Edit: Minh mập
Beta: Phong Vũ
“Phán Tình?” Tìm quanh vùng nước quanh đó một vòng nhưng vẫn không
tìm thấy Tả Phán Tình. Đang muốn đi chỗ khác tìm thì chân đột nhiên bị
một người nào đó kéo mạnh làm anh mất thăng bằng. Anh cố đứng vững đưa
mắt nhìn vào trong làn nước, gạt đi những bọt nước đọng trên mặt anh
nhìn thấy Tả Phán Tình che miệng, nổi lên lên trên mặt nước cười vui vẻ
với anh. Dí sát mặt vào mặt anh.
“Thế nào? Kĩ thuật lặn của em rất không tồi phải không?” Tuy rằng đã lâu rồi cô không bơi, nhưng kĩ thuật của cô vẫn chưa thui chột nha. Ha ha,
trước khi khi còn đi học cô còn là quán quân bơi lội nữa đấy.
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn đè thấp giọng mang theo vài phần tức giận nói: “Chuyện này chẳng vui chút nào.”
Vửa rồi anh rất lo lắng, cứ nghĩ cô có việc gì. Dù sao từ lúc kết hôn
đến bây giờ, Cố Học Văn chưa từng thấy cô bơi, cũng không biết kỹ thuật
của cô thế nào.
“Anh giận hả?” Trên mặt Tả Phán Tình còn đọng vài giọt nước, đang chảy
dọc xuống theo mặt cô, lại không tổn hao gì đến vẻ thanh lệ của cô, lúc
này cô đang chớp ánh mắt nhìn Cố Học Văn, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi dẩu lên. Đôi mắt to sau khi mang theo vài phần đùa giỡn lại có một chút lo
lắng trông rất động lòng người. Ánh mắt Cố Học Văn tối sầm lại, kéo cô
đến trước mặt mình, ôm thật mạnh thắt lưng cô. Cúi đầu, bao phủ lấy môi
cô.
Đôi môi mềm ướt còn mang theo chút mùi vị của nước biển.
Môi Cố Học Văn cũng vậy, nước biển từ hai má lăn xuống dọc theo những
sợi tóc, Tả Phán Tình cũng nếm được hương vị đó trong miệng anh, nhưng
không có thối lui. Hai tay vòng lên cổ anh. Hai người cùng đắm mình
trong làn nước biển trong vắt của Hawaii mà hôn nhau đắm đuối.
Đường cong yểu điệu của cô dán chặt vào ngực anh. Cố Học Văn hô hấp có
phần nặng nề, mút lấy bờ môi cô, thưởng thức toàn bộ vị ngọt của nó rồi
lại mang hơi thở của anh nhuốm lên nó.
Lúc này mới không cam lòng rút lui, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa mới trải qua vận động của cô: “Tiểu yêu tinh chết
tiệt. Để xem tối nay anh xử lý em như thế nào.”
“Đáng ghét.” Khuôn mặt Tả Phán Tình bởi vì lời anh nói mà đỏ ửng cả lên, không chút nghĩ ngợi mà thối lui. Cố Học Văn lại không cho cô cơ hội,
ôm chặt thắt lưng cô đưa cô đi vào bờ.
“Anh làm gì vậy? Người ta còn chơi chưa đã mà.”
“Muốn chơi cũng đi theo anh, anh đưa em đi lướt sóng.”
“Được.” Bơi lội đối với Tả Phán Tình không thành vấn đề, nhưng mà lướt
sóng thì đúng là chưa chơi lần nào: “Em muốn thử, em muốn thử.”
“Sẽ không sao chứ?” Cố Học Văn không có ý khinh thường cô, nhưng anh thực sự không cho là Tả Phán Tình biết chơi.
“Không sao.” Tả Phán Tình thành thật trả lời: “Không sao đâu anh, anh dạy em đi.”
“Ừ.” Cố Học Văn cùng Tả Phán Tình lại bơi một hồi, sau đó mang cô lên bờ, đi sang bãi lướt sóng bên kia chọn ván lướt.
Ván lướt sóng cũng có đủ loại, Tả Phán Tình phát hiện ván của cô và Cố
Học Văn lại khác nhau. Vẻ mặt cô hiện lên một tia nghi hoặc.
