Edit: Hạ đỏ
Beta: Phong Vũ
“Trầm Thành, chuyện này không đáng cười đâu.”
Chị ta vừa ly hôn với Cố Học Võ, cậu ta hẳn là biết chứ.
“Anh không phải đùa đâu.” Trầm Thành thật ra đã muốn nói từ lâu: “Tâm Uyển. Anh muốn ở bên cạnh em, chăm sóc em.”
Kiều Tâm Uyển nhất thời giật mình, thế nhưng không biết phải phản ứng thế nào, Trầm Thành lại muốn nói gì đó thì tiếng loa trên máy bay vang
lên.
“Kính chào quý khách, cám ơn mọi người đã chọn hãng hàng không **, máy bay sắp cất cánh. Xin . . . . .”
Âm thanh ấy khiến Trầm Thành tạm thời dừng lại lời mình định nói ra, hơi bất đắc dĩ ngồi xuống.
Trong tiếng máy bay gầm rú cất cánh, Trầm Thành quay mặt nhìn Kiều
Tâm Uyển, ánh mắt của chị ta đang quay sang phía ngoài. Vẻ mặt ngưng
trọng, không đoán được chị ta đang nghĩ gì.
Nắm tay chị ta, lặng lẽ truyền cho chị ta sự hỗ trợ.
“Đừng nặng lòng. Anh chỉ thương em, muốn chăm sóc em thôi.”
“Trầm Thành.” Kiều Tâm Uyển rút tay về: “Cám ơn cậu. Nếu cậu hiểu lầm hành vi của tôi, thì tôi xin lỗi. Tôi không thích hợp với cậu, cậu tìm
một phụ nữ tốt khác đi.”
Lời chị ta nói như vậy xem như cự tuyệt rồi đúng không? Kiều Tâm Uyển tin chắc bản thân tạm thời chưa có ý định tiếp nhận một tình yêu mới,
không, e rằng không phải tạm thời. Mà là vĩnh viễn.
“Tâm Uyển?”
“Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Rung chuông gọi tiếp viên hàng
không tới, chị ta muốn một cái đệm lông. Kiều Tâm Uyển nhắm mắt, dường
như là đang ngủ thật.
Trầm Thành nhìn gương mặt đang ngủ của chị ta mà thấy hơi bất đắc dĩ. Anh ta nên làm sao mới có thể khiến trong tim Kiều Tâm Uyển có anh ta?
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư chàng thanh niên lâm vào rối rắm.
Trong lòng lại thầm hạ quyết tâm, anh ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Tuyệt đối không.
Trịnh Thất Muội tỉnh dậy, muốn mở to mắt lại thấy rất mệt, vô
lực nâng nâng tay, cô chỉ thấy cơ thể khó chịu kinh khủng. Ngực cô cứ có cảm giác hết hơi.
Loại khó chịu này khiến cô vung tay, định đẩy sự quấy nhiễu ấy ra,
nhưng lại đẩy không được. Không riêng gì thân thể bị đè ép, còn có ——
Cô bỗng chốc trợn mắt, gã đàn ông nằm trên người cô liên tục hoạt động không phải tên quái dị ấy thì là ai?
Anh ta, sao anh ta lại ở trong phòng mình?
Không, đây không phải phòng cô, Trịnh Thất Muội nỗ lực hồi tưởng, hết thảy kí ức ngày hôm qua trong nháy mắt giống như thủy triều cuồn cuộn
tràn vào đầu óc. Cô bị cái tên yêu nghiệt chết giẫm đó lừa.
Phán Tình căn bản không ở trong tay anh ta, anh ta chẳng những lừa mình, còn đánh ngất mình.
Ác hơn chính là, anh ta còn hạ dược với cô?
Trịnh Thất Muội không chỉ biết tên yêu nghiệt hạ dược mình, mà còn
nhớ rõ toàn bộ chuyện phát sinh ngày hôm qua. Cô vì dược lực mà không
ngừng quấn lấy Thang Á Nam, hình ảnh người phụ nữ hôm qua luôn kêu gào
đòi hỏi đó quả thực chính cô cũng cảm thấy nhục nhã.
