Edit: Minh mập
Beta: Phong Vũ
“Cháu tin cô ấy.”
“Mình cậu tin cũng vô ích, phải là mọi người cùng tin mới được.” Vẻ
mặt Đỗ Hưng Hoa rất nghiêm túc bảo: “Đưa cô ấy về rồi hỏi cho rõ ràng.”
“Chú Đỗ.” Cố Học Văn nắm chặt lấy báo cáo, vẻ mặt gấp gáp: “Chú tin cháu đi, cô ấy thật sự không biết gì cả.”
“Dù là vợ cậu không biết, nhưng cậu cũng khống phải lần đầu tiên phá
án; trình tự ra sao hẳn không cần tôi phải nhắc cậu? Hơn nữa, nếu thật
sự là do Ôn Tuyết Kiều lừa cô ấy đến giao dịch thì cô ấy có thể ra chỉ
chứng Ôn Tuyết Kiều, như vậy ít nhất chúng ta còn có thể bắt giam Ôn
Tuyết Kiều, cậu hiểu chứ?”
“Chú Đỗ”, bảo Tả Phán Tình làm chứng để bắt mẹ đẻ của mình? Anh không biết là Phán Tình có chấp nhận hay không: “Cô ấy thật sự vô tội.”
“Tôi nói rồi, vô tội hay không phải, không phải cậu nói mà là tôi nói.”
“…” Cố Học Văn muốn nói nữa nhưng Đỗ Hưng Hoa không có ý muốn nghe,
khoát khoát tay bảo: “Cứ như vậy đi, tôi không muốn kí lệnh bắt, cậu đưa cô ấy đến đây đi, hỏi cho rõ ràng, nếu thật sự là trong sạch thì chúng
ta sẽ không hiểu lầm người tốt.”
Nhìn Cố Học Văn đứng bất động, ông đem báo cáo nhét vào tay anh: “Làm lại đi, mọi sự việc nhất định phải điều tra kĩ càng.”
Cố Học Văn cầm báo cáo trên tay, khẽ gật gật rồi đi ra.
Về phòng mình, anh thở dài, không biết Phán Tình giờ đang ở nhà hay
đi làm rồi, gọi điện thoại không ai nghe, nghĩ nghĩ, anh lấy chìa khóa
xe rồi đi ra cửa.
Vào nhà, Cố Học Văn đi ngay vào phòng ngủ, lúc đi qua phòng ăn, ánh
mắt anh vô tình đảo qua bàn bếp. Tờ giấy anh ghi từ sáng vẫn còn nguyên, bữa sáng cũng không nhúc nhích gì.
Mi tâm nhíu lại, anh đi nhanh về phòng, vào cửa, anh thấy Phán Tình vẫn còn nằm ngủ.
“Phán Tình.” Giờ này đã chiều rồi, mà cô còn ngủ? Cơm cũng không chịu ăn, cũng không chịu rời khỏi giường?
Cô Học Văn muốn gọi cô dậy, tay vừa mới đụng đến người cô liền phát hiện, cô nóng đến dọa người.
“Tả Phán Tình?” Tay anh ướm lên trán cô, nóng quá! Cố Học Văn liền ôm cô lên, lúc này mới phát hiện toàn thân cô rất đỏ, nóng hừng hực.
Cô ấy bị ốm rồi?
Cố Học Văn không đem cô đến cục cảnh sát nữa mà tiện tay kiếm bộ đồ,
thay cho cô rồi bế Tả Phán Tình nhanh chóng chở cô đến bệnh viện.
Trên giường bệnh, Tả Phán Tình đang được truyền dịch. Dường như cô
ngủ chẳng an ổn tí nào, mi tâm cứ nhíu lại, sắc mặt hồng hồng bất
thường.
Cố Học Văn ngồi bên giường, nắm tay cô, tay cô vẫn nóng như lửa, bác
sĩ đã cho uống thuốc hạ sốt nhưng hình như vẫn chưa có tác dụng gì.
Chẳng có tí dấu hiệu nào, mà tự nhiên lại ốm nặng như vậy? Cố Học Văn không biết trong lòng mình đang nghĩ cái gì, chỉ cầm tay cô đặt nhẹ lên môi mình.
