“Sắp rồi.” Cố Học Võ híp mắt nhìn sự mất tự nhiên trên mặt Kiều Tâm Uyển, rồi nắm tay cô: “Ban nãy em mơ thấy anh?”
“Hả?” Kiều Tâm Uyển ngẩn người, theo trực giác lại lắc đầu phủ nhận: “Không có, ai mơ thấy anh?”
“Em gọi tên anh.” Cố Học Võ chỉ ra sự thật, khóe môi hơi hơi cong lên làm
gương mặt cũng tràn đầy nét cười. Anh có thể đi vào giấc mộng của Kiều
Tâm Uyển, điều đó chứng minh cái gì?
“Anh…” Sắc mặt Kiều Tâm Uyển ngưng trọng, đối diện với khuôn mặt cười như không cười của anh, trong
lòng lại buồn phiền hoảng loạn: “Tôi gọi tên anh thì sao? Tôi mơ thấy
anh, tôi vừa mơ thấy trở về Bắc Đô, anh không chịu trả Bối Nhi cho tôi.
Chúng ta cãi nhau ầm ĩ. Cho nên tôi gọi tên anh.”
Lời giải thích của cô thành công đẩy lùi nụ một nụ cười nhẹ trên mặt Cố Học Võ.
“Phải không? Em yên tâm. Em không cần ngay cả chiêm bao cũng lo lắng chuyện này, anh đã đáp ứng em, đương nhiên sẽ không đổi ý.”
“Vậy là tốt rồi.” Kiều Tâm Uyển thở phào nhẹ nhõm, nội tâm kỳ thật có một
chút lo âu, sợ Cố Học Võ không giữ lời hứa: “Anh cũng biết Bối Nhi rất
quan trọng với tôi. Tôi không thể để bất cứ ai cướp con bé đi.”
Sắc mặt Cố Học Võ hết sức khó coi, muốn nói cái gì đó thì máy bay lại đúng
lúc này mà hạ cánh. Tiếng loa thông báo khiến anh ngồi thẳng người lại,
không nhìn tới gương mặt Kiều Tâm Uyển. Vài phút sau, máy bay từ từ hạ
xuống thấp. Kiều Tâm Uyển lúc này mới phát hiện, máy bay đúng là sắp hạ
cánh xuống phi trường Bắc Đô. Ánh mắt lại nhịn không được mà liếc nhìn
Cố Học Võ.
Lòng cô vẫn có rất nhiều nghi vấn, ba lần bảy lượt
muốn mở miệng hỏi, rồi lại biết anh sẽ không trả lời mình. Anh nói, nếu
cô chịu tin anh, tái hợp cùng anh, sẽ nói cho cô biết hết mọi chuyện. Mà cô, lại không hề muốn tái hợp với anh một chút nào. Thật sự không muốn
sao? Kiều Tâm Uyển kỳ thật cũng không xác định được, chẳng qua lúc này,
cô buộc mình phải tỉnh táo. không nghĩ đến mấy vấn đề này.
Còn chưa xuống máy bay, Cố Học Võ đã cầm áo khoác dày đưa tới tay cô: “Bắc Đô lạnh lắm, mặc cái này vào.”
Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, hệ thống sưởi trên máy bay vẫn còn bật khiến
cô suýt quên bây giờ đã không còn ở đảo, lát nữa xuống máy bay nhất định sẽ rất lạnh. Nhận lấy cái áo khoác, cô hơi gật đầu với Cố Học Võ: “Cám
ơn.”
Cố Học Võ còn lại là nhìn cô: “Máy bay sẽ hạ cánh ngay đấy, em ngồi yên đi.”
Kiều Tâm Uyển gật đầu, cảm giác máy bay đang hạ độ cao, Cố Học Võ đột nhiên
nắm chặt tay cô, cô quay sang, vẻ mặt anh có chút nghiêm túc.
“Kiều Tâm Uyển, em vẫn không chịu thay đổi ý kiến sao? Vẫn khăng khăng giữ lựa chọn của em?”
“Tôi giữ vững.” Cô không chịu cho anh câu trả lời anh muốn, tia chờ mong
trong mắt Cố Học Võ tối sầm xuống, không nói gì nữa, anh xoay mặt đi,
tay vẫn siết chặt tay cô không buông. Mãi đến khi máy bay đáp xuống,
tiếng loa thông báo lại vang lên.
Hai người xuống máy bay. Vừa
xuống máy bay, Kiều Tâm Uyển đã cảm giác được cái lạnh phả vào mặt, gió
cứ ùa ùa vào, hoàn toàn khác biệt với cái nóng hừng hực của hải đảo, cô
kéo chặt áo khoác, nhìn Cố Học Võ, trước khi xuống máy bay anh đã mặc
một cái áo khoác gió màu đen, tôn lên dáng người hết sức cao lớn của
anh. Lúc này anh đi đến bên cô, kéo tay cô.
“Anh đưa em về.”
“Không cần, tự tôi gọi xe.” Kiều Tâm Uyển rất cố chấp, hiện tại, cô chỉ muốn tránh khỏi Cố Học Võ càng xa càng tốt.
