Cấp tốc rời giường,
cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, lúc đi ra liền nhìn thấy một bộ đồ
được đặt trên sofa. Áo sơmi đen, quần dài trắng, kèm theo một đôi giày
trắng, phía trên còn có một cái áo khoác trắng. Đương nhiên, còn cả nội
y, tất cả đều vừa khít thân người nhỏ bé của cô. Khuôn mặt hơi nóng đỏ,
cầm lấy quần áo nhanh chóng mặc vào, lúc mở cửa phòng thì thấy dì Chu
đang bế Bối Nhi qua.
“Cô Kiều.”
Thấy dì Chu, Kiều Tâm Uyển cũng không biết phải tức giận hay phẫn nộ. Tâm tư xoay chuyển một vòng, chỉ còn lại cảm kích. Nếu không có dì Chu, bảy ngày này không biết Bối
Nhi sẽ khóc đến mức nào nữa.
Nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của cô, dì
Chu cũng không tức giận, bế Bối Nhi đặt vào tay cô: “Bối Nhi mấy ngày
nay khỏe lắm, ăn ngon, ngủ ngoan. Đã tăng thêm bữa ăn dặm, mỗi ngày có
thể ăn hết hai chén rưỡi bột khuấy. Cô hai bên này sữa cũng nhiều nữa.
Bối Nhi dường như rất thích cô ấy, cô ấy mà bế là Bối Nhi cười ngay.”
Bà nói hơi nhanh, nói một lèo là đủ hết mọi sinh hoạt thường ngày của Bối
Nhi trong mấy ngày nay, Kiều Tâm Uyển thản nhiên gật đầu, bế Bối Nhi,
đúng rồi, mới bảy ngày mà dường như Bối Nhi đã lớn hơn rồi. khuôn mặt
nhỏ nhắn hồng hào, nhìn khí sắc rất tốt.
Có thể thấy, con bé ở Cố gia được chăm sóc rất tốt. Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển lại ngửi được mùi
hương trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bối Nhi liền cọ cọ lên người cô, không vì mấy ngày xa cách mà có chút xa lạ.
Kiều Tâm Uyển nở nụ cười, bế Bối Nhi vào phòng, vỗ lưng con bé, ngủ một buổi tối, lúc
này lại vừa vặn có sữa. Cho Bối Nhi bú xong, dì Chu đón lấy bé, thấy
Kiều Tâm Uyển sửa sang lại quần áo xong bà khẽ nói: “Cô Kiều này, lẽ ra, tôi là người ngoài, có mấy chuyện tôi không nên nói, nhưng ở Cố gia mấy ngày nay, tôi thấy người nhà Cố gia rất tốt với Bối Nhi, Bối Nhi chẳng
những thích cô hai nhà này mà còn thích cả mấy vị trưởng bối bên Cố gia, chẳng có chút gì là khó chịu. Tôi nghĩ nếu anh Cố đã đưa cô đi hưởng
tuần trăng mật, vậy hai người có phải . . . . . .”
“Dì Chu.” Kiều Tâm Uyển ngắt lời bà, hiện tại cô không muốn nghe những lời này: “Dì còn chuyện gì nữa không?”
“Không có gì.” Dì Chu thấy sự không hài lòng trong mắt Kiều Tâm Uyển liền dừng lại không nói: “Giờ chúng ta có phải đưa Bối Nhi về Kiều gia không?”
“Uhm.” Cô một phút cũng không muốn nán lại nơi này. Trên thực tế, cho dù trong căn phòng này có nhiều hồi ức thì với cô mà nói, chúng đều là chua xót. Chúng không ngừng nhắc cô, cô đã trải qua ba năm này như thế nào.
Một người chồng mà trái tim không ở trên người cô, một người chồng với cô
chỉ tràn đầy oán hận. Cố Học Võ hiện tại cũng thừa nhận những năm đó anh đã ghét, đã hận cô cỡ nào.
Dì Chu bế Bối Nhi đứng ở bên cạnh cô: “Vậy, chúng ta đi thôi.”
“Uhm.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, hai người đi ra cửa, không ngờ Tả Phán Tình đã đi tới trước mặt.
“Tâm Uyển.”
“Phán Tình.” Thấy cô, sắc mặt Kiều Tâm Uyển liền hòa hoãn lại: “Sao em lại ở nhà.”
“Em còn nghỉ thai sản mà.” Tả Phán Tình vỗ vỗ tay: “Được nghỉ bốn tháng, em lại xin nghỉ nửa tháng, còn vài ngày nữa mới đi làm lại.”
Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Mấy ngày nay, Bối Nhi đã phiền em chăm sóc.”
“Em có săn sóc gì đâu.” Tả Phán Tình cũng không dám kể công: “Đều là bác và bà vú trông nom hết. Em chẳng qua chỉ cho bé bú mà thôi. Mà cũng chẳng
nhiều nhặn gì.”
“Dù sao vẫn cám ơn em.” Kiều Tâm Uyển thật lòng
thích cá tính thẳng thắn, rất đáng yêu của Tả Phán Tình: “Bọn chị còn có việc, về trước. Có thời gian sẽ thăm em.”