“Loại này thích hợp với người mới học chơi như em hơn.” Cố Học Văn thản
nhiên giải thích. Tả Phán Tình gật gật đầu, ánh mắt có chút nghi vấn:
“Không đúng, anh sinh ra ở Bắc Đô, tham gia quân ngũ ở Tây Nam, làm sao
mà anh biết lướt sóng ?”
“Trước kia lúc còn đi học, nghỉ hè anh với mấy người trong đám Đỗ Lợi Tân đi du lịch rất nhiều nơi.”
Từ khi lên trung học thì đã bắt đầu đi chơi khắp nơi. Mới đầu chỉ có anh cùng Cố Học Võ, sau đó bọn Đỗ Lợi Tân mấy bắt đầu tham gia. Hàng năm
nghỉ hè hoặc là nghỉ đông, bọn anh đều chọn thời gian để đi nước ngoài
du lịch.
Anh đã đi rất nhiều quốc gia, cũng đến không ít nơi. Leo núi, x-game, đám người bọn anh đều đã chơi không biết mệt.
“Vậy anh cũng đến Hawaii rồi?”
“Đã tới.” Cố Học Văn gật đầu: “Anh ở Mỹ 2 tháng. Sau đó đi qua Úc 2 tháng. Hè năm thứ 3 thì đi châu Âu.”
“Hèn gì.” Anh đối bên này lại có vẻ như là rất quen thuộc. Tả Phán Tình
hiện tại đã biết rõ, đi theo Cố Học Văn ra bờ biền. Phía trước đã chuẩn
bị sẵn một chiếc thuyền nhỏ.
Cố Học Văn ôm lấy bả vai Tả Phán Tình, ở bên cạnh nhắc nhở cô mấy thứ: “Đi theo anh, mình phải khởi động trước đã.”
Duỗi thẳng cả người, Cố Học Văn chỉ cô chuyển động hai tay như thế nào.
Bởi vì Tả Phán Tình bơi rất tốt, vừa rồi thấy cô ở trong nước kỹ thuật
quả thật không tồi, cho nên Cố Học Văn mới yên tâm cho cô xuống nước.
Làm nóng người xong, Cố Học Văn tự mình kiểm tra dây an toàn, còn cả áo
phao. Xác định không có vấn đề gì, mới cho Tả Phán Tình bắt đầu xuống
nước.
Bởi vì mới học nên cơ thể Tả Phán Tình không được ổn định lắm, Cố Học
Văn đi phía sau, mướt mồ hôi để giữ cô. Sau đó Tả Phán Tình cũng dần nắm được kỹ xảo. Rốt cuộc cũng ổn định cơ thể, sau đó bắt đầu hưởng thụ lạc thú của lướt sóng.
Lại chơi cả một ngày, chơi mãi đến khi mặt trời lặn. Ánh trời chiều
nhuộm bãi biển thành một màu vàng rực, gió biển từ từ thổi đến, những
hàng dừa khẽ xào xạc đu đưa theo gió cất tiếng hát ru cho những đôi tình nhân.
Tả Phán Tình từ trên ván lướt sóng bước xuống, cả người đầy mồ hôi, nóng bức khủng khiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì phơi nắng cả ngày mà
trở nên hồng hồng. Cô thở phì phò tựa người vào Cố Học Văn.
“Đã quá đi.” Không ngờ lướt sóng lại hay như vậy, hèn gì lại có nhiều
người thích. Cô vỗ vỗ vai Cố Học Văn: “Lần sau, em muốn đi tiếp.”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Em thích thì lần sau mình đi Úc, bên kia rất nhiều đảo nhỏ rất hợp để chơi.”
“Uhm.” Tả Phán Tình giật giật thân thể, lúc chơi thì chẳng cảm có cảm
giác gì, giờ mới thấy cả người rã rời: “Em muồn về phòng tắm một cái.”
“Đi thôi.” Cố Học Văn đưa Tả Phán Tình về phòng. Lúc đi qua quầy lễ tân, Cố Học Văn bảo nhân viên mang ít cơm lên cho mình. Hai người vửa vào
cửa, Tả Phán Tình liền nhanh chóng chạy tọt vào phòng tắm.
