Edit: Iris
Beta: Phong Vũ
Cô mang thai? Nhưng con của cô vừa mới mất mà? Cô ——
Tả Phán Tình muốn giải thích, muốn nói cái gì đó, nhưng Trần Tĩnh Như vẻ mặt tươi cười đã kéo cô vào cửa. Bắt đầu dặn dò một số việc cần chú
ý.
Cứ nói mãi đến khi vào cửa mà cô vẫn hoàn toàn không có cơ hội giải
thích. Vào phòng khách, rốt cuộc Trần Tĩnh Như chịu ngừng nói. Nhìn bụng của cô, khóe môi lại cong lên.
“Phán Tình, con xem mẹ kìa, nói một hơi dài như vậy mà vẫn chưa hỏi con cái này, con mang thai mấy tháng rồi?”
“Con đã bị sảy ——”
Tả Phán Tình cảm giác ánh mắt của bà, tha thiết như vậy, kích động
như vậy. Còn có kinh hỉ, bất ngờ, đủ loại cảm xúc. Cái câu ‘con bị sảy
thai’ kia đã sắp nói đến cửa miệng rồi nhưng lại không thể nói nên lời.
Trong đầu không chỉ có rối rắm, mà còn có nghi hoặc.
“Mẹ. Mẹ, mẹ nghe ai nói là con mang thai ạ?”
Cố Học Văn đã đến đơn vị, không có khả năng là anh ấy nói. Sáng sớm
Cố Học Mai đã đi rồi, cũng không thể là chị ấy. Như vậy Tả Phán Tình
thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là ai đã làm Trần Tĩnh Như hiểu lầm như
vậy?
“Có phải con cũng rất bất ngờ việc mẹ biết đúng không?” Trần Tĩnh Như vỗ tay cô, ý cười trên mặt vẫn không hề giảm: “Mẹ biết, các con muốn
cho mấy người già chúng ta một sự ngạc nhiên vui mừng mà.”
“Con không……”
“Phán Tình mang thai?” Lại thêm một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vui
mừng bất ngờ vang lên. Là Uông Tú Nga, khuôn mặt bà rất vui vẻ đi vào,
kéo tay Tả Phán Tình.
“Sao lại không nói cho người lớn biết chứ?”
“Bây giờ em cũng mới biết đấy.” Trần Tĩnh Như cười giải thích: “Bọn
nhỏ cũng thật là, muốn cho chúng ta một bất ngờ nên không nói với chúng
ta một tiếng.”
“Đây là chuyện tốt đó.” Vẻ mặt Uông Tú Nga hưng phấn: “Tĩnh Như à,
Học Võ còn kết hôn trước nên chị vẫn cho là chị sẽ được làm bà nội trước chứ, không ngờ người làm bà nội lại là em.”
“Đúng vậy. Em cũng thật bất ngờ.” Trần Tĩnh Như thản nhiên đáp, cho
dù quan hệ với Uông Tú Nga rất tốt, nhưng Cố Học Võ kết hôn đã hơn ba
năm mà vẫn chưa có con, hiện tại Học Văn lại có trước, bà sợ Uông Tú Nga sẽ không vui.
“Đi nào. Đi nói cho ba biết.” Uông Tú Nga vỗ vỗ tay Tả Phán Tình:
“Con đó. An tâm dưỡng thai, nếu có chuyện gì không vừa lòng đã có chúng
ta đây ha.”
“Bác, con ——” Đây là hiểu lầm, Tả Phán Tình muốn giải thích, nhưng
Uông Tú Nga đã đi vào tìm Cố Thiên Sở, lời nói của cô nghẹn lại ở cổ
họng không nói nên lời.
“Có phải con mệt không?” Trần Tĩnh Như ‘a’ một tiếng: “Con xem xem,
con đang mang thai mệt mỏi là chuyện bình thường. Con nhanh đi nghỉ ngơi đi. Khi nào ăn cơm, mẹ sẽ bảo thím Trương gọi con.”
“Mẹ. Con ——”
“Nhanh đi đi.” Trần Tĩnh Như phất phất tay: “Mẹ còn tính xin ông nội đặt tên cho cháu nữa.”
