Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 310: Chương 310: Đuổi khỏi Cố gia




Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

Ngày hôm sau, Tả Phán Tình vẫn ngủ thẳng đến gần giữa trưa mới dậy. Cơ thể mệt mỏi mấy ngày, hoàn toàn không thể thích ứng. Cảm giác tay không chút sức lực.

Mới mở mắt, liền nhìn thấy Cố Học Văn ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm mình không hề chớp mắt.

“Chào buổi sáng.” Không lịch sự ngáp một cái. Cô trừng mắt nhìn anh cố gắng làm cho mình tỉnh táo một chút: “Anh dậy lâu rồi à.”

“Không còn sớm nữa.” Khóe môi Cố Học Văn hơi hơi giơ lên, kéo tay cô nắm trong lòng bàn tay mình: “Đã sắp giữa trưa rồi. Em có đói bụng không? Có muốn dậy ăn gì không?”

“Có.” Tả Phán Tình cảm giác bây giờ mình thật sự rất đói bụng. Đói không chịu được. Ngày hôm qua chơi cả một ngày, lại cùng Cố Học Văn “vận động”. Sau đó quá mệt mỏi mà ngủ mất.

Cả một đêm lăn qua lăn lại, cũng chưa ăn gì, lúc này chỉ cảm thấy chân tay như nhũn ra, một chút sức lực cũng không có.

“Người em còn khó chịu không?” Cố Học Văn nhìn thấy chỗ cánh tay cô vẫn chưa hết đỏ, lông mày khẽ nhăn lại: “Hay bôi chút thuốc đi.”

“Tùy anh. Bôi thuốc cũng được.” Cái thuốc kem đó cũng thật tốt, Tả Phán Tình cảm giác làn da cũng thoải mái hơn.

Muốn ngồi dậy nhưng cả người lại mềm nhũn không thể dậy được. Ngày hôm qua chơi một ngày, lúc chơi thì không có cảm giác. Bây giờ lại thấy mọi cảm giác đều chỉ là một chữ mệt.

Bất đắc dĩ ngáp một cái, đôi mắt có vài phần ẩm ướt nhìn Cố Học Văn: “Em không có chút sức nào, anh bế em đứng lên đi.”

Cố Học Văn nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của cô, ánh mắt có vài phần nhu hòa, bế cô đi vào trong phòng tắm, đặt cô trên bệ rửa mặt, tay với ra phía sau lấy bàn chải đánh răng, bóp một lớp kem đánh răng ở trên, sau đó đưa bàn chải vào tay cô.

“Đây.”

“Cám ơn.” Thân thể quá mệt mỏi, cô cũng lười. Cả người dựa vào Cố Học Văn. Đến khi rửa mặt xong, lại để Cố Học Văn ôm cô trở về phòng. Cố Học Văn tìm quần áo, mặc vào cho cô.

Động tác của anh còn rất nghiêm túc, nhìn không chớp mắt, không có một chút ý đồ ăn đậu hũ của cô. Tả Phán Tình có chút không quen, nhìn vẻ mặt chuyên chú của Cố Học Văn, đôi tay bướng bỉnh nhéo nhéo vành tai anh: “Hôm nay sao lại hiền lành vậy?”

“Em mệt mà.” Trả lời đơn giản ba chữ, Cố Học Văn nhanh chóng mặc quần áo vào cho cô, Tả Phán Tình trêu ghẹo anh: “Giả vờ, anh mà giỏi vậy á. Động tác cởi quần áo thuần thục này, bây giờ đến động tác mặc quần áo cũng rất nhuần nhuyễn. Không phải là trong bộ đội có nữ binh sĩ đấy chứ, vậy anh cả ngày cái kia thế nào?”

“Tả Phán Tình.” Cái gì này cái gì kia. Ánh mắt Cố Học Văn đảo qua một cái, Tả Phán Tình nhún vai, không nói nữa.

Xì. Hai người ở cùng một chỗ cũng đâu có bao nhiêu lần chứ? Kỹ thuật thuần thục như vậy, chẳng lẽ đúng là anh ấy tìm người khác luyện tập?

