Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 311: Chương 311: Đi chết đi




Edit: Iris

Beta: Phong Vũ

Cố Học Văn vào phòng, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước. Biết Tả Phán Tình đang tắm rửa, cởi áo khoác cởi xuống, tùy ý quẳng đi, đi theo vào phòng tắm.

Anh đi vào, Tả Phán Tình cũng đã tắm xong. Lấy khăn tắm cuốn quanh người đang định đi ra, nhìn thấy Cố Học Văn vào cửa, vẻ mặt cô đầy lo lắng.

“Sao rồi? Anh không có việc gì chứ? Ông nội, mọi người nói sao? Có phải ba rất giận không? Anh phải ra tòa án quân sự thật sao?”

“Anh không sao.” Cố Học Văn nắm tay Tả Phán Tình, dịu dàng an ủi: “Thật ra cũng chẳng sao, cùng lắm thì không làm lính nữa. Chẳng có gì phải lo. Anh càng có nhiều thời gian ở cùng em.”

“Anh nói lung tung.” Tả Phán Tình nhìn thấy bộ dạng anh vân đạm phong khinh, trong lòng tràn đầy tự trách cùng áy náy: “Em biết anh yêu bộ quân trang màu xanh biếc này biết bao nhiêu, hơn nữa, anh không để ý đến kỷ luật diễn tập là do phải đi tìm em. Khẳng định không có khả năng chỉ là không thể tham gia quân ngũ đơn giản như vậy.”

“Được rồi.” Cố Học Văn không nghĩ cô lại nghĩ nghiêm trọng quá như vậy: “Thật ra không nghiêm trọng như em nghĩ vậy đâu. Anh không thể tham gia quân ngũ còn có thể đi làm cái khác, hay là em sợ anh không nuôi nổi em?”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình là thật sự lo lắng cho anh, anh càng như vậy, cô càng sợ hãi: “Anh đừng nói giỡn nữa được không?”

“Được rồi.” Cố Học Văn nắm chặt tay cô, nhìn thấy vẻ mặt cô lo lắng, trong lòng thực hưởng thụ: “Em còn ở đây là muốn cùng anh tắm hả?”

“Á?” Tả Phán Tình lườm một cái, cô đang thật sự lo lắng, vậy mà anh suy nghĩ cái gì vậy nhỉ?

“Không thèm, em ra ngoài trước, anh cứ từ từ mà tắm đi.”

Nhìn Tả Phán Tình rời khỏi phòng tắm, vẻ mặt Cố Học Văn có vài phần ngưng trọng. Sự tình quả thật không dễ dàng như anh nói, nếu việc này mà làm lớn lên, anh không những không thể tham gia quân ngũ, mà còn có thể phải ngồi tù.

Nhưng ở tình huống lúc đó, anh không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể đưa Tả Phán Tình về. Anh không thể đứng nhìn Tả Phán Tình gặp chuyện không may mà mặc kệ. Hiện tại người lớn đều biết chuyện này, như vậy anh nguyện ý tin tưởng, ba mẹ sẽ không thấy anh gặp chuyện không may mà mặc kệ.

Hiên Viên Diêu, nghĩ đến cái tên đó là anh lại căm hận vô cùng, Cố Học Văn còn có kích động muốn đấm anh ta hai cái. Ngày đó thực sự nên dùng súng bắn vào đầu anh ta mới phải.

Nhưng Hiên Viên Diêu không chết, phiền toái chính là anh ta.

Dùng tốc độ nhanh nhất tắm xong, Cố Học Văn cuốn một chiếc khăn tắm quanh hông trở về phòng. Mở cửa ra, liền nhìn thấy trên tay Tả Phán Tình cầm một xấp ảnh ngồi ngẩn người ở bên giường.

Sửng sốt, anh bước nhanh đến đó, lấy xấp ảnh từ trong tay cô: “Đừng xem.”

“Những bức ảnh này từ đâu ra?” Vừa rồi vẻ mặt Tả Phán Tình còn có chút mờ mịt, lúc này ngẩng đầu lên nhìn Cố Học Văn: “Anh nói cho em biết, những bức ảnh này là từ đâu ra.”

“Phán Tình?”

“Là Hiên Viên Diêu làm đúng không?” Tả Phán Tình dùng sức gật gật đầu: “Xem như em đã biết, đây là do Hiên Viên Diêu làm đúng không? Là do hắn ta gửi ảnh chụp này cho anh, đúng không?”

Những bức ảnh này, từng tấm từng tấm đều là cô cùng Hiên Viên Diêu, thậm chí cô còn không biết chụp khi nào. Có lẽ là hồi ở Mỹ.

Có lẽ là ngày thủ hạ của anh ta giết người. Tả Phán Tình nghĩ không ra, nhưng cũng biết ảnh chụp như vậy sẽ làm cho người ta hiểu lầm, dùng sức bắt lấy tay Cố Học Văn.

“Học Văn, anh tin em, em và Hiên Viên Diêu cái gì cũng không có. Thật đó.”

“Anh tin em.” Cố Học Văn chỉ có một câu: “Phán Tình, anh tin em. Em đừng lo lắng.”

