Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 296: Chương 296: Em rất nhớ anh




Edit: Phương Tuyền

Beta: Phong Vũ

“Không phải.” Không phải hối hận. Chỉ là có chút bùi ngùi, có chút không chân thật. Trịnh Thất Muội không biết phải nói như thế nào.

“Có đói bụng không? Muốn đi ăn chút gì không?”

“Không cần.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Không đói lắm.”

Thang Á Nam ôm chặt thắt lưng cô, Trịnh Thất Muội khẽ kêu một tiếng, hai tay đặt trên ngực anh ta, lòng bàn tay chạm vào làn da nóng bỏng của anh ta, cô cảm giác tim mình đập nhanh hơn, rút tay lại, cẩn thận né về phía sau một chút: “Tôi, tôi đi tắm.”

“Không vội.”

Thang Á Nam mở miệng, đôi môi bá đạo chiếm lấy môi cô. Run rẩy một hồi, Trịnh Thất Muội không kháng cự nữa, hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh ta. Dâng đôi môi thơm của mình lên.

Đôi mắt Thang Á Nam tối sầm vài phần, ôm cô đi đến giường, rất nhanh, thân thể đã được đặt lên giường.

“Em là của tôi.”

“. . . . . .” Trịnh Thất Muội khẽ cắn môi, thản nhiên mở miệng: “Tôi, tôi là của chính tôi.”

“Em là của tôi.” Anh ta không ngại dùng sức chứng minh điểm này.

“Thang Á Nam.”

“Đừng ồn.” Hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ. Anh ta nghĩ, anh ta có quyền thực hiện quyền lợi làm chồng của mình.

Trịnh Thất Muội muốn nói gì đó nhưng môi bị hôn lên khiến cô nói không ra lời. Rất nhanh, bị Thang Á Nam kéo vào trong con lốc tình ái. Suy nghĩ không thể trấn tĩnh, bị động xoay vờn theo anh ta.

Một hồi hoan ái khó ngừng.

Kích tình qua đi, Trịnh Thất Muội ngủ thật say, sau đó bị tiếng chuông di động đánh thức. Tay không ý thức cầm lấy di động trả lời.

“A lô.”

Giọng nói bên kia điện thoại làm cô mở to hai mắt ngồi dậy: “Phán Tình?”

“Cậu đến Mỹ rồi?”

“Ở sân bay? Trời ạ, cậu chờ tớ một chút, tớ lập tức tới đón cậu.”

Trịnh Thất Muội ngắt điện thoại, lúc này mới nhớ ra mình hiện tại đang ở Florida, cô đứng lên thật nhanh, vội vội vàng vàng mặc quần áo.

Lúc này Thang Á Nam vừa lúc bước vào, nhìn thấy động tác của cô thì hơi nhíu mày: “Em muốn ra ngoài?”

“Phán Tình đến.” Ngữ khí Trịnh Thất Muội có chút hưng phấn: “Tôi cứ nghĩ ngày mai cậu ấy mới có thể đến, không ngờ hôm nay cậu ấy đã tới rồi.”

“Tôi tưởng là em muốn ở Florida chơi một chút.”

“Chờ gặp Phán Tình rồi cùng nhau du ngoạn.” Có chuyện tốt làm sao có thể quên Phán Tình được? Trịnh Thất Muội dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, đi đến trước mặt Thang Á Nam: “Làm sao bây giờ? Cậu ấy đến đây rồi, đang ở sân bay. Bây giờ chúng ta về, thế nào cũng phải mất mấy tiếng phải không?”

“Không vội.” Thang Á Nam ý bảo cô bình tĩnh lại: “Tôi đã biết hôm nay cô ấy đến nên cho người đi đón cô ấy rồi.”

“Thật sao?” Trịnh Thất Muội rất bất ngờ: “Làm sao anh biết?”

