Edit: Phong Vũ
Beta: Iris
Tả Phán Tình sửng sốt một chút, ánh mắt chống lại vẻ khiêu khích trong mắt Hiên Viên Diêu, có một chút khó hiểu.
Cô đã đắc tội gì với anh ta sao?
Tầm mắt chuyển xuống dưới, trên tay anh ta là hai cái khuy tay áo cô
thiết kế riêng cho Cố Học Văn, phía trên lớp nền màu đen là hai bàn tay
đang nắm lấy nhau, tay của nam màu vàng, tay của nữ màu bạc.
Hai bàn tay chạm nổi trên mặt nền màu đen, tạo cảm giác vừa hoàn mỹ
lại xinh xắn. Ở trên ngón út bàn tay của nữ còn có một cái nhẫn rất nhỏ
hình cỏ bốn lá. Cùng với đó là một cái kẹp cravat màu đen làm thành một
bộ.
Thiết kế như vậy, là bởi vì nghĩ đến hai bàn tay của Cố Học Văn đã
mang đến cho cô hơi ấm. Cô cũng đã chọn dùng phương pháp thiết kế đơn
giản nhất và rõ ràng nhất.
Nhưng cũng bởi vì vậy mà lại càng nổi bật.
Trong lòng khẽ run lên, cô đi về phía trước từng bước, ánh mắt kiên
định: “Xin lỗi chủ tịch. Nếu chủ tịch cảm thấy được bộ khuy tay áo và
kẹp cravat này có thể đưa ra thị trường. Thì tôi sẵn lòng vì công ty mà
thiết kế thêm một cái mới, còn cái này, tôi không thể cho anh.”
“Tôi nói, tôi không muốn và không thể.” Hiên Viên Diêu vặn ngược lại
cô: “Cô không phải là thiết kế sao? Cô hoàn toàn có thể thiết kế lại một bộ khác kia mà.”
“Nhưng ——”
“Công ty cũng từng đưa ra không ít đồ trang sức dành cho nam giới,
thiết kế này của thiết kế Tả rất hợp ý tôi. Tôi thấy nếu đưa ra thị
trường, kết hợp với chủ đề tuyên truyền nhân dịp Giáng sinh, nhất định
là sẽ thu được kết quả tốt. Chẳng lẽ thiết kế Tả không muốn tác phẩm của mình được ngày càng nhiều người biết đến sao?”
“Tôi muốn.” Trở thành một nhà thiết kế xuất sắc, có một ngày được
đứng trong giới thiết kế quốc tế vẫn luôn là giấc mộng của cô nhưng mà
thiết kế lần này lại khác.
“Nhưng đây là món quà tôi làm để tặng cho chồng tôi, tôi không muốn
đưa ra thị trường. Nếu công ty thật sự có nhu cầu này, tôi có thể thiết
kế lại.”
“Cô khẳng định?” Đôi mắt hẹp dài của Hiên Viên Diêu híp lại, hiện lên vài phần hứng thú.
“Tôi khẳng định.”
Hiên Viên Diêu đột nhiên đứng lên, đi qua cái bàn làm việc thật to đi tới trước mặt Tả Phán Tình, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống mặt cô.
Anh ta rất cao, xấp xỉ với Cố Học Văn, trên người anh ta có một loại
khí chất tà mị. Tả Phán Tình cảm thấy hơi áp lực, lui người về sau một
chút, lúc đang lén lui về phía sau thì Hiên Viên Diêu đột nhiên nhếch
khóe miệng.
“Nếu tôi nhớ không lầm, người đàn ông của cô hình như là đã phản bội cô mà?”
“Đó là hiểu lầm.” Tả Phán Tình cho dù có chút do dự, cũng sẽ không ở
trước mặt Hiên Viên Diêu biểu hiện ra ngoài, huống chi lúc này cô thật
sự muốn tin tưởng Cố Học Văn: “Tình cảm giữa tôi và anh ấy rất tốt.”
“Phải không?”
Nửa âm cuối được kéo dài ra, hàng lông mày hơi hơi nhếch lên, trong
Hiên Viên Diêu mắt hiện lên vài tia hứng thú. Đột nhiên vươn tay về phía cô.
Cái khuy tay áo, còn có nguyên bộ kẹp cravat ở ngay trong lòng bàn tay anh ta.
