Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 179: Chương 179: Bắt em quy án




Edit: Wynnie

Beta: Iris & Phong Vũ

Cố gia cho dù là có quyền lực đi nữa cũng không cứu được một tội phạm tử hình. Càng chưa nói đó là tội buôn bán ma túy lớn như vậy.

Anh không nói, không có nghĩa là Tả Phán Tình không hỏi, nắm chặt áo của anh, vẻ mặt cô rất không thể khống chế: “Anh nói đi. Nếu hôm nay em thật sự đem thứ kia về, có phải em nhất định sẽ chết hay không? Có phải không?”

Vẻ mặt Cố Học Văn rất ngưng trọng, ánh đèn trong phòng họp chiếu lên mặt anh, góc cạnh rõ ràng, ánh mắt đen thâm thúy dừng trên mặt cô, thả ra một tiếng thở dài.

“Đúng. Nếu hôm nay anh có chút chần chừ. Hôm nay em, sẽ không thể đứng ở đây.”

“Vậy thì ở đâu?” Giọng nói Tả Phán Tình châm biếm: “Ở trong tù? Hay là ở pháp trường?”

Trong đầu hiện lên những âm thanh hỗn loạn vừa rồi, lý trí lại trở về, từ trước đến nay chưa từng ý thức được chuyện nào rõ ràng như vậy: “Không đúng, vừa rồi các anh nổ súng. Có thể, giữa lúc em chống trả kịch liệt, đã chết, cũng không biết chừng.”

“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn không thích bộ dạng lúc này của cô, nắm lấy đôi tay đang nắm chặt áo mình không buông của cô, cảm giác đầu ngón tay cô lạnh như băng. Vươn tay kéo cô vào lòng, bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai cô.

“Em không sao rồi.” Anh đã ở đó, đã bảo vệ cô an toàn. Lúc này cô đã an toàn rồi.

Tả Phán Tình không nghe vào tai, tựa người vào ngực Cố Học Văn, vẫn hơi run rẩy. Đó là một loại càng nghĩ càng sợ hãi. Sợ hãi với vận mệnh của bản thân mình.

Cô chưa bao giờ đến gần cái chết như đêm nay.

Người đàn ông kia, có súng. Nếu người giao dịch vừa rồi là cô, nếu cô không có chuẩn bị, cô thật sự có thể đã chết rồi.

Lại nói, nếu hôm nay Cố Học Văn không xuất hiện, nếu không có anh kịp thời ngăn cản, thì hiện tại cô sẽ có kết cục gì?

Sợ hãi, hoảng hốt, kinh hãi, đủ loại cảm xúc nảy lên, làm cho thân thể không khống chế được mà run rẩy nhiều hơn. Cô bất lực, vô cùng muốn dựa dẫm vào đâu đó. Ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy đau buồn mang theo vài phần không xác định.

“Cố Học Văn. Nếu em thật sự buôn bán ma túy, anh sẽ làm gì?”

Nếu hôm nay, anh không có mặt, nếu hôm nay cô bị bắt, anh sẽ làm gì?

Cố Học Văn trầm mặc, không biết phải trả lời như thế nào. Tả Phán Tình lắc đầu, trong mắt mơ hồ đã hiểu rõ. Lại nắm chặt tay anh lần nữa, vô cùng kiên định muốn một đáp án.

“Nói cho em biết, nếu em thật sự buôn bán ma túy, phạm tội, anh sẽ làm gì?”

“Bắt em quy án.” Cố Học Văn nhìn cô, giọng nói không một chút do dự, dùng giọng nói vô cùng bình tĩnh nói: “Sau đó sẽ tìm cho em một luật sư tốt nhất.”

“Nói cách khác, anh sẽ không thể vì em là vợ anh mà bao che cho em?”

Cố Học Văn trầm mặc, ánh mắt cũng đã biểu lộ ý kiến chân thực của anh.

Tả Phán Tình cười, nụ cười kia vô cùng chua xót, đột nhiên vươn tay ôm eo Cố Học Văn, đem khuôn mặt gắt gao vùi vào ngực anh, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, thấm ướt một mảng áo trước ngực anh.

Cô mặc kệ, trước mắt một màu tối tăm, dường như không nhìn thấy ánh sáng, nhưng nội tâm cũng vô cùng rõ ràng.

“Cố Học Văn.” Giọng nói kiềm nén, mang theo chút đau đớn. Xé rách thân thể cô, linh hồn cô, còn cả nội tâm của cô nữa.

“Anh là một cảnh sát tốt.”

Thân thể Cố Học Văn cứng ngắt, đứng bất động, lập trường đối lập khiến anh không thể cho cô một câu trả lời hoàn mỹ, câu trả lời mà cô muốn. Anh chỉ có thể tuân theo đúng trách nhiệm và lương tâm của mình.

Tả Phán Tình không khóc, chỉ không ngừng rơi nước mắt. Những giọt nước mắt kia tựa như không thể ngừng lại. Rất nhiều thương cảm, rất nhiều uất ức, làm cho lòng cô đau đến cực điểm.