Trong lòng rất rất không phục, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài, để mặc Cố Học Văn đưa cô ra ngoài. Ở bờ biển cách khách sạn không xa, có rất nhiều nhà hàng. Hai người chọn một nhà hàng để giải quyết vấn đề ăn uống.

Cơm nước xong xuôi, Tả Phán Tình cảm giác thể lực của mình đã khôi phục, nhưng ở chỗ cánh tay vẫn còn hơi đau.

Trở về phòng, Cố Học Văn bắt đầu thu dọn hành lý, cô có chút kinh ngạc: “Sao vậy? Chúng ta không ở đây nữa hả?”

“Không phải em muốn đi làm à?” Cố Học Văn nhìn cô: “Anh cũng còn có việc, chúng ta đi về trước đi.”

“Ừ.” Tả Phán Tình lúc này mới nhớ, ngày nghỉ của cô chỉ còn lại có một ngày, cắn môi, trong lòng có chút không muốn: “Nghe nói buổi tối ngắm sao ở Hawaii rất đẹp, hôm qua em còn chưa được ngắm.”

“Phải không?” Cố Học Văn nhớ hôm qua cô ngủ từ sớm: “Không sao, lần sau có cơ hội lại đến.”

Lần sau, ai biết lần sau là lúc nào chứ?

Trong lòng Tả Phán Tình cũng hiểu, đó chỉ là lời nói thôi. Cho dù khi cô có thời gian thì cũng chưa chắc là Cố Học Văn đã có thời gian.

Vì sao thời gian vui vẻ đều ngăn ngủi như thế?

Trong lòng Tả Phán Tình không muốn như thế chút nào, kết hôn cùng Cố Học Văn hơn nửa năm, hai người vẫn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian được đi chơi như vậy của hai người rất rất ít. Cô thực quý trọng cơ hội như vậy.

Biết trong lòng cô nghĩ gì, Cố Học Văn buông hành lý đang xếp vào. Kéo thân thể nhỏ nhắn của cô lại ôm vào trong lòng.

“Lần sau chúng ta lại đến. Tin anh, nhất định sẽ có cơ hội.”

“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, chờ mong lần sau. Nhưng với một điều kiện tiên quyết là Cố Học Văn phải cởi bỏ bộ quân trang màu xanh biếc này. Tuy trong lòng biết rằng, khả năng như vậy có thể là vô cùng nhỏ.

Trong lòng tuy rằng không muốn, nhưng Tả Phán Tình vẫn phải đi theo Cố Học Văn về nhà. Một đường bôn ba, cô cũng mệt mỏi. Về đến nhà, vừa vặn là thời gian cơm chiều ở Bắc Đô. Nhìn thấy cô vào cửa, vẻ mặt của mọi người trong Cố gia đều có chút quái dị cùng khiếp sợ.

Tả Phán Tình cũng không chú ý. Dù sao mười mấy tiếng trên máy bay, cô cũng mệt, sau khi đem quà tặng biếu cho các vị trưởng bối. Cô nói với người lớn là mình mệt muốn cùng Cố Học Văn về phòng nghỉ ngơi. Đang định đi thì không ngờ Trần Tĩnh Như gọi Cố Học Văn lại: “Học Văn con từ từ một chút, mẹ có việc muốn nói với con. Phán Tình con cũng ở lại đi. Nói xong rồi các con đi.”

“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, tuy rằng cô rất mệt, nhưng trưởng bối nói có việc, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi bất động ở đó.

Thấy cô ngồi không nói lời nào, Trần Tĩnh Như nhẹ nhàng để món quà mà Tả Phán Tình tỉ mỉ chọn xuống, ánh mắt đảo qua mặt Cố Học Văn.

“Con không phải đi diễn tập à? Sao lại cùng Phán Tình đi Mỹ?”

Lời bà vừa nói ra khỏi miệng, Tả Phán Tình đã sửng sốt. Chuyện Cố Học Văn đi cứu cô, ba mẹ không biết sao?

Cố Học Văn không cần nhìn cũng biết sắc mặt Tả Phán Tình thay đổi, không tiếng động nhìn cô một cái, ý bảo cô không cần lo lắng, ánh mắt trong suốt không có chút sợ hãi nhìn ba mẹ.