“Thiết kế Tả. Cái này tôi có thể cho cô.”
Tả Phán Tình vươn tay định lấy thì Hiên Viên Diêu lại nhấc tay lên,
không cho cô thuận lợi bắt được, ý cười trong mắt thu lại vài phần.
“Trước ngày mai, tôi muốn thấy cô nộp lại 5 bản vẽ thiết kế với năm phong cách khác nhau. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Năm bản? Một ngày?
Trong mắt Tả Phán Tình hiện lên một tia khiếp sợ, Hiên Viên Diêu nắm tay nắm chặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Nếu năm bản vẽ thiết kế kia có cô có một bản làm cho tôi cũng ngạc
nhiên thích thú như thế thì chuyện này coi như xong. Nếu không thể, ngại quá, cái này, tôi sẽ không thể nào trả lại cho cô.”
“Chủ tịch?”
Tả Phán Tình không thể nào nhận làm nỗi, một ngày năm bản vẽ thiết
kế, còn phải có phong cách khác nhau, làm cho anh ta ngạc nhiên thích
thú. Cái này rõ ràng là làm khó mà.
“Đi đi.” Hiên Viên Diêu quay lại bàn làm việc của mình: “Nhân lúc tôi chưa thay đổi chủ ý bắt cô vẽ mười bản thì ra ngoài đi.”
Giọng điệu lạnh như băng, không có một chút cảm xúc. Cứ như người vừa rồi dùng lời nói trêu chọc cô là người khác vậy. Tả Phán Tình hơi hơi
cắn môi, nhìn anh ta nắm chặt tay, gật gật đầu, xoay người rời khỏi.
Sau khi cô đi khỏi, Hiên Viên Diêu mới mở lòng bàn tay, nhìn hai bàn
tay đang nằm lấy nhau trên cái kẹp cravat, không thèm ngẩng đầu lên mà
mở miệng.
“Cậu nói, có phải là tôi đã tốt bụng quá rồi không?”
Thang Á Nam giống như âm hồn đi đến đứng ở trước mặt anh ta, không
phát biểu ý kiến. Tốt bụng? Chỉ sợ Hiên Viên Diêu đời này cũng chẳng có
quan hệ gì với tốt bụng.
“Đúng rồi.” Hiên Viên Diêu đưa tay thả đồ trang sức xuống, ngẩng đầu
liếc mắt nhìn Thang Á Nam một cái: “Cuối năm, công việc hẳn là rất
nhiều. Tìm chút chuyện cho Cố Học Văn làm.”
Thang Á Nam đứng bất động, Hiên Viên Diêu hơi hơi nheo mắt lại: “Sao? Có khó khăn?”
Mặt Thang Á Nam không chút thay đổi: “Căn cứ vào tin tức đáng tin
cậy. Chu Thất Thành có để lại sơ hở ở trên người Ôn Tuyết Kiều, bọn họ
đang lên kế hoạch nghĩ cách cứu Ôn Tuyết Kiều.”
Trong mắt Hiên Viên Diêu hiện lên một tia chán ghét: “Chỉ là một mụ đàn bà, muốn cứu thì cứ cứu thôi.”
“Nếu Ôn Tuyết Kiều bình an vô sự, người thứ nhất mà bà ta sẽ đối phó, chính là Tả Phán Tình.” Còn cả cậu nữa.
Nửa câu sau tuy không nói, nhưng Thang Á Nam tin Hiên Viên Diêu sẽ hiểu.
Vẻ chán ghét trong mắt Hiên Viên Diêu càng sâu hơn. Anh ta hối hận vì đã không giết chết Ôn Tuyết Kiều. Suy nghĩ một chút, vẻ mặt lại trở về
vẻ bình tĩnh.
“Theo dõi chặt một chút. Một Đông bang nho nhỏ mà cũng trị không được, thì đừng có đi theo tôi.”
Thang Á Nam theo lệnh rời đi, để lại Hiên Viên Diêu nhìn chằm chằm
cái khuy tay áo trên bàn, trong đầu hiện lên gương mặt Tả Phán Tình lúc
vừa rồi.
“Tả Phán Tình ơi là Tả Phán Tình, tôi đã giúp cô hai lần. Vậy cô chẳng phải là nên lấy thân báo đáp sao?”