“Bối Nhi ở Cố gia, em không muốn đi đón con bé sao?” Lời nói của Cố Học Võ
lại lần nữa thành công bắt Kiều Tâm Uyển phải ngừng bước, quay sang nhìn Cố Học Võ.
“Tôi đã bảy ngày không liên lạc với gia đình, ba mẹ tôi sẽ rất lo lắng cho tôi.”
“Cũng chỉ thêm một tối nữa thôi.” Cố Học Võ kéo tay Kiều Tâm Uyển ra khỏi sân bay, Kiều Tâm Uyển tránh không thoát đành mặc anh dắt mình ra bãi đỗ xe sân bay, lên xe anh. Lúc xe khởi động, cô bỗng nhiên nghĩ đến một việc: “Hành lý của tôi…”
“Yên tâm, có người sẽ đưa về Kiều gia cho em.” Anh đều đã bố trí xong.
Nhìn bộ dạng chuyên tâm lái xe của Cố Học Võ, cô xoay mặt qua, nhìn đèn
đường ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút rối rắm: “Cố Học Võ, anh, anh làm như thế nào vậy?”
Mọi thứ đã sắp xếp xong, tất cả mọi chuyện đều đã
được giải quyết. Trước tiên không nói đến tiền bạc, ngay cả mạng lưới
quan hệ để làm mấy chuyện này chỉ sợ cũng không bình thường. Anh rốt
cuộc đã làm như thế nào?
Cố Học Võ nhìn vẻ mặt vẫn còn muốn hỏi
của cô một cái, suy nghĩ một lúc, lại cho cô một câu trả lời xem như là
đáp án: “Có tiền mua tiên cũng được.”
Tiền? Không, để làm những
chuyện như thế này tuyệt đối không chỉ đơn giản dùng tiền là được. Lúc ở trên đảo, cô đã thấy rất rõ. Hai người tới đón bọn họ, ánh mắt nhìn Cố
Học Võ có chút tôn kính. Tiền có thể mua được sự phục vụ, nhưng tuyệt
đối không thể mua được sự tôn kính.
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển
biết anh không muốn trả lời, cô xoay mặt đi: “Không muốn nói thì đừng
nói. Dù sao, tôi cũng không muốn biết.”
Cái giọng điệu giống như
một cô bé đang giận dỗi này khiến đường nét trên mặt Cố Học Võ nhu hòa
rất nhiều, anh không nói gì nữa, im lặng lái xe. Một tiếng sau, xe dừng
trước cổng Cố gia. Lúc xuống xe, Kiều Tâm Uyển mới phát hiện ra lúc này
đã là hừng đông.
“Đã trễ thế này, chắc là Bối Nhi đã ngủ rồi?”
“Ừ.” Cố Học Võ gật đầu, liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Hay là em muốn anh gọi con bé dậy, để con bé cùng em quay về Kiều gia?”
“Tôi…” Điều này sao có thể? Kiều Tâm Uyển trừng mắt nhìn Cố Học Võ trong lòng
oán hận: “Đều tại anh, tôi đã nói là muốn về Kiều gia rồi.”
“Thời gian không còn sớm.” Cố Học Võ thản nhiên mở miệng: “Tối nay em nghỉ ở đây trước, sáng mai anh sẽ chở em và Bối Nhi về.”
Kiều Tâm Uyển hơi do dự. Cố Học Võ xuống xe, vòng qua mở cửa xe bên phía cô: “Hay là bây giờ em muốn chở em về nhà?”
Kiều Tâm Uyển ngồi ở trên xe, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Đã quá trễ thế này mà còn quay về Kiều gia thì không phải sẽ quấy rầy ba mẹ sao? Nếu
đi khách sạn, cô cũng không muốn lắm, ở bên ngoài bảy ngày, tuy rằng
thời gian ở bên Cố Học Võ rất vui vẻ, nhưng không ngày nào cô không nghĩ tới Bối Nhi. Con bé còn quá nhỏ mà cô thì lại đi lâu như vậy, cô rất
muốn sáng mai thức dậy là có thể nhìn thấy Bối Nhi…
“Xuống xe
đi.” Giọng Cố Học Võ rất nhẹ, không một chút ép buộc cô: “Em xuống xe ở
lại Cố gia nghỉ ngơi một đêm, ngày mai rồi đi cùng Bối Nhi.”
Kiều Tâm Uyển nhướng mày, sau khi suy nghĩ rõ ràng hồi lâu cũng xuống xe, đi theo Cố Học Võ vào cửa, tới trước phòng bọn họ. Nhìn những bài trí ấy,
lòng của cô hơi mất kiềm chế. Ba năm ở nơi này tuy rằng nhiều lúc đau
khổ, nhưng dù sao cũng có tình cảm. Cách bố trí trong phòng vẫn không hề thay đổi. Cố Học Võ không thích chuyện rảnh rỗi lại đi thay đổi cách
bài trí phòng.
