Edit: Iris
Beta: Phong Vũ
Tả Phán Tình có chút hối hận. Có lẽ cô không nên xóa tin nhắn của
anh. Nhưng việc làm vừa rồi nhất thời hoàn toàn là theo bản năng.
Người phụ nữ ấy, biết rõ Cố Học Văn đã kết hôn, còn gọi anh ra ngoài? Mà Cố Học Văn vì sao lại nhờ dì Phương đến chăm sóc người phụ nữ đó
chứ? Anh xem người phụ nữ đó là gì mà phải cẩn thận che chở cho cô ta
như vậy?
Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tả Phán Tình không thể áp chế sự
đố kị đang dâng trào trong lòng, cô thừa nhận cô đang rất đố kị, ghen
ghét cô ta.
Cô ta, xinh đẹp hơn cô, dịu dàng hơn cô, thoạt nhìn về mọi mặt cô ta
đều hơn cô. Cô không hiểu, không lý giải được, vì sao Cố Học Văn lại lựa chọn sống cùng cô chứ không phải là cô gái tốt hơn cô đó?
Cẩn thận xoay người, nhìn Cố Học Văn đang ngủ ở bên cạnh. Trong lòng rất rất muốn một đáp án, vì sao anh ấy lại muốn lấy mình?
Cố Học Văn ——
Câu nói ấy nói không ra lời, anh đã ngủ rồi thì sao có thể cho cô đáp án được chứ.
Càng suy nghĩ thì lại càng rối loạn. Ý thức cũng bắt đầu mơ hồ. Cả
thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi khiến Tả Phán Tình trằn trọc đến hơn
nửa đêm. Lúc tờ mờ sáng sớm mới nặng nề ngủ được một chút. Vậy mà trong
mơ, cô lại thấy Cố Học Văn bỏ cô, nắm tay Lâm Thiên Y rời đi.
Tả Phán Tình sợ hãi ngồi bật dậy. Lấy tay xoa trán, phát hiện đầu mình đầy mồ hôi.
Lau sạch mồ hôi trên mặt, đưa mắt nhìn quanh phòng một vòng, không
thấy Cố Học Văn, vẻ mặt có chút thả lỏng. Nhưng nhiều hơn cả là cảm giác mất mát.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa sổ không đóng. Gió lùa vào phòng
làm lay động mấy tấm rèm đang treo ở đó. Tìm di động nhìn xem mấy giờ
rồi.
Đã tám giờ rồi. Tả Phán Tình a một tiếng, nhanh chóng vọt vào phòng tắm.
Rửa mặt xong, trở ra thì khẽ nhíu mày khi nhìn thấy bộ dạ phục hôm
qua không những bị ném xuống dưới đất mà còn bị xé rách không thể mặc
được nữa.
Bộ lễ phục hôm qua là do cô tự mua, bây giờ bị như vậy, thật sự thấy
tiếc quá. Tùy ý dọn dẹp phòng một chút, Tả Phán Tình cầm túi đi ra
ngoài.
Nhìn thoáng qua trong bếp, trên bàn cơm không thấy có bữa sáng. Ở trong bếp cũng không có.
Tìm trong tủ lạnh lấy ra một chai sữa, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh
trước kia Cố Học Văn thấy cô uống sữa lạnh là lại không cho cô uống. Có
phải hôm nay anh vội vã đi tìm người phụ nữ đó không ?
Trong lòng có đố kị, có ghen ghét khiến cô rất khó chịu, lắc lắc đầu, không thèm nghĩ đến việc này nữa, uống một chút sữa rồi đi làm .
Buổi tối hôm nay, Cố Học Văn không về. Ngay cả cái điện thoại cũng
không gọi, Tả Phán Tình trong lòng không nhịn được lại suy nghĩ miên
man.
Anh ấy muộn như vậy mà vẫn chưa về, có phải ——
Tả Phán Tình không ngủ được, quay cuồng ở trên giường nửa ngày. Cuối
cùng đành ngồi dậy, lấy di động ra chuẩn bị gọi cho Cố Học Văn, lúc này
mới phát hiện không biết di dộng đã tắt máy từ bao giờ.
Đem điện thoại đi sạc pin, đột nhiên cô nghĩ tới một việc.