Sau giờ tan tầm Tả Phán Tình trở về nhà, tùy tiện vào bếp tìm chút đồ ăn, rồi chui thẳng vào trong thư phòng.
Một buổi tối phải phát họa 5 bản thiết kế, xem ra hôm nay không thể ngủ sớm rồi.
Dục tốc bất đạt, Tả Phán Tình vẽ liên tục mấy bản vẽ, nhưng đều không hài lòng mà xé quẳng đi. Dùng sức vỗ vỗ cái bàn. Vẻ mặt của cô có chút
uể oải, nằm bò lên bàn bất động. Ngay cả có người vào mà cũng không
biết.
Cố Học Văn vừa vào cửa liền nhìn thấy Tả Phán Tình đang nằm bò trên
bàn, hàng lông mày khẽ nhíu lại, tiến lên đưa tay về phía cô.
“Buồn ngủ mà sao không về phòng?”
“Anh về rồi hả?” Tả Phán Tình ngồi dậy, đối diện với vẻ quan tâm
trong mắt Cố Học Văn, tâm trạng có chút phức tạp: “Không phải anh nói có nhiệm vụ sao?”
“Ngày hôm qua đúng là có chút chuyện.” Tống Thần Vân gọi điện cho
anh, nói cho anh biết thân phận của tên đàn ông kia, bảo anh nên điều
tra một chút.
Anh tra xét cả buổi tối, cũng chỉ tra được Hiên Viên Diêu có hộ chiếu ở bao nhiêu nước, hơn một tháng trước, đã trả giá cả mua lại công ty
Sansei ở cả Pháp và Trung Quốc. Anh ta bối cảnh không rõ, mà thân phận
cũng bất minh.
Tra được anh ta từ Mĩ trở về, nhưng lúc muốn vào điều tra thêm một
chút tư liệu về anh ta, lại bị hacker chặn lại, máy tính của cục thiếu
chút nữa thì nhiễm virus.
“Hôm nay không có việc gì sao?” Tả Phán Tình đứng lên, ngọ nguậy thân thể vì ngôi lâu mà cứng ngắc. Cố Học Văn kéo tay cô qua, gật gật đầu.
“Tạm thời không có việc gì.”
“Uhm.” Tả Phán Tình chỉ uhm một tiếng, rồi không biết phải nói gì. Cố Học Văn nhìn sắc mặt của cô, lại nghĩ tới Hiên Viên Diêu: “Cái người
đàn ông ở trong bữa tiệc hôm đó là ông chủ mới của công ty em à? Vì sao
trước đây chưa từng nghe em nói tới?”
“Sao anh biết?” Cô cũng là hôm nay mới biết được, sao Cố Học Văn
nhanh như vậy đã biết rồi. Ánh mắt có chút khó hiểu đảo qua mặt Cố Học
Văn, cô đột nhiên rút tay mình về, lui ra sau vài bước.
“Cố Học Văn, anh điều tra em?”
“Anh không có.” Anh không điều tra cô, là Hiên Viên Diêu.
“Anh không điều tra em thì làm sao biết anh ta là sếp của em?”
“Anh chỉ muốn hỏi em, vì sao hôm đó lại cùng anh ta đến bữa tiệc?”
Anh đã có hỏi qua thì rõ ràng hôm đó cô ấy đi cùng với Kiều Kiệt mà?
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình cảm thấy tâm trạng cố gắng bình tĩnh hai
ngày nay của mình đột nhiên lại rối loạn: “Anh đang nói cái quái gì vậy? Em làm gì có cùng anh ta đến bữa tiệc? Em chỉ là nhìn thấy ——”
Anh ở cùng cái cô kia, thấy không thoải mái, khó chịu, cho nên mới ngay cả là theo ai vào hội trường cũng không biết.
“Nhìn thấy cái gì?” Sắc mặt Cố Học Văn rất nghiêm túc: “Em có biết anh ta là ai không? Bối cảnh của anh ta? Anh ta ——”
“Đâu có liên quan gì tới em?” Tả Phán Tình chịu không nổi vẻ mặt và
giọng điệu như thể bắt gian tại giường kia của anh: “Em chả có gì với
anh ta, hôm nay em cũng mới biết được anh ta là ông chủ mới của công ty. Cố Học Văn, anh có thể suy nghĩ rõ ràng một chút không?”