Cố Học Văn đang muốn đi theo cô, lại nghe một tiếng thét chói tai phát
ra từ phòng tắm, anh sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng vọt vào.
Tả Phán Tình đứng ở trước gương, áo tắm cũng đã cởi ra, cô nhìn vào gương ai oán, nhìn thấy anh vào, cô mếu máo.
“Làm sao bây giờ? Sáng nay em quên bôi kem chống nắng rồi.”
Buổi sáng nhìn thấy nắng không gắt, lại lâu rồi không có tới bờ biển
chơi nên cô quên bẵng đi là nắng biển có bao nhiêu lợi hại. Nhìn làn da
mình lúc này, Tả Phán Tình khóc không ra nước mắt.
Cố Học Văn nhìn thoáng qua, những chỗ mặc áo tắm thì vẫn trắng nõn nà
như sữa. Còn những chỗ lộ ra bên ngoài thì thảm rồi, bị phơi nắng đến đỏ bừng, so với phần da trắng ở bên dưới quần áo thì trông đúng là khác
biệt rõ ràng.
“Cháy nắng hả?” Cố Học Văn tiến lên nhìn cánh tay của cô, nơi đó da thịt đỏ khác thường.
“Chắc vậy rồi.” Tả Phán Tình đáng thương gật đầu, lại sờ sờ mặt mình, nhướng mày: “Hơi đau, hơi ngứa.”
Cố Học Văn nhìn bộ dáng của cô, trong mắt có tí tự trách, sao anh lại
quên điểm này được chứ: “Em cứ tắm trước đi, anh ra ngoài một lát.”
“Uhm.” Tả Phán Tình gật đầu, nhìn Cố Học Văn đi ra ngoài, cô nâng cánh
tay của mình lên ngắm nghía mà đủ loại cảm xúc rối rắm buồn bực.
Sau khi tắm xong, cô lấy khăn tắm quấn quanh người rồi đi ra ngoài, Cố Học Văn cũng đã về. Cầm trên tay một cái bình nhỏ.
“Lại đây, bôi cái này vào.”
“Đây là cái gì?” Tả Phán Tình ngồi xuống ở bên giường, nhìn anh cầm cái bình nhỏ tới gần.
“Đây là kem bôi trị cháy nắng.” Cố Học Văn đưa bình nhỏ cho cô: “Em bôi vào chỗ nào bị cháy nắng ấy.”
“Cám ơn anh.” Tả Phán Tình đưa tay nhận lấy, lấy ra một ít rồi bôi lên
trên mặt, cảm giác lành lạnh, hơi có mùi bạc hà, rất dễ chịu. Cô thở
sâu, phát hiện mấy chỗ trên mặt vốn bị cháy nắng cảm giác hình như
thoáng cái đã đỡ hơn rất nhiều.
Lúc muốn bôi đến cánh tay, cô đột nhiên chun mũi đưa nó cho anh.
“Cho anh nè.”
“Em không bôi nữa sao?” Trên tay cô không sao cũng bị cháy nắng sao?
“Anh bôi giúp em đi.” Tả Phán Tình làm ra vẻ “đương nhiên” : “Là anh đưa em đi chơi biển là anh hại em bị cháy nắng, đương nhiên là anh phải
giúp em “khắc phục hậu quả” rồi.”
Giọng nói kiêu ngạo kia làm cho của khuôn mặt cô trông rất sinh động. Cố Học Văn nhìn cô, cũng lười cãi, lấy bình kem qua đổ ra một chút, ý bảo
cô nâng cánh tay lên, bắt đầu phục vụ.
Bàn tay anh mơn trớn cánh tay của cô, không mạnh không nhẹ, vừa vặn. Tả
Phán Tình cảm thấy thư thái, cánh tay được bao phủ trong cảm giác mát
rượi, mắt cô khép hờ, vẻ mặt có chút nghi vấn.
“Cái này bôi thật thích, anh tìm được ở đâu vậy?”
“Ở đây thường xuyên có người bị cháy nắng nên ở tiệm tạp hóa kế bên khách sạn có bán.”
