin lỗi.” Cô vẫn không muốn
đến với Trầm Thành, vẫn muốn sống độc thân: “Cho dù em không tái hợp với lão Đại, em cũng không thể đến với anh. Bởi vì như vậy không công bằng
với anh.”
“Nếu anh không cần công bằng thì sao?”
“Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển cũng không vui khi nghe anh nói vậy: “Em không đùa đâu, anh đừng như vậy.”
Trầm Thành cười cười, buông lỏng tay Kiều Tâm Uyển: “Được rồi. Anh không hỏi nữa, em đừng căng thẳng như vậy. Anh đồng ý với em, anh sẽ không ép em, sẽ không gây áp lực cho em. Có điều, em cũng đừng thấy anh là bỏ chạy,
ít nhất, chúng ta vẫn là bạn đúng không?”
“Uhm, bạn bè.” Bạn bè thì có thể. Kiều Tâm Uyển nhẹ nhàng thở ra: “Em rất vui vì có anh làm bạn.”
“Cám ơn.” Trầm Thành nhìn cô: “Nhảy thêm một điệu nữa nhé?”
“Thôi. Em phải đi toilet.” Nếu còn ở lại nữa thì khó mà đảm bảo Trầm Thành
không mở miệng nói những câu khiến cô không biết phải cự tuyệt như thế
nào.
Kiều Tâm Uyển buông đồ uống xuống, xoay người bỏ đi. Thật sự ở bên Trầm Thành, cô thấy rất an tâm, nhưng không thể nào thoải mái. Cô cứ luôn có cảm giác áy náy. Đối với Trầm Thành, thật lòng cô áy náy,
cũng có cảm kích. Nhưng cũng chỉ có vậy.
Cô ra khỏi cửa phòng
tiệc, đi về phía toilet. Phía trước chỗ rẽ chính là buồng vệ sinh, cô đi vào trang điểm lại, giải quyết vấn đề sinh lý. Lúc đi ra, cô đang đi về phía phòng tiệc thì đột nhiên thân thể bị ai đó giữ chặt lại, giật
mình, muốn nhìn rõ xem là ai thì sau ót bỗng đau đớn, sau đó cô ngất lim đi.
. . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . .
Trên
lầu, Đỗ Lợi Tân nhìn Cố Học Võ ngồi ở trước mặt, khóe môi có vài phần
nghiền ngẫm: “Em thật không biết anh cũng thích hóa trang thành thầy phù thủy.”
“Cậu mời anh lên là có việc gì?”
“Không có gì
hết.” Đỗ Lợi Tân lắc đầu, khóe môi hơi nhếch: “Em chỉ là sợ để anh ở lại dưới lầu, anh lại không nhịn được mà xông lên đánh Trầm Thành một
trận.”
“Nói linh tinh gì vậy?” Nét mặt Cố Học Võ hiện lên vài phần xấu hổ: “Anh không có vậy.”
“Không có?” Đỗ Lợi Tân cười nhạt: “Đúng là không, nhưng mà ánh mắt anh lại như là muốn ăn tươi nuốt sống người ta. Còn nói là không.”
“Nếu cậu
rảnh như vậy thì sao không đi tìm Học Mai đi? Anh thấy gần đây con bé cứ vùi đầu ở trong phòng thí nghiệm, mấy ngày cũng không đi ra.”
Đỗ Lợi Tân ngẩn ra, ánh mắt tối sầm vài phần: “Em với cô ấy chắc là không có khả năng.”
“Vì sao?” Cố Học Võ trong mắt hiện lên vài phần quan tâm: “Không phải mấy ngày hôm trước vẫn rất tốt đó sao?”
“Mấy ngày hôm trước đúng là rất tốt.” Mà thật ra cũng vẫn không tốt, chỉ là
một mình anh đơn phương tình nguyện thôi: “Hôm đó, ở hội sở có một nhân viên nữ bị bệnh. Lúc ấy có hơi muộn rồi nên em đưa cô ta đến bệnh viện. Sau đó thì Học Mai hiểu lầm.”
Giọng điệu Đỗ Lợi Tân có chút chua sót: “Lâu vậy rồi mà cô ấy vẫn không tin em.”