“Anh suy nghĩ không rõ ràng?” Cố Học Văn phát hiện mình sẽ bị cô gái
này bức điên mất thôi: “Anh ta có ý đồ với em, em có biết không vậy?”
“Buồn cười quá đi.” Tả Phán Tình muốn cười: “Em đã kết hôn rồi. Hơn
nữa em cũng chẳng phải loại sắc nước hương trời. Một người đàn ông bình
thường, nhất là một người đàn ông có tiền có địa vị như vậy, sẽ chẳng
bao giờ để mắt đến em đâu.”
“Tả Phán Tình ——”
“Ngược lại anh.” Cơn thịnh nộ Tả Phán Tình đã đè nén hai ngày nay lúc này đã không thể nào không bùng phát: “Vì sao hôm đó anh lại phải cùng
với cái cô kia đi dự tiệc? Hai người đã chia tay rồi mà, vì sao không
nói rõ ràng với cô ấy? Vì sao phải để cô ấy hiểu lầm?”
“Anh không làm cho cô ấy hiểu lầm.” Cố Học Văn thật sự không muốn
tiếp tục cãi cọ về cái chủ đề không hề có chút ý nghĩa này: “Tả Phán
Tình, em bình tĩnh một chút, anh với Thiên Y đã là quá khứ rồi. Về sau
cũng không thể ——”
“Thiên Y? Gọi ngọt ngào quá ha.” Tả Phán Tình đột nhiên lại cảm thấy buồn nôn, lướt qua Cố Học Văn đi về phòng.
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn kéo tay cô lại: “Muốn em tin anh khó như vậy sao?”
“Khó?” Tả Phán Tình gật đầu, đưa tay về phía Cố Học Văn: “Ví của anh đâu? Đưa đây.”
“Ví?” Cố Học Văn sửng sốt một chút, đưa tay về phía túi quần, rút ví ra.
“Em muốn lấy ví của anh để làm gì?”
Nhìn ví tiền của Cố Học Văn, Tả Phán Tình bỗng nhiên ngớ người ra,
tin nhắn buổi tối hôm trước cô còn nhớ rất rõ ràng. Cô gái kia nói ví
của Cố Học Văn ở chỗ cô ta.
Vậy ví tiền hiện tại ở trên người Cố Học Văn, nói lên cái gì?
“Ngày hôm qua anh có đi gặp cô gái đó không?”
“Không.” Cố Học Văn lắc đầu, ánh mắt nhìn Tả Phán Tình, có vài phần nghi hoặc: “Ý em là sao?”
Tả Phán Tình cắn môi. Không biết phải nói như thế nào, không có?
Cố Học Văn, anh còn nói dối em sao? Nếu anh không gặp Lâm Thiên Y, vậy cái ví đó làm thế nào mà về lại trên tay anh?
“Em làm sao vậy?”
Sắc mặt cô thoắt cái trở nên tái nhợt khiến Cố Học Văn có vài phần lo lắng, muốn đưa tay ra, Tả Phán Tình lại lấy ví tiền trên tay anh, hít
một hơi sâu. Dùng giọng vô cùng bình tĩnh nói.
“Nói cho em biết, nếu anh không có gặp cô ta, vậy làm thế nào anh có thể lấy lại ví từ trong tay cô ta?”
Cố Học Văn hơi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra vấn đề.
“Lâm Thiên Y nói hôm trước cô ấy có gởi tin nhắn cho anh. Nhưng mà anh không thấy, hóa ra là em đã đọc?”
Còn xóa cả tin nhắn của anh?
“Phải.” Tả Phán Tình gật đầu, tới rồi lúc này, cũng chẳng sợ anh
biết: “Em thật sự rất tò mò không biết anh đã làm như thế nào. Thật ra
ngày hôm qua anh không có nhiệm vụ đúng không? Anh căn bản là phải đi
đến chỗ cái cô đó, đúng không?”
“Không đúng.” Cố Học Văn lắc đầu: “Cả ngày hôm qua anh đều ở trong cục, ví tiền là hôm nay cô ấy đưa tới cho anh.”
“Hóa ra là vậy?” Tả Phán Tình gật đầu: “Dì Phương thì sao? Vì sao anh muốn để dì Phương đến chăm sóc cho cô ta?”
“Chân cô ấy bị thương. Ở thành phố C lại không có người thân.”
