Edit: Hạ đỏ
Beta: Phong Vũ
Lý trí trở về, cơn buồn ngủ biến mất. Tả Phán Tình hấp tấp tìm điện
thoại gọi cho Trịnh Thất Muội, nhưng bên kia lại là tiếng máy bận.
Tả Phán Tình liên tục gọi, cũng cố vượt lên trên cơn buồn ngủ. Ban nãy
ngủ say như chết, mà còn nói mình muốn đi chúc phúc Trịnh Thất Muội?
Rốt cuộc cô ấy kết hôn với ai chứ? Cái tên thuộc hạ mặt sẹo kia sao?
Trời ạ, giết cô đi. Để Trịnh Thất Muội đi theo một gã xã hội đen, vậy cô thật sự là chết một trăm lần cũng không đủ.
Đường dây điện thoại sau một hồi dài báo bận rốt cuộc cũng có người nghe, vẫn là Trịnh Thất Muội.
“Thất Thất, cậu vừa rồi nói cậu sắp kết hôn? Cậu muốn kết hôn với ai? Sẽ không là cái tên mặt sẹo kia chứ? Cậu bị té giếng à? Cậu có biết anh ta là ai không? Cậu có biết hiện tại đang nói cái gì không hả? Kết hôn?
Cậu hiểu rõ rồi chứ? Đây không phải là chuyện có thể qua loa được, có
phải trò chơi đâu. Kết hôn ấy à. Một khi đã kết hôn thì cậu sẽ không thể hối hận nữa đâu.”
Tả Phán Tình đổ ập xuống, cứ quăng một hơi nói dài, không quan tâm Trịnh Thất Muội có nghe hay không, căng giọng tiếp tục nói: “Đây chính là
chuyện cả đời, không thể lấy ra đùa được. Hôm nay không phải ngày cá
tháng tư, cậu đừng đem việc đó ra hù tớ, cậu có nghe không? Bây giờ cậu
về ngay cho tớ, không được ở Mỹ nữa. Lại càng không cho phép cậu gả cho
tên xã hội đen……”
“Phán Tình.” Vừa rồi Trịnh Thất Muội gọi điện thoại cho ba mẹ, giải
thích với ba mẹ cả buổi mới khiến ba mẹ chấp nhận chuyện này là thật.
Không ngờ bây giờ Tả Phán Tình lại bắt đầu đả kích cô.
“Tớ biết tớ đang nói gì, cũng biết tớ đang làm gì. Cậu tin tớ đi.”
“Tớ tin cậu ấy hả?”Tả Phán Tình muốn hét lên: “Tớ tin cậu, tớ tin cậu
bây giờ đầu óc không tỉnh Táo. Tớ tin cậu hiện tại nhất định là bị động
kinh.”
“Tớ không có.”Trịnh Thất Muội thừa nhận mình đúng là có phần xúc động,
nhưng cô rất rõ ràng mình đang nói và đang làm gì: “Phán Tình, tớ hy
vọng cậu có thể chúc phúc cho tớ.”
“Thất Thất……” Tả Phán Tình không biết phải nói gì nữa: “Tớ hy vọng cậu có thể hạnh phúc.”
“Tớ rất chắc chắn là tớ sẽ hạnh phúc.” Trịnh Thất Muội nghĩ tới Thang Á
Nam: “Anh ta là một người đàn ông không tệ. Phán Tình, dẹp bỏ những
thành kiến ấy, tớ thấy anh ta sẽ làm tớ hạnh phúc.”
Xong rồi, xong rồi. Trịnh Thất Muội tẩu hỏa nhập ma rồi. Tả Phán Tình
nóng nảy kinh khủng: “Cho dù cậu muốn đến với anh ta, cũng không nên vội vả quyết định kết hôn thế chứ? Hôn nhân là chuyện đại sự cả đời, cần
phải cân nhắc kĩ càng……”
“Trước đây cậu có suy xét rõ ràng sao?” Trịnh Thất Muội hỏi vặn cô: “Cậu cũng giống tớ lấy người mình không yêu mà?”
“Tớ. . . . . .” Tả Phán Tình bực không chịu được: “Nhưng bây giờ thì tớ
yêu Cố Học Văn. Tớ và anh ấy yêu nhau. Bọn tớ rất hạnh phúc.”
