Mấy ngày trước, tại công viên nào đó ở thành phố C. Ánh nắng chiều chưa tắt, cả bầu trời nhuộm một màu ráng đỏ như máu.
“Em không hận anh.”
Sau câu nói rất khẽ ấy là một viên đạn găm vào cánh tay Trịnh Thất Muội.
Lúc Thang Á Nam sắp bắn phát thứ hai, Trịnh Thất Muội lại xoay người,
đưa lưng về phía anh, ôm thật chặt tiểu Niệm trên tay.
Cánh tay
đau nhức nhưng cũng không bằng nỗi đau trong lòng. Cô làm thế nào cũng
không thể ngờ anh lại thật sự nổ súng với cô. Nghĩ đến đây lòng cô lại
đau quặn thắt. Chịu đựng đau đớn, cô lấy thân sít sao che chở cho tiểu
Niệm, con ơi, ba của con thật là tàn nhẫn vậy mà lại thật sự nổ súng vào chúng ta. Nhưng mà con yên tâm, mẹ sẽ bảo vệ con, không cho ba con làn
tổn thương đến con. Nhất định sẽ không. Nếu cuối cùng vẫn không thể
tránh được, vậy mẹ sẽ tình nguyện cùng chết với con.
Nhắm mắt
lại, cô chờ những giờ phút cuối cùng của vận mệnh tiến đến. Nhưng mà
viên đạn thứ hai kia vẫn không có bắn ra, Thang Á Nam nhìn chằm chằm cô
sau một lúc lâu lại thu súng lại, bước lên hai bước, nhìn cánh tay cô,
nơi cánh tay trái đang không ngừng chảy máu.
“Cô . . . . .” Thang Á Nam sắc mặt có chút trầm trọng, còn có vài phần khiếp sợ, vài phần chần chờ: “Cô, cô tại sao không né?”
“Anh muốn em chết. Em sẽ không né.”
Trịnh Thất Muội nhìn Thang Á Nam, một người đã quá tuyệt vọng thì sẽ có dáng
vẻ thế nào cô không biết, cô chỉ biết là, lúc này, trong lòng cô, đột
nhiên liền trào dâng lên một tia hy vọng: “Nói cho em biết, tại sao, tại sao không bắn vào đầu em?”
Thang Á Nam sửng sốt một chút, đứng
im, không biết phải nói gì. Trịnh Thất Muội cắn răng, chịu đựng đau đớn, ôm con đứng dậy: “Nói cho em biết, tại sao không nhắm vào đầu em?”
Thang Á Nam mím chặt môi, không nói. Anh cũng không biết vì sao lúc đó tay
lại đột nhiên bị chệch đi, sau đó liền bắn trượt vào cánh tay Trịnh Thất Muội. Anh cũng kinh hoảng, cũng bất ngờ. Màu máu sao mà chói mắt đến
vậy. Trái tim anh cũng khẽ run lên,
Anh không trả lời, Trịnh Thất Muội cũng không buông tha, nhìn Thang Á Nam, cắn môi, nhẹ nhàng mở
miệng: “Nói cho em biết, tại sao anh không nhắm vào đầu em? Nói cho em
biết đi?”
Thang Á Nam vẫn im lặng, đối với việc này chính anh cũng không biết đáp án thì làm sao có thể cho Trịnh Thất Muội đáp án được?
Trịnh Thất Muội nhìn anh, hai má bắt đầu tái dần đi, cuối cùng thở dài, nhẹ
nhàng cười. Cô nâng một bàn tay, nắm chặt lấy cánh tay Thang Á Nam: “Xin anh, chăm sóc tốt cho Tiểu Niệm.”
Thang Á Nam nhìn đứa bé nhỏ bé cô ôm trên tay. Một đứa bé dễ thương, khuôn mặt mềm mại, trắng hồng,
lúc này đang nhắm chặt mắt ngủ, không hề biết gì về mọi chuyện xung
quanh. Con nít đúng là con nít, cho dù bên cạnh có nguy hiểm cũng vẫn có thể ngủ say sưa. Đối với Thang Á Nam mà nói, đây là lần đầu tiên anh
nhìn một đứa bé ở khoảng cách gần như vậy.
Lúc này, Trịnh Thất Muội nắm cánh tay anh, vẻ mặt cầu xin: “Xin anh, chăm sóc nó.”