“Thật vậy không?” Tả Phán Tình không thể thả lỏng được: “Cho dù anh tin em, nhưng còn ba mẹ thì sao? Ông nội thì sao? Có phải mọi người nghĩ em làm chuyện có lỗi với anh đúng không?”

Hèn gì cô về mà trên mặt Trần Tĩnh Như không có chút vui vẻ nào, nhận quà của cô cùng cười có chút xấu hổ, cả ông nội bọn họ cũng vậy. Thì ra là mọi người đều biết.

“Phán Tình, em đừng như vậy. Anh đã giải thích với ba mẹ rồi, bọn họ sẵn lòng tin em.”

“Phải không?” Tả Phán Tình cắn môi, ánh mắt đảo qua ảnh chụp trên tay Cố Học Văn, đó là ảnh mà Hiên Viên Diêu đã từng cho cô xem, là ảnh của cô cùng Kỷ Vân Triển ở quán cà phê.

Sắc mặt Tả Phán Tình vô cùng khó coi, dùng sức rút những bức ảnh đó lại, nhìn chằm chằm mặt Cố Học Văn: “Còn cái này? Anh tin em cùng Hiên Viên Diêu không có gì? Vậy anh cũng tin tưởng em và Kỷ Vân Triển không có gì chứ?”

Cố Học Văn sửng sốt một chút, nhìn thấy ảnh chụp trên tay cô, cô cùng KỷVân Triển thâm tình đối mặt. Nếu nói anh không ngại, đó là giả. Sự tồn tại của Kỷ Vân Triển so với Hiên Viên Diêu còn giống như một cây kim đâm vào ngực anh hơn.

Anh tin Tả Phán Tình cũng vậy. Cô không thể quên Kỷ Vân Triển.

“Anh tin em.” Cố Học Văn gật đầu, ánh mắt đã có phần bán đứng lòng anh, trên thực tế lúc ở Hawaii nhìn thấy ảnh chụp của Tả Phán Tình cùng Hiên Viên Diêu anh không có cảm giác gì.

Nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp của Tả Phán Tình và Kỷ Vân Triển, anh lại có chút ngồi không yên.

“Đi chết đi.” Tả Phán Tình đứng lên trừng mắt nhìn anh: “Anh căn bản là không tin em. Anh nghĩ rằng em đối với Kỷ Vân Triển cũ tình chưa dứt. Anh không tin em đối với anh ấy một chút cảm giác đều không có.”

“Nếu em với anh ta thực sự không có chút cảm giác nào, thì vì sao lúc đi chúc tết ở thành phố C lại gặp anh ta?” Cố Học Văn kỳ thật là muốn tin cô: “Em có chú ý tới ánh mắt của em hay không? Em đối với anh ta là lưu luyến, chẳng lẽ không đúng sao không?”

“Không phải. Không phải.” Tả Phán Tình lắc đầu, không biết phải nói như thế nào, thân thể mềm nhũn, ngồi trở lại trên giường, cúi đầu, nhìn những tấm ảnh trong tay, vẻ mặt có phần mờ mịt: “Học Văn, em không có đối với Kỷ Vân Triển lưu luyến không rời. Em đã không yêu anh ấy nữa, thật sự không yêu.”

Cố Học Văn trầm mặc, anh không có rộng lượng đến mức nhìn thấy vợ mình với người yêu cũ dây dưa không rõ còn có thể làm bộ như dường như không có việc gì. Anh thực sự có chút để ý, vì sao Tả Phán Tình muốn đi tìm Kỷ Vân Triển.

Tả Phán Tình ngồi ở đó bất động, bắt đầu nói từ lúc cô đến thành phố C phát hiện Trịnh Thất Muội không ở nhà, mà là ở Mỹ thì trong lòng rất bối rối.

“Gọi điện thoại cho anh thì anh tắt máy, em không có cách nào, đành phải đi tìm Kỷ Vân Triển, em nghĩ anh ấy có thể sẽ có cách thức liên hệ với Hiên Viên Diêu, dù sao lúc đó anh ấy cũng là tổng giám đốc của công ty.”

“Sau đó em lập tức đi ngay, Học Văn anh tin em đi. Em thật sự đã không còn yêu anh ấy nữa.”

“Nhưng em đối với anh ta còn có tình cảm. Không phải sao?” Cố Học Văn vạch trần sự thật.

“Em không có.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Không có. Nếu anh thật muốn nói có, cũng chỉ còn lại áy náy. Nếu lúc trước em biết nguyên nhân Vân Triển rời đi, như vậy em sẽ chờ anh ấy, vẫn chờ, mà không phải vội vàng kết hôn. Nhất là sau khi kết hôn, anh ấy ba lần bốn lượt giúp em, cứu em. Em cảm kích anh ấy. Lại không có cách nào báo đáp cả. Chính là vì nguyên nhân như thế làm em đối với anh ấy rất áy náy. Đây là thật sự.”

Ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn, Tả Phán Tình đưa tay ném xấp ảnh chụp qua một bên, vươn tay ra với anh: “Học Văn, người bây giờ em yêu, là anh.”