“À.” Tả Phán Tình gật đầu, nhìn thấy trên hộp đều là tiếng anh, lại nhìn đến cánh tay Cố Học Văn đang chuyên tâm xoa cho cô, màu da của anh vốn
đã sẫm màu nên cô nhìn không thấy anh có bị cháy nắng hay không: “Anh
thì sao, có bị không?”
“Anh không sao.” Cố Học Văn lắc đầu, thân thể đàn ông làm sao so sánh
với thân thể phụ nữ được? Bọn họ thường xuyên phải đi huấn luyện ở bên
ngoài, có đôi khi phơi nắng cả ngày, đã thành quen rồi.
“Vì sao anh phơi nắng là lại không bị đen vậy chứ?” Tả Phán Tình buồn
bực. Cùng phơi nắng như nhau mà cô bị đen thui còn anh lại chẳng làm
sao.
“Da anh dày mà.” Cố Học Văn bôi xong một bên tay, ý bảo cô đổi qua bên
kia. Tả Phán Tình cứ nằm ở trên giường, dang tay ra, hưởng thụ sự phục
vụ của anh.
Đối diện với bộ dạng như nữ vương của cô, Cố Học Văn cũng lười so đo.
Bôi hết cánh tay kia, sau đó bắt đầu bôi lên đùi. Bên trong thì vẫn ổn,
nhưng bên ngoài thì bị nắng cháy đỏ, có mấy chỗ còn bị tróc da.
Cố Học Văn nhíu mày, bàn tay tăng thêm vài phần lực.
“Uhm.” Tả Phán Tình nhẹ nhàng kêu một tiếng, khi tay anh xoa xoa ở chân
cô, cô chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu: “Đúng rồi. Bên trái một chút, dễ
chịu quá.”
Cố Học Văn nhìn vẻ mặt hưởng thụ của Tả Phán Tình, ánh mắt tối sầm lại, tiếp tục động tác trên tay.
Chân này xong anh liền đổi sang chân kia. Trên người Tả Phán Tình chỉ
quấn mỗi chiếc khăn tắm. Khăn tắm cũng chỉ đủ che được đến mông cô. Lúc
này cô đang nằm nên khăn tắm bị vén lên một chút, anh có thể nhìn rõ đến bắp đùi cô.
Lực trên bàn tay bắt đầu siết chặt, sau khi bôi xong, bàn tay anh bắt
đầu không thành thật từ bên ngoài di chuyển vào bên trong đùi cô.
Tả Phán Tình không có nghĩ ngợi nhiều, mệt mỏi hai ba ngày, hôm nay lại
bơi lội với lướt sóng. Cô chỉ cảm thấy thân thể như hết sức, làm sao mà
nghĩ đến phương diện kia.
Bị Cố Học Văn vuốt ve, còn có chút buồn ngủ.
Ý thức cũng càng ngày càng rời xa cô, mãi đến khi ở giữa chân đột nhiên
xuất hiện một luồng nóng rực. Ngón tay anh chi sàn của anh vuốt ve bí
địa của cô.
Cô giật mình, nhanh chóng mở to mắt, nhấc tay gạt gạt tay anh.
“Đáng ghét, anh làm gì vậy?”
“Em nói xem?” Tay Cố Học Văn lại bắt đầu phủ lên người Tả Phán Tình:
“Lúc nãy anh phục vụ em rồi, giờ tới lượt em phải phục vụ anh chứ.”
“Anh, anh không mệt sao?” Tả Phán Tình giữ chặt khăn tắm trên người: “Em mệt, muốn nghỉ ngơi.”
“Không sao.” Cố Học Văn lắc đầu, rất tùy ý mở miệng: “Vẫn quy tắc cũ, em cứ việc ngủ phần em, còn anh làm việc của anh.”
“Không được.” Anh làm việc của anh, cô còn có thể ngủ sao, không mệt đến ngất đi mới là lạ: “Em không muốn. Em muốn đi ngủ.”
“Dù sao em cũng chả phải làm gì, cứ nằm im đừng nhúc nhích là được.” Cố
Học Văn giơ lên khóe môi, nụ cười mang theo vài phần tà ác.