Lần trước không hiểu sao trong tài khoản có hơn hai mươi vạn, càng
nghĩ càng thấy vô lý, nên cô không dùng số tiền đó mà đem hai mươi vạn
kia đi quyên góp.
Nhưng chiếc di động này còn chưa trả lại tiền mua cho Kỷ Vân Triển?
Quyết định rồi, ngày mai trả lại cho anh vậy.
Di động kêu lên hai tiếng, là tin nhắn của Cố Học Văn, nói hôm nay có nhiệm vụ, nên không về.
Có nhiệm vụ? Nhiệm vụ giúp đỡ phụ nữ ấy hả?
Tả Phán Tình thè lưỡi, nhưng không hiếu sao tâm trạng lại tốt lên rất nhiều. Coi như anh còn có lương tâm, còn biết nhắn tin báo cho cô. Cô
cũng không thừa nhận là mình đang nhớ anh à nha.
Trong lòng nghĩ như thế, nhưng ngón tay lại lướt rất nhanh trên màn hình di động.
“Chú ý an toàn, chờ anh trở về.”
Tin nhắn gửi đi, Tả Phán Tình lại nằm lên giường. Có chút rối rắm. Cô ta nói ví tiền của Cố Học Văn ở chỗ cô ta?
Vậy chẳng lẽ hôm nay Cố Học Văn không đi lấy?
Có lẽ căn bản Cố Học Văn không phải đi làm nhiệm vụ, mà là đi đến chỗ của cô ta.
Ý nghĩ này hôm nay đã hiện lên không biết bao nhiêu lần trong đầu cô, Tả Phán Tình ôm đầu, buộc mình không được nghĩ nữa.
Mày phải tin tưởng anh ấy, tin tưởng anh ấy. Phải như vậy.
Do hai ngày nay không ngủ được nên kết quả là Tả Phán Tình phải mang
một đôi mắt gấu trúc đến công ty. Vào thang máy, không nhã nhặn lắm ngáp một cái.
Thực đáng ghét, ngày hôm qua cô lại mơ thấy Cố Học Văn ở cùng Lâm Thiên Y.
Tả Phán Tình chưa bao giờ có cảm giác mình đáng sợ, bụng dạ hẹp hòi như vậy
Nhưng thực sự cũng không có cách nào khác, cô không thể không nghĩ
đến chuyện đó được. Cố Học Văn lại có nhiệm vụ, cô không có cách nào
nghĩ đúng như vậy, rốt cuộc phải làm sao mới giải quyết được những vướng mắc trong lòng này đây.
Khi thang máy đang đóng lại, thì lại bị mở ra, một bóng người đi đến, là Kỷ Vân Triển.
“Morning.”
“Kỷ tổng chào buổi sáng.” Tả Phán Tình rất lễ phép gật đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện sáng sớm hôm nay nhớ tới. Từ trong túi lấy ra một phong thư đưa đến trước mặt anh: ” Cái này đưa cho anh.”
“Đây là cái gì?” Kỷ Vân Triển không nhận, còn nhìn khuôn mặt của cô có vài phần khó hiểu.
“Là tiền lần trước mua di động.” Thái độ Tả Phán Tình xa cách mà khách sáo: “Vẫn quên trả lại cho anh.”
Kỷ Vân Triển nhìn chằm chằm bao thư kia, lại nhìn thấy trên mặt Tả
Phán Tình hiện rõ sự kháng cự bất động. Cánh tay Tả Phán Tình đưa ra
phía trước một chút, nhìn cũng sắp tới tầng của mình rồi. Cô cũng không
quản nhiều, mạnh mẽ đem phong thư nhét vào trong tay anh.
“Cám ơn Kỷ tổng.”
Kỷ Vân Triển nhìn phong thư, chỉ cảm thấy nó nặng tựa ngàn cân, trong lòng lại dâng lên cảm giác mới chua sót làm sao?
“Phán Tình, em nhất định phải làm như vậy sao?”
Chỉ là một cái di động, cô ấy có nhất thiết là phải như vậy không?
“Phải.” Tả Phán Tình gật đầu, đưa mắt nhìn lại anh, là ánh mắt trong
veo không chút giả dối: “Chồng tôi rất để ý đến chuyện này. Cho nên tôi
phải trả lại cho anh.”