Bởi vì trong lòng khó chịu cho nên Đỗ Lợi Tân có nói lời không hay, đốp
chát với Cố Học Mai vài câu. Cố Học Mai liền đi thẳng một mạch về viện
nghiên cứu, sau đó thì cũng không liên lạc.
Cố Học Võ sửng sốt
một chút, nghĩ tới những gì Học Mai đã trải qua: “Cậu đang nghĩ cái gì
vậy, con bé không vui là bởi vì nó để ý đến cậu. Cho nên nó mới ghen.”
Đỗ Lợi Tân ngớ ra, nhìn Cố Học Võ: “Có đúng là như thế không?”
“Đương nhiên.” Đây là không phải cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao?
“Tính tình Học Mai từ trước đến nay đều lạnh nhạt, con bé giận dữ với cậu,
nhất định là không vui, cậu nửa đêm nửa hôm đưa một người phụ nữ đến
bệnh viện, Học Mai không hiểu lầm mới lạ.”
Giọng điệu như kiểu
chuyên gia tình yêu của Cố Học Võ khiến Đỗ Lợi Tân khó chịu, hừ lạnh một tiếng, nhìn Cố Học Võ không chút khách khí mỉa mai: “Đúng rồi. Vậy cho
nên lão Đại anh mới nhìn Trầm Thành cùng Kiều Tâm Uyển khiêu vũ mà vẻ
mặt như muốn giết người.”
Cố Học Võ lúc này cũng xấu hổ, nhìn Đỗ Lợi Tân: “Cậu nói bậy gì đó?”
“Anh dám nói anh không ghen?” Đỗ Lợi Tân không thể để anh đắc ý: “Muốn nói
em thì anh phải nhanh chóng thu phục Kiều Tâm Uyển, tránh cho cô ấy với
Trầm Thành suốt ngày vướng vít, quên cũng không thể quên được.”
Cố Học Võ im lặng, thu phục Kiều Tâm Uyển? Tất nhiên anh sẽ thu phục cô.
Cô muốn đến với Trầm Thành, trừ phi là anh chết. Bằng không, tuyệt đối
không có khả năng.
Ý niệm vừa lóe lên trong đầu, anh liền đứng
dậy, vỗ vỗ vai Đỗ Lợi Tân: “Đi thôi, đi lên lâu rồi đấy, đây là tiệc của Hồ Nhất Dân. Chúng ta đi xuống náo nhiệt một chút.”
“Được rồi.” Đỗ Lợi Tân không có ý kiến, hai người, một trước một sau đi xuống lầu.
Đại sảnh tiệc, tiệc khiêu vũ đã qua được một lúc, cả đám người tụ lại một
chỗ, Hồ Nhất Dân bắt đầu cắt bánh kem, thấy Cố Học Võ đi xuống dưới liền phất phất tay với anh.
“Đến đây, ăn bánh ngọt này.” Trước mặt
anh ta đặt một cái bánh ngọt mười tầng, mỗi một tầng đều được trang trí
thành hình thù quái dị. Tầng trên cùng là quái vật Shrek.
Mọi
người thế mới biết, Hồ Nhất Dân nhất định là đã sớm tính đến việc làm
tạo hình như vậy. Đối với loại đồ ngọt này, Cố Học Võ cũng không thấy
hứng thú, liếc nhìn Trầm Thành một cái, không thấy bóng dáng Kiều Tâm
Uyển bên cạnh anh.
Sửng sốt, anh đưa mắt tìm kiếm. Cố Học Văn lúc này đứng ở bên cạnh anh, dùng âm thanh chỉ đủ cho hai người nghe được
nhẹ nhàng mở miệng: “Anh tìm Kiều Tâm Uyển?”
“Uhm.” Cố Học Võ đáp nhẹ một tiếng. Đã cắt bánh ngọt rồi mà Kiều Tâm Uyển đi đâu?
“Không thấy.” Cố Học Văn vừa rồi cùng Tả Phán Tình khiêu vũ, quả thực không chú ý ai đến, ai đi: “Anh hỏi Trầm Thành thử xem.”
“Thôi.” Cố Học Võ đứng bất động, tin rằng chút nữa Kiều Tâm Uyển sẽ đến.
Nhưng cho đến khi ăn xong bánh ngọt, bữa tiệc kết thúc, vẫn không thấy Kiều
Tâm Uyển xuất hiện. Cố Học Võ nhìn thấy Trầm Thành rời đi liền thản
nhiên mở miệng: “Kiều Tâm Uyển đâu?”