Mạng của cô, anh có thể lấy đi. Nhưng mà đứa nhỏ vô tội, vừa chào đời đã
không có tình thương của cha, chẳng lẽ cứ để cho nó như vậy mà ra đi
sao? Không, cô làm không được. Hạ quyết tâm là một chuyện, làm được lại
là một chuyện khác, đứa bé trên tay rất nhẹ nhưng cô lại thấy như nặng
ngàn cân.
Nếu lúc trước biết kết quả sẽ như thế này thì có phải
cô sẽ không muốn đứa con này không? Lúc đó cô có bỏ nó đi để nó khỏi
phải chịu khổ hay không? Mà quan trọng hơn là, đứa bé lại phải chết ở
trong tay của cha mình. Đây là việc tàn nhẫn đến thế nào? Đau đớn đến
thế nào cơ chứ?
Cô không muốn, cũng không hi vọng nhìn thấy kết
quả đó. Cô vốn đã chẳng còn chút hy vọng nhưng khẩu súng của Thang Á Nam lại bắn trượt, điều đó có phải chứng tỏ trong lòng anh vẫn có một chút
không đành lòng? Có phải anh vẫn có một chút lưu luyến cô? Có phải
không? Cô có thể nghĩ như vậy không?
Thang Á Nam bất động, ánh
mắt đảo qua tay Trịnh Thất Muội. Anh đột nhiên hiểu được một việc, anh
không thể nổ súng, không thể bắn chết Trịnh Thất Muội.
“Tôi đưa cô đến bệnh viện.” Anh không đáp ứng yêu cầu của cô, đứa bé là của cô, muốn chăm sóc thì cô tự đi mà chăm sóc.
Trịnh Thất Muội trong mắt hiện lên vài phần vui mừng kinh ngạc, muốn nói gì
đó thì Thang Á Nam đã nâng cô dậy. Tay cô rất đau, đang muốn đi theo anh rời đi, bước chân đột nhiên dừng lại.
“Không được. Không được đến bệnh viện.”
Bước chân Thang Á Nam dừng lại một chút, nhìn Trịnh Thất Muội: “Cô đang chảy máu.”
“Không được đến bệnh viện.” Trịnh Thất Muội ôm con, bởi vì đau mà trên trán
rịn mồ hôi: “Bệnh viện mà thấy vết thương do súng đạn thì nhất định sẽ
báo cảnh sát, đến lúc đó anh sẽ gặp phiền toái.”
Thang Á Nam lại một lần nữa giật mình, sửng sờ bất động. Cô nói như vậy là bởi vì nghĩ cho anh.
“Vì sao?” Anh rõ ràng là người muốn lấy mạng cô, rõ ràng muốn giết cô vậy mà cô lại sợ anh bị phiền phức?
“Anh không hiểu đúng hay không?” Trịnh Thất Muội cười khổ, biết anh mất trí
nhớ. Cô tin nếu anh không mất trí nhớ, nhất định sẽ không thể làm chuyện như vậy.
“Không hiểu cũng được. Anh tìm một chỗ, giúp em lấy viên đạn ra. Em nghĩ, anh có thể đúng không?”
Thang Á Nam nhìn khuôn mặt của cô, gật gật đầu: “Tôi làm được.”
“Vậy đi thôi.” Trịnh Thất Muội theo Thang Á Nam rời đi. Vừa mới trải qua cơn sinh tử, lúc này có thể sống sót, cô chỉ cảm thấy phía sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi.
Thang Á Nam nhìn cô, ánh mắt đảo qua xe đẩy trẻ em,
rút cái khăn tay cô để sẵn ở phía trên cho con, quấn lên tay cô. Đưa cô
lên xe rồi dùng tốc độ nhanh nhất đi đến biệt thự của Hiên Viên Diêu.
Vào cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Thất Muội đã trắng bệch, không có một chút huyết sắc. Thang Á Nam nhìn cô, phát hiện cả cái khăn tay quấn
trên cánh tay cô đều bị máu thấm đỏ.
“Cô không sao chứ?”
“Không sao.” Thật ra là rất đau. Trịnh Thất Muội ôm con bất động, sau đó đem
con bỏ vào trong xe đẩy. Nhìn thấy biệt thự trước mắt, ánh mắt cô lại
đảo qua mặt Thang Á Nam.