“Yêu nhau? Cậu dám nói hiện tại trong lòng cậu không còn một chút hình
bóng của Kỷ Vân Triển không? Cậu dám nói cậu đã hoàn toàn quên anh ấy
không? Cậu dám không?”
Trịnh Thất Muội hung hăng hăm dọa khiến Tả Phán Tình nghẹn lời, cô không dám. Trong lòng cô vẫn có một góc dành cho Kỷ Vân Triển. Cho dù cô đã
bắt đầu yêu Cố Học Văn nhưng cô vẫn không quên Kỷ Vân Triển. Cũng không
thể quên.
Ba năm yêu nhau, năm năm chờ đợi. Ở sâu trong lòng vẫn có một góc nhỏ cho Kỷ Vân Triển.
Nếu cô không dùng lý trí cực độ áp chế cảm xúc bản thân thì trong khoảnh khắc khi Kỷ Vân Triển xả thân cứu cô kia cô đã bỏ đi với anh rồi.
Tả Phán Tình trầm mặc, rất nhiều lần, cô khống chế bản thân không được
nhớ. Kỷ Vân Triển đi Thụy Sĩ. Bỗng chốc trong lòng cô chấn động rất lớn
nhưng cô không ngừng nhắc nhở mình, cô đã gả cho Cố Học Văn, là vợ của
Cố Học Văn.
Dù rằng như thế, cô vẫn không thể phủ nhận, Kỷ Vân Triển trả giá hết
thảy mọi thứ vì cô. Cô không thôi cảm động, áy náy. Còn có một loại cảm
giác không tưởng là muốn báo đáp anh.
Cho nên cô chỉ có thể không thèm nghĩ nữa. Thậm chí cố gắng thuyết phục
mình, Kỷ Vân Triển đi nước ngoài, sẽ gặt hái hạnh phúc thuộc về anh.
“Phán Tình.” Giọng nói Trịnh Thất Muội cách trùng dương xa xôi truyền
đến: “Tớ thừa nhận khi đó tớ thật sự rất yêu Đỗ Lợi Tân, tớ rất muốn ở
bên anh ấy. Nhưng anh ấy không yêu tớ. Tớ và anh ấy không có duyên với
nhau. Thang Á Nam không tệ. Anh ta không phải loại người xấu như cậu
nghĩ. Quan trọng nhất là, anh ta đối xử với tớ rất tốt. Tớ tin anh ta.”
Tả Phán Tình im lặng, chuyện tình cảm này như là uống nước vậy, ấm lạnh
chỉ có mình tự biết. Nếu Trịnh Thất Muội đã quyết định. Vậy cô càng
khuyên can, sẽ chỉ khiến cô ấy càng muốn đến với Thang Á Nam.
“Cậu nghĩ kĩ chưa?”
“Nghĩ kĩ rồi.” Trịnh Thất Muội có chút rét buốt, tin tưởng Tả Phán Tình
sẽ chấp nhận lựa chọn của mình: “Tớ đã suy nghĩ rất rõ ràng .”
“Khi nào thì cưới? Cậu không về à?”
“Bọn tớ đăng kí kết hôn ở Florida. Chỗ đó là nơi kết hôn nhanh nhất trên toàn thế giới. Nhưng sẽ quay lại tổ chức hôn lễ. Tớ hi vọng cậu có thể
chúc phúc cho tớ.”
“Được rồi.” Tả Phán Tình gật đầu: “Nếu đây là nguyện vọng của cậu thì tớ sẽ đến. Tớ sẽ chúc phúc cho cậu.”
“Cám ơn Phán Tình.” Trịnh Thất Muội xúc động đến mức không biết phải nói gì hơn: “Phán Tình, cậu thật tốt. Cậu thật sự rất tốt.”
Cô nói với ba mẹ, ba mẹ cũng không chịu tới, mặc dù chấp nhận cô muốn đi Mỹ kết hôn, nhưng cũng không bằng lòng đến.
Trịnh Thất Muội rất muốn đám cưới của mình được mọi người chúc phúc. Tả
Phán Tình đồng ý đến, điều này làm cho cô rất cao hứng, cũng rất vui vẻ.
“Cảm ơn cái gì hả.” Tả Phán Tình thở dài: “Chờ tớ, ngày mai tớ đi đặt vé máy bay. Thứ bảy sẽ xuất hiện trước mặt cậu, được chứ?”
“Okie.” Trịnh Thất Muội gật đầu: “Cứ như vậy đi. Cám ơn cậu, Phán Tình.”