Cô gọi Cố Học Văn thân thiết như vậy, trong lòng Kỷ Vân Triển lại
càng đau xót, muốn nói cái gì, thì thang máy đã tới nơi rồi. Tả Phán
Tình khẽ gật đầu, rất nhanh đi ra ngoài thang máy về phía phòng làm việc của mình.
“Kỷ tổng chào buổi sáng.” Mấy đồng nghiệp nhìn thấy Kỷ Vân Triển, đều đứng lên chào hỏi, anh cười có chút gượng gạo, không được tự nhiên coi
như chào hỏi với những đồng nghiệp ấy, sau đó nhanh chóng ấn thang máy,
đi lên tầng của mình.
Tả Phán Tình nhận được điện thoại nội bộ của đồng nghiệp gọi tới, nói là khuy cài áo và kẹp cravat cô thiết kế đã làm xong rồi, bảo cô xuống
đó lấy.
Đúng lúc cô đang scan mấy bản thiết kế để lưu vào trong máy tính. Vội vàng làm cho xong, lúc đi đến phòng thành phầm, cũng đã là giữa trưa
rồi.
Tới phòng thành phẩm, bên trong có đồng nghiệp Tiểu Dương ra đón cô,
Tiểu Dương là người phụ trách đánh bóng trang sức, là một trong những
đồng nghiệp góp phần làm ra thành phẩm.
Nhìn thấy cô, trên mặt tiểu Dương có chút xấu hổ.
“Thiết kế Tả, khuy cài áo và kẹp cravat của cô bị chủ tịch cầm đi rồi.”
“Ủa?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, không hiểu được là có ý gì: “Sao lại bị chủ tịch cầm đi?”
“Vừa rồi tân chủ tịch đến đây thị sát, nhìn thấy đôi khuy áo và kẹp
cravat kia thì nói là rất thích chúng, rồi mượn đi luôn.” Vẻ mặt của
Tiểu Dương bất đắc dĩ.
Tân Chủ tịch? Tả Phán Tình nhíu mày: “Tân chủ tịch mà cậu nói là Kỷ tổng hả?”
“Không phải.” Tiểu Dương lắc đầu, chỉ chỉ trên lầu: “Tôi đang nói sếp lớn nhất cơ, nghe nói hôm nay mới đến đây, không ngờ vừa đến là đã tới
bộ phận thành phẩm này kiểm tra rồi.”
Trong lòng Tả Phán Tình tràn đầy nghi hoặc: “Sếp lớn nhất sao?”
Nhớ tới thời gian trước Kỷ Vân Triển có nói đến chuyện tân chủ tịch của công ty, cô gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Thiết kế Tả.” Tiểu Dương thấy cô định đi, thì chạy nhanh tới ngăn
lại: “À, chủ tịch nói, nếu cô cố ý muốn xem thành phẩm, thì có thể tự
mình tìm ông ấy nói chuyện.”
“Hả?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, tìm chủ tịch nói chuyện?
Rời khỏi bộ phận thành phẩm, Tả Phán Tình ôm một bụng đầy nghi hoặc
khó hiểu. Chủ tịch mới này? Sao lại lấy cô thiết kế khuy áo và kẹp
cravat của cô còn nói là rất thích chúng chứ?
Nếu là cái khác thì Tả Phán Tình nhất định sẽ bỏ qua, dù sao chủ tịch cũng là lớn nhất. Nhưng cái khuy áo và kẹp cravat đó là đồ mà cô thiết
kế riêng cho Cố Học Văn.
Nghĩ cả nửa ngày, Tả Phán Tình vẫn quyết định lên lầu, lấy thiết kế của cô về.
Văn phòng chủ tịch.
Một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người gợi cảm đang ngồi ở bàn.
Thư kí của chủ tịch. Nhìn thấy Tả Phán Tình đi đến, cô ấy lắc mông đứng dậy.
“Xin chào. Có việc gì không?”
“Tôi muốn gặp chủ tịch một chút.” Tả Phán Tình cười cười, người phụ nữ này cô chưa gặp bao giờ, là người mới tới sao?
