Kiều mẹ bị cảm xúc
đột nhiên kích động của cô mà ngẩn ra, im lặng một lúc sau đó mới nhìn
con gái: “Mẹ chẳng phải là vì lo cho con sao. Con nói muốn đi Đan Mạch,
mẹ vì nhớ thương, lo lắng cho con mà mất ăn mất ngủ. Thực lòng mẹ vẫn
muốn con ở lại Bắc Đô, nhưng mẹ càng mong con được hạnh phúc hơn.”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển không biết sự tùy hứng của cô lại làm cho mẹ phải suy tư
lo lắng như vậy, cô cúi đầu, có chút gượng gạo: “Mẹ, mẹ không cần nói
nữa đâu. Con sẽ không đi Đan Mạch nữa, sau này con sẽ luôn ở nhà, không
đi đâu nữa.”
“Tâm Uyển.” Kiều mẹ rất đỗi ngạc nhiên, nhưng vui mừng nhiều hơn: “Vậy, vậy con với Cố Học Võ?”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển thật sự không muốn nghe đến cái tên kia: “Con với anh ta
chẳng có chuyện gì cả, mẹ không cần nghĩ nhiều. Con đi nghỉ đây.”
Lên lầu, cô muốn đi thăm Trầm Thành nhưng lại phát hiện sắc mặt mình quả
thật không được tốt cho lắm, trong khoảng thời gian này cô không thể nào mà ngủ ngon được. Ngày nào cũng bị Cố Học Võ dày vò…
Dừng lại.
Cô trừng mắt, ngăn bản thân không được tiếp tục nghĩ nữa. Bảy ngày kia
không phải là do cô tự nguyện mà là bị Cố Học Võ ép buộc. Cô không muốn. Cô không hề bằng lòng.
Trong đầu lại hiện lên kí ức ngày hôm đó, lúc cô lặn xuống nước, cố ý giả bộ như cô xảy ra chuyện không hay. Anh
liền ôm lấy cô, ôm rất chặt. Lúc ấy chỉ muốn đùa, dọa anh một chút, bây
giờ nhớ lại mới thấy lúc đó Cố Học Võ ôm cô rất chặt, tựa như dùng hết
sức lực mà ôm cô vào lòng. Anh nói: “Kiều Tâm Uyển anh thật sự thích
em”.
Cô lại cực lực ngăn cản bản thân không được suy nghĩ nữa,
không được nghĩ tới nữa vậy mà lại không ngừng được mà vẫn luôn nghĩ
tới, không ngừng nghĩ tới. Đủ rồi. Kiều Tâm Uyển, sao mày vẫn còn chưa
chịu từ bỏ ý định? Bây giờ anh ấy nói thích mày, muốn sống với mày.
Nhưng còn Chu Oánh đã trở lại kia thì sao. Anh nói người đó không phải
là Chu Oánh, nhưng trên thế giới này, làm sao lại có hai người giống
nhau như đúc vậy chứ? Mà cho dù cô ta thật sự không phải là Chu Oánh
nhưng cô ta cũng có ý đồ với Cố Học Võ. Cô thấy rõ ràng cô ta có tình
cảm với Cố Học Võ, còn ý đồ chiếm được tình cảm của anh.
Đúng
vậy, quyết định của cô hôm nay không sai. Cô nhất định phải kiên trì. Dù sao, Cố Học Võ cũng đã đáp ứng với cô về sau sẽ không làm phiền cô nữa. Lòng cô bỗng dưng lại co rút đau đớn. Cô mệt mỏi nằm xuống giường. Cô
sẽ không hối hận, tuyệt đối sẽ không hối hận.
. . . . . . . .www.sakuraky.wordpress.com. . . . . . .