“Chú ý giữ gìn sức khỏe. Chờ tớ đến.” Cô sẽ nhanh chân tới xem, Thang Á
Nam cho Trịnh Thất Muội uống thuốc gì mà khiến cô trong thời gian ngắn
đã thay đổi thái độ.
Rõ ràng lúc trước nói Thang Á Nam cường bạo cô ấy, rõ ràng lúc trước còn cầu cứu cô. Hiện tại lại đột nhiên nói muốn kết hôn, nếu cô ấy bị cưỡng bức, vậy cô nhất định sẽ ngăn cản cuộc hôn nhân này. Nhất định.
Đặt điện thoại di động xuống giường, Tả Phán Tình không buồn ngủ chút
nào. Không biết bây giờ Cố Học Văn ở đâu, đang làm gì nhỉ. Nếu anh ở đây thì tốt rồi.
Một giọng nói vang lên trong đầu, cho dù anh ở đây cũng không thể xuất
ngoại với cô. Tả Phán Tình bất đắc dĩ trở mình một cái. Cố Học Văn là
quân nhân, không thể ra nước ngoài. Ngẫm lại thật đáng buồn, bọn họ còn
chưa đi hưởng tuần trăng mật nữa.
Lại có chút buồn bực, nghĩ đến tuần trăng mật là cô lại nghĩ đến thánh
địa Thụy Sĩ mà cô muốn tới nhất,. Những thị trấn nhỏ phong cách cổ xưa,
còn có không gian yên tĩnh. Cô vẫn nghĩ nếu có thể đến Thụy Sĩ hưởng
tuần trăng mật thì đó chính là việc tốt đẹp nhất đời.
Nhưng sự thật là, Cố Học Văn không thể xuất ngoại, chỉ cần anh là quân
nhân một ngày thì đồng nghĩa với một ngày không thể ra nước ngoài, cô
cũng sẽ không có cơ hội thực hiện chuyến hành trình trăng mật trong mơ
của mình.
Không tự chủ mà nghĩ tới Kỷ Vân Triển. Anh đi Thụy Sĩ, một mình. Ngày đó lúc rời khỏi quán cà phê, cô thậm chí đầu cũng không dám ngoảnh lại. Sợ ý mình sẽ mềm lòng. Cô sẽ nhịn không được mở miệng nói, cô muốn ở bên
anh.
Hơi rối loạn. Tả Phán Tình không muốn để mình bị ảnh hưởng, nhưng lời của Trịnh Thất Muội lại khiến cô không ngừng được.
“Cậu dám nói bây giờ trong lòng cậu không còn một chút hình bóng của Kỷ
Vân Triển không? Cậu dám nói cậu đã hoàn toàn quên anh ấy không?
Câu nói sắc bén ấy đi thẳng tới nội tâm của cô. Tả Phán Tình không ngừng lắc đầu.
“Không có, không có, mình đã quên anh ấy. Quên rồi.” Tả Phán Tình thuyết phục bản thân, cứ nghĩ tới đủ thứ về Cố Học Văn. Cuối cùng thiếp đi
trong sự rối rắm vô tận.
Nhưng trong giấc mộng hôm nay, lại mơ thấy Kỷ Vân Triển. Khi cô bị thuộc hạ của Chu Thất Thành ức hiếp cô, đánh đập anh.
Một đêm mộng mị, một đêm khó ngủ đến hừng đông.
Ngày hôm sau, mang một đôi mắt thâm quầng, Tả Phán Tình vừa xuất hiện ở
phòng khách đã khiến Trần Tĩnh Như nhìn chăm chú, biết con trai không ở
nhà, con dâu thường xuyên cô đơn một mình. Bà cũng đau lòng, bảo Tả Phán Tình chú ý nghỉ ngơi.
Tả Phán Tình nói chuyện Trịnh Thất Muội sắp kết hôn với Trần Tĩnh Như một chút, còn nói mình muốn đi tham dự đám cưới của cô ấy.
Trần Tĩnh Như thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng đồng ý. Bà bảo Tả Phán Tình yên tâm đi làm, bà sẽ giúp cô chuẩn bị thủ tục.
Quả nhiên, hôm nay sau khi tan sở, Trần Tĩnh Như đã đưa hộ chiếu cho Tả Phán Tình và cả vé máy bay đã được chuẩn bị xong xuôi.