“Mẹ, bọn con cũng mệt rồi, có chuyện gì chờ ngày mai sau khi bọn con nghỉ ngơi hẵng nói.”

Nói hết lời, anh kéo tay Tả Phán Tình đứng lên, anh đang muốn đi thì Cố Chí Cường lại không cho: “Mệt? Mệt thế nào? Chấp hành nhiệm vụ bí mật? Cố Học Văn, gan của con cũng to lắm, dám cấu kết với người khác nói dối cấp trên là đúng hả?”

“Con không có.” Cái nhiệm vụ bí mật hàng đầu đó là do Cố Học Võ nghĩ ra, nhưng lúc này Cố Học Văn không thể khai anh ấy ra được: “Phán Tình ở Mỹ gặp chuyện phiền phức. Con đi giúp cô ấy giải quyết mà thôi.”

“Gặp chuyện phiền phức?” Sắc mặt Cố Chí Cường rất khó coi, ông tự nhận mình tiến bộ, nhưng lại không thể tiến bộ đến mức nhìn con dâu mình đi vụng trộm mà vẫn tiến bộ được.

Nếu không phải bởi vì Tả Phán Tình là con gái của Tả Chính Cương, nếu không phải bởi vì còn có chút lý trí, thì ông tin mình hiện tại sẽ trực tiếp đuổi Tả Phán Tình ra khỏi nhà mà không cần giữ lại.

“Gặp chuyện phiền phức gì? Là phiền phức gì mà làm cho mày đang ở diễn tập còn có thể biết được tin tức mà đến mang nó về hả? Là cái dạng phiền phức gì mà làm cho mày ngay cả kỷ luật cũng không quản? Mày có tin không chỉ một việc này thôi là mày có thể phải lên tòa quân sự không?”

Cố Chí Cường hùng hổ, sắc mặt Cố Học Văn vô cùng ngưng trọng, ánh mắt đảo qua vẻ kích động trên mặt ông, dùng sức nhéo nhéo trong lòng bàn tay Tả Phán Tình: “Em ngồi máy bay lâu như vậy cũng mệt rồi, em đi nghỉ trước đi.”

“Học Văn. . . . . .” Anh bảo cô đi, Tả Phán Tình cũng không dám đi. Cả người cứng lại không thể nhúc nhích. Cố Học Văn sẽ phải ra tòa quân sự? Không phải chứ? Điều này sao có thể được?

Rõ ràng anh nói với cô là phải đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, rõ ràng nói không có việc gì mà. Tuy rằng lúc trước Cố Học Văn có nói anh ấy muốn cởi bộ quân trang màu xanh biếc này nhưng Tả Phán Tình vẫn không hy vọng sự việc sẽ phát triển đến bước này.

“Em đi nghỉ đi, ở đây không có chuyện của em.” Biết cô nghĩ gì, cũng hiểu cô đang lo lắng cái gì, nhưng Cố Học Văn không hy vọng cô phải đối mặt với những chuyện này.

“Không được cho nó đi, để nó ở lại đây, để nó cũng nghe đi.” Cố Chí Cường tức giận không nhẹ, hạ quyết tâm muốn cho đứa con dâu này biết chút liêm sỉ.

“Không cần.” Cố Học Văn lắc đầu, ý bảo Tả Phán Tình rời đi: “Anh thật sự không có sao đâu, đây cũng không phải chuyện của em, em đi đi.”

“Nhưng. . . . . .” Xem ra ba mẹ đang rất tức giận. Tả Phán Tình không thể không lo lắng.

“Ngoan, đi đi.”

Không nhìn tới sắc mặt của mấy vị trưởng bối vô cùng quái dị và ngưng trọng, anh trực tiếp đưa Tả Phán Tình rời khỏi nhà ăn. Vỗ vỗ bả vai cô ý bảo cô đi ngủ trước, trở về cửa phòng ăn, lúc này mới xoay người đối mặt với ba mẹ mình: “Ba, nếu ba tức giận, ba cứ trút giận lên con là được rồi, cần gì phải phát hỏa trước mặt Phán Tình?”