“Tả Phán Tình, kiên cường lên.” Vì một người phụ nữ không đáng xu nào mà khiến mình thành như vậy, có đáng không? Cố Học Văn không phải Tả
Phán Tình nên anh không thể lí giải được nội tâm rối rắm và đau khổ của
cô.
Di động rung lên, anh nhìn Tả Phán Tình đang nằm trên giường, không muốn đánh thức cô nên cầm di động đi ra ngoài nghe.
Là Cường Tử gọi tới.
“Sếp, Đỗ tổng bảo em hỏi anh khi nào thì đưa chị dâu tới?”
Ngô Đạt nhất quyết không thừa nhận có giao dịch với Chu Thất Thành,
nên không thể kết hắn tội buôn thuốc phiện được, Ôn Tuyết Kiều thì không có động tĩnh gì, hiện tại nếu muốn bắt bọn họ thì chỉ còn cách để cho
Tả Phán Tình ra làm chứng.
“Chuyện này để tôi nói chuyện với Đỗ tổng, các cậu cứ lo các vụ án và manh mối khác đi.”
“Dạ.” Cường Tử trước khi cúp máy còn nói thêm một câu: “Sếp, anh chính là thần tượng của bọn em, đừng để bọn em thất vọng.”
Cố Học Văn nhìn vào điện thoại, nhất thời thất thần. Có ý gì đây?
Cường Tử cho là cô ấy biết tất cả? Cậu ta nghĩ như vậy? Vậy có phải những người khác trong đội cũng nghĩ như vậy không?
Vẻ mặt anh đột nhiên phức tạp hẳn, trở lại phòng, nhìn thấy Tả Phán
Tình, lại nhớ đến lời của Đỗ Hưng Hoa, ông ta nói, có thể Tả Phán Tình
biết Ôn Tuyết Kiều muốn cô buôn thuốc phiện.
Điểm này, Cố Học Văn tuyệt đối tin tưởng Tả Phán Tình. May mà anh đã
ngăn cô lại, nếu không lúc này Tả Phán Tình đã thực sự trở thành kẻ buôn bán ma túy rồi. Tới lúc đó thì ngay cả anh cũng không thể cứu được cô.
Cố Học Văn ở trước giường bệnh cứ đứng ngồi không yên, ở cục thì còn
biết bao nhiêu việc cần giải quyết, mà Phán Tình ở đây lại cần người
chăm sóc.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh gọi điện cho Ôn Tuyết Phượng, nhờ bà tới chăm
sóc Phán Tình, anh chờ cho mẹ vợ đến rồi mới cầm chìa khóa xe đi ra.
Ngồi trong cục được một lúc, Cố Học Văn lại bị Đỗ Hưng Hoa kêu đi,
ông ta nhìn anh, nghiêm túc bảo: “ Sao không đem Tả Phán Tình đến? Cậu
có biết làm vậy là bao che cho cô ấy không, tôi có thể sẽ cho cậu rút
khỏi vụ này đấy?”
“Cháu không bao che cho cô ấy.” Cố Học Văn bình tĩnh giải thích cho
mình: “Cô ấy bị bệnh, đang nằm viện, Đỗ tổng, chuyện này cô ấy thật sự
không biết, chú hãy tin cháu.”
“Tôi tin tưởng cậu nên mới bảo cậu đưa ra chứng cứ chứng minh vợ cậu
trong sạch. Nếu không thể, cậu có thể rút, tôi sẽ điều người khác đến
tiếp tục điều tra vụ Chu Thất Thành. Dù sao cậu vốn cũng không phụ trách vụ này.”
Đỗ Hưng Hoa nói rất thẳng thắn, Cố Học Văn lập tức trở nên trầm mặc.
Cường Tử không tin anh, Đỗ Hưng Hoa không tin anh, anh đều có thể chịu
được nhưng bảo anh rút thì làm sao anh làm được? Anh đến thành phố C 3
năm, anh cũng theo sát đối chọi với Chu Thất Thành 3 năm, chính là muốn
bắt hắn về quy án.
Anh làm sao có thể từ bỏ chứ?
“Đỗ tổng.” Cố Học Văn ngẩng đầu, lúc nhìn Đỗ Hưng Hoa đã có vài phần
kiên định: “Cho cháu vài ngày, tôi sẽ chứng minh cho chú thấy. Tả Phán
Tình không hề liên quan đến vụ này.”