“Tâm Uyển.” Tả Phán
Tình nhìn cô, lại nghĩ tới một chuyện khác: “Em nghe nói anh đưa chị đi
hưởng tuần trăng mật. Hai người không phải định tái hợp à?”
“Hưởng tuần trăng mật?” Đây là lần thứ hai cô nghe thấy từ này, Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Làm gì có, em nghe ai nói vậy.”
“Hả?” Trên mặt Tả Phán Tình hiện lên một tia thất vọng: “Em còn tưởng chúng ta lại có thể làm chị em dâu.”
“Có lẽ còn thiếu một chút duyên phận.” Kiều Tâm Uyển không muốn tiếp tục đề tài này: “Lâu rồi chị không có mặt ở nhà, ba mẹ chị chắc là đang lo sốt vó lên rồi, chị đưa Bối Nhi về trước nhé.”
“Vâng.” Tả Phán Tình
bất đắc dĩ liếc nhìn Bối Nhi: “Em đúng là rất thích Bối Nhi, em đang
buồn thối ruột đây, hai đứa con em đều là con trai. Nhìn con gái chị rất đáng yêu, so với hai tiểu ác ma nhà em Bối Nhi ngoan ngoãn hơn rất
nhiều.”
“Phải không?” Kiều Tâm Uyển trước khi đã từng nghe Tả
Phán Tình nói là hai tiểu ác ma của cô thích chỉnh người ta thế nào:
“Hai cục cưng của em đâu?”
“Còn đang ngủ.” Giọng Tả Phán Tình có
chút ai oán: “Ngày hôm qua đứa lớn thì khóc, đứa nhỏ thì quậy mãi đến
nửa đêm mới chịu ngủ, bây giờ còn chưa dậy.”
“Cô hai à. Con nít là thế đó, kiên nhẫn chút là được.” Dì Chu ở bên cạnh cười phụ họa. Kiều Tâm Uyển cũng cười.
“Con trai có thể bướng bỉnh chút. Em cũng sinh ra rồi thì còn có thể làm gì.”
“Đúng vậy. Em còn có thể làm gì?” Tả Phán Tình thở dài: “Chị muốn về, em cũng không giữ. Nhưng mà có thời gian chị nhất định phải qua thăm bọn em
nhiều nhiều, chúng ta có thể cùng nhau nói chuyện kinh nghiệm làm mẹ.”
“Ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, liếc nhìn dì Chu: “Chúng ta đi thôi.”
Tả Phán Tình thấy cô thật sự rời đi thì tiến lên một bước: “À, Tâm Uyển, chị không chào bác gái một tiếng sao?”
Kiều Tâm Uyển giật mình, nghĩ tới Uông Tú Nga, chào sao? Có cái gì mà chào,
cô và Cố Học Võ đã không thể ở bên nhau, lắc đầu, cười cười với Tả Phán Tình, cô tiếp theo cùng dì Chu rời đi.
Rời khỏi Cố gia, tài xế đã chờ ở cửa: “Cô Kiều, cậu cả đã dặn tôi chở cô về.”
Kiều Tâm Uyển muốn từ chối nhưng dì Chu đã bế Bối Nhi lên xe, cô đành phải
lên xe theo. Quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, phát hiện Cố Học Võ vẫn
không xuất hiện. Cảm giác trong lòng có chút kỳ lạ, cô không biết phải
hình dung như thế nào. Anh nói thả cô đi, hiện tại cũng thật sự thả cô.
Tại sao cô lại không vui mà còn thấy buồn bã mất mát?
Ngay tối
qua, bọn họ còn liều chết triền miên, nhưng tới hôm nay đã biến thành
người xa lạ. Trái tim Kiều Tâm Uyển chùng xuống từng chút từng chút một. Trong lòng cô hiểu rất rõ, từ nay về sau, cô và Cố Học Võ thực sự trở
thành người dưng.
“Cô chủ?” Dì Chu gọi cô một tiếng, cô lấy lại
tinh thần, phát hiện Bối Nhi đang nhìn cô, bàn tay nhỏ bé liên tục giơ
ra, muốn cô ôm. Ôm con gái qua, cô nhẹ nhàng hôn lên mặt con. Trong lòng bỗng thấy có chút may mắn, may mà cô không đơn độc, cô còn có con
gái. Bối Nhi. Bối Nhi
. . . . . http://www.sakuraky.wordpress.com. . . . .
Về tới Kiều gia, Kiều mẹ nhìn thấy Kiều Tâm Uyển mà không chút kinh ngạc,
gọi người giúp việc thu dọn hành lý lên phòng trên lầu, Kiều mẹ bế Bối
Nhi qua, nhìn nhìn, ánh mắt có chút thả lỏng.
“Không tồi. Xem ra bọn họ cũng có chút lòng, chăm sóc con bé không tồi.”
“Mẹ?” Kiều Tâm Uyển hơi kinh ngạc nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ biết Bối Nhi ở Cố gia?”
