Edit: Iris
Beta: Wynnie & Phong Vũ
Trịnh Thất Muội thét chói tai, sắc mặt Thang Á Nam cũng đỏ rực.
Tay bao bọc chiếc eo thon nhỏ của cô, cường thế ra vào, mỗi một lần
luật động. Trịnh Thất Muội bị va chạm đến nỗi tóc tai hỗn độn. Mồ hôi đổ đầm đìa.
“A, cho em. Chính là như vậy ——”
Bởi vì thuốc kích thích, nên Trịnh Thất Muội không biết thế nào là
thô lỗ, mà ngược lại cảm thấy được vô cùng thoải mái. Nóng bức trong
thân thể vì những động tác của người ở trên mà được giảm bớt. Cô nhắm
mắt, ôm thật chặt cái người có thể giúp cô giải quyết cái nóng kia.
“Cho em đi. Nhiều hơn một chút, nóng. Nóng quá ——”
“Yêu tinh chết tiệt, tất cả đều cho em.”
Thang Á Nam thở hổn hển, phần thân dưới vẫn không ngừng luật động,
tuy rằng biết Trịnh Thất Muội là bởi vì bị hạ dược mới chủ động như vậy, nhưng trong lòng lại chấp nhận, không có một người đàn ông nào lại
không thích người phụ nữ của mình chủ động ở trên giường cả.
Có thể thấy được một bộ mặt khác của cô như vậy làm anh ta vô cùng bất ngờ, lại càng thêm phóng túng.
Lúc này vừa mới sang chiều. Vẫn còn nhìn thấy mặt trời.
Ở một phòng khác trên lầu. Tay Hiên Viên Diêu đang lắc lư ly rượu
thủy tinh, nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, khóe môi cười nghiền
ngẫm mang theo một ý nghĩ sâu xa.
Trong phòng khách, Tả Phán Tình không đếm được mình đã thua Cố Học
Văn bao nhiêu lần, trong lòng buồn bực, đẩy bàn cờ, những quân cờ đen
trắng lập tức liền lộn xộn. Cô trừng mắt liếc Cố Học Văn một cái: “Không chơi, không thú vị gì cả.”
“Phán Tình ——” Cố Học Văn rất khó xử, rõ ràng anh đã cố ý nhường cô
rồi, nhưng Tả Phán Tình lại không có khả năng đánh thắng anh, chẳng phải anh cũng rất bất đắc dĩ đấy sao?
“Không có gì vui cả.” Tả Phán Tình làm cái mặt quỷ: “Anh lúc nào cũng thắng, em thì toàn thua, như thế thì thú vị cái gì chứ?”
“Vậy thì chơi cái khác.” Hiếm khi Cố Học Văn có kiên nhẫn như vậy: “Em muốn chơi cái gì?”
“Em muốn ra ngoài.” Tuy rằng giáng sinh đã qua, nhưng vẫn còn tết nguyên đán, cô muốn đi dạo phố đi shoping.
“Phán Tình.” Cố Học Văn có phần bất đắc dĩ, hôm nay Ôn Tuyết Phượng
đến, đã dặn đi dăn lại vài lần, nhắc anh không được để cho Tả Phán Tình
ra ngoài: “Ngoài trời rất lạnh. Mẹ nói không cho em ra ngoài.”
“Xì.” Tả Phán Tình không tin mấy cái đó: “Trước kia ở công ty em cũng có một đồng nghiệp, buổi sáng chị ấy bị sảy thai, buổi chiều còn quay
về công ty tiếp tục đi làm, em thấy chị ấy cũng có sao đâu.”
Cố Học Văn dọn dẹp xong bàn cờ, kéo tay cô qua: “Em nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa đã. Thân thể là của mình, phải chăm sóc tốt.”
Tả Phán Tình không nói gì, biết thân thể là của mình, nhưng mà cũng
cảm thấy rất nhàm chán, cái này không thể cái kia không được, là người
khác thì có điên lên không?
Cô căn bản không nghĩ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy. Cố Học Văn làm sao lại không hiểu cô nghĩ gì chứ: “Phán Tình, mấy ngày nay, em
nghỉ ngơi cho tốt chút, vài ngày nữa khi về Bắc Đô, anh sẽ đưa em đi
chơi có được không?”