“Cô ấy về rồi.” Trầm Thành
trong lòng có chút bực bội, lão Đại lúc trước sống chết không chịu ở bên Tâm Uyển, giờ lại muốn ở bên cô là sao? Tâm Uyển cự tuyệt mình, không
thể không liên quan đến Cố Học Võ. Như thế nào cũng không thể để anh ấy
quá đắc ý: “Cô ấy nói mệt, muốn đi về nghỉ ngơi. Còn muốn mang Bối Nhi
đi.”
Cố Học Võ chớp mắt, muốn dẫn con gái đi? Vẫn không muốn thấy anh? Mặc kệ là sao, nếu Kiều Tâm Uyển nghĩ như vậy là có thể thoát được anh, nếu cô thật sự nghĩ anh cứ như vậy buông tha cho cô thì cô quá
ngây thơ rồi.
Tiếp sau Hồ Nhất Dân lại bố trí tiết mục khác đều
là đến chỗ Đỗ Lợi Tân, anh lại mất hứng nên từ chối đi theo, nói sáng
mai phải làm việc nên về nhà nghỉ.
Trời vừa sáng, anh không về Cố gia mà đi thẳng đến Kiều gia.
“Thím nói sao?” Cố Học Võ nhìn Kiều mẹ, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ: “Tâm Uyển cả đêm không về?”
“Đúng vậy.” Kiều mẹ lúc này mới sốt ruột: “Nó, nó không phải ở cùng với cậu sao?”
“Dạ không.” Cố Học Võ lắc đầu: “Nếu là con, con sẽ đưa cô ấy về nhà, điện thoại của cô ấy thì sao ạ? Có gọi được không?”
“Gọi rồi, nhưng không ai nghe máy.” Kiều mẹ lo lắng: “Cậu nói nó sẽ không sao chứ?”
“Trầm Thành thì sao?” Cố Học Võ vẻ mặt thực nghiêm túc: “Không phải Trầm Thành đi cùng cô ấy sao? Vì sao không đưa cô ấy về?”
“Thím có hỏi Trầm Thành. Nó nói, Tâm Uyển nói đi toilet, sau đó không thấy
xuất hiện.” Kiều mẹ lo sợ không thôi: “Học Võ, Tâm Uyển, nó sẽ không sao chứ?”
“Sẽ không sao đâu ạ.” Cố Học Võ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: “Thím Kiều, thím đừng lo, bây giờ con sẽ cho người đi tìm Tâm Uyển, đưa Tâm Uyển về.”
“Ừ.” Mẹ Kiều gật đầu, Cố Học Võ xoay người đi rồi đột nhiên dừng bước, nhìn Kiều mẹ: “Đúng rồi, nếu có người gọi điện thoại tống tiền, thím nhất định phải kéo dài thời gian, con sẽ cho người đến đây lắp thiết bị nghe lén.”
“Học Võ.” Biểu hiện
của anh bình tĩnh và trầm ổn, hoàn toàn không như Kiều mẹ dự tính, mới
định hỏi cái gì, Cố Học Võ đã ra ngoài.
Ra cửa, lên xe, anh lấy
di động ra gọi: “Tôi cho cậu một tiếng, tìm cho tôi Kiều Tâm Uyển ở
đâu.” Nói xong, cũng không để cho người kia có cơ hội mở miệng, anh cúp
máy, lại gọi thêm một cuộc điện thoại khác.
“Tôi cho các anh nửa giờ, đến Kiều gia lắp thiết bị nghe lén, ghi lại toàn bộ cuộc gọi khả nghi đến Kiều gia.”
“Đúng vậy, chính là Kiều gia đó. Tốc độ phải nhanh đấy.”
Cúp máy. Sắc mặt Cố Học Võ là vẻ đông cứng từ trước đến nay chưa từng có.
Kiều Tâm Uyển. Em đang ở đâu? Là ai nhắm vào cô? Là vì tiền hay là…?
Khả năng kia nảy lên trong đầu khiến cả người anh run rẩy, bàn tay nắm tay
lái cũng nổi đầy gân xanh, dùng sức giẫm chân ga, anh rời khỏi Kiều gia.