Bức rèm kia là cô mua khi mới kết hôn. Cô tưởng cô đi rồi thì anh sẽ thay cái khác. Nhưng nghĩ đến đó thì cô lại cười
mình. Cô đang chờ mong cái gì? Cố Học Võ không thay đổi chỉ là vì anh
không chú ý tới. Dù sao 3 năm đó, anh chẳng bao giờ để ý cô đã mang cái
gì về? Cả cái sô pha, bình hoa trên bàn trà cũng là cô mua, ngày trước
cô rất thích ngày nào cũng mang một bó hồng về nhà, cắm hoa trong phòng
sẽ làm tâm trạng cô tốt hơn.
Đứng ở cửa, cô tiến thoái lưỡng nan, xoay người liền nhìn thấy Cố Học Võ đứng im không nhúc nhích nhìn chằm
chằm cô. Cô mất tự nhiên, xoay mặt đi: “Tôi, tôi có thể ngủ trên sô
pha.”
Cố Học Võ làm như không nghe thấy, chỉ chỉ tủ quần áo trong phòng: “Bên trong chắc là có quần áo của em, em đi tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, anh xoay người định đi qua phòng sách. Kiều
Tâm Uyển nhìn mà ngẩn cả người, ở trên đảo anh có thói quen muốn cái gì
được cái đó, lúc này Cố Học Võ quân tử, trái lại khiến cô thấy không
quen. Đưa mắt nhìn về phía phòng sách, cô phát hiện anh quả thật không
định đi vào nữa, cô đến phòng tắm tắm rửa, vào cửa cởi quần áo, mới phát hiện, bên trong áo lót có hơi ướt.
Cả ngày hôm nay, Cố Học Võ
không chạm vào cô, tất nhiên cũng không giúp cô hút sữa. Gương mặt cô
hơi ửng hồng, nóng ran, ngực căng tức khó chịu, vừa rồi không cảm thấy,
bây giờ mới cảm giác chỗ đó thật khó chịu. Lúc này, cũng không thể đánh
thức Bối Nhi để con bé bú, chỉ có thể lấy tay bóp ra.
Nhưng còn chưa bắt đầu, cửa phòng tắm đã bất thình lình bị ai đó mở ra, cô hoảng sợ, quay sang, là Cố Học Võ.
“Anh lấy đồ.” Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, ánh mắt đảo qua cơ thể cô, bởi vì
định tắm nên quần áo đã cởi ra hết, chất lỏng màu trắng đang lờ mờ thấm
ra bên ngoài hai nụ hồng.
Cảnh tượng như thế khiến đôi mắt anh tối lại, bước về phía trước, nhìn vẻ xấu hổ trên mặt cô: “Tức sữa?”
“Anh, anh ra ngoài.” Cô không cần anh tới nhiều chuyện.
Cô muốn tự mình đi ra, Cố Học Võ cũng không chịu, bảy ngày qua, mỗi lần
Kiều Tâm Uyển tức sữa, anh đều giúp cô giải quyết, riết rồi cũng như đã
thành quen. Thấy tình cảnh trước mắt, anh tiến lên từng bước, khoảng
cách gần gũi lúc này khiến Kiều Tâm Uyển luống cuống: “Cố Học Võ, anh đã đồng ý với tôi.”
“Tôi đồng ý cái gì?”
Bày tay to của Cố Học Võ ôm thắt lưng cô: “Anh chỉ đồng ý thả em đi chứ không nói là anh sẽ không chạm vào em.”
“Anh…”
“Hôm nay mới là ngày thứ bảy.” Giọng điệu của anh có hơi vô lại. Không đợi
cô phản ứng, Cố Học Võ đã cúi đầu, ngậm miệng vào một nụ hoa, cơ thể
Kiều Tâm Uyển run lên, muốn đẩy anh ra nhưng ngực quả thực bởi vì động
tác của anh mà thoải mái không ít. Đặt hai tay trên vai anh, cô cũng
không biết lúc này là cô đang kháng cự hay là đang chào đón.
Đợi
đến khi chấm dứt đã sau nửa đêm. Kiều Tâm Uyển kiệt sức, tâm trí mơ mơ
màng màng, cô chỉ cảm thấy bản thân lại mắc mưu Cố Học Võ. Thì ra anh
căn bản không có ý định muốn buông tha cô. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ý nghĩ sau cùng hiện lên trong đầu cô là Cố Học Võ có phải có ý lệch lạc
với phòng tắm hay không? Anh dường như đặc biệt thích làm ở trong phòng
tắm…
Dừng những hình ảnh kiều diễm trong đầu, ở trong lòng hung
hăng khinh thường Cố Học Võ một phen, nhưng đấu không lại Chu Công vẫy
gọi, vừa chạm vào gối cô liền lăn ra ngủ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Buổi sáng, khi Kiều Tâm Uyển thức dậy, Cố Học Võ đã đi khỏi, nhìn đồng hồ
thấy mười giờ sáng mà cô trách mình khinh suất, nhìn quanh phòng, cũng
không thấy bóng dáng Cố Học Võ, cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại muốn tới chỗ con gái.
Bối Nhi, Bối Nhi ở đâu?