Suy nghĩ trong đầu quay trở lại, nhìn Thang Á Nam còn đang liên tục
vận động trên người mình, cô không chút nghĩ ngợi nâng tay, vung một bạt tai vào mặt anh ta.
“Khốn nạn, anh cút ngay cho tôi.”
Một tiếng tát tai “chát” kia khiến lưng Thang Á Nam vốn đang vận động bỗng chốc ngừng lại, ánh mắt đối diện với vẻ phẫn nộ trong mắt Trịnh
Thất Muội, hơi hơi cau mày.
Nhưng thân thể anh ta không dừng động tác, ngược lại cấp tốc rút ra, lại dùng lực đâm vào.
“A.” Trịnh Thất Muội kêu lên: “Anh là đồ lưu manh, vô lại, anh buông ra, anh có nghe không?”
Thang Á Nam không thả, Trịnh Thất Muội liều lĩnh hô hoán: “Bẩn thỉu, vô sỉ đê tiện hạ lưu. Chẳng những dùng sức mạnh với phụ nữ, anh còn hạ dược, anh dứt khoát không phải là đàn ông.”
Ấn đường Thang Á Nam càng nhíu chặt, bàn tay to bất thình lình giữ chặt thắt lưng cô, không nói một lời mà liều mạng vận động.
“A ——” Trịnh Thất Muội bị anh ta xông tới mà rốt cuộc nói không nên
lời. Chỉ có thể thầm oán hận khủng khiếp, kích động muốn uống máu anh
ta, ăn thịt anh ta.
Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Cô nhất định phải nghĩ cách trốn, nhất định. Nội tâm Trịnh Thất Muội
vô cùng kiên quyết với suy nghĩ này, cũng quyết định chắc chắn phải chạy trốn.
“Học Văn.” Tả Phán Tình vào nhà bếp, nhìn Cố Học Văn còn đang nấu cơm “Lần trước, Thất thất bị người ta bắt cóc, anh nói anh đã nhờ người đưa cậu ấy về đây, là thật hả?”
“Đương nhiên.” Cố Học Văn xoay người, Đỗ Lợi Tân cũng đã báo với anh
rồi: “Anh không phải đã nói rồi sao, Trịnh Thất Muội đã về nhà.”
“Nhưng di động của cậu ấy vẫn gọi không được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Phán Tình có chút nghi hoặc. Mấy ngày nay,
thân thể cô đang chậm rãi hồi phục. Mấy ngày nay, Cố Học Văn một mực ở
nhà với cô, chăm nom cô, làm cô cảm thấy hết sức vui vẻ. Tâm tình cũng
vô cùng tốt.
Ngày mai là Tết tây, sau khi hết kỳ nghỉ Tết, Tả Phán Tình sẽ quay về Bắc Đô với Cố Học Văn, trước khi đi cô muốn cùng Trịnh Thất Muội tụ tập một lần, không ngờ hai ngày nay cũng chưa gọi được cho cô ấy.
Điều này khiến cô có chút lo lắng.
“Cô ấy có thể là đi nhập hàng không?” Nếu đã đưa cô ấy về nhà, Cố Học Văn sẽ không quan tâm chuyện cô ấy nữa.
“Bây giờ không phải gần cuối năm sao? Cô ấy phải bận rộn buôn bán chứ?”
“Phải không?” Trước kia Trịnh Thất Muội nhập hàng cũng sẽ không tắt máy. Chẳng lẽ di động hết pin?
“Em muốn tới cửa hiệu kiếm cậu ấy.” Không thấy Trịnh Thất Muội, Tả
Phán Tình cứ lo lắng mãi, cũng vài ngày trôi qua rồi , với quan hệ của
cô và Trịnh Thất Muội, nếu cô ấy không gặp chuyện, sao chưa tới thăm cô.