Tả Phán Tình vô cùng cảm kích. Đối với người mẹ chồng này, cô thật là
không biết nói gì hơn. Nói với Trần Tĩnh Như mình tham gia hôn lễ xong
sẽ lập tức trở về, bà lại ngỏ ý Cố Học Văn chưa cùng cô hưởng tuần trăng mật. Nếu cô có cơ hội thì cứ chơi vài ngày rồi về cũng không sao.
Tả Phán Tình ngoài biết ơn cũng chỉ có biến ơn. Cảm thấy có được bà mẹ chồng như vậy, cô thật sự tốt phước.
Hai ngày nay đi làm như thường lệ. Thứ sau đi làm một chút, mấy ngày nay gọi cho Cố Học Văn di động vẫn không mở máy. Suy nghĩ chút xíu, Tả Phán Tình nhắn tin cho anh.
Sau đó về nhà sửa soạn hành lý, bay qua nước Mỹ bên kia trái đất. Đây là lần đầu tiên Tả Phán Tình xuất ngoại.
Nhưng cô không có cảm xúc hưng phấn chút nào mà lại lo lắng nhiều hơn.
Không biết sự lựa chọn của Trịnh Thất Muội sẽ làm đời cô sau này xảy ra
thay đổi gì đây.
Cũng một ngày trước đó, Trung Quốc cử tàu khu trục tên lửa đạn đạo
“Thanh Đảo hạm”, tàu hộ tống tên lửa đạn đạo “Yên Thai hạm” cùng “Diêm
Thành hạm”. Theo các tàu này còn có 3 chiếm hạm chở máy bay trực thăng.
Tàu chiến Trung Quốc tạo lập đội hình đi qua vùng biển Thái Bình Dương
tiến hành tập trận trên biển, tác chiến linh hoạt trên biển, bảo vệ lãnh hải, ứng biến đấu tranh và chỉ huy quân sự trên biển kiểm soát hơn 20
chương trình huấn luyện đào tạo.
Liên hợp với bốn quốc gia khác, hạng mục luyện tập bao gồm trinh sát,
quét mìn, ngăn chặn trên biển, tập trận trong 2 lĩnh vực, tác chiến,
phòng không, phản hạm, chống tàu ngầm tấn công, sử dụng vũ khí bao gồm
ngư lôi, hạm pháo, và tên lửa đạn đạo, đề cao năng lực chiến đấu hợp tác đa quốc gia.
Cuối cùng còn tiến hành luyện tập chiến đấu trên bờ. Cố Học Văn có thành tích và kinh nghiệm thâm niên tác chiến bộ binh, là phó đoàn trưởng
đoàn Lợi Kiếm, cũng tham gia diễn tập một lần.
Diễn tập trong một tuần. Mà Cố Học Văn chỉ phụ trách khâu cuối cùng là
đổ bộ thực tế sau khi diễn tập. Nhìn Thái Bình Dương mênh mông trước
mặt. Vẻ mặt anh vô cùng ngưng trọng.
Lần này nhiệm vụ của anh không riêng gì diễn tập, còn đưa Trịnh Thất Muội trở về.
LasVegas.
Nơi này là thành phố cờ bạc nổi tiếng thế giới, nhưng trải qua sự phát
triển không ngừng, LasVegas bắt đầu chuyển mình, trở thành một thành phố du lịch, nghỉ ngơi chân chính.
Ngoại trừ ngành công nghiệp cờ bạc hưng thịnh, LasVegas còn là thành phố tổ chức đám cưới, nơi này vĩnh viễn không ngừng hoạt động đăng kí kết
hôn. Hàng năm có gần 12 vạn nam nữ đám cưới ở đây.
Trịnh Thất Muội đứng trước cửa sổ phòng khách sạn Circus Circus, nhìn tờ giấy chứng nhận kết hôn vừa mới cầm trong tay, cảm giác vô cùng mới lạ.
Cô kết hôn. Từ Washington bay đến đây, dùng tốc độ nhanh nhất cùng Thang Á Nam kết hôn. Hiện tại chỉ còn thiếu một hôn lễ.
Tất cả đều rất nhanh. Hơn nữa rất không thật. Cô cầm giấy chứng nhận kết hôn đặt lên cái bàn nhỏ trên ban công, không đợi cô lui ra sau, thân
thể bị ai đó kéo vào lòng. Xoay người, Thang Á Nam đã tắm xong, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm đi ra.
“Em hối hận?”