“Được.” Đỗ Hưng Hoa gật đầu: “Tôi cho cậu 3 ngày, sau 3 ngày, nếu
không thể chứng minh Tả Phán Tình trong sạch thì không riêng gì vợ cậu,
công việc này của cậu, tôi nghĩ cũng không cần làm nữa.”
Ông làm thế này là đã nể mặt Cố Chí Cường lắm rồi, phải biết rằng nếu một người cảnh sát có quan hệ với tội phạm tình nghi thì người cảnh sát đó không được tham gia điều tra vụ án. Ông tin Cố Học Văn cũng hiểu.
“Cháu biết rồi. Cháu nhất định sẽ tìm ra chứng cứ.”
Cố Học Văn xoay người rời đi. Mặc dù trong lòng có khúc mắc nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh và lạnh lùng như trước.
Tìm chứng cứ chứng minh Phán Tình vô tội? Chỉ bẳng sự tin tưởng của anh sao?
Hai tay nắm chặt thành quyền. Cố Học Văn chưa đi đến phòng mình thì nhìn thấy Cường Tử đang đứng đợi ngoài cửa: “Sếp, sao rồi?”
Cố Học Văn nhíu nhíu mi tâm, lần đầu tiên anh cảm thấy mệt mỏi: “Cường Tử, cậu dẫn theo vào vài người đưa Ôn Tuyết Kiều về đây.”
“Ôn Tuyết Kiều?”
“Đúng vậy.” Cố Học Văn gật đầu: “Chỉ cần bà ta không trốn ra nước
ngoài, các cậu cứ đem về đây, tôi muốn đích thân thẩm vấn bà ta.”
“Dạ.” Cường Tử xoay người rời đi. Vẻ mặt Cố Học Văn vẫn căng thẳng
như cũ, anh có thể tìm chứng cứ khác có đủ sức sao? Chứng minh Phán Tình vô tội?
Ôn Tuyết Kiều rất nhanh bị đưa tới. Nhưng cũng giống như Cố Học Văn
nghĩ, bà ta ngồi trong phòng thẩm vấn, bày ra vẻ mặt khó hiểu.
“Buôn bán ma túy? Đồng chí cảnh sát à, tội danh này lớn lắm, cơm có
thể ăn nhiều nhưng nói không thể nói liều, không có chứng cứ tôi có thể
kiện cậu tội vu khống.”
“Ôn Tuyết Kiều.” Cố Học Văn nhìn chằm chằm bà ta, hận không thể xé
nát bà ta ra. Nhưng lý trí đã giúp anh bình tĩnh lại: “Đêm qua, trong
điện thoại có bà có cuộc gọi của Ngô Đạt, nếu như bà không liên lạc với
hắn ta vậy xin bà giải thích làm sao trong nhật kí điện thoại lại có
cuộc trò chuyện này?”
Nhật ký cuộc gọi đó là do anh tức thời nghĩ đến, trước khi Cường Tử
đưa Ôn Tuyết Kiều đến, anh đã cho điều tra toàn bộ nhật ký cuộc gọi của
bà ta.
Ngô Đạt sau khi nhập cảnh vào Trung Quốc, đến giờ gần giao dịch chắc
chắn phải có liên lạc. Trong những vật chứng đội anh đem về, tất nhiên
không thể thiếu điện thoại của Ngô Đạt.
Trong nhật kí của điện thoại không hề có một lần liên lạc với Chu
Thất Thành nhưng lại liên hệ với Ôn Tuyết Kiều 3 lần, anh hoàn toàn có
lý do để tin, giao dịch lần này là do một tay Ôn Tuyết Kiều bày ra
“Cậu nói gì?” Ôn Tuyết Kiều mờ mịt: “Số điện thoại đó là của tên buôn bán ma túy, ngại quá, có thể không cẩn thận gọi nhầm số thôi.”
“Ôn Tuyết Kiều, một số điện thoại mà bà gọi nhầm đến 3 lần, bà định lừa ai vậy?”