“Anh, anh ở đây?”
“Ừ.” Đây là nhà của Hiên Viên Diêu. Anh ta đối với anh cũng không tệ.
Trịnh Thất Muội gật đầu. Không nói gì thêm mà đến sofa trong phòng khách ngồi xuống. Thang Á Nam tìm một hộp cứu thương mang đến rồi nhìn Trịnh Thất
Muội: “Cô, cô thực sự không đến bệnh viện?”
“Không đi.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Anh giúp em lấy đạn ra là được.”
Trong TV không đều phải diễn tiến như vậy sao?
Sắc mặt Thang Á Nam có chút quái dị, nhìn Trịnh Thất Muội một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi không có thuốc gây tê.”
Trịnh Thất Muội ngẩn ra rồi cũng nhanh chóng hiểu ý anh: “Em biết rồi. Cứ làm đi.”
“Cô chắc chứ?”
Trịnh Thất Muội gật đầu: “Chắc.”
Thang Á Nam nhìn cô thật kỹ, rồi đứng lên đi đến tủ rượu lấy một chai đưa cho Trịnh Thất Muội.
“Cô uống chút đi, có thể đỡ hơn một chút.”
Trịnh Thất Muội không cầm, chỉ lắc lắc đầu: “Em còn phải cho con bú, không được uống rượu.”
Đối với con sẽ không tốt. Sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, nhìn thấy
Thang Á Nam giật mình, lại một lần nữa vươn tay: “Anh không cần như vậy
đâu, anh nhanh lên.”
“Được rồi.” Thang Á Nam gật đầu, tìm một miếng vải đưa cho Trịnh Thất Muội: “Cắn cái này đi.”
Trịnh Thất Muội cắn lấy, Thang Á Nam nhìn cô một cái rồi đặt cánh tay của cô
lên bàn trà, nhìn mặt trên của vết đạn vừa vặn găm vào dưới khớp xương
cánh tay. Liếc nhìn Trịnh Thất Muội, anh dùng cồn khử trùng dao, nhíp,
lấy viên đạn ra.
Trịnh Thất Muội đau đớn đến tay cũng run lên, Thang Á Nam dùng một bàn tay giữ chặt: “Không được cử động.”
Trên trán cô lấm tấm mồ hôi, cảm giác sau lưng cũng ướt đầm đìa. Cả người
gồng cứng lên, cuối cùng chịu không nổi đau đớn, cô nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh. Cô hôn mê, mọi việc lại càng đơn giản. Thang Á Nam rất gọn
gàng lấy viên đạn ra. Động tác vô cùng quen thuộc, giống như trước kia
đã làm nhiều lần. Băng bó cho cô xong, anh thả người ngã lên sofa. Nhìn
thấy ống áo của cô bị máu nhuộm đỏ lòe mà nhíu mặt lại.
Người phụ nữ này thật kỳ lạ. Anh muốn giết cô, cô không sợ. Anh làm cô bị thương, cô cũng không tức giận, thậm chí còn sợ anh có thể gặp phải phiền toái
mà không chịu đi bệnh viện.
Vì cái gì? Vì cái gì mà cô phải như
vậy? Thang Á Nam không hiểu, cũng không thể lý giải. Trong đầu anh lại
hiện lên những ấn tượng đối với Trịnh Thất Muội. Lúc ở cửa hàng, cô rất
thích cười. Đối với mỗi khách hàng đến cửa hàng, cô đều vô cùng kiên
nhẫn. Cũng nhờ tài kinh doanh của cô mà cửa hàng kinh doanh rất tốt.
Không những thế, giống như trước kia lúc nào anh nhìn thấy cô, cô cũng
đều vui vẻ. Ít nhất hơn một tháng anh ở bên cô, gương mặt cô thường
xuyên tươi cười.
Cho đến khi phải rời đi, anh mới thấy cô ngoài
vẻ mặt tươi cười còn có vẻ mặt đau khổ, khó chịu như vậy. Cả hôm nay
nữa, trong mắt cô tràn đầy đau đớn nhưng vẫn ung dung như vậy, ung dung
đến mức khiến anh cảm thấy có chút không đành lòng.
