Kiều Tâm Uyển không
tin, nhưng cô vẫn dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường, đánh răng
rửa mặt. Lúc ra khỏi phòng, trên bàn cơm đã có hai chén cháo nóng hổi
bốc khói nghi ngút. Thấy cô đi ra, ánh mắt Cố Học Võ đảo nhìn thoáng qua mặt cô, rồi ngồi trước bàn ăn.
“Ăn đi.”
Kiều Tâm Uyển
tiến lên, ngồi xuống, ban nãy lời muốn nói đều nói xong, lúc này đã
chẳng còn gì để nói, cô vùi đầu giải quyết chén cháo. Ăn xong, cô chủ
động thu dọn chén rồi đi vào nhà bếp. Cố Học Võ vẫn ngồi im bất động. Cô hơi khó chịu. Lúc rót nước rửa chén không cẩn thận lại đổ hơi nhiều
khiến cô trượt tay làm rơi một cái chén xuống đất vỡ choang. Không đợi
cô có động tác, Cố Học Võ đã bước vào, nhìn Kiều Tâm Uyển.
“Mấy ngày qua, anh còn tưởng em đã tiến bộ.”
“Anh ra ngoài.” Kiều Tâm Uyển hơi xấu hổ, cũng vô phương giải thích cảm xúc vừa rồi của mình.
Cố Học Võ không nghe cô, quét dọn mảnh vỡ trên đất, rồi tiến lên rửa chén, Kiều Tâm Uyển vẫn đứng đó bất động. Chén rửa xong, nhìn thấy tay cô vẫn còn dính xà bông, anh liền nắm lấy đặt ở dưới vòi rồi xả nước. Kiều Tâm Uyển đỏ mặt, hơi xấu hổ, muốn rút tay về: “Tự tôi rửa.”
Cố
Học Võ lại không cho cô cơ hội. Giúp cô rửa tay xong, anh nhìn vẻ xấu hổ trên mặt cô rồi đột nhiên ôm chầm cô vào lòng, cúi đầu, bờ môi chuẩn
xác phủ kín miệng cô.
“. . . . . .” Đừng. Anh lại không giữ lời?
Kiều Tâm Uyển nóng nảy, anh cũng không để ý, ôm cô đặt lên bệ, cúi đầu,
điên cuồng hôn lên cổ cô.
“Cố Học Võ, đừng như thế.” Cô sợ hãi, cô muốn chạy trốn, nhưng sao thoát được sự cường thế của Cố Học Võ.
Ngay tại nhà bếp, trên cái bệ nho nhỏ ấy, cô bị anh lôi kéo rồi ức hiếp cô
một lần nữa, giữa cơn mê muội, cô nhìn gương mặt mình phản chiếu trên
tấm kính tủ lạnh bóng loáng. Bờ môi đỏ mọng sưng lên, hai mắt ẩn tình.
Cả người bám chặt vào người anh. Cô xấu hổ xoay mặt đi, nhưng anh thì
vẫn đang hoạt động trên người cô. Hai người quần áo không chỉnh chu, cơ
thể không ngừng va chạm. Trải qua đêm hôm qua, lúc này cô vẫn còn chưa
khôi phục hoàn toàn, giờ lại bị anh ức hiếp như vậy, tới sau cùng lại
chẳng thể nói nên lời.
Khi hết thảy chấm dứt, hai chân cô đã nhũn cả ra, được anh bế ra ghế bên ngoài. Nhìn đồng hồ, cũng gần hơn một
tiếng. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gầm rú rất lớn. Cô hơi sửng
sốt, nhìn Cố Học Võ.
“Là thuyền tới đón chúng ta?”
“Không phải.” Cố Học Võ lắc đầu, nhìn cô một cái: “Đi thôi.”
Cô cúi đầu, chỉnh đốn lại quần áo ban nãy bị anh làm lộn xộn. Lại kiểm tra thêm một lần, chắc chắn hiện tại nhìn không thấy gì bất thường cô mới
đi theo Cố Học Võ. Vali hành lý to đùng của cô, sáng sớm đã được anh
xách ra ngoài. Nhìn căn phòng nhỏ đã ở bảy ngày qua, Kiều Tâm Uyển bỗng
thấy vô cùng lưu luyến. Cắn răng, không cho mình quay đầu lại, cô không
muốn để Cố Học Võ nghĩ cô còn lưu luyến. Cô dứt khoát bước ra ngoài,
nhìn thấy ánh mắt Cố Học Võ, ánh mắt cô lại tối sầm.
Đến khi Kiều Tâm Uyển ra hẳn phía ngoài thì lại phải giật mình sửng sốt, tới đón bọn họ không phải thuyền, mà là trực thăng. Một chiếc trực thăng không hề
nhỏ đậu ở trên bãi biển cách ngôi nhà không xa. Hai người mặc trang phục không quân nhưng hình như không phải là không quân Trung Quốc từ trên
trực thăng nhảy xuống, một người trong đó đi tới đứng trước mặt Cố Học
Võ, khẽ gật đầu.