“Trước khi đến cô ấy có gọi cho em, lúc đó em đang ngủ. Người tôi phái đi lúc này chắc là đã ở sân bay rồi.”

Trịnh Thất Muội nhìn mặt Thang Á Nam, vẻ mặt có chút cảm động: “Cám ơn anh.”

Thang Á Nam không nói gì, nhìn cô đã mặc quần áo chỉnh tề, vươn tay: “Đi thôi. Chúng ta về.”

“Ừ.” Tả Phán Tình đến, cô cũng không có tâm tình đi chơi, du ngoạn thì chờ Tả Phán Tình đến đây rồi tính sau. Cảm giác hưng phấn sắp được gặp Tả Phán Tình làm cho ý cười trên mặt Trịnh Thất Muội không dứt, bộ dáng hưng phấn này khiến Thang Á Nam hơi hơi nhíu mày.

Tình cảm hai người họ thật sự rất tốt. Sau này không biết sẽ như thế nào…

Tả Phán Tình ở đại sảnh sân bay an tâm chờ Trịnh Thất Muội tới đón. Một lát sau có hai gã đàn ông đứng trước mặt cô.

“Cô Tả, chúng tôi là do cô Trịnh phái đến đón cô.”

“Cậu ấy đâu?” Tả Phán Tình lui về phía sau một bước, ánh mắt đảo qua hai người trước mặt. Một thân âu phục màu đen, thân hình cao lớn.

Không tự giác mà liên kết hai người kia với người có vết sẹo nào đó.

“Cô ấy cùng Thang thiếu đi Florida kết hôn.”

Kết hôn? Trịnh Thất Muội lại không đợi cô đến bàn bạc, đã chạy đi kết hôn trước?

” Vậy khi nào bọn họ về?”

“Vừa rồi Thang thiếu gọi điện, nói đang trên đường trở về.” Một trong hai người đưa di động cho Tả Phán Tình: “Cô có thể gọi điện thoại hỏi cô Trịnh.”

Tả Phán Tình không nhận di động của người kia, dùng điện thoại của mình gọi cho Trịnh Thất Muội, cô ấy nói đang từ Florida nhanh chóng trở về, còn nói Thang Á Nam phái người đến đón cô.

Hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, tên mặt sẹo kia cũng không tệ lắm. Đi theo hai người kia ra khỏi sân bay, lên xe. Trên đường lớn Washington, tuyết đọng chưa tan. Giống như ở Bắc Đô, khắp nơi là một màu trắng xóa.

Tả Phán Tình cả người đắm chìm trong cảm giác vui sướng sắp được gặp lại Trịnh Thất Muội. Nhìn cảnh vật hai bên hoàn toàn khác cảnh vật ở Trung Quốc, trên mặt hiện ra một ý cười nhạt.

Xe chạy khá lâu mới dừng lại trước một tòa biệt thự. Nhìn biệt thự trước mắt, tường ngoài kiểu Goethe màu trắng, trụ to chống đỡ mái hiên thật lớn.

Vừa rồi xe trực tiếp từ bên ngoài hoa viên chạy vào, lướt mắt nhìn qua, bãi cỏ vốn xanh biếc bị tuyết phủ lên, không giống màu xanh biếc trong hoa viên bên ngoài. Tất cả đều nhuộm một tầng trắng bạc.

Nhìn cây cột được chạm trổ hoa văn trên hành lang phía trước, cô có chút kinh ngạc, Thang Á Nam giàu có vậy sao? Lại có thể ở biệt thự?

“Cô Tả, tới nơi rồi.” Hai người đàn ông rất lễ phép mời cô xuống xe.

Vào biệt thự, hệ thống sưởi phả trực tiếp vào khiến thân thể cô nháy mắt không còn lạnh lẽo. Không đợi cô đứng yên, một người phụ nữ Trung Quốc đã đến chào đón, thoạt nhìn vẻ ngoài bốn mươi tuổi, thái độ đối với cô rất hòa nhã thân thiết.