Tại sao? Tạo
sao một người phụ nữ làm tiểu tam của người khác lại khiến anh cảm thấy
không đành lòng. Nhìn thấy sự chua sót, thống khổ, khó chịu, rối rắm
trên mặt của cô, tim anh vô cùng khó chịu, giống như là bị cái gì đó tóm chặt lấy.
Lắc lắc đầu, anh ngồi xuống sofa, đem cảm xúc này quy
kết là vì anh không quen giết người. Dù sao trong thời gian hơn một
tháng ở Mỹ, anh chưa từng có ý nghĩ ra tay. Anh chưa từng thực sự giết
người. Một lần cũng không.
Hiện tại thì sao? Anh đã cho Trịnh
Thất Muội một viên đạn. Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, trong lòng anh lại nảy lên một cảm giác không đành lòng. Trịnh Thất Muội. Cô rốt cuộc là
người phụ nữ như thế nào? Cô dường như rất kiên cường, rất lạc quan.
Người phụ nữ như vậy sẽ làm tiểu tam của người khác sao? Tại sao anh
luôn có chút không thể tin được?
Lắc lắc đầu, không thèm nghĩ sự
việc rối rắm này nữa. Anh đứng lên, vừa muốn lên lầu trở về phòng, đứa
trẻ trong xe đẩy lúc này lại thức giấc, vừa dậy liền khóc oe oe. Thang Á Nam trợn tròn mắt, nhìn đứa bé khóc mà nhất thời không biết phản ứng
như thế nào, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía Trịnh Thất Muội, cô vẫn
không có một chút dấu hiệu tỉnh lại.
Tiếng khóc của đứa bé càng
lúc càng lớn, anh có chút chịu không nổi muốn mặc kệ, nhưng lại theo bản năng mà tiến lên, bế đứa bé lên. Nhưng mà không ngờ sau khi được ôm
lên, đứa bé vẫn tiếp tục khóc, không có một chút dấu hiệu ngừng lại.
Thang Á Nam ôm đứa con bé nhỏ mà tay chân cũng không biết phải đặt như
thế nào mới đúng. Trong đầu cố gắng tìm cách ôm em bé như thế nào, nhưng mà nghĩ mãi không ra.
“Nó, nó có thể là tè dầm rồi.” Trịnh Thất
Muội lúc này bị tiếng khóc của con đánh thức, muốn ngồi dậy nhưng cánh
tay lại quá đau, cô biết với tình trạng hiện tại cô cũng không có cách
nào bế con, chỉ có thể nhờ Thang Á Nam giúp đỡ.
“Anh nhìn xem tã của nó có ướt không, nếu có thì anh giúp nó thay tả với.”
Thang Á Nam nhìn vào mặt Trịnh Thất Muội mà không dám tin vào điều mình nghe
thấy, cô làm sao có thể bảo anh thay tã cho em bé? Đứng ở nơi đó sau một lúc lâu, anh nhìn Trịnh Thất Muội: “Cô bảo tôi thay tả cho nó?”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu, trên gương mặt tái nhợt có chút hi vọng: “Tay em đau quá, em sợ làm thằng bé ngã, làm phiền anh.”
Thang Á Nam nhìn thấy tiểu quỷ trên tay đang khóc không ngừng mà ngớ ra
không có phản ứng. Tiểu Niệm càng khóc càng hăng. Cả người cũng vặn vẹo
khiến anh thấy giống như là đang bế một con quái vật vậy.
Đứa nhỏ vẫn tiếp tục khóc, cái tiếng oe oe đó giống như là ma âm chọc thẳng vào lỗ tai người ta. Thang Á Nam sắc mặt khó coi, đưa mắt nhìn đứa nhỏ, lại nhìn Trịnh Thất Muội, lúc đối diện với miếng băng gạc trên tay cô, anh
lại đem con thả lại trong xe đẩy. Vụng về cởi bỏ quần của cậu nhóc rồi
lại nhìn thoáng qua, quả nhiên là tã ướt mà không chỉ ướt, phía trên còn có…
Sắc mặt Thang Á Nam đen xì, nhìn đám màu vàng trên nước tiểu kia, quay sang trừng mắt với Trịnh Thất Muội, vẻ mặt vô cùng không vui: “Nó, nó đi đại tiện.”
“Anh giúp nó lau khô rồi đổi một cái tã khác.”