Kiều Tâm Uyển mở to mắt nhìn quan cảnh hoàn toàn lạ lẫm trước mắt mà nhất
thời không rõ mình đang ở đâu. Mấp máy môi, lại phát hiện miệng mình bị
băng dán bịt kín. Muốn gỡ miếng băng dán kia ra, mới phát hiện tay cô bị trói, không cử động được. Đột nhiên cảm giác được nguy hiểm, cô mở to
hai mắt nhìn căn phòng. Nhìn cách bài trí thì là phòng của đàn ông. Bài
trí rất đơn giản, một cái giường, một tủ áo, bên cạnh có hai cái sô pha
và một bàn trà.
Mà hiện tại, cô đang nằm ở trên giường, tay chân
đều bị trói, không thể nhúc nhích gì được, suy nghĩ đầu tiên của cô
chính là, cô bị bắt cóc. Bình tĩnh, đầu óc cô hoạt động rất nhanh, trước tiên phải cố gắng giữ tỉnh táo. Không cần nôn nóng, cũng không được sợ. Kiều Tâm Uyển tự hỏi người nào làm chuyện như vậy chứ?
Nhìn sắc
trời bên ngoài thì hẳn là ban ngày, cô nhớ ấn tượng cuối cùng của cô là
rời khỏi Trầm Thành đi toilet. Lúc ra khỏi toilet thì bị ai đó giữ chặt, sau đó đánh ngất. Những chuyện sau đó cô không hề biết. Có thể lúc đi
vào phòng tiệc có ai đó đánh cô ngất, vậy có thể là có người xấu trà
trộn vào bữa tiệc.
Ngày hôm qua là vũ hội hoá trang. Rất nhiều
người đều không thấy rõ mặt, người đó đã lợi dụng cơ hội này mà ra tay,
chẳng những dễ dàng thực hiện, còn rất khó bị phát hiện.
Vẻ mặt
đông cứng lại, cô nhìn mọi thứ trước mắt. Phòng này nhìn cách bài trí
cùng trang hoàng đều cực kì đơn giản, nhưng giá cả lại không hề rẻ. Ví
dụ như cái sô pha kia, cô nhận ra đó là sô pha làm thủ công của Italy.
Ánh mắt quét về phía cái giường lúc nãy cô đã ngủ. Loại giường lớn kiểu
Âu, giá thành đắt đỏ, xem ra, chủ nhân căn phòng này cũng không thiếu
tiền.
Vậy thì không có khả năng bắt cóc tống tiền. Trong đầu cô
hiện lên gương mặt Cố Học Võ. Là anh? Lại là anh? Nhất định là anh. Đánh ngất cô, đưa đến nơi này, là bởi vì cô không đồng ý tái hợp với anh
sao?
Cảm giác sợ hãi bị phẫn nộ thay thế. Kiều Tâm Uyển thật không ngờ, Cố Học Võ lại đê tiện đến vậy, lại dùng thủ đoạn như vậy.
“Uhm uhm.” Cơ thể không ngừng vặn vẹo muốn ngồi dậy. Nếu thật sự là Cố Học Võ, nhất định cô sẽ liều mạng với anh.
Chết tiệt, anh còn dám trói cô như vậy, quá đáng quá rồi. Kiều Tâm Uyển ra
sức vặn vẹo người, muốn thoát khỏi sợi dây thừng trên tay nhưng không
thể.
Cố Học Võ chết tiệt, chết tiệt. Cô thề một khi được tự do,
cô nhất định phải giáo huấn anh một chút, cho anh biết, Kiều Tâm Uyển cô cũng không phải là con rối của anh. Bởi vì tay chân bị trói, nên cơn
giận của Kiều Tâm Uyển so với lần trước tỉnh dậy ở trên đảo còn muốn lớn hơn.
Ngoài cửa lúc này truyền đến một loạt tiếng bước chân, cơn
phẫn nộ của Kiều Tâm Uyển bắt đầu thăng cấp, là anh, nhất định là anh.
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa, sau đó cánh cửa mở ra. Một đôi chân rảo
bước tiến vào bên trong. Cô nhìn người kia. Trong chớp mắt, cơn phẫn nộ
bay đi đâu mất, cô mở to hai mắt nhìn, ánh mắt kinh ngạc: “Anh…”