“Không được.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Chờ đến khi về Bắc Đô, anh sẽ quay về bộ đội . Nào có tâm tư chơi với em?”
Cố Học Văn trầm mặc, quả thật, khi về Bắc Đô anh sẽ quay về bộ đội
báo cáo. Có thể còn bận hơn so với lúc ở thành phố C, căn bản không có
thời gian để chăm sóc cho cô.
“Quên đi.” Tả Phán Tình cũng không suy nghĩ: “Biết công việc của anh bận rộn, nhớ có thời gian về nhà là tốt rồi.”
Trong lòng không phải không yên, dù sao đến Bắc Đô, mọi người trong
nhà cũng nhiều, tuy rằng trước kia đều đã gặp qua, nhưng khi thực sự ở
chung, cũng sẽ có những khó khăn nhất định.
Hơn nữa tính chất công việc của Cố Học Văn chắc chắn là quanh năm
vắng nhà. Cho nên, về sau có vấn đề gì, đều chỉ có mình cô đối mặt.
Sự thông cảm của cô làm cho Cố Học Văn rất cảm động, kéo cô vào lòng
mình, giọng nói của anh mang theo chút áy náy: “Anh xin lỗi. Để em phải
chịu ủy khuất rồi.”
Đối với điểm này, anh thật sự cảm thấy bất lực. Nhưng nhiều hơn,
chính là đau lòng cho Tả Phán Tình. Thời gian ở trong quân đội càng lâu, anh càng cảm thấy đau lòng hơn cho cô.
Muốn làm vợ của một quân nhân, cái giá của người phụ nữ phải trả so với tưởng tượng còn lớn hơn rất nhiều.
“Đừng buồn nôn nữa mà.” Tả Phán Tình cảm thấy da gà đều nổi hết lên
rồi, ủy khuất không phải không có, nhưng anh hiểu được sự ủy khuất của
cô, thì sự ủy khuất đó sẽ không tính là ủy khuất: “Em biết, em cũng
hiểu. Cho nên, anh không cần nói nữa.”
“Phán Tình.” Cố Học Văn không vì cô nói như vậy mà nhẹ nhàng thở ra,
ngược lại càng thêm ngưng trọng vài phần: “Phán Tình. Anh thật sự muốn
ngày ngày ở bên em. Muốn bảo vệ cho em. Cho em mọi thứ tốt nhất, em tin
anh nhé.”
“Em tin anh.” Nếu không phải bởi vì tin anh thì làm sao cô có thể ở bên anh chứ?
“Em đã tin anh, vậy hôm nay ở trước mặt ba mẹ em, sao em lại nói như
vậy? Rõ ràng là lỗi của anh, anh không muốn em nhận lỗi thay anh.”
Anh không hy vọng cô có gì ủy khuất, mà chuyện anh làm sai, anh cũng
nguyện ý gánh vác trách nhiệm. Bởi vì anh là đàn ông. Lại là chồng của
cô.
“Không có gì.” Tả Phán Tình lắc đầu, đạo lý này cô cũng hiểu được:
“Nếu nói cho ba mẹ, bọn họ nói không chừng sẽ đánh anh một trận.”
“Phán Tình.” Cố Học Văn nắm chặt tay cô: “Em nghĩ anh sẽ sợ ba mẹ
đánh anh một trận sao? Cho dù bọn họ thật sự nổi giận với anh, thật sự
phải đánh anh, anh cũng chấp nhận. Đó là điều anh nên nhận mà.”
Hốc mắt Tả Phán Tình có chút nóng lên, trong lòng thực cảm động, cô
không hối hận vì quyết định của mình, chưa bao giờ hối hận. Nhưng mà——
“Anh không sợ ba mẹ đánh anh, chẳng lẽ cũng không sợ mẹ em… sẽ… nổi hứng mà bắt em ly hôn với anh hả?”
“Sợ.” Cố Học Văn gật đầu, anh là người, không phải thần thánh, khẳng
định cũng sẽ có sợ hãi gì đó. Cố gia không có tiền lệ ly hôn, anh cũng
sẽ không.