Trịnh Thất Muội nhẹ nhàng mở miệng, giọng có một tia không xác định. Cô chưa
từng nghĩ tới, có một ngày, có thể nhìn thấy Thang Á Nam bế con, thay tã cho con, nét mặt mất tự nhiên của anh, không biết sao lại khiến cô buồn cười, nhưng mà lúc này lại cười không nổi.
Trong hốc mắt có cái
gì đó đang lưu động, cảm giác này làm cho cô gần như muốn khóc, nhìn
Thang Á Nam, cô nhẹ giọng mở miệng: “Đơn giản lắm, bên cạnh xe đẩy có
khăn ướt, anh giúp nó lau khô, sau đó đổi một miếng tã mới.”
Thang Á Nam không hề động đậy. Bàn tay to còn cầm lấy một chân của Tiểu Niệm. Tiểu Niệm khó chịu vặn vẹo người. Anh quýnh lên, đành phải cầm cả hai
chân của cậu nhóc lên. Lại liếc nhìn Trịnh Thất Muội, cuối cùng một bàn
tay lấy khăn ướt ở phía sau xe đẩy, lau mông, đùi cho Tiểu Niệm, lau một lần hết mọi vết bẩn, anh lại thấy không sạch, tiếp tục rút thêm khăn ra lau lần nữa.
Tiểu Niệm bởi vì hai chân bị anh cầm lấy mà vẫn khó chịu, liều mạng vặn vẹo người, càng khóc dữ hơn. Thang Á Nam cũng không quan tâm, chùi thật sạch rồi giúp nó thay tã mới. Anh hoàn toàn không
có kinh nghiệm. Tay chân vụng về, động tác vừa chậm, vừa vụng khiến Tiểu Niệm vẫn khóc không ngừng.
Trịnh Thất Muội muốn giúp, nhưng vừa
rồi mất máu quá nhiều, cánh tay lại đau nên chỉ có thể từng bước một
hướng dẫn Thang Á Nam thay như thế nào. Rốt cuộc, Thang Á Nam cũng thay
tã xong cho Tiểu Niệm, cậu nhóc cũng chịu nín khóc khiến Thang Á Nam nhẹ nhàng thở ra. Trịnh Thất Muội nhìn biểu hiện trên mặt anh, cười cười.
“Cám ơn anh.”
Thang Á Nam không nói gì, muốn bế Tiểu Niệm đặt vào trong xe đẩy, nhưng Tiểu
Niệm vừa đụng vào xe đẩy lại đột nhiên òa khóc. Lúc này, Thang Á Nam
hoàn toàn không biết vì sao, ngơ ngác nhìn tiểu quỷ trong xe đẩy, hoàn
toàn không hiểu nó khóc cái gì.
Ánh mắt lại nhìn về phía Trịnh Thất Muội, cô vươn cánh tay về phía anh: “Có thể thằng bé đói bụng rồi, anh bế nó lại đây đi.”
Thang Á Nam không hề động đậy, nhìn khuôn mặt Trịnh Thất Muội, lại nhìn nhìn vết thương trên tay cô: “Tay cô…”
“Không sao. Còn có tay kia mà.” Trịnh Thất Muội ý bảo anh bế con đến: “Anh mau bế thằng bé lại đây giúp em, được không?”
Bởi vì anh làm cô bị thương nên Thang Á Nam gật gật đầu, bế Tiểu Niệm lên,
bỏ vào trong tay Trịnh Thất Muội. Cô ôm con, đang định cho bú, lại phát
hiện cánh tay kia bị Thang Á Nam băng bó chặt kín, cô vừa nhấc lên liền
thấy đau. Ánh mắt xin giúp đỡ lại một lần nữa nhìn về phía Thang Á Nam.
“Có thể lại phiền anh một chút không?”
Thang Á Nam đứng bất động, không biết cô muốn làm gì, gương mặt tái nhợt của
Trịnh Thất Muội có chút xấu hổ đỏ ửng lên, cô nhìn Thang Á Nam.
“À… phiền anh giúp em kéo áo lên, bằng không, em không có cách nào cho thằng bé bú được.”
Thang Á Nam ngẩn ra, không ngờ Trịnh Thất Muội lại yêu cầu như vậy. Tiểu Niệm vẫn còn khóc, Trịnh Thất Muội cúi đầu, vô cùng xấu hổ: “Làm ơn đi.”