“Em đó.” Cố Học Văn lắc đầu: “Chỉ vì chưa nhận điện được mà cứ căng
thẳng như thế, có khi là di động của cô ấy hết pin thôi. Em suy nghĩ
nhiều quá rồi.”
Tả Phán Tình trầm mặc, là cô nghĩ nhiều quá sao? Không biết vì sao
mấy ngày nay cô thật sự hạnh phúc, loại hạnh phúc này khiến cô luôn
thấy bất an.
“Thôi được rồi. Không nghĩ nữa. Em đi gọi chị ăn cơm. Ngày mai là tất niên, chúng ta coi như đây là bữa cơm đoàn viên nhé?”
Nhìn cô lo âu cho Trịnh Thất Muội như thế, Cố Học Văn có chút cảm
giác không ổn, tuy Trịnh Thất Muội là phụ nữ, song quan hệ giữa Phán
Tình và cô ấy hơi tốt quá.
“Cái gì chứ.” Đó là tết dương lịch, không phải tết âm lịch đâu nha,
trong đầu Tả Phán Tình nghĩ như thế, nhưng vẫn nghe lời anh, gọi Cố Học
Mai ăn cơm.
Ăn cơm xong thì Cố Học Mai nói cô hẹn với bạn đến quảng trường dự
tiệc pháo hoa đếm ngược đón chào năm mới. Từ chối yêu cầu của Cố Học Văn muốn đưa mình đi, một mình ra khỏi cửa.
Cô vừa đi, Tả Phán Tình liền chứng kiến thần sắc Cố Học Văn vô cùng ngưng trọng. Tiến lên, cầm tay anh: “Anh sao vậy?”
Cố Học Văn lắc đầu, người gặp vấn đề không phải anh, mà là Cố Học
Mai, nhìn lần này cô tới thành phố C, anh cứ cảm giác thấy cô bất
thường. Anh kỳ thật muốn theo dõi xem cô rốt cuộc là đi với người bạn
nào.
“Anh đang lo lắng cho Học Mai?” Tả Phán Tình cũng thấy Cố Học Mai
khác thường: “Mặc kệ đi, hai ngày nay chị ấy đã khác thường rồi, chúng
ta lập tức quay lại Bắc Đô, chị sẽ bình thường lại thôi.”
“Phải không?” Trong lòng Cố Học Văn không nghĩ vậy, Cố Học Mai nhất
định đang che giấu điều gì đó. Thế nhưng rốt cuộc cô che giấu gì nhỉ?
Trong kì nghỉ tết tây, Tả Phán Tình ăn cơm với ba mẹ, rồi đi
tìm Trịnh Thất Muội, trong cửa hiệu không có ai. Thăm nhà cô, hàng xóm
nói cả nhà họ đi du lịch. Điều này khiến Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại thấy hơi tiếc nuối.
Bởi vì cô muốn cùng Trịnh Thất Muội tụ tập chút xíu rồi mới đi Bắc
Đô, nhưng cậu ấy vắng mặt, vậy cô cũng chỉ có thể trở về với Cố Học Văn trước.
Trước khi rời khỏi thành phố C, Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng mua chút quà để hai người Cố Học Văn mang về cho ông nội Cố. Ôn Tuyết
Phượng nhiều lần dặn dò một số chuyện phải chú ý khi đến Cố gia, nói thế nào cũng chẳng hết, mãi đến khi Tả Phán Tình hết sức mất kiên nhẫn ngắt lời bà thì bà mới buông tha hai người, tiễn bọn họ đi.
Máy bay thoáng cái hạ cánh, Trần Tĩnh Như liền phái người tới đón
tiếp, vừa mới vào nhà đã gặp Cố Thiên Sở, còn có hai người Cố Chí Cường, Cố Chí Cương. Ở trong phòng khách thảo luận cả buổi, lúc này Cố Thiên
Sở mới thả bọn họ đi.
Khi quay lại sân trong, Tả Phán Tình nhìn thấy trong viện vẫn còn có tuyết đọng chưa tan thì kinh ngạc không thôi. Lớn lên ở phương nam, cô
chưa từng được thấy tuyết. Kỳ thật khi cô xuống máy bay đã bắt đầu la
lên.