“Cô Tả phải không? Đi đường có mệt lắm không? Trước tiên lên phòng trên lầu nghỉ ngơi một chút.” Nói xong, dùng ánh mắt bảo hai người kia đem hành lý của Tả Phán Tình lên lầu.

“Cám ơn.” Tả Phán Tình không hề động đậy, nhìn người trước mặt: “Xin hỏi dì là…”

“Tôi là quản gia của Thang thiếu, tôi họ Lý, cô cứ gọi dì Lý là được rồi.”

Thang Á Nam còn mướn quản gia? Trong lòng Tả Phán Tình hiện lên một chút quái dị. Đầu óc chỉ nghĩ đến một chuyện.

“Trịnh Thất Muội và anh ta khi nào thì về đến?”

“Chắc là nhanh thôi. Chỉ là do gần đây tuyết rơi, sân bay cũng mới hoạt động lại đường bay, chắc cũng phải vài tiếng nữa.”

“Tôi biết rồi.” Tả Phán Tình gật đầu, ở nước ngoài gặp được gương mặt người Trung Quốc, cảm thấy thật thân thiết: “Tôi lên nghỉ ngơi một chút, bọn họ trở lại thì gọi tôi.”

“Vâng.” Dì Lý cười nhẹ với Tả Phán Tình, đi trước dẫn đường, đưa cô lên lầu.

Tả Phán Tình đi theo phía sau cô ấy, ánh mắt liếc nhìn xung quanh đánh giá, trong lòng cô có chút không nói nên lời. Không gian cao, phong cách trang hoàng Ba Locker, đại sảnh cùng trần nhà trang trí tinh xỏa, chạm trổ hoàn mỹ phối hợp màu sắc sáng sủa, làm cho đại sảnh tráng lệ mà tràn ngập hơi thở mạnh mẽ, hai bên quanh cầu thang treo một vài bức tranh sơn dầu.

Lúc trước khi còn đi học, ở trường Tả Phán Tình có khóa học mỹ thuật tạo hình, cô đối với môn nghệ thuật này cũng có hiểu biết ít nhiều, những bức tranh kia vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, không phải đồ dỏm.

Ách. . . . . .

Hiện nay, xã hội đen đều nhiều tiền như vậy sao? Hèn gì đại gia đều làm chuyện xấu. Nội tâm hiện lên vài phần lo lắng, nghĩ sâu hơn chính là Trịnh Thất Muội sẽ không vì thấy Thang Á Nam có tiền mới nói muốn gả cho anh ta, cùng anh ta kết hôn đó chứ?

Lên lầu, hành lang thật dài, trang trí hai bên tường cũng hoàn toàn theo phong cách Tây Âu. Dì Lý dừng bước, quay sang cười cười với Tả Phán Tình.

“Cô Tả, đây là phòng của khách, cô có thể vào nghỉ ngơi. Khi nào cô Trịnh đến, tôi sẽ thông báo cho cô biết.”

“Cám ơn.” Tả Phán Tình vào cửa, liếc nhìn hành lý của mình đang đặt ở góc phòng.

Không để ý đến hành lý, liếc mắt nhìn lướt căn phòng một cái.

Nhìn xuyên qua cửa số sát đất, ban công thật lớn, liếc mắt một cái nhìn qua, vừa vặn có thể nhìn ra hoa viên bên ngoài.

Tả Phán Tình tiến lên, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh thổi tới làm cho cô lại lạnh run lên, trên lan can ban công dính đầy tuyết đọng.

Dày cũng khoảng năm, sáu centimet. Đưa tay nặn một quả cầu tuyết thật to tròn, đặt trên lan can, lại nặn một quả cầu tuyết nhỏ đặt lên trên. Chờ Trịnh Thất Muội trở lại, các cô có thể cùng nhau đắp người tuyết, ném tuyết, tưởng tượng thôi đã thấy vui lắm rồi.