Cố Học Văn cầm tay cô ngồi xuống ở bên giường, nhìn những đường chỉ rõ ràng trong lòng bàn tay cô, giọng nói của anh có phần áp lực: “Không phải bởi vì yêu mà áy náy, cho nên khó quên sao?”

“Không phải.” Tả Phán Tình thực khẳng định gật đầu: “Lúc ở Mỹ, ngày ngày em đều nghĩ đến anh, nghĩ anh đang làm cái gì, nghĩ anh có thể gặp nguy hiểm hay không. Ngày đó, anh cầm súng xuất hiện ở trước mặt em, chĩa vào đầu Hiên Viên Diêu, anh không hiểu được trong lòng em có bao nhiêu kinh ngạc đâu. Chính là bởi vì ngay lúc đó tình huống quá mức phức tạp và nguy hiểm, cho nên em không có cách nào nói với anh, thật ra em hy vọng anh xuất hiện biết bao nhiêu.”

“Học Văn. Em không phủ nhận em có yêu Kỷ Vân Triển, nhưng đó là chuyện trước kia. Bây giờ trong lòng em chỉ có anh. Người em yêu là anh. Trong tim em, rất rõ ràng điểm này. Xin anh hãy tin em.”

Giọng nói Tả Phán Tình có phần gấp gáp hơn, có phần nhanh hơn. Nhưng cô phải giải thích rõ ràng với Cố Học Văn chứ không phải để hiểu lầm này càng ngày càng lớn.

Đối diện với ánh mắt u ám thâm thúy của anh, cô nắm tay anh nắm thật chặt, vẻ mặt có chút lo lắng: “Học Văn, anh tin em không?”

“Anh tin em.” Cố Học Văn cầm tay cô, vùi tay cô vào trong lòng bàn tay mình, nhìn thấy cô vì lời nói của mình mà nhẹ nhàng thở ra, anh duỗi cánh tay ôm cô vào lòng.

“Phán Tình, anh tin em.”

“Cám ơn anh.” Tả Phán Tình ôm thắt lưng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ trong ngực anh, trong lòng vô cùng kích động: “Học Văn, em không biết từ khi nào thì em đã yêu anh. Dù sao sau khi kết hôn, chúng ta vẫn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Nhưng tình cảm của em đối với anh là thật. Anh đã chiếm cứ trái tim em. Khiến em không ngừng nhớ anh. Em yêu anh.”

“Anh cũng vậy.” Nói không được là bắt đầu từ khi nào trong lòng đã có hình bóng của cô gái nhỏ này. Có lẽ cô thường xuyên kích động, làm việc không suy nghĩ, có đôi khi cũng thường tức giận đến hoa tay múa chân.

Nhưng cô rất chân thật, không. Không chỉ chân thật, cô còn có chính kiến của mình, có mục tiêu của mình. Cô kiên cường mà độc lập. Tuy rằng kích động, nhưng cũng thẳng thắn, tuy rằng tức giận, nhưng cũng đáng yêu.

Anh nghĩ chính là bởi vì cô như vậy nên mới hấp dẫn, mới khiến nhiều người đối với cô không thể buông tay như vậy. Kỷ Vân Triển đối với cô là nhớ mãi không quên, Hiên Viên Diêu không có được cô thì không cam lòng.

Anh ngẫu nhiên thấy mình may mắn. Bởi vì anh đã có được một người con gái rất chân thật.

Tả Phán Tình bởi vì lời anh nói mà lộ ra nụ cười yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong ngực anh nhẹ nhàng cọ cọ, không có gì đáng trách, về việc áy náy với Kỷ Vân Triển làm cô không thể quên nhưng sau này, trong lòng cô sẽ để lại một góc giữ lại những hồi ức tốt đẹp này.

Cô sẽ không cố sức quên đi, dù sao có những chuyện càng muốn quên, thì lại càng nhớ rõ hơn, nhưng cô không còn muốn khơi dậy nữa. Về sau người làm bạn với cô trong hành trình cuộc đời này, là Cố Học Văn.

Giờ phút này không khí vừa lúc, bàn tay Cố Học Văn ôm cô bắt đầu không thành thật. Tả Phán Tình vốn mệt mỏi, nhưng đối với yêu cầu vui vẻ của Cố Học Văn lại không có cách nào kháng cự, thân thể bị anh đỡ xuống, thuận thế nằm ở trên giường. Người anh đè xuống, hôn lên môi của cô.

“Điều lãng mạn nhất em có thể nghĩ đến, chính là cùng anh cùng nhau từ từ già đi.” Tiếng chuông di động không đúng lúc vang lên, động tác Cố Học Văn dừng lại, nhìn Tả Phán Tình.

“Không cần để ý.”

“Không được.” Tả Phán Tình đẩy anh ra, xuống giường đi lấy di động. Cố Học Văn buồn bực nằm ở trên giường bất động.

Bên kia, Tả Phán Tình nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại thì cả người ngây ngẩn. Rất nhanh, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ: “Thất Thất? Cậu ở đâu? Cậu không sao chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.