“Mẹ cũng mới biết mấy ngày hôm trước.” Kiều mẹ bảo dì Chu bế bé lên lầu, rồi kéo Kiều Tâm Uyển ngồi xuống sofa.
“Con lên máy bay, chúng ta vẫn chờ điện thoại của con, không ngờ đợi đến hai ngày rồi cũng không thấy gọi, ba con sốt ruột muốn đi báo cảnh sát thì
sau đó nhận được điện thoại của người bên Cố gia nói là Cố Học Võ dẫn
con đi hưởng tuần trăng mật bù, Bối Nhi đang ở Cố gia, có dì Chu chăm
sóc, còn có Tả Phán Tình nữa. Ba mẹ cũng tính tìm tới đưa con bé về. Sau lại nghĩ đến giao tình giữa hai nhà mới không đi đấy.”
Chung quy lúc đó, Kiều mẹ cũng không hiểu rõ, Kiều Tâm Uyển rốt cuộc đang nghĩ
gì, có phải thật sự muốn tái hợp với Cố Học Võ hay không. Kiều Tâm Uyển
im lặng, Kiều mẹ cẩn thận nhìn sắc mặt cô: “Mẹ thấy sắc mặt con không
được tốt, có phải không nghỉ ngơi tốt hay không?”
“Con không
sao.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, có thể nghỉ ngơi tốt sao? Đi cả một chặng
bay mệt nhọc, còn chút sức cũng bị Cố Học Võ làm đi làm lại. Cô chẳng có thời gian nào mà nghỉ ngơi.
“Tâm Uyển.” Kiều mẹ nhìn Kiều Tâm
Uyển, cau mày, có vài phần lo lắng: “Con nói cho mẹ biết, không phải con thật sự muốn tái hợp với Học Võ sao?”
“Không có.” Kiều Tâm Uyển
một mực phủ nhận: “Mẹ, con và anh ta đã không có khả năng nữa rồi, mẹ
đừng lôi hai người chúng con lại một chỗ.”
“Nhưng…” Nếu đã không thể tái hợp thì tại sao lại cùng đi hưởng tuần trăng mật?
“Chúng con không phải đi hưởng tuần trăng mật.” Như là biết suy nghĩ của mẹ,
Kiều Tâm Uyển giải thích: “Anh ta bực con đưa Bối Nhi đi cho nên mới
mang con đi, đưa Bối Nhi về Cố gia. Anh ta cho con thời gian vài ngày để suy nghĩ. Nếu con có thể chấp nhận thì sẽ sống cùng anh ta, nếu không
thể thì về sau anh ta sẽ không bao giờ đến làm phiền con.”
“Vậy con…”
“Con đã nghĩ rất kỹ…” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, nhìn mẹ mình: “Con không muốn
sống với anh ta. Con chỉ muốn cùng Bối Nhi hai người sống bình thản mà
thôi.”
Kiều mẹ lặng im, chuyện con gái đã quyết định thì có chín
trâu cũng không kéo lại được, bà cũng không khuyên bảo mà lại nghĩ tới
một chuyện khác: “Tâm Uyển, Trầm Thành về rồi đấy.”
“Vậy ạ?” Kiều Tâm Uyển biết Trầm Thành nhất định sẽ trở về, chỉ là cô bắt mình đừng quan tâm.
“Hôm qua nó nhập viện rồi.”
“Sao ạ?” Kiều Tâm Uyển mở to hai mắt nhìn: “Trầm Thành vào bệnh viện?”
“Uhm.” Kiều mẹ thở dài, Trầm Thành, đứa nhỏ này cũng coi như là bà đã xem anh
ta trưởng thành từ tấm bé: “Hôm qua nó tới nhà thăm chúng ta. Mẹ nói con không có ở nhà, còn nói với nó con và Cố Học Võ đi hưởng tuần trăng
mật. Không biết thế nào, nó đi về thì xảy ra tai nạn giao thông.”
Kiều mẹ không nói nguyên nhân, Kiều Tâm Uyển cũng hiểu, nhất định là sau khi rời khỏi Kiều gia, tâm trạng Trầm Thành đã đả kích nặng cho nên mới xảy ra tai nạn giao thông.
“Có nghiêm trọng không ạ? Anh ấy ở bệnh
viện nào, con đi thăm anh ấy.” Nói thế nào cũng là bạn từ tấm bé, Trầm
Thành lại quan tâm cô như thế, nếu không thăm anh thì quá đáng trách.
“Tâm Uyển.” Kiều mẹ không trả lời câu hỏi của cô, bà đưa mắt nhìn sự quan
tâm trong mắt con gái: “Con bây giờ suy cho cùng là đang định làm gì. Mẹ thấy Cố Học Võ…”
“Mẹ.” Kiều Tâm Uyển hiện tại thật sự không muốn nghe ba từ Cố Học Võ: “Mẹ có thể đừng nhắc tới anh ta được không?”
Cô không cần mọi người nhắc cô là Cố Học Võ thế nào, làm gì, anh ra sao, bây giờ chẳng còn liên quan tới cô.