“Trút lên người anh?” Cố Chí Cường thật đúng là không biết, đứa con của mình sao lại nhu nhược đến vậy, để mặc người ta bắt nạt thì thôi đi, ngay cả vợ mình mà cũng không quản được. Ông xoay người rời đi một hồi, rất nhanh lại trở về, cầm trên tay một xấp ảnh ném lên bàn.

“Vậy anh đến nói cho tôi biết, cái này là cái gì?”

Nhìn thấy ảnh chụp trên bàn, có chút tán loạn. Mà nội dung những bức ảnh anh đã sớm không xa lạ. Từ lúc ở Hawaii đã nhận được điện thoại, lúc này nhìn thấy chúng, anh cũng không có cảm giác.

“Ba, ảnh này không phải thật.” Cho dù là thật, anh cũng tin Tả Phán Tình không có khả năng làm chuyện như vậy.

“Anh tính nói cho tôi biết, những bức ảnh này là ảnh ghép đúng không?”

Cố Chí Cường thật đúng là không nghĩ tới, Tả Chính Cương là người rất chính trực, sao lại dạy dỗ con gái thành ra như vậy: “Tôi đã tìm người kiểm tra, và khẳng định đây là ảnh thật, không phải ghép. Học Văn, lần này anh đi Mĩ, có phải bởi vì Tả Phán Tình đi Mỹ tìm tình nhân, cho nên ngay cả diễn tập anh cũng không quản, đi theo đến Mỹ?”

“Không phải.” Cố Học Văn lắc đầu: “Phán Tình thật sự gặp phiền phức. Ba. Ba đừng hỏi nữa, ba tin Phán Tình đi, cô ấy là một người con gái tốt, không có khả năng làm chuyện có lỗi với con.”

“Người con gái tốt?” Cố Chí Cường dùng sức gật gật đầu: “Anh muốn nói cho tôi biết, một đứa con gái tốt là có thể một mình đến thành phố C ở hai ngày để gặp người đàn ông khác? Một đứa con gái tốt là có thể một mình đi Mỹ rồi còn cùng nằm trên một chiếc giường với thằng đàn ông khác? Nếu là như thế, vậy vì sao anh phải đi Mỹ?”

Nhận được điện thoại của đồng đội, Cố Chí Cường vô cùng khiếp sợ, ông thật không ngờ lá gan Cố Học Văn lớn như vậy, dám lấy cớ cái gì mà làm nhiệm vụ bí mật để rời khỏi diễn tập?

Càng thật không ngờ sau đó lại nhận được tin tức, lại là Tả Phán Tình hồng hạnh vượt tường. Mà hiện tại cái đứa con này lại ra mặt che chở không chút nào biết sai, thái độ này làm cho ông càng bực tức.

“Nếu không phải anh biết, thì vừa rồi sao không dám để Tả Phán Tình ở lại? Sao anh phải sợ chúng tôi làm khó nó hả?”

“Không phải.” Cố Học Văn lắc đầu phủ nhận: “Mấy ngày nay cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng mệt chết đi rồi. Vất vả lắm con mới ở cùng hai ngày làm cho cô ấy vui vẻ một chút, con không hy vọng mọi người làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy.”

Một câu làm chấn động đến mức mấy vị trưởng bối đều nói không nên lời. Cố Học Văn vẫn luôn kiêu ngạo. Lúc trước cho dù là qua lại với Lâm Thiên Y nhưng cũng là do nước chảy thành sông, nhưng vì một người con gái mà tranh cãi với mấy vị trưởng bối như thế này vẫn là lần đầu tiên.

“Học Văn.” Trần Tĩnh Như trầm mặc nửa ngày, lúc này nhẹ nhàng mở miệng: “Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Phán Tình đi Mĩ, là mẹ để cho nó đi, nhưng bây giờ thì tốt rồi, lại ầm ĩ thành ra có nhiều ảnh chụp đến vậy. Con nói xem mấy người lớn chúng ta phải nghĩ thế nào đây?”

“Mẹ. . . . . .” Cố Học Văn nhăn mày, lúc trước Cố Học Võ gọi điện thoại cho anh đã nói qua chuyện này.