Cô không trách Cố Học Văn, đáp án anh đưa ra đúng như cô muốn. Nếu Cố Học Văn nói anh sẽ thả cô đi, vậy thì anh sẽ không phải là Cố Học Văn nữa.

Anh sẽ không, cô hiểu rõ. Cho nên, cô rất vui.

“Cố Học Văn.” Hai tay gắt gao ôm cổ anh. Lời nói ra, gần như vỡ vụn không thành câu: “Đưa em về nhà đi. Em mệt quá.”

Cô không muốn đứng ở đây, cô rất ngu, rất ngốc, rất thiếu hiểu biết. Thiếu chút nữa cô đã trở thành người vận chuyển ma túy. Thiếu chút nữa sẽ chết. Mà toàn bộ lại là do chính mẹ ruột của cô gây cho sao?

Cố Học Văn nhìn Tả Phán Tình trong lòng, cô chưa từng như thế này, anh mềm lòng. Trong lòng hiểu rõ tất cả mọi chuyện xảy ra hôm nay làm Tả Phán Tình chấn động cỡ nào.

Đưa cô ra khỏi phòng họp, xuống lầu. Về nhà.

Đường phố thành phố C vào đêm đang ngủ sâu yên ắng. Trên đường cái rất ít xe cộ qua lại.

Tả Phán Tình lui người sâu vào trong ghế, cảm giác lạnh lẽo cứ kéo đến từng cơn. Đèn đường mờ mờ tỏ tỏ lướt qua xe, đôi mắt của cô bắt đầu nhắm lại. Hai tay ôm lấy vai mình, cảm thấy lạnh vô tận. Cố Học Văn nhìn động tác của cô, cau mày, cũng dùng sức giẫm chân ga.

Chiếc Hummer lao nhanh như tên bắn rồi dừng lại trước khu nhà. Tả Phán Tình định xuống xe, lại phát hiện bản thân không có chút sức lực nào. Cuối cùng là do Cố Học Văn bế cô xuống xe.

Lên lầu, vừa vào cửa, cô đi ngay vào giường nằm xuống. Cố Học Văn vì động tác của cô mà nhíu mày, xoay người vào phòng tắm. Xả nước nóng.

Khi trở lại nhìn Tả Phán Tình. Cô mở to đôi mắt, vẫn không nhúc nhích.

“Phán Tình? Đưa tay muốn ôm cô dậy, Tả Phán Tình lại gạt tay anh ra: “Đừng đụng vào em. Em đi tắm.”

Vẻ mặt mờ mịt vào phòng tắm. Cố Học Văn muốn theo vào, phát hiện cô đã khóa cửa lại.

“Phán Tình?” Bộ dạng của cô, Cố Học Văn thấy rất lo. Gõ cửa: “Để anh vào giúp em.”

“Không cần. Anh dùng phòng tắm bên ngoài đi. Em muốn yên tĩnh.”

“Phán Tình?” Cố Học Văn muốn nói gì đó, nhưng bên trong không có chút âm thanh nào. Anh bất đắc dĩ thở dài, ra khỏi phòng đến phòng tắm trong phòng ngủ dành cho khách.

Tả Phán Tình ngâm mình trong nước, chút nước ấm áp này cũng không thể làm ấm thân thể của cô, cô cảm thấy lạnh. Rất lạnh. Cái lạnh làm cô không nhịn được mà co rụt người lại, rồi tiếp tục rụt lại, cuối cùng đem cơ thể chìm vào trong nước.

Mãi đến khi không thể thở được, cô mới trồi lên mặt nước. Lại vì bị sặc nước mà không ngừng ho khù khụ.

Như vậy vẫn chưa đủ, cô lại tụt người xuống. Cảm giác bản thân gần như hết hơi mới bật dậy.

Hành động gần như là tự ngược, nhưng vẫn không hồi phục được nội tâm đang khó chịu và thống khổ. Bất lực nằm trong bồn tắm. Cô nhắm mắt lại, để cho bản thân không nhìn, không nghe, không nghĩ nữa.

Cửa truyền đến tiếng đập cửa, cô không nghe thấy. Dường như có người gọi cô, cô cũng không có cảm giác.

Nếu cứ ngủ như vậy, hình như cũng không tệ –

Cố Học Văn tắm xong, phát hiện Tả Phán Tình vẫn chưa ra. Trong phòng tắm không có tiếng nước. Anh hơi lo lắng, không biết Tả Phán Tình ở trong đó làm gì.

“Phán Tình?”

Gõ lên cửa vài tiếng, cũng không nghe được tiếng động nào. Anh nhíu mày, tìm chìa khóa dự phòng của phòng tắm. Vào trong mới phát hiện, Tả Phán Tình đang ngủ trong bồn tắm.

Thở phào nhẹ nhõm, trong mắt nổi lên tia lo lắng nhàn nhạt.

Dù cho là ai cũng không có cách nào dễ dàng chấp nhận được chuyện này. Bị người ta hãm hại. Mà nhất là người đó lại là mẹ ruột của mình.

Ôm lấy Tả Phán Tình, dùng khăn tắm lau khô người cho cô, phát hiện Tả Phán Tình không có dấu hiệu tỉnh lại. Cả ngày hôm nay, cô đã chịu đựng đủ rồi.