“Này, có lẽ cậu nên hỏi vợ cậu ấy.” Ôn Tuyết Kiều cười, cười đến đắc
ý: “Mấy ngày nay tôi khó chịu trong người, nó toàn ở cùng với tôi, chăm
sóc tôi. Lúc tôi không có ở nó, là nó tiếp điện thoại giúp tôi. Nó liên
hệ với ai, tôi biết thế nào được? Nói không chừng, là nó liên lạc với
bọn buôn ma túy đấy.”
“Ôn Tuyết Kiều.” Giọng nói Cố Học Văn lạnh như băng: “Vậy bà có thể
giải thích một chút, vì sao trong vali tiền đều là dấu vân tay của bà?”
“Cái này sao?” Ôn Tuyết Kiều cười: “Phán Tình nói nó không có tiền
dùng, tôi liền đưa tiền nó. Cậu cũng biết năm đó là tôi đã bỏ rơi nó nên giờ vẫn thấy áy náy. Đừng nói là tiền, cho dù nó thích trăng trên trời, tôi cũng hái xuống cho nó.”
“Ôn Tuyết Kiều.” Cố Học Văn dù cho tính tình có tốt mấy thì giờ cũng
phải nổi điên: “Bà không phải là người? Phán Tình là con đẻ của bà mà.”
“Đúng vậy. Nó là con gái tôi không sai. Nhưng bây giờ nó phạm tội,
tôi thân là mẹ nó, làm sao có thể bao che cho nó được? Tôi là công dân
tốt mà. Đồng chí cảnh sát ạ.”
Cố Học Văn hai tay gắt gao nắm thành quyền. Nếu không phải còn một
tia lý trí cuối cùng, anh tin mình nhất định sẽ mặc kệ Ôn Tuyết Kiều là
phụ nữ, trực tiếp đánh cho bà ta một trận nên thân.
“Các anh còn có việc gì không? Không có việc gì, tôi đi trước.”
“Sếp?” Cường Tử ngồi bên cạnh bàn thẩm vấn, mở miệng. Không biết hiện tại phải làm sao bây giờ.
“Tạm giam bà ta 24 tiếng.” Cố Học Văn nhìn chằm chằm Ôn Tuyết Kiều :
“Bà có thể mời luật sư, tôi cũng nhất định sẽ tìm được chứng cứ chứng
minh bà có tội.”
“Hai mươi tư giờ thôi. Tôi không sợ.” Ôn Tuyết Kiều đứng lên, trong
mắt toát ra vài phần đắc ý: “Tôi chờ cậu tìm được chứng cớ để bắt vợ cậu vể quy án. Ha ha ha ha ha ha.”
“Dẫn đi.” Cố Học Văn không bình tĩnh được nữa, Cường Tử gật đầu, đưa
Ôn Tuyết Kiều rời khỏi phòng thẩm vấn. Cố Học Văn oán hận đấm tay xuống
bàn, cái bàn run lên, anh lại không có cảm thấy đau chút nào.
Ôn Tuyết Kiều. Chu Thất Thành. Tôi nhất định sẽ cho các người phải trả giá đắt.
Bỏ hết mọi suy nghĩ. Cố Học Văn chạy về bệnh viện, bây giờ chỉ có Tả
Phán Tình mới có thể giúp mình mà thôi. Anh muốn hỏi rõ ràng từng chi
tiết ngày đó cô bị Ôn Tuyết Kiều nhờ vả như thế nào.
Đi bệnh viện, Tả Phán Tình vẫn còn ngủ. Ôn Tuyết Phượng ngồi trước giường bệnh, nhìn thấy anh đến, bà nhanh chóng đứng lên.
“Học Văn. Không phải con đang đi làm nhiệm vụ sao?”
“Tạm thời không có việc gì.” Cố Học Văn lắc đầu, đi tới trước giường nhìn Tả Phán Tình: “Cô ấy vẫn ngủ đến giờ hả mẹ?”
“Không, nó chỉ nói mớ, kêu đau.” Ôn Tuyết Phượng lần đầu tiên nhìn thấy con mình bị như vậy.
Ánh mắt có chút khó hiểu: “Học Văn, đang tốt đẹp sao tự nhiên lại bệnh năng như vậy?”
“Là con không tốt.” Cố Học Văn vẻ mặt áy náy: “Ngày hôm qua cô ấy quá mệt mỏi, con chưa sấy tóc đã để cho cô ấy đi ngủ nên mới bị như vậy.”