Trần Tĩnh Như cũng không quản Tả Phán Tình, để cô trở về phòng nghỉ ngơi rồi sau đó đến thư phòng tìm Cố Thiên Sở.
Tả Phán Tình đứng ở phòng khách, hệ thống sưởi mở hơi lớn, làm cho cô cảm giác hơi nóng. Trong lòng càng nhiều hơn là sự bối rối. Giờ thì hay rồi mọi người trong Cố gia đều nghĩ mình đang mang thai.
Việc cô bị sẩy thai kia, cô có nên nói hay không? Trong lòng vô cùng
rối rắm, mờ mịt trở về phòng. Trong đầu cứ nghĩ đi nghĩ lại.
Nói? Hay là không nói?
Nếu có Cố Học Văn ở đây thì tốt rồi, nhất định anh ấy sẽ cho mình một đáp án.
Lúc này Tả Phán Tình mới phát hiện, tuy rằng Cố Học Văn vừa mới đi,
nhưng cô đã bắt đầu nhớ anh. Nếu anh ở đây thì tốt biết bao. Dù sao anh
cũng sẽ hiểu suy nghĩ của người lớn trong nhà, biết phải giải thích như
thế nào.
Còn có Thất Thất nữa. Nghĩ đến hôm nay Thất Thất bị Thang Á Nam mang
đi, mà cô lại không làm được gì, trong lòng càng thêm bực mình. Cô không thể đi cầu xin Hiên Viên Diêu. Nếu cô cầu xin, không phải là đã trúng
kế của Hiên Viên Diêu sao?
Hiện tại, cô phải làm sao bây giờ? Suy nghĩ thật lâu, lại nghĩ đến Cố Học Văn quay về đơn vị nhưng chắc không đến nỗi không được mang theo di dộng. Cô liền nhắn tin cho anh biết.
Trịnh Thất Muội bị đưa về biệt thự. Lúc trước Thang Á Nam nhốt cô
trong phòng này, cho dù trước kia cô có nghĩ tốt bao nhiêu, tính toán có chu toàn thế nào, thì kết quả đều giống nhau.
Cô, lại một lần nữa bị tên khốn này nhốt lại.
Thân thể một bị anh ta buông ra, cô gần như ngay lập tức bật ngược
lại. Cô nhanh chóng ra sức ôm lấy cổ Thang Á Nam, cả nửa người bám trên
người anh ta. Cô ngẩng đầu nhìn lại, oán hận trừng mắt với anh ta, đối
mặt với anh ta.
“Đồ khốn, anh là đồ lưu manh, anh thả tôi ra.”
“Chúng ta kết hôn.” Giọng Thang Á Nam rất nhẹ nhàng, cách nói chuyện
này như là đang nói chuyện thời tiết vậy, cái ngữ điệu kia thậm chí một
chút biến hóa cũng không có.
Trịnh Thất Muội cười lạnh một tiếng, đột nhiên nâng tay tát anh ta
một phát. Động tác của cô quá nhanh, hơn nữa cũng ngoài dự kiến của
Thang Á Nam, anh ta không có phòng bị nên đã bị trúng cái tát này.
“Bốp.”
Tay Trịnh Thất Muội chưa hạ xuống, cũng chưa hả giận, nâng tay lên
định cho anh ta một cái tát thứ hai thì tay đã bị Thang Á Nam bắt lấy,
anh ta xoay người cô, thân thể của cô đã bị anh ta áp chế ở trên giường.
“Anh buông ra.” Cô vừa mới nhìn thấy Tả Phán Tình, cái gì cũng chưa
kịp nói. Lại bị gã này mang đi như vậy. Trong lòng cô đầy căm hận. Không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả được.
Sắc mặt Thang Á Nam xanh mét, trừng mắt nhìn Trịnh Thất Muội, tay nắm chặt có chút ý nghĩ muốn đánh cô gái này một cái.
Nhưng anh ta chưa bao giờ đánh con gái. Nhìn thấy sự quật cường trong mắt cô, anh ta cúi xuống dừng ở đôi môi cô, cắn thật mạnh vào môi cô
một cái.