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, ngủ sớm, ngày hôm sau thức dậy, sắc mặt Kiều
Tâm Uyển đã tốt hơn rất nhiều. Nhìn mình trong gương, cô đeo một bộ
trang sức trang nhã. Đứng trước tủ quần áo, nhìn cả nửa ngày mới chọn
được một chiếc áo len cao cổ màu vàng nhạt kết hợp với quần tây đen. Lúc định chọn áo khoác lại thấy chiếc áo khoác ngày hôm qua để trên sofa,
cái đó cũng không tồi.
Ngày hôm qua lúc mặc vào cô vẫn còn chưa
xé mác. Là nhãn hiệu mà cô thích. Ngẫm nghĩ một chập, cô vẫn quyết định
mặc cái áo khoác kia, phối hợp cùng quần áo trên người cô lại rất hài
hòa. Cho Bối Nhi bú rồi lại dặn dò dì Chu vài câu, cô mới cầm túi đi ra
ngoài.
Đậu xe trước cửa bệnh viện, thời gian vẫn còn sớm, ngày
hôm qua cô có hỏi mẹ cô Trầm Thành ở bệnh viện nào nhưng lại quên không
hỏi ở phòng số mấy. Lúc đi tìm bác sĩ hỏi thăm, cô cũng hỏi qua tình
trạng của Trầm Thành, bác sĩ nói bị chấn thương đầu, phải quan sát vài
ngày.
Chấn thương đầu? Kiều Tâm Uyển khẩn trương, bỏ mặc bác sĩ ở đó chạy nhanh lên lầu, khi tìm được phòng bệnh lại phát hiện nơi này
thật im ắng, nhìn lại đồng hồ thì ra bây giờ mới chín giờ sáng.
Đẩy cửa đi vào, Trầm Thành đang định đứng lên, nhìn thấy Kiều Tâm Uyển,
động tác của anh hơi ngừng một chút rồi ngã lại xuống giường, Kiều Tâm
Uyển vội vàng tiến tới, đặt giỏ hoa quả ở đầu giường, giúp anh ngồi dậy.
“Anh sao rồi?”
“Sao em lại tới đây?”
Hai người đồng thanh lên tiếng, Trầm Thành bật cười ra tiếng, trên mặt Kiều Tâm Uyển có chút mất tự nhiên: “Em nghe nói anh bị tai nạn xe, nên đến
thăm anh.”
“Cám ơn.” Trầm Thành trong khoảng thời gian này vẫn
luôn ở nước ngoài. Lúc trở về, nghỉ ngơi hai ngày, sau đó đến Kiều gia
chào hỏi mới nghe được tin Kiều Tâm Uyển cùng Cố Học Võ đi hưởng tuần
trăng mật…
“Sao anh bất cẩn vậy?” Kiều Tâm Uyển giúp Trầm Thành
ngồi tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt đảo qua người anh, trên trán băng
một vòng băng gạc, cánh tay bị cố định trên vai. Chân cũng bị quấn lấy
hai vòng băng gạc, nhìn có vẻ rất chật vật. Lại còn bị thương rất nặng.
“Doạ em rồi hả?” Trầm Thành nhìn thấy ánh mắt cô đầy quan tâm lại lắc lắc
đầu: “Chỉ bị trầy da chút thôi, bác sĩ thích nghiêm trọng hóa vấn đề mới băng bó thành như vậy, không có chuyện gì đâu.”
“Lại nói lung tung.” Kiều Tâm Uyển ngồi xuống bên giường: “Anh ăn chưa?”
“Ăn rồi. Vừa nãy mẹ anh có tới, anh ăn xong thì bà về, lát nữa lại qua.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, sực nhớ ra cô có mang hoa quả đến: “Anh ăn trái cây không? Em gọt giúp anh.”
“Thôi.” Trầm Thành dùng tay không bị thương ngăn cô lại: “Ngồi một lát đi. Anh mới vừa ăn xong nên ăn không nổi nữa.”
Kiều Tâm Uyển gật đầu, ngồi ở đó bất động, trong chốc lát không biết phải
nói gì. Trầm Thành nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô liền mỉm cười.