Thấy Thang Á Nam vẫn không hề động đậy, Trịnh Thất Muội cắn răng, nâng tay
trái muốn tự mình làm, những cơn đau kịch liệt làm cô phải dừng động
tác, nhìn con trai khóc dữ dội mà nhất thời không biết phải làm sao.
“Thang Á Nam. . . . . .”
Lại gọi anh một tiếng, lúc này, Thang Á Nam động đậy, tiến lên hai bước,
dừng lại trước sofa, vươn tay nhấc áo của cô lên, bên trong còn mặc nội
y. Anh liếc nhìn Trịnh Thất Muội một cái, cô quay đầu không nhìn anh:
“Cởi nút giùm em. Cám ơn.”
Anh gật gật đầu, cởi nút phía trước.
Nơi đầy đặn của cô liền hiện ra. Ánh mắt Thang Á Nam tối sầm lại, Trịnh
Thất Muội lúc này lại cố không nhìn anh, con trai vẫn đang khóc dữ dội,
cô dùng một bàn tay ôm lấy Tiểu Niệm, cho thằng bé bú.
Tiểu Niệm
liền nín ngay. Đến mắt cũng không thèm mở, bàn tay nhỏ bé cầm lấy nơi
đầy đặn của mẹ mút chùn chụt. Trịnh Thất Muội vẫn nhìn con, cố gắng đánh lạc hướng chú ý. Cô rõ ràng cảm giác được, ánh mắt Thang Á Nam vẫn dán
lên người cô, điều này làm cho cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Mút
hết một bên, Tiểu Niệm chóp chép miệng, rõ ràng là chưa no. Thằng bé lúc nào cũng ăn rất khỏe, Trịnh Thất Muội lại xấu hổ, một bàn tay bị thương nên cô không thể ôm con cho bú bên kia. Ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam xin
giúp đỡ, hy vọng anh có thể hỗ trợ. Thang Á Nam đứng bất động nửa ngày
mới phản ứng, tiến lên, ôm lấy Tiểu Niệm, xoay người, đổi sang tay kia.
Trịnh Thất Muội trên tay bị thương nên không thể đỡ Tiểu Niệm, cô liếc nhìn
Thang Á Nam một cái. Anh cũng hiểu được ý cô, vươn tay, nâng đầu Tiểu
Niệm, để thằng bé đến gần trước ngực Trịnh Thất Muội mút.
Khoảng
cách như vậy khiến hai người dựa vào nhau thực gần, gần đến mức Trịnh
Thất Muội có thể cảm nhận được cả hơi thở của Thang Á Nam. Mặt đột nhiên đỏ bừng, Trịnh Thất Muội cúi đầu, không biết mình phải phản ứng thế
nào, cả trái tim đập lỡ nhịp. Cô ngơ ngác, thậm chí quên cả nhìn Tiểu
Niệm.
Thang Á Nam đỡ đầu Tiểu Niệm để thằng bé có thể bú thuận
lợi. Ánh mắt nhìn chằm chằm cái miệng của thằng bé mút lấy mút để vú mẹ
mà ánh mắt tối sầm vài phần. Xoay mặt về phía Trịnh Thất Muội lại thấy
cô cúi đầu, dường như rất mất tự nhiên. Thang Á Nam từ khoảng cách này
có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô, không phải mùi nước hoa, mà là mùi gì đó giống mùi sữa.
Cô nhìn con. Ánh mắt chan chứa tình
yêu, giống như ở trong lòng cô lúc này không chỉ là con trai mà còn là
báu vật của cô. Thang Á Nam lần đầu tiên có cảm giác ở sâu trong thâm
tâm như có một sợi dây nào đó nhẹ nhàng dao động. Anh đỡ Tiểu Niệm, nhìn Trịnh Thất Muội, tâm trạng đột nhiên trở nên thực yên bình. Như vậy
cũng rất tốt, vô cùng tốt.
Tiểu Niệm bú no, liếm liếm miệng, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại ngủ. Trịnh Thất Muội nhìn thấy con không bú
nữa liền liếc Thang Á Nam một cái.
“Phiền anh bế Tiểu Niệm vào xe đẩy cho thằng bé ngủ. Cám ơn.”
Thang Á Nam không hề động đậy, bế Tiểu Niệm, ánh mắt đảo qua người Trịnh Thất Muội, quần áo đang mở ra một nửa hé lộ da thịt trắng ngần. Ánh mắt tối
sầm lại, anh đứng lên bế con tới xe đẩy.