Dẫu sao xem trên TV so với tận mắt chứng kiến là hai việc khác nhau.
Cô lại ồn ào nghịch tuyết. Nếu Cố Học Văn không kéo cô, đoán chừng cô
vẫn muốn ném tuyết, đắp người tuyết.
Bắc Đô. Nhà lớn của Cố gia.
Trong phòng Cố Học Văn, trước đây Tả Phán Tình đã từng ở chỗ này,
chẳng qua lúc đó cô còn chưa phải vợ Cố Học Văn, bây giờ thì đúng rồi.
Giờ quay lại, tâm trạng của khác.
Cố Học Văn buông hành lý trên tay, lo lắng nhìn Tả Phán Tình: “Có mệt không? Em muốn ngủ một tý không?”
“Không cần.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Chỉ hai tiếng ngồi máy bay thôi mà, em không mệt.”
“Em nghỉ ngơi một chút đi.” Cố Học Văn nhìn cô có chút đau lòng: “Anh xin lỗi, nếu không phải tại anh vội vã về quân đội, em sẽ không phải
bôn ba theo anh thế này.”
Chuyến đi này kéo dài liên tục đến mấy tiếng, Cố Học Văn sợ Tả Phán
Tình quá mệt mỏi. Dù sao hiện tại thân thể cô còn chưa bình phục hoàn
toàn.
“Không sao mà.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Anh đừng khó chịu vậy chứ. Em thật sự không mệt mà.”
“Nghỉ ngơi chút đi.” Cố Học Văn kéo cô ngồi xuống giường: “Em nằm một lát, anh đi thu dọn hành lý.”
“. . . . . .” Tả Phán Tình muốn cự tuyệt, nhưng thành thật mà nói, cô thực sự cũng hơi mệt. Bởi vì ở trên máy bay, cô không tài nào ngủ được.
Vừa động người vào giường chút xíu là nhanh chóng lăn ra ngủ. Cố Học
Văn đang thu dọn hành lý, nghe tiếng ngáy đều đều kia, thoáng sửng sốt,
khóe môi cong lên thành một nụ cười, động tác sắp xếp cũng khẽ khàng
hơn. Anh cố hết sức tránh làm Tả Phán Tình thức giấc.
Tả Phán Tình ngủ thẳng đến tối, khi ngủ dậy nhìn thấy căn phòng hãy
còn xa lạ trước mặt thì giật cả mình. Cô vừa định đứng dậy thì Cố Học
Văn ở bên giường cười rúc rích với cô.
“Tỉnh rồi à?”
“Uhm.” Tả Phán Tình ngáp một cái không nhã nhặn lắm: “Mấy giờ rồi anh?”
“Sáu giờ hơn.” Cố Học Văn duỗi cánh tay dài ra, kéo cô ngồi lên: “Mau đứng dậy, rồi đi ăn cơm.”
“Hả?” Cô ngủ lâu thế sao? Tả Phán Tình trợn mắt liếc nhìn Cố Học Văn một cái: “Sao anh không gọi em?”
“Bây giờ anh gọi em.” Cố Học Văn thấy vẻ mặt cô khẩn trương: “Yên tâm đi, Học Mai vẫn còn ngủ. Em không phải người cuối cùng đâu.”
“Đáng ghét.” Con gái và con dâu sao có thể so sánh chứ? Tả Phán Tình
tức giận trợn mắt, cấp tốc đứng dậy sửa sang bản thân xong. Cầm áo lông
mặc vào người, lúc này mới theo Cố Học Văn đi đến phòng ăn.
Còn chưa vào cửa, họ chợt nghe một cơn gầm gừ truyền ra từ bên trong. Tiếp theo còn là tiếng chén rơi vỡ.
“Đồ vô liêm sỉ. Loại chuyện này cũng làm được à?”
Cả Tả Phán Tình và Cố Học Văn quay qua nhìn nhau rồi bước nhanh hơn vào phòng ăn.