“Anh còn chưa chúc mừng em.”
“Chúc mừng em?” Cô thì có chuyện gì để chúc mừng?
“Em cùng lão Đại đó.” Trầm Thành cố gắng áp chế sự chua sót trong lòng mà
giả bộ vui vẻ: “Lão Đại đưa em đi hưởng tuần trăng mật đúng là chuyện
hiếm có.”
“Đâu có?!” Sắc mặt Kiều Tâm Uyển có chút gượng gạo: “Anh đừng nghe mẹ em nói lung tung, không phải như anh nghĩ đâu.”
Đối mặt với ánh mắt thắc mắc của Trầm Thành, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Em muốn dẫn Bối Nhi đi Đan Mạch, Cố Học Võ không chịu mới đem em đi. Bọn em đi
chung nhưng không có ở chung.”
Trầm Thành sửng sốt, ngơ ngác nhìn Kiều Tâm Uyển: “Không phải em muốn tái hợp cùng lão Đại sao?”
“Không phải.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, vẻ mặt vô cùng kiên định: “Anh ta là anh ta, em là em. Em nói tái hợp với anh ta khi nào?”
“Thật không?” Trong lòng Trầm Thành có chút xao động khó hiểu, mấy tháng nay, anh đã đi rất nhiều nơi, châu Mỹ rồi châu Âu, anh tưởng anh có thể
quên, nhưng lại phát hiện là không thể.
Nếu đã không thể thì anh
quyết định thuận theo trái tim mình. Chuyện sau này ra sao, có lẽ anh
cũng không biết. Kiều Tâm Uyển có đồng ý hay không, anh cũng không biết. Nhưng anh biết, anh không thể cứ như vậy mà buông tay. Nào ngờ lại nghe Kiều mẹ nói Kiều Tâm Uyển đã về với Cố Học Võ.
Anh cảm giác
thương tâm, mất mác. Anh tự nhận anh không thể thắng được Cố Học Võ,
Kiều Tâm Uyển yêu Cố Học Võ quá sâu đậm. Nhưng chỉ cần có một cơ hội,
anh sẽ nhất định nắm thật chặt. Rời khỏi Kiều gia, tâm trạng của anh sa
sút trầm trọng nên mới không chú ý cách đó không xa có chiếc xe đang đi
tới. Tuy rằng anh đã bẻ tay lái nhưng vẫn đâm vào rào chắn bên đường…
“Đương nhiên thật.” Không chú ý tới ánh mắt Trầm Thành chợt lóe lên một tia
chờ mong, Kiều Tâm Uyển nhấn mạnh: “Anh ta là anh ta, em là em, chúng em đã không còn khả năng ở bên nhau nữa rồi.”
“Nhưng không phải em rất yêu lão Đại sao?” Anh nhớ lúc anh muốn bỏ đi, Kiều Tâm Uyển còn lợi dụng anh làm cho Cố Học Võ ghen.
“Đó là trước kia.” Kiều Tâm Uyển không còn muốn liên hệ gì tới Cố Học Võ nữa: “Em đã không còn yêu anh ta nữa.”
Lúc này cửa phòng bệnh bị người ta mở ra, ánh mắt hai người đồng thời
chuyển hướng về phía cửa, lúc này mới phát hiện, Cố Học Võ đã đến đây từ lúc nào. Đứng ở cửa, sắc mặt anh ngưng trọng, nhìn không ra đang nghĩ
gì.
Trầm Thành sửng sốt, định mở miệng nói thì Cố Học Võ đã bước
đến, trên tay cầm một giỏ hoa quả, ánh mắt liếc đến kệ đầu giường, anh
hơi khựng lại rồi đem giỏ hoa quả sang bên kia. Nhìn Trầm Thành: “Hôm nay mới nghe nói cậu bị đụng xe, không sao chứ?”
“Không sao.” Trầm Thành lắc đầu: “Sao lão Đại lại đến đây? Anh không đi làm sao?”