Xoay người, Trịnh Thất
Muội dùng một tay chỉnh lại quần áo, rồi ngồi nhìn anh. Ánh mắt cô thực
sự phức tạp. Trên mặt có rất nhiều cảm xúc Thang Á Nam không hiểu. Muốn
xoay người bỏ đi, Trịnh Thất Muội lại gọi anh lại.
“Thang Á Nam?”
Thang Á Nam hơi dừng bước, đi tới trước mặt Trịnh Thất Muội. Trịnh Thất Muội
tựa vào sofa, để cánh tay buông xuống tự nhiên, tránh đụng tới miệng vết thương, ánh mắt nhìn Thang Á Nam: “Vì sao anh muốn giết em?”
Trước khi anh mở miệng, cô lại nói: “Anh nói có người bỏ tiền mua mạng em. Là ai nói với anh? Hiên Viên Diêu sao?”
Thang Á Nam không trả lời, ngồi xuống sofa: “Cô có muốn về nhà không? Bây giờ tôi đưa cô về?”
“Về nhà?” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Giờ em thế này mà về, mẹ em có thể sẽ lo lắng.”
“Được.” Thang Á Nam gật gật đầu, không hề mở miệng. Trịnh Thất Muội nhìn dáng
vẻ của anh, cầm tay anh: “Thang Á Nam, nói cho em biết được không? Có
phải Hiên Viên Diêu bảo anh tới giết em không?”
Thang Á Nam trầm
mặc, đối với phỏng đoán của Trịnh Thất Muội, anh không muốn trả lời.
Trong lòng Trịnh Thất Muội dâng lên từng cơn thất vọng, cho dù anh mất
đi trí nhớ, ở trong lòng Thang Á Nam cũng có Hiên Viên Diêu. Anh lưu tâm đến Hiên Viên Diêu. Nhưng còn cô thì sao? Cô là người phụ nữ của anh,
Tiểu Niệm là con của anh, anh có thể vì một câu của Hiên Viên Diêu mà
đến giết bọn họ.
Thất vọng biến thành chua sót, cô cũng không
muốn nghĩ ngợi trong đầu. Dù sao có hỏi, anh cũng sẽ không nói. Sự im
lặng bao phủ cả phòng khách. Không khí im lặng lạ thường. Trịnh Thất
Muội nhìn thấy khuôn mặt Thang Á Nam u ám lại nghĩ tới một chuyện khác.
“Hiên Viên Diêu bảo anh tới giết em, anh không giết, vậy anh ta có phạt anh không?”
Thang Á Nam lúc này ngẩng đầu liếc nhìn Trịnh Thất Muội, vẻ mặt có chút kinh
ngạc. Trịnh Thất Muội không cảm thấy cô nghĩ sai, người cá tính âm trầm
khó lường giống như Hiên Viên Diêu có thể bởi vì Thang Á Nam phản bội mà bắn Thang Á Nam một lần thì chắc chắn sẽ còn có lần thứ hai.
Ý
nghĩ nảy lên trong lòng, Trịnh Thất Muội đột nhiên trừng lớn mắt, hiểu
ra tâm tư của Hiên Viên Diêu. Trước khi Thang Á Nam mất trí nhớ, theo
như lời anh ta nói anh đã phản bội anh ta. Như vậy lúc này, Hiên Viên
Diêu nhất định là muốn Thang Á Nam chứng minh lòng trung thành của anh,
biện pháp tốt nhất chẳng phải là cho Thang Á Nam tới giết cô sao?
Suy ngẫm lại, Trịnh Thất Muội chỉ cảm thấy toàn thân rét run, nhìn Thang Á
Nam, vẻ mặt khiếp sợ. Mà Thang Á Nam nhìn thấy tâm tình biến hóa trong
mắt cô mà từ lo lắng đến bừng tỉnh đại ngộ lại đến khiếp sợ, lại tràn
ngập lo lắng. Anh không hiểu, người phụ nữ này đang nghĩ cái gì nữa. Cho dù Hiên Viên Diêu thật sự xử phạt anh thì cô cũng là người mà anh muốn
giết, vậy mà cô lại còn lo lắng cho anh? Cái này không phải có hơi buồn
cười sao?