Nếu không phải bởi vì Cố Học Võ nhanh chân một bước, thì chỉ sợ là chuyện hôm nay đã sớm lên mặt báo, còn người trong Cố gia cũng trở thành tâm điểm để mọi người chê cười rồi.

Cố Học Võ có thể không cho báo chí đem tin tức truyền ra ngoài, nhưng không cách nào ngăn cản những bức ảnh này đến tay các vị trưởng bối.

Chiêu này của Hiên Viên Diêu thật độc ác, một người phụ nữ nếu ở nhà chồng mình mà không có danh dự, trưởng bối không thương, chồng không yêu, nhất định sẽ rất khổ sở.

Mà thời điểm này anh ta lại thừa dịp nhảy vào. Sắm vai một người cứu vớt, cứ như vậy, là có thể làm cho Tả Phán Tình ở bên anh ta.

“Mẹ, cho dù mọi người không tin Phán Tình, chẳng lẽ còn không tin con?”

“Muốn cho chúng ta tin con, thì con phải nói cho mọi người biết, ảnh chụp như vậy là có chuyện gì xảy ra.”

Cố Học Văn thở sâu, ánh mắt mấy vị trưởng bối đều dừng ở trên người anh, anh có thể hiểu đó là ẩn ý gì. Tỉnh táo lại, đem chuyện Hiên Viên Diêu gây nên đơn giản giải thích cùng người lớn một chút, liên quan đến những bức ảnh anh bị chụp lần trước, vì sao lại đến tay đội trưởng.

Giải thích xong anh nhìn mấy vị trưởng bối, vẻ mặt kiên định: “Sự tình chính là như vậy, Phán Tình chỉ là trong lúc xúc động muốn đi Mỹ tham dự hôn lễ. Về phần ảnh mà mọi người nhìn thấy, con có thể rất rõ ràng nói cho mọi người biết, những bức ảnh này không phải là sự thật. Không riêng như thế. Bạn của cô ấy bây giờ vẫn ở trong tay Hiên Viên Diêu, nếu không phải con mang Phán Tình về thì lúc đó mọi chuyện mới thật sự là không thể khống chế.”

Mấy trưởng bối trầm mặc, trong mắt Trần Tĩnh Như có vài phần sầu muộn. Một thế lực lớn đến như vậy lại đang ham muốn con dâu mình, đổi lại là ai cũng đều không thể tỉnh táo lại được?

“Học Văn. Vậy bây giờ con định làm gì?” Long đường là cái gì, Cố Chí Cường cũng có nghe qua. Thế lưc của nhà Hiên Viên ở Mỹ bọn họ cũng không phải chưa từng nghe qua.

“Con đã chuẩn bị gì để đối đầu với bọn họ chưa?”

“Tạm thời con chưa có tính toán gì.” Cố Học Văn lắc đầu: “Lần này chỉ là đưa Phán Tình về, để cô ấy trước mắt rời xa Hiên Viên Diêu, nhưng con thực sự không tin Hiên Viên Diêu sẽ dễ dàng buông tha như vậy.”

Anh ta mang Trịnh Thất Muội đi, là vì ý này.

Cố Chí Cường và Cố Chí Cương liếc nhìn nhau, lại đem tầm mắt cùng nhau nhìn về phía Cố Thiên Sở. Cố gia sống yên ổn ở Bắc Đô cho tới nay không phải dễ dàng, mà lại là một nhà theo nghiệp binh lính.

Thình lình gặp phải một nhân vật xã hội đen. Việc này. . . . . . . . . . . .

“Ba, mẹ, mọi người yên tâm đi. Con sẽ xử lý chuyện này thật tốt.”

Mấy trưởng bối trầm mặc. Cố Học Văn cũng không quản bọn họ có tin anh hay không: “Phán Tình là vợ của con. Con tin cô ấy, cũng xin mọi người tin cô ấy.”

Im lặng nói xong câu này, Cố Học Văn thu những bức ảnh đó lại. Xoay người rời đi.

Để lại mấy vị trưởng bối hai mắt nhìn nhau, cuối cùng Cố Thiên Sở vung tay lên, chỉ vào hai người Cố Chí Cương: “Hai đứa, đi theo ta vào thư phòng một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.