“Tôi là Tả Phán Tình, là thiết kế của công ty.”
“Tả Phán Tình?” Thư kí gật gật đầu, ấn điện thoại nội bộ: “Chủ tịch, Tả Phán Tình ở bộ phận thiết kế tìm anh.”
“Cho cô ấy vào.” Điện thoại truyền đến giọng nói có phần quen tai,
hình như là đã nghe ở nơi nào rồi, đột ngột quá nên Tả Phán Tình nghĩ
không ra. Gật gật đầu với thư kí. Lướt qua cô ấy đi tới gõ cửa.
“Mời vào.”
Lúc này Tả Phán Tình càng cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc. Nheo mắt, cô vặn tay nắm cửa đi vào trong.
Sau bàn làm việc, một người đàn ông đang cúi đầu, nhìn tập tài liệu
trên tay, bước chân Tả Phán Tình có chút chần chờ, đóng cửa rồi đi đến.
“Xin chào chủ tịch.”
“Ngồi đi.”
Người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên, Tả Phán Tình nhìn vị trí
trước mặt, cũng không có ý định ngồi xuống, ánh mắt đảo qua bàn làm việc của anh ta, nhìn thấy khuy cài áo và kẹp cravat của mình đang im lặng
nằm ở nơi đó.
Thành phẩm được làm thật không tồi, Tả Phán Tình thực vừa lòng, trong lòng nghĩ lần sau sẽ cảm ơn Tiểu Dương thật tốt, nhưng ——
Một bàn tay thon dài cầm hai chiếc khuy cài tay áo lên, người đàn ông rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn Tả Phán Tình: “Thiết kế Tả có biết
chính xác cái gì gọi là trưng dụng tài nguyên của công ty không vậy.”
“Là anh?” Tả Phán Tình không nghe được lời nào anh ta nói, toàn bộ
suy nghĩ đều bị người đàn ông này thu hút, anh ta, anh ta không phải là
người đàn ông đã gặp trong tiệc rượu mấy ngày hôm trước sao?
“Anh, sao anh lại ở đây?”
“Cô có thể gọi tôi là Devil, còn tên tiếng Trung của tôi, gọi là Hiên Viên Diêu.” Hiên Viên Diêu cười đến thập phần sáng lạn.
Tả Phán Tình hoàn toàn ngây ngốc, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt: “Anh là tân chủ tịch?”
“Đúng vậy. Tổng công ty Sansei ở Pháp cũng đã đổi chủ rồi.”
“Anh ——” Nhất thời Tả Phán Tình không biết mình định nói gì, ánh mắt
nhìn thấy khuy cài áo trên tay anh ta: “Cái đó là do tôi thiết kế, có
thể trả lại cho tôi không?”
“Không được.” Hiên Viên Diêu lắc đầu: “Đây là tài sản của công ty.”
“Nhưng tôi đã đăng ký rồi, chi phí nguyên liệu và chi phí công thợ,
sẽ khấu trừ vào tiền lương của tôi.” Nói cách khác, cô không có vi phạm
gì cả.
“Nhưng, cô là thiết kế của công ty. Tất cả những thiết kế của cô, công ty đều có bản quyền thiết kế.”
“Tôi ——” Tả Phán Tình nghẹn lời, nghĩ tới một điểm khác: “Công ty có
quy định các nhà thiết kế cũng có thể có bản quyền độc lập của mình.”
“Đúng vậy.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Nhưng, thiết kế lần này của cô, tôi lại rất thích, cho nên tôi quyết định lấy nó.”
“Thực xin lỗi.” Bàn tay nhỏ nhắn của Tả Phán Tình xoắn lại với nhau,
vẻ mặt kiên định nhìn anh: “Đôi khuy cài tay áo và kẹp cravat này tôi
không thể cho anh.”
Cô là vì Cố Học Văn nên mới thiết kế món quà mừng giáng sinh này, cô muốn tặng cho Cố Học Văn.
“Nếu. Tôi nhất định phải lấy thì sao?” Hiên Viên Diêu đầy hứng thú
nói, ngẩng đầu, nhìn lại đôi mắt có chút vội vàng của cô thì lại có thêm vài phần khiêu khích.
“Thiết kế Tả muốn thế nào?”