“Tuy rằng sợ, nhưng, anh sẽ cố gắng cầu xin họ tha thứ, để họ nhận lại anh. Giao em cho anh.”
Có những lời này là đủ rồi. Chuyện đứa bé chỉ đến đây là đủ rồi. Tả
Phán Tình không muốn rắc rối thêm nữa. Trừng mắt nhìn anh, cô buộc mình
khôi phục tinh thần thoải mái tự tại.
“Được rồi. Đừng lo. Không phải ba mẹ không biết gì sao? Yên tâm, yên
tâm, sẽ không đánh anh đâu.” Tả Phán Tình giả làm cái mặt quỷ, không
quên khoe khoang vài câu: “Hơn nữa. Khó có được người tinh mắt như anh
vậy cưới được em, đương nhiên em phải dựa vào anh cả đời rồi. Sẽ không
dễ dàng để anh thoát khỏi em như vậy đâu.”
“Được, anh cho em ỷ lại cả đời.” Cô không muốn nói, Cố Học Văn cũng
không nói ra. Trong lòng hiểu được cô không muốn làm anh thấy áy náy,
hay khó chịu.
Tả Phán Tình có lẽ không biết, lúc vô thức, cô đã bắt đầu nghĩ cho anh, lo lắng cho anh. Cô thật sự đã coi anh là chồng rồi.
Cố Học Văn thực vui vẻ, cũng thật cao hứng. Anh thề, về sau nhất định sẽ đối với cô tốt gấp bội lần. Nhất định.
Về phần đứa bé, anh tin về sau anh và cô nhất định sẽ có.
Nhìn thấy trong mắt cô lộ vẻ mệt mỏi, anh thân thiết nói: “Có phải thấy mệt không? Có muốn về phòng nghỉ ngơi một lúc không?”
“Không cần?” Tả Phán Tình lè lưỡi: “Em sắp biến thành heo rồi.”
Mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, không phải là heo thì là gì?
Nói đến ngủ, cô thật ra nghĩ tới: “Chị hình như ngủ hơn nửa ngày rồi. Cơm trưa cũng không có ra ăn, không có chuyện gì chứ?”
“Không thể nào?” Trong lòng Cố Học Văn có chút bực mình với chuyện Cố Học Mai đi đâu cũng không nói với mình, cơm trưa cũng thế, ở cửa gọi
chị ấy một câu, chị ấy cũng chỉ nói mệt, muốn ngủ thêm, vẫn không đi ra.
“Em đi tìm chị.” Tả Phán Tình đứng lên định vào phòng thì thấy Cố Học Mai đi ra, nên giúp đẩy xe lăn ra ngoài. Nhìn hai người lộ ra một tia
cười thản nhiên.
“Phán Tình, Học Văn.”
“Chị, chị dậy rồi à?” Tả Phán Tình đi đến, đẩy xe lăn của cô đến bên cạnh sofa: “Có đói bụng không? Có muốn ăn cái gì không ạ?”
“Rất tốt.” Cố Học Mai lắc đầu: “Ngủ lâu quá nên cũng không có cảm giác đói nữa.”
“Phải không?” Đôi mắt Cố Học Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Học Mai, nhìn không ra cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt dò xét như vậy làm cho Cố Học Mai có chút chột dạ, quay sang nhìn Tả Phán Tình.
“Sao thế? Em thấy sức khỏe đã tốt lên chưa? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”
“Em không sao.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Cám ơn chị quan tâm.”
“Còn nói như vậy.” Cố Học Mai cảm thấy tính cách Tả Phán Tình thật sự rất tốt. Rất thoải mái cũng rất hiền hòa: “Em phải điều dưỡng thân thể
cho tốt nhé.”
“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu, muốn nói cái gì, ánh mắt đột nhiên bị
cổ của Cố Học Mai hấp dẫn. Bên trong phòng mở điều hòa, độ ấm không
thấp, Cố Học Mai mặc một chiếc áo len, để lộ ra chiếc cổ duyên dáng của
cô. Nơi da thịt lộ ra ngoài, có hai ba dấu vết rõ ràng.