Bế cô lên giường. Đắp kín chăn. Cố Học Văn cẩn thận kéo cô vào trong lòng, ôm cô ngủ.

Khi Cố Học Văn thức dậy, Tả Phán Tình còn đang ngủ. Đôi mắt nhắm chặt, mày hơi nhíu lại, dường như là ngủ cũng không được an ổn.

Khẽ thở dài. Anh nhẹ nhàng rời giường. Đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng. Nghĩ nghĩ một chút, viết tờ giấy đặt trên bàn ăn. Sau đó mới đi làm.

Bắt được Ngô Đạt, phải viết báo cáo. Còn có Chu Thất Thành, bây giờ để cho hắn chạy thoát, lần sau e là sẽ không đơn giản như vậy.

Cố Học Văn vẫn muốn suy nghĩ một chút, kế hoạch tiếp theo, phải làm thế nào để bắt Chu Thất Thành về quy án. Không đợi anh nghĩ ra, điện thoại nội bộ đã vang lên, Đỗ Hưng Hoa gọi anh đến.

Cố Học Văn lên lầu vào cửa văn phòng, thì thấy vẻ mặt Đỗ Hưng Hoa nghiêm túc xem báo cáo trên tay.

“Đỗ tổng, có chuyện gì?”

“Cái này.” Đỗ Hưng Hoa buông báo cáo trên tay xuống, chỉ vào chiếc va li màu đen trên bàn: “Từ đâu mà có?”

Cố Học Văn sửng sốt một chút, va li tiền kia là ngày hôm qua Ôn Tuyết Kiều đưa cho Tả Phán Tình cầm đi giao dịch.

“Tiền.”

“Tôi biết là tiền.” Đỗ Hưng Hoa có chút khó hiểu: “Học Văn, tôi chỉ muốn biết, vì sao không để cho người của Chu Thất Thành giao dịch? Nếu muốn bắt Ngô Đạt, từ lúc hắn mới nhập cảnh, chúng ta có thể bắt hắn ngay. Cậu phải biết rằng, mục đích của chúng ta không chỉ mình Ngô Đạt, mà còn cả Chu Thất Thành.”

“Cháu hiểu.” Cố Học Văn không biết phải giải thích như thế nào: “Lúc đó tình huống có chút đặc biệt. Cháu sợ Ngô Đạt chạy thoát, cho nên quyết định giao dịch trước.”

“Vậy tiền từ đâu mà có?” Một số tiền lớn như vậy, Đỗ Hưng Hoa phải biết được lai lịch của số tiền này.

Khóe môi Cố Học Văn mím chặt lại: “Cháu đã viết báo cáo rồi.”

“Nhưng trong báo cáo của cậu, cũng không nhắc đến tiền từ đâu mà có.”

Cố Học Văn trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia do dự, cuối cùng nhìn Đỗ Hưng Hoa: “Chú Đỗ. Chuyện này cháu có thể giải thích.”

Đem sự việc đã qua nói lại một lần. Quan hệ của Tả Phán Tình và Ôn Tuyết Kiều, còn có Tả Phán Tình không biết tình huống mà bị Ôn Tuyết Kiều lợi dụng để buôn bán ma túy.

Đỗ Hưng Hoa không ngờ sự tình lại có thể rắc rối như thế. Ông đã gặp Tả Phán tình một lần, tại hôn lễ của Cố Học Văn. Cô lại là con gái của Ôn Tuyết Kiều?

Ánh mắt dao động vài vòng, ngẩng đầu nhìn vẻ chần chờ và lo lắng trong mắt Cố Học Văn, ông đã hiểu được gì đó, nhưng mà –

“Học Văn, cậu xác định Tả Phán Tình không biết gì sao?”

“Cháu xác định.” Tả Phán Tình tuyệt đối không có khả năng biết được giao dịch ngày hôm qua là ma túy.

“Nhưng mà tôi lại nghi ngờ.” Đỗ Hưng Hoa đứng trên lập trường của một trinh sát dày dạn kinh nghiệm nói: “Một số tiền lớn như vậy, một phụ nữ đêm khuya lại mang đến khách sạn, chẳng lẽ cô ấy không có chút nghi ngờ nào sao? Mẹ ruột của cô ấy, cậu nói là vừa mới nhìn lại, nếu đã như vậy, vì sao cô ấy lại giúp bà ta? Học Văn, tôi nói thế này có lẽ sẽ làm cậu không vui. Nhưng tôi cảm thấy vợ cậu không thể hoàn toàn không biết chút gì về chuyện này được.”

“Không có khả năng.”

Cố Học Văn lắc đầu, Tả Phán Tình tuyệt đối sẽ không làm chuyện phạm pháp: “Chú Đỗ, cô ấy thật sự không biết giao dịch hôm qua là ma túy.”

“Trên bản báo cáo của cậu, ngay cả quan hệ của cô ấy cũng không nêu ra. Cũng không nói ra tiền từ đâu mà có. Học Văn, báo cáo như vậy, tôi có thể xem nhưng làm sao tôi có thể ăn nói với các đồng chí khác?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.