“Anh Võ.”
“Đưa cái này lên.” Cố Học Võ đưa hành lý cho một người trong đó, lại liếc mắt nhìn người kia: “Sao lại là cậu? Tiểu Chung đâu?”
“Cái tên đó ngày hôm qua không biết đi đâu chơi, ăn bậy bạ cái gì, sáng sớm
thức dậy liền đau bụng nên em mới tới.” Người kia rất trẻ, cười yếu ớt
với Cố Học Võ.
“Uhm.” Cố Học Võ không nhiều lời, quay sang liếc nhìn Kiều Tâm Uyển: “Đi thôi.”
Kiều Tâm Uyển hơi kinh ngạc, Cố Học Võ, anh là ai? Vậy mà còn có trực thăng tới đón anh?
Kiều Tâm Uyển lớn như vậy, ngồi máy bay cũng không ít lần, nhưng đi trực
thăng thì thật đúng là lần đầu tiên. Trực thăng chậm rãi cất cánh, bay
khỏi hòn đảo nhỏ. Nhìn thế này, cô mới nhìn rõ hòn đảo nhỏ bên kia vô
cùng rộng lớn. Đảo này xem ra không nhỏ, từ hướng này cô còn thấy được
một bãi cỏ rộng. Đây có phải là nơi ngày đó bọn họ đến không? Cái chỗ mà bởi vì Cố Học Võ nói có quỷ hù dọa cô khiến cô về sau làm thế nào cũng
không chịu đi.
Quay đầu liếc nhìn Cố Học Võ, vẻ mặt cô hơi nghi hoặc: “Anh, rốt cuộc là ai?”
Mượn đảo nhỏ, rồi mượn trực thăng, những người đó gọi anh là anh Võ, nghe
hết sức quen thuộc, mà nhìn sự thành thạo của anh khi lên chiếc trực
thăng này có thể thấy đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên.
Cố Học Võ nhìn cô một cái, không trả lời câu hỏi của cô, nhưng nhìn thấy
quầng thâm phía dưới con mắt cô lại hơi hơi nhíu mày: “Nếu em mệt thì cứ ngủ trước đi.”
“Tôi, tôi không muốn ngủ.” Kiều Tâm Uyển có rất
nhiều nghi vấn muốn biết rõ ràng: “Cố Học Võ, anh kiếm cái trực thăng
này ở đâu? Anh đừng có nói với tôi là thuê trực thăng như vậy rất dễ.
Còn nữa, anh rốt cuộc làm thế nào mà đưa tôi xuất ngoại được? Hòn đảo
này…”
“Liên can gì tới em?” Giọng Cố Học Võ nhẹ nhàng nhưng thành công khiến Kiều Tâm Uyển nghẹn họng, anh đến gần cô, nhìn một tia tổn
thương hiện lên trong mắt cô.
“Nếu em thay đổi ý kiến, bằng lòng tin anh thì anh sẽ nói cho em biết mọi thứ.”
“Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển cắn môi, không dám tin vào lỗ tai mình: “Anh, anh đê tiện.”
Dùng thủ đoạn này ép cô khuất phục. Quả đúng là đánh người không dùng võ.
“Em thay đổi ý kiến?” Cố Học Võ phớt lờ sự mỉa mai của cô, ánh mắt nhìn cô có vài phần chờ mong.
“Không.” Kiều Tâm Uyển xoay mặt qua, không nhìn đến Cố Học Võ: “Tôi sẽ không thay đổi ý kiến.”
“Vậy thì kết thúc.” Cố Học Võ cũng không nhìn cô, ngã người lên lưng ghế dựa, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Kiều Tâm Uyển mím chặt môi, suýt muốn cắn tên kia một phát. Trừng mắt nhìn
Cố Học Võ một hồi lâu, cuối cùng cô oán hận ngồi trở lại, thả lỏng cơ
thể, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngày hôm qua ngủ quá muộn, sáng sớm lại
thức dậy quá sớm khiến Kiều Tâm Uyển thực sự dần dần ngủ thiếp đi. Lúc
thức dậy, cô nhất thời không rõ bản thân đang ở đâu, mở to hai mắt nhìn
khung cảnh lạ lẫm trước mắt khiến cô nhướng đôi mày thanh tú, nhìn
thoáng qua lại phát hiện mình lại ở trên máy bay. Không phải trực thăng
mà là máy bay.
Đây là khoang hạng nhất. Chỗ ngồi bị hạ thấp, trên người cô đang đắp một cái chăn mỏng, vừa định ngồi dậy thì nhìn thấy Cố Học Võ ngồi bên cạnh. Trước mặt anh có đặt một cái laptop, trong tay
còn có một số tài liệu. Anh đang tập trung nhìn nên không phát hiện ra
cô đã dậy, hình ảnh trên màn hình khiến cô thoáng sửng sốt. Khe khẽ ngồi dậy, động tác rất nhỏ ấy khiến Cố Học Võ xoay mặt qua. Thấy cô đã thức
anh tắt cửa sổ trên laptop: “Em dậy rồi hả?”