“Mới nãy, nó như hơi tỉnh, vẻ mặt đau khổ. Không ngừng gọi mẹ.” Ôn
Tuyết Phượng không có ý gì khác. Chỉ là cảm thấy hơi lo lắng: “Hai đứa
cãi nhau à?”
Con gái bà là đứa có cá tính, có đôi khi có hơi nhỏ nhen. Nói chuyện
với ba mẹ mình cũng không biết lớn nhỏ, có thể đối với Cố Học Văn cũng
thế.
“Mẹ, cô ấy ——”
“Phán Tình tính tình có hơi nóng nảy. Cũng tại bố mẹ chiều quá nên nó sinh hư Nhưng nó tuyệt đối không phải là đứa xấu tính. Học Văn con có
thể bao dung cho nó, đừng chấp nhặt nó, được không?”
“Mẹ. Con không có ý đó. Con…”
Cố Học Văn không biết nói gì cho tốt.
Trong lòng anh biết rõ nếu nói ra chân tướng sẽ làm tổn thương bà, dù sao bà cũng không hy vọng Tả Phán Tình đi nhận Ôn Tuyết Kiều còn bị bà
ta hại.
Nhìn Tả Phán Tình nằm trên giường bệnh. Hiện tại chỉ sợ là không nói
không được. Sự tình đã nghiêm trọng lắm rồi. Nếu anh không tìm được
chứng cớ, chỉ sợ là Tả Phán Tình thật sự phải đi tù mất.
Anh đem chuyện đã xảy ra ngày hôm qua nói ngắn gọn với Ôn Tuyết Phượng. Nhìn thấy bà lo lắng, Cố Học Văn cũng thấy khó chịu.
“Mẹ. Con thật sự không biết sự tình sao lại biến thành như vậy. Nhưng mà tình huống hiện tại chính là như vậy. Nếu không tìm thấy chứng cớ
chứng minh là Ôn Tuyết Kiều hại Phán Tình, chỉ sợ Phán Tình sẽ ——”.
Vì hành động của mình mà trả giá đắt.
Ôn Tuyết Phượng cả người mềm nhũn, ngồi phịch ở trên ghế không nhúc
nhích. Ngơ ngác nhìn gương mặt Tả Phán Tình tái nhợt nằm trên giường
bệnh, vẻ mặt khiếp sợ.
“Nó, nó có còn là con người không? Sao nó lại làm thế? Phán Tình. Phán Tình là con của nó kia mà.”
Hai mươi lăm năm, chẳng quan tâm. Lúc xuất hiện là tặng một món quà
lớn như vậy. Ôn tuyết kiều. Mày rốt cuộc là hận chị đến nhường nào, hận
Chính Cương bao nhiêu mới có thể hại Phán Tình thành như vậy? “
“Mẹ ——”
Cố Học Văn muốn nói cái gì đó. Cửa phòng lại kêu rầm một cái. Hai
người đồng thời nhìn sang cửa. Tả Chính Cương đứng ở cửa, một bên chân
là ấm giữ nhiệt, rơi trên mặt đất. Nước canh bên trong đổ hết ra ngoài.
“Con, con nói cái gì?”
Tả Chính Cương không tin điều mà mình mới vừa nghe. Thân hình lập tức trở nên run rẩy, từng bước một bước vào phòng bệnh, nhìn chằm chằm vào
Cố Học Văn.
“Con nói cái gì? Phán Tình buôn bán ma túy?”
“Ba. Ba bình tĩnh một chút.” Cố Học Văn muốn nói cái gì đó, trên
giường bệnh, Tả Phán Tình lại bị tiếng ồn đánh thức. Chậm rãi mở to mắt, nhất thời không rõ mình đang ở đâu. Mở to mắt. Liền nhìn thấy bên
giường có vài người đứng.
Cố Học Văn. Ba. Mẹ.
“Ba. Mẹ?”
Chống người muốn đứng lên. Tả Chính Cương bước đến tát mạnh một cái. Phán Tình mềm người lại té nằm xuống giường.
“Ba.” Cố Học Văn ngây ngẩn cả người. Không nghĩ tới Tả Chính Cương lại ra tay.