Đã từng ân ái n lần với Cố Học Văn nên tự nhiên cô hiểu được dấu vết
kia của chị là có nghĩa gì. Những suy đoán trước kia nay đã được chứng
thật. Tả Phán Tình nhìn lại Cố Học Mai. Chị ấy cười yếu ớt, khuôn mặt
mang theo vài phần lo lắng.
Chị ấy bị đàn ông ức hiếp sao? Ánh mắt chuyển hướng về phía Cố Học
Văn, anh cũng đang nhìn Học Mai, ở góc độ đó, cũng không thể xác định
được là anh đã nhìn thấy những dấu vết kia hay không.
“Chị.” Ôm lấy cánh tay Cố Học Mai, thoạt nhìn thái độ của Tả Phán
Tình với cô vô cùng thân thiết: “Qua tết nguyên đán Học Văn mới trở về
Bắc Đô. Chắc cũng phải tháng 3, hay chị ở đây rồi về cùng với tụi em
được không? Em sẽ đặt vé máy bay cho chị.”
“Hả?” Cố Học Mai sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Cố Học Văn nhanh như vậy sẽ quay về Bắc Đô: “Học Văn, em muốn về?”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Mục tiêu em đến thành phố C đã hoàn thành. Cuối tuần sau sẽ quay về đơn vị.”
“Nhanh như vậy sao?” Trong lòng Cố Học Mai có chút rối loạn, vì sao
lại rối loạn chính cô cũng không biết, nhưng trong lòng đúng là có chút
không yên.
“Không nhanh.” Cố Học Văn thản nhiên mở miệng: “Em đến thành phố C đã hơn 3 năm rồi, bây giờ cũng nên trở về.”
Ba, hơn ba năm? Cố Học Mai trầm mặc, cô vẫn bảo mình xem nhẹ con số
đó, cho là mình không nghe, không đề cập tới thì nó sẽ không tồn tại.
Nhưng trên thực tế, không có khả năng không tồn tại. Trong tiềm thức của cô trước sau vẫn nhớ kỹ ngày nào đó, một màn kia.
Nếu nhớ rõ, thì hiện tại cô đang làm cái gì? Cô, ngày hôm qua cô đã hứa với Đỗ Lợi Tân, vậy tính là cái gì?
Trong lòng, có chút rối loạn. Hữu Thành, anh thực sự sẽ không trách
em sao? Anh thực sự sẽ không hận em chứ? Hay là tất cả những việc này
chỉ là cô đang nằm mơ.. Tỉnh mộng rồi thì cái gì cũng đều không có.
Cô lâm vào trạng thái thất thần, không thấy được ánh mắt Tả Phán Tình nhìn mình đã dời đi. Cô đã biết một việc, Cố Học Mai có bạn trai ở
thành phố C. Mà lúc này hình như có nguyên nhân gì đó làm cho đoạn cảm
tình này trở nên phức tạp. Về phần vì cái gì làm cho nó phức tạp, thì cô không biết.
Liếc nhìn Cố Học Văn một cái, anh cũng chú ý tới. Sắc mặt lập tức
trầm xuống, muốn nói cái gì, cuối cùng đứng lên đi về hướng nhà bếp.
“Học Văn?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, rất nhanh đứng dậy: “Anh ấy đi nấu cơm, em đi xem có cái gì… cần phải giúp không.”
Tay lại bị Cố Học Mai giữ chặt: “Em còn đang ở cữ, em đi đi lại lại làm gì? Để cho Học Văn làm là được rồi.”
“Vâng.” Tả Phán Tình kéo kéo khóe miệng, có chút không được tự nhiên. Nhưng nghĩ đến một chuyện khác: “Chị, trở về Bắc Đô, chuyện em bị sảy
thai, chị đừng nói cho ba mẹ biết nhé.”
Đứa bé đã không còn, hơn nữa nói ra cũng chỉ làm cho mấy vị trưởng bối không vui, mà cô cũng không muốn như vậy.
Cố Học Mai sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng gật đầu: “Yên tâm đi. Chị không to mồm như vậy đâu.”
“Cám ơn chị. Chị thật tốt.”