Lúc ở Bắc Đô, vì vừa sảy thai, Cố Học Văn cũng không cho cô chơi tuyết, hiện tại không thành vấn đề rồi.

Nghĩ đến đây có chút hưng phấn, cô xoay người vào phòng, đóng chặt cửa sổ, cởi áo khoác quyết định trước tiên nghỉ ngơi một chút.

Căn phòng rất lớn. Lớn hơn cả phòng của cô ở Bắc Đô, giường lớn kiểu tây màu trắng. Bốn trụ đồng tinh xảo phủ lớp màn mỏng màu hồng nhạt. Bốn phía tràn ngập hương hoa hồng thoang thoảng. Rất nhạt, rất nhẹ, làm cho người ta cảm giác thật thoải mái.

Tả Phán Tình đột nhiên có chút ảo giác, nơi này giống như căn phòng công chúa trong truyện cổ tích.

Thang Á Nam, rốt cuộc là có rất nhiều tiền sao? Tả Phán Tình một trận oán thầm, bay đường dài quả thật có chút mệt, cô quyết định chờ Trịnh Thất Muội trở lại sẽ hỏi rõ ràng.

Ngã người trên giường, ngáp một cái, mí mắt bắt đầu càng lúc càng nặng, cuối cùng đi vào giấc ngủ.

Lúc cô đến Mỹ là buổi sáng, vừa buồn ngủ liền ngủ thẳng đến chạng vạng, trong lúc ngủ, mơ một giấc mơ thật dài. Trong mơ, cô cùng Trịnh Thất Muội hai người ở hoa viên bên ngoài đắp người tuyết, rất vui vẻ.

Sau đó, Cố Học Văn trở về cũng tham gia, cùng nhau ném tuyết, chạy trốn, chơi bóng. Thời gian trôi qua rất nhanh.

Trở lại phòng, Cố Học Văn cười tỏ ý với cô. Cô cười duyên cự tuyệt, nói mình rất mệt, rốt cuộc anh cũng buông tha cô, nhưng vẫn hôn lên môi cô một cái.

Giấc mơ kia thật chân thật. Chân thật đến nỗi Tả Phán Tình tưởng là Cố Học Văn đang ở ngay bên cạnh mình, khóe môi cong lên, đến khi tỉnh dậy, trên mặt tràn đầy ý cười.

Vẫn không muốn mở mắt, ngủ thật thư thái, nhất là mơ thấy Cố Học Văn khiến tâm tình thực sung sướng, ánh mắt nửa khép, muốn tiếp tục ngủ.

Một bàn tay to lúc này xoa hai má của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, cái chạm mềm nhẹ kia làm cho cô thoải mái đến cực điểm, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào bàn tay to, hai mắt không mở ra.

“Học Văn, anh đã về.”

“Ừ.” Giọng nói hơi trầm thấp lộ ra vài tia ý cười. Nét cười trên mặt Tả Phán Tình càng thêm sâu, mặt dán vào bàn tay của “Cố Học Văn”.

“Em rất nhớ anh.”

“Vậy à?” Giọng nói mang theo vài phần trêu tức nhẹ nhàng vang lên. Cô nhắm mắt lại đang muốn gật đầu, lại cảm giác hình như giọng nói này có chút không đúng.

Mở trừng hai mắt, trước mặt hiện ra khuôn mặt cô cũng không mấy xa lạ, đôi mắt hẹp dài, khóe môi cong lên, cười như không cười nhìn cô, nốt ruồi dưới con mắt trái bởi vì nụ cười của anh ta mà có vẻ càng thêm tà mị.

Lúc này đang nhìn chằm chằm mặt của cô, khuôn mặt hiện lên một mạt hào quang, dường như là đắc ý?

Người trước mặt, không phải Hiên Viên Diêu, thì còn ai khác nữa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.