Tả Phán Tình muốn giơ tay ngăn cản, lại phát hiện mình thật đúng là mệt
mỏi, cái sức lực nhỏ xíu ấy căn bản là không làm gì được Cố Học Văn.
Trong lòng thầm ấm ức, mà cũng không phải, cho dù cô bình thường không
mệt, cũng không thể làm gì Cố Học Văn.
Nhìn thấy Cố Học Văn đang cần mẫn đốt lửa trên người mình, cô bĩu môi:
“Em nằm im bất động sao? Anh tưởng anh là đang … với xác chết sao?”
Vừa mới cởi được khăn tắm của cô ra, đang muốn hôn đôi hồng mai của cô,
Cố Học Văn nghe nói như thế, một tay chống người lên, nhìn gương mặt
người trước mặt.
“… xác chết?” Cúi đầu, anh khẽ cắn đỉnh chóp thẳng đứng cô một cái, cảm
giác cơ thể mẫn cảm của cô vì hành động đó mà co rúm lại, khóe môi anh
giương lên một tia cười xấu xa: “Em đã thấy xác chết nào lúc bị … mà có
thể phản ứng không?”
“Cố Học Văn, anh không biết xấu hổ.”
“Không biết xấu hổ?” Anh lại đổi qua bên kia, không nặng không nhẹ mút
một cái, cảm giác thân thể cô lại run lên, ý cười trên khóe môi càng
sâu: “Quả thật, hiện tại anh chỉ cần em. . . . . .”
“Cố Học Văn. . . . . .” Tả Phán Tình muốn nói gì đo thì cơ thể lại đột
nhiên bị dị vật xâm lấn, theo bản năng, cô đưa chân kẹp chặt lấy tay
anh. Mặt càng đỏ hơn, cũng không biết là do cháy nắng hay là tức giận.
“Anh có thể vô sỉ thêm một chút nào nữa không?”
“Vô sỉ?” Cố Học Văn nhướng mày, nhếch môi, lộ ra hàm răng trắm, đè thấp
giọng nói, bắt đầu sát vào cô: “Anh có không có răng nanh, không phải em biết rõ lắm sao?”
Cúi đầu, mút cắn một cái thật mạnh lên vành tai cô, nơi đó là nơi mẫn
cảm nhất của cô, Cố Học Văn rất rõ điểm này, lại di chuyển xuống dưới,
nụ hôn dừng ở cần cổ cô.
Sau đó là cổ rồi lại dời xuống một chút.
“Cố Học Văn. . . . . .” Cô muốn nói cái gì nhưng nói không nên lời, tên
này. Ở thời điểm nào đó, tuyệt đối là không nể mặt ai. Tả Phán Tình hết
chỗ nói rồi. Đơn giản nhắm mắt lại, đành theo anh vậy.
Những vì sao lấp lánh trên bầu trời Hawaii. Tiếng sóng biển hòa hòa cùng với tiếng những người Polynesia đang nhảy điệu Hula. Vì những người
đang yêu mà tấu lên một khúc duyên dáng lãng mạn.
Sau khi “vận động” xong, Cố Học Văn đi vào phòng tắm. Lúc đi ra, phục vụ đã đem đồ thức ăn lên đặt ở bàn trà bên ngoài.
Muốn gọi Tả Phán Tình ăn cơm nhưng cô đang ngủ. Nhìn gương mặt lúc ngủ của cô, Cố Học Văn thản nhiên cong khóe môi.
Đơn giản giải quyết xong bữa tối. Cố Học Văn lục hành lý, lấy điện thoại, khởi động máy.
Di động vừa khởi động, điện thoại lên reo lên, nhấc máy lên, giọng nói
từ dây bêm kia khiến anh mím chặt môi, vẻ mặt càng ngày càng lạnh, bàn
tay nắm chặt lấy điện thoai.
Cúp máy, anh dùng điện thoại kiểm tra hộp thư đến, phía trên đó toàn là
ảnh chụp. Nhìn đống ảnh chụp này, Cố Học Văn giật mình, bất động. Xoay
người trở lại phòng, nhìn gương mặt Tả Phán Tình đang ngủ say sưa, ảnh
chụp trên di động còn chưa tắt đi, nắm chặt hai tay, suy nghĩ một hồi
rồi xoay người rời đi.