Có người chị như vậy quả thật là tốt quá. Tả Phán Tình lúc này đã
hiểu. Nhưng, trong lòng vẫn tò mò một chút. Rốt cuộc là con cái nhà ai,
mà vận khí tốt đến thế, bắt được trái tim Cố Học Mai nhỉ?
Trên máy bay Kiều Tâm Uyển, tìm được ghế của mình, đang định để vali
lên trên khoang để đồ thì có một bàn tay nhanh chóng nhận vali rồi để
trong khoang giúp chị ta.
Chị ta sửng sốt một chút, quay sang, liền nhìn thấy Trầm Thành đứng ở sau mình.
“Trầm Thành?” Chị ta rất bất ngờ: “Cậu, sao cậu lại ở đây?”
“Tôi cũng về Bắc Đô.” Trầm Thành nhìn nhìn valy đặt bên chân mình,
ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt có vài phần ý cười, đem hành lý cất đi. Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển bất động.
“Chị không ngồi xuống à?”
“À ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu, có chút nghi hoặc nhìn Trầm Thành: “Cậu có biết hôm nay tôi bay chuyến này không?”
“Làm sao mà biết chứ?” Trầm Thành lắc đầu: “Tôi thật sự không biết
hôm nay chị bay chuyến này. Chỉ là đúng lúc ba nói có việc muốn tìm tôi, nên tôi muốn hôm nay về thôi.”
“Ừ.” Kiều Tâm Uyển cười mình nghĩ nhiều, ngồi xuống chỗ mình: “Vậy thì đúng là khéo ha.”
“Đúng vậy, thực khéo.” Trầm Thành cũng không nói gì, anh ta đến Kiều
thị tìm chị ta, nhưng chị ta không ở đó, anh ta định đi tìm Kiều Kiệt
thì vừa vặn chợt nghe thấy Kiều Kiệt dặn thư ký đi đặt vé máy bay.
Anh ta tưởng Kiều Kiệt muốn về Bắc Đô, ai ngờ không phải cậu ta mà lại là Kiều Tâm Uyển.
“Chị về Bắc Đô thăm cô chú Kiều à?”
“Ừ.” Kiều Tâm Uyển gật đầu: “Công ty ở thành phố C đã đi vào quỹ đạo. Tôi tin Kiều Kiệt có thể xử lý tốt. Nên tôi quyết định trở về giúp ba.”
“Chắc chú Kiều sẽ rất vui.” Trầm Thành nhìn khuôn mặt xinh đẹp của
chị ta, đây đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ. Chỉ cần cho chị ấy có cơ
hội. Chị ấy sẽ phát ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ.
“Chắc thế.” Lần này trở về chị ta không có nói với gia đình. Ba mẹ cũng không biết chị ta đã ly hôn với Cố Học Võ.
Mà chị ta cũng không biết phải nói với ba mẹ như thế nào nữa. Tuy sớm muộn gì ba mẹ cũng sẽ biết, nhưng ——
“Đang suy nghĩ gì thế?” Trầm Thành nhìn đôi mắt của chị ta dường như
trong nháy mắt đã nhuốm u sầu, trong mắt lại hiện lên một tia đau lòng
nhàn nhạt.
“Không có gì.” Kiều Tâm Uyển lắc lắc đầu, buộc mình khôi phục lại sự
bình tĩnh: “Tôi đang nghĩ trở về Bắc Đô sẽ có nhiều việc để làm hơn. Đến lúc đó chắc tôi sẽ mệt chết mất.”
“Chú ý sức khỏe.” Trầm Thành là thật lòng quan tâm chị ta: “Chị xem người gầy đến thế rồi.”
“Gầy không phải rất hợp thời sao?” Kiều Tâm Uyển tự mình nói đùa: “Bây giờ không phải đang mốt mình dây sao?”
Trầm Thành nhìn thấy sự tự giễu trong mắt chị ta thì trong lòng lại
có phần đau xót, trận đau lòng này làm cho anh ta vươn tay nắm lấy tay
Kiều Tâm Uyển: “Tâm uyển. Hãy cho tôi chăm sóc em nhé.”
Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, nhìn sự trân thành trong ánh mắt
Trầm Thành, đột nhiên rút tay về: “Trầm Thành, trò này đùa không buồn
cười chút nào.”