“À ra là thế há.” Giọng Tả Phán Tình có chút trào phúng: “Vậy cô ấy
vì sao không về nhà? Cô ở lại đây, không phải là muốn anh chăm sóc cô ấy đó chứ?”
“Tả Phán Tình.” Cố Học Văn phát hiện Tả Phán Tình gần đây thật sự rất ngang ngạnh: “Em nói anh suy nghĩ không rõ ràng. Vậy em có thể suy nghĩ rõ ràng được không?”
“Không.” Tả Phán Tình lườm Cố Học Văn, ngực muốn phát hỏa: “Bởi vì em với người đàn ông đó cái gì cũng không có, còn anh với cái cô họ Lâm
kia rõ ràng là có quan hệ.”
“Bọn anh đã kết thúc rồi.” Rốt cuộc muốn anh giải thích bao nhiêu lần cô mới chịu tin anh?
“Vậy vì sao anh phải ôm cô ta? Cô ta không đi đứng được sao? Cả người đều dựa vào người anh, nhìn cứ như là một con gấu túi ấy, còn anh chính là cái cây bạch đàn của cô ta.”
Tả Phán Tình giận đến mức nói cũng không lựa lời, Cố Học Văn nhíu
mày. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì tức giận mà đỏ ửng lên, hơi hơi nhíu mày: “Em mà cũng biết gấu túi sống ở trên cây bạch đàn? Hiểu biết
quá ha.”
“Cố Học Văn ——” Tả Phán Tình nổi sùng lên, đưa tay lên dùng sức ném
cái ví về phía anh. Cố Học Văn nhanh tay lẹ mắt bắt được, cất vào túi,
kéo Tả Phán Tình vào trong lòng mình.
“Được rồi.” Cố Học Văn cầm lấy tay cô, ngăn động tác cô muốn đánh
mình: “Anh với cô ấy thật sự đã kết thúc rồi. Anh cũng đã nói rõ ràng
với cô ấy. Anh nói rồi, lúc trước chân của cô ấy gãy xương. Hôm đó là
chân của cô ấy đau, lúc anh muốn đi tìm em nên không cẩn thận đẩy cô ấy
một cái, chân cô ấy bị đụng trúng, mới phải tựa vào người anh.”
“Ha hả. Trùng hợp quá ta.” Tả Phán Tình cười đến vô cùng giả tạo, cho dù Cố Học Văn không có gì, nhưng mà Lâm Thiên Y nhất định có vấn đề:
“Đúng là rất trùng hợp.”
Cố Học Văn nhất thời không biết nói gì hơn, nhìn chằm chằm mắt của cô một lúc lâu, sau đó lành lạnh mở miệng: “Em đây là đang ghen sao?”
“Ghen cái đầu anh ấy. Ai thèm ghen chứ.”
Tả Phán Tình xấu hổ, muốn đẩy anh ra, nhưng mà sức lực của anh lại
lớn hơn. Vây chặt cô trong lòng, không chịu buông ra, trên mặt mang theo vài phần cười cợt: “Chà chà, thực sự là chua nha.”
“Cút.” Tả Phán Tình thẹn quá hóa giận: “Đúng vậy, anh ở đây chỉ có vị chua thôi, anh đi tìm cái vị ngọt kia của anh đi.”
Cố Học Văn nhìn thấy trên mặt cô toát ra vẻ xấu hổ và giận dữ, bèn
thu hồi ý cười trên mặt, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc: “Nhưng mà anh
không thích ngọt, thích chua thôi.”
Mặt Tả Phán Tình lập tức đỏ ửng, muốn nói cái gì lại nói không được,
ngửa đầu, ngơ ngác nhìn mặt Cố Học Văn, vẻ mặt có vài phần hoài nghi:
“Anh, anh nói thật chứ?”
Anh thích cô? Là thật sao?
“Em nói xem?” Trong lòng Cố Học Văn nổi lên ý nghĩ trêu cô: “Chúng ta ở trong này, không phải là minh chứng tốt nhất sao?”
Tả Phán Tình vô cùng mạnh miệng, thè lưỡi, trên mặt lại bắt đầu nhiễm vài phần ý cười. “Ai biết được. Có lẽ người thì đang ở đây, nhưng trái
tim lại ở chỗ khác không chừng?”