“Đang đi đâu đây?”
Kiều Tâm Uyển đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời ngoài ấy tối đen,
cô hơi lo lắng xoay người: “Cố Học Võ, anh lại muốn đưa tôi tới đâu? Tôi không muốn đi, tôi muốn về Bắc Đô. Tôi…”
“Đây là máy bay quay về Bắc Đô.”
Cố Học Võ thản nhiên mở miệng. Vươn tay nắm tay cô, không để cô quá kinh
hoảng: “Em bình tĩnh chút đi, hai tiếng sau, em sẽ tới Bắc Đô.”
“Thật chứ?”
Kiều Tâm Uyển không tin lắm nhướng mày, vẻ mặt có vài phần hoài nghi. Cố Học Võ gật đầu, không để ý đến sự nghi ngờ của cô: “Em có muốn anh gọi tiếp viên tới xác minh đây có phải máy bay bay tới Bắc Đô không?”
“Không, không cần.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Bay đến Bắc Đô là được.”
“Nếu em mệt thì ngủ tiếp đi.”
Cố Học Võ muốn tiếp tục xem tài liệu. Kiều Tâm Uyển nắm chặt tay anh, vẻ
mặt có chút khẩn trương: “Cố Học Võ, anh đã bằng lòng với tôi trả Bối
Nhi cho tôi, còn nữa, về sau không dây dưa với tôi nữa rồi đấy.”
Tầm mắt Cố Học Võ dừng ở tay cô, lại từ tay cô hướng lên trên, vẻ mặt cô
khẩn thiết như vậy là sợ anh sẽ đến quấy rầy cô, hay là sợ anh không trả Bối Nhi cho cô? Khóe môi mím thành một đường thẳng, cằm siết chặt, anh
khẽ giật tay cô ra: “Yên tâm, quân tử nhất ngôn. Anh sẽ trả Bối Nhi cho
em.”
Giọng anh vô cùng lạnh lẽo, lại có chút gì đó như tức giận.
Kiều Tâm Uyển chầm chậm thu tay lại, khí sắc có chút mất tự nhiên: “Tôi, tôi không có ý gì đâu. Anh cũng biết Bối Nhi là sinh mạng của tôi. Tôi
không thể để con bé ở Cố gia.”
Đã đến nước này, cô thừa nhận bản
thân lúc đầu đã lừa gạt Cố Học Võ, cô chưa từng có ngày đêm nào nghĩ tới chuyện muốn vứt bỏ Bối Nhi, một phút cũng không. Cố Học Võ nhìn cô,
không bởi vì lời nói của cô mà nổi giận nữa, vẻ mặt cũng không dịu đi,
quay sang, xem tiếp tục tài liệu. Kiều Tâm Uyển tùy ý liếc mắt nhìn,
những tài liệu này đều là tiếng Đức. Cô không biết tiếng Đức nên không
thể nào biết được nội dung tài liệu. Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi trên cửa
sổ chưa kịp tắt kia, cô lại càng nghi ngờ Cố Học Võ hơn.
Ngoại
trừ Cố Học Võ mà cô thấy, anh còn có thân phận gì? Anh còn có bao nhiêu
mặt cô không biết. Nhìn bóng dáng anh, rõ ràng gần ngay trước mắt mà cứ
như xa tận chân trời. Có một câu nói, cô rất tin. Đó chính là cô không
hiểu rõ Cố Học Võ. Cô tự nhận cô yêu Cố Học Võ, nhưng hiện tại cô đã có
chút nghi ngờ. Cô yêu Cố Học Võ, hay là yêu cái bóng dáng do chính cô
tưởng tượng ra? Bóng dáng một chàng thiếu niên lúc nhỏ đã đỡ cô đứng
dậy, bảo cô đừng khóc. Cô mờ mịt bối rối không thể trả lời được. Nhưng
cô lại có thể quả quyết một việc, quyết định mà cô vẫn luôn giữ cho đến
ngày hôm nay là chính xác.
Đột nhiên cô cảm thấy mệt, mệt chết đi được, những mệt mỏi này khiến cô lại thả lỏng người, muốn ngủ lại ngủ
không được, mơ mơ màng mơ về thời gian ở trên đảo, hai người nằm dưới
bầu trời cùng ngắm sao trời. Anh hôn cô, ôm cô, hai người kịch liệt
triền miên.
“Cố Học Võ.” Lúc cô thấy sắp bị anh xâm nhập thì kêu
lớn lên, ngồi bật dậy, lại phát hiện mình đang mơ. Mở to mắt, liền nhìn
thấy Cố Học Võ đang ngồi bên cạnh, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm
khuôn mặt cô.
“Tới, tới chưa?” Kiều Tâm Uyển bị anh
nhìn chằm chằm mà mất tự nhiên, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn một màu tối đen, không phải nói là hai tiếng sao? Sao còn chưa đến.