Trịnh Thất Muội bị đau, nhịn không được há mồm kêu đau, anh ta mượn
cơ hội này tiến vào khoang miệng của cô, bắt đầu mãnh liệt đoạt lấy vị
ngọt của cô. Cô quýnh lên, cùng lúc sử dụng tay chân để phản kháng, hành động như một đứa trẻ này thì tuyết đối không có một phần ngàn ảnh hưởng đến anh ta.
Dễ dàng hóa giải sự giãy dụa của cô, kéo cô vào trong lòng.
“Buông ra.” Rốt cuộc anh ta cũng rời khỏi đôi môi cô, Trịnh Thất Muội kêu lên: “Đây là anh đang phạm tội cưỡng gian đấy. Đồ lưu manh. Đồ
khốn. Ác ôn. Anh buông ra.”
Tinh lực thật tốt, mắng liền một hơi nhưng lại không có một câu lặp
lại. Ánh mắt Thang Á Nam tối sầm vài phần, bàn tay to bắt đầu hướng đến
vạt áo của cô. Trịnh Thất Muội bị dọa, cả người lùi lại.
Ở cửa truyền đến tiếng gõ: “Thang thiếu, thiếu gia tìm anh.”
“Biết rồi.” Rõ ràng vừa rồi trong mắt mới nhiễm đầy tình dục, nhưng
vừa mới nháy mắt con ngươi đã khôi phục sự bình tĩnh. Nhìn Trịnh Thất
Muội trong lòng mình, anh ta đột nhiên mở miệng.
“Em nghe lời một chút, thì sẽ không phải chịu khổ. Nếu không……”
Câu nói kế tiếp không nói hết, Trịnh Thất Muội cũng hiểu được ý của
anh ta. Ý của anh ta là cô phải tự mình đồng ý ở cùng anh ta, nếu không, cô cứ chuẩn bị cả đời mất đi tự do, mất đi tôn nghiêm mà trở thành đồ
chơi của anh ta.
Trong lòng Trịnh Thất Muội dâng lên một cảm giác bất lực, còn có sự
không cam lòng thật lớn. Không, cô tuyệt đối sẽ không như vậy mà quên
đi. Cuộc sống tươi đẹp của cô chỉ mới bắt đầu, cô không muốn chôi vùi
vào cái tên mặt sẹo xấu xí kia đâu. Hừ.
Ý nghĩ muốn chạy trốn của cô không thèm có chút che dấu. Mày Thang Á
Nam nhíu lại, nhưng lúc này không có tâm tình để ý, xoay người đi ra
ngoài tìm Hiên Viên Diêu.
Sau khi anh ta đi rồi, Trịnh Thất Muội bắt đầu đánh giá căn phòng, nghĩ phải làm thế nào để chạy trốn.
Đến tối Tả Phán Tình mới biết được cái gì gọi là “Vào đại trận”. Toàn bộ người lớn trong Cố gia đều ngồi ở trước bàn ăn, trên mặt người nào
cũng đẩy vẻ vui mừng.
Cô vừa mới ngồi xuống trước bàn ăn, thím Trương đã bưng lên một chén
canh gà. Trần Tĩnh Như để lên trước mặt cô, vẻ mặt có vài phần nghiêm
túc: “Đây là gà đất chính cống, chuyên cung cấp cho lãnh đạo và một số
tiệc chiêu đãi của chính phủ dùng đấy. Ông nội nghe nói con mang thai,
nên lập tức cho người chuẩn bị. Con đó, ăn nhiều một chút.”
“Mẹ. Con ——” Vẻ mặt Tả Phán Tình ngẩn ra, buổi chiều cũng không nói
gì đến chuyện mình bị sảy thai, lúc này càng nói không nên lời, nhìn bát canh gà màu vàng bốc khói kia, cô chỉ cảm thấy phía sau lưng đều đổ mồ
hôi ra cả rồi.
Đâm lao thì phải theo lao, chính là nói tình cảnh hiện giờ của cô sao?
“Không chỉ phải uống nhiều canh.” Uông Tú Nga chỉ vào những đồ ăn
khác trên bàn: “Phán Tình, con có thể không biết, những loại rau dưa này không phải là đồ được bán bên ngoài toàn là thuốc trừ sâu và các loại
chất bảo quản đâu nha, đây là rau xanh chính phẩm đấy. Con mang thai,
dinh dưỡng phải cân đối. Chay mặn phải phối hợp mới hợp lý.”