“Hôm nay là thứ bảy.” Cố Học Võ thản nhiên mở miệng. Trầm Thành vỗ vỗ đầu:
“Anh xem, mới đụng xe một chút mà đầu óc đã lẩn thẩn rổi.”
“Đừng
đụng vào miệng vết thương như vậy.” Kiều Tâm Uyển kéo tay anh lại, vẻ
mặt có chút chỉ trích: “Không ngốc cũng bị anh vỗ cho lẩn thẩn.” Cũng
không biết bị thương ở đâu mà còn vỗ như vậy.
“Không sao.” Trầm
Thành lắc đầu, thấy ánh mắt Kiều Tâm Uyển đầy quan tâm, tự dưng cảm thấy thực hưởng thụ, đưa tay cầm tay cô: “Tâm Uyển, em tới thăm anh là vết
thương cũng tốt hơn phân nửa rồi.” (Ladybug: Hê hê, CHV ghen chưa, tức
chưa?
“Anh lại nói lung tung.” Cô có phải là bác sĩ đâu cơ chứ. Có đôi khi, Kiều
Tâm Uyển cảm thấy Trầm Thành cứ như một đứa con nít vậy: “Nếu anh muốn
vết thương mau lành lại thì phải nghe lời bác sĩ, an tâm dưỡng thương.”
“Anh sẽ như vậy.” Trầm Thành gật đầu, coi Cố Học Võ như vô hình: “Chỉ cần
ngày nào em cũng đến thăm thì anh sẽ bình phục rất nhanh.”
“Ừ.”
Kiều Tâm Uyển gật đầu, cô nợ Trầm Thành rất nhiều, hiện tại anh đang bị
thương, cô hằng ngày đến thăm anh cũng là việc nên làm.
Cố Học Võ nhìn hai người đối đáp qua lại, ánh mắt chợt tối đi vài phần, bàn tay
đặt bên người cũng nắm chặt lại, đang muốn mở miệng thì cửa lại mở ra.
Là Cố Học Văn. Nhìn thấy Cố Học Võ, anh hơi hơi nhíu mày: “Quá đáng. Bắt em đi đậu xe, còn anh không thèm chờ đã đi lên trước.”
“Anh Văn.” Trầm Thành nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt vui mừng: “Ai đến đây trước?”
“Anh.” Cố Học Văn chỉ chỉ giỏ hoa quả đầu giường: “Cái này cũng là anh mua mà anh ấy lại xách lên.”
Anh mở lời không thèm nể mặt Cố Học Võ, Cố Học Võ hơi mất tự nhiên, vừa rồi muốn ra ngoài lại nhìn thấy Cố Học Văn cũng định ra ngoài. Hỏi một câu, mới biết được Trầm Thành bị tai nạn. Anh liền đi theo Cố Học Văn nên
không chuẩn bị được gì.
“Anh Văn.” Trầm Thành cười cười, vẻ mặt rất chân thành: “Mấy anh đến là em đã rất cám ơn rồi.”
“Sao bất cẩn vậy?” Cố Học Văn mở lời vui đùa, nhìn Trầm Thành, trong đám nhỏ thì Trầm Thành là người lái xe cẩn thận nhất.
“Không cẩn thận thôi.” Trầm Thành không muốn nói thêm gì nữa, ánh mắt lại theo bản năng liếc nhìn Kiều Tâm Uyển một cái.
Kiều Tâm Uyển hơi ngẩn ra, nghĩ đến lời mẹ nói cô lại nhanh chóng hiểu được. Nhất định là Trầm Thành biết cô và Cố Học Võ ở bên nhau nên mới bị phân tâm mà xảy ra tai nạn. Trong lúc nhất thời, vẻ mặt cô nhìn anh có chút
áy náy. Tầm mắt hai người giao nhau ở không trung, những người khác nhìn vào lại thấy đó là liếc mắt đưa tình.
Cố Học Võ cũng vậy.