“Cám ơn bác.” Tả Phán Tình kéo kéo khóe miệng, vẻ mặt rất xấu hổ. Ý
cười trên mặt Cố Thiên Sở từ lúc cô vào cửa cũng chưa giảm phần nào, lúc này vỗ vỗ tay, liếc mắt nhìn Cố Chí Cương một cái.
“Phán Tình mang thai, con cũng bảo Học Võ cố gắng đi. Làm sao có thể để chậm hơn em mình nhiều được, đúng không?”
“Ba.” Trong mắt Cố Chí Cương có chút xấu hổ chợt lóe qua, nhưng rất
nhanh lại khôi phục bình tĩnh: “Vâng, chờ sang năm Học Võ về, con sẽ nói với nó.”
“Đây đúng là việc vui.” Cố Thiên Sở rất vui vẻ: “Học Văn lên thượng
tá, Phán Tình lại mang thai. Cái này gọi là là song hỷ lâm môn. Hôm nay
ta rất vui, nào, đem bình rượu Mao Đài ta giấu ra đây, ta phải uống hai
chén.”
“Ba.” Cố Chí Cường nhanh chóng kêu ngừng lại: “Huyết áp của ba đã rất cao. Không nên uống đâu.”
“Uống chứ, sao có thể không uống được?” Cố Thiên Sở phất tay: “Hôm nay ta rất vui. Uống một chút cũng không sao.”
Nhìn trên mặt Tả Phán Tình có chút đứng ngồi không yên, ông cười
cười: “Tình nha đầu không cần lo lắng. Cố gia chúng ta sẽ không trọng
nam khinh nữ, cho dù con sinh con trai hay con gái, ta cũng vui như
nhau.”
“Ông nội.” Trên trán Tả Phán Tình mồ hôi đã muốn rơi xuống rồi: “Con không có ——”
“Không lo lắng là tốt rồi.” Cố Thiên Sở nhìn Cố Chí Cường lấy rượu
đến, trên mặt vui vẻ: “Tình nha đầu. Phụ nữ mang thai, tâm trạng là quan trọng nhất. Cái gì cũng không cần lo. Cứ dưỡng thai thật tốt là được
rồi.”
“Ông nội ——”
Ngay từ đầu cũng không nói gì, sau này muốn nói cũng không nói rõ
ràng được, Tả Phán Tình nhìn sắc mặt vui mừng của năm vị trưởng bối Cố
gia mà trong lòng lập tức rối rắm tới cực điểm.
Hiểu lầm này càng ngày càng lớn, mười tháng sau, cô biến đâu ra một đứa bé cho bọn họ đây?
Tả Phán Tình ngồi ở trước máy tính, nhìn hòm thư của mình, đến nay
vẫn chưa có công ty nào trả lời. Tâm trạng lại rơi xuống đáy vực.
Thời gian trôi qua đã hơn một tuần rồi. Cô đã gửi vô số hồ sơ, nhưng
không có một công ty nào đáp lại. Ở Bắc Đô này tìm việc còn khó hơn so
với thành phố C sao?
Thở dài, tìm công việc đã làm cho cô rối rắm, còn có một khác chuyện cũng làm cho cô rối rắm không kém.
Trần Tĩnh Như nghĩ cô mang thai. Nên hàng ngày ba bữa cơm toàn là
canh đại bổ này, canh tiểu bổ kia. Nhìn vào mắt bà, vài lần muốn giải
thích, nhưng thấy ánh mắt Trần Tĩnh Như tràn đầy sự hưng phấn thì lời
nói ra đến miệng lại không thể nói được.
Ánh mắt quét một vòng số thuốc bổ để trong phòng, ngoại trừ ngày đầu
tiên là của Trần Tĩnh Như mua, còn có Uông Tú Nga mua, còn có Cố Thiên
Sở cho người mang đến. Mấy thứ này càng ngày càng nhiều.
Không biết tình trạng nói dối này kéo dài đến bao giờ. Hiện tại Tả Phán Tình muốn giải thích cũng không giải thích được.