Edit: Vương Thu Phi
Beta: Phong Vũ
Câu nói kế tiếp đột nhiên không nói nên lời, cho dù là đối mặt với
chị em tốt nhất của mình, cô cũng không biết phải mở miệng thế nào, bản
thân bị một người đàn ông cường bạo. Giam cầm, trói buộc.
Lại càng không muốn nói, mình còn bị anh ta bỏ thuốc, giống như kỹ nữ ở dưới thân anh ta cầu hoan. Thật sự là rất nhục nhã.
Hai người là chị em tốt nhiều năm, cô không cần nói rõ ràng. Tả Phán
Tình cũng hiểu được ý của cô, vẻ mặt biến đổi mấy lần. Căm tức nhìn
Thang Á Nam, trong mắt có vài phần khinh bỉ.
“Quả nhiên là chủ nào tớ đấy. Dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy đối phó với một người phụ nữ, còn bản lĩnh cái quái gì?”
Trong mắt Thang Á Nam bắt đầu nổi bão. Nhưng không đợi anh ta phát
tác. Một giọng nói nhàn nhạt khác cất lên, làm ba người đồng thời chấn
động.
“Em nói như vậy, thật sự khiến anh đau lòng đó.”
Không biết khi nào thì Hiên Viên Diêu đã đứng ở cạnh bàn, trên tay
bưng một cái khay, bên trên đặt một ly cà phê. Trên mặt mang theo một
tia nghiền ngẫm, cầm ly cà phê đặt trước mặt Trịnh Thất Muội.
Anh ta để khay xuống, ngồi xuống bên cạnh Tả Phán Tình.
Ghế của quán cà phê này là loại ghế sô pha hai người ngồi. Đối diện
với chỗ Trịnh Thất Muội và Thang Á Nam, một bên là cửa kính, Tả Phán
Tình không thể không dồn cơ thể mình vào trong, vẻ mặt tràn đầy bất mãn
trừng mắt nhìn Hiên Viên Diêu.
“Hiên Viên Diêu, tôi hình như không mời anh đến?”
“Đúng vậy.” Khóe môi Hiên Viên Diêu giơ lên, nốt ruồi nhỏ bên khóe
mắt bởi vì anh ta cười mà càng thêm tà tứ, bàn tay to của anh ta đặt
trên chỗ tựa lưng sô pha phía sau Tả Phán Tình. Tư thế thoạt nhìn vô
cùng thân mật.
“Nhưng, để anh nhắc nhở em, em đang còn nợ anh hai cái mạng đó?”
Sắc mặt Tả Phán Tình lạnh lùng, nhìn thấy ý cười trong mắt Hiên Viên
Diêu, hai tay nắm chặt thành quyền:”Anh chụp những tấm ảnh kia, cố ý hãm hại Học Văn, anh cho người khác là đồ ngốc sao?”
Đưa cho cô xem thì thôi đi, còn gửi đến Cố gia, gửi đến Lâm gia. Hiên Viên Diêu coi cô là đồ ngốc sao?
Anh ta rõ ràng là muốn hủy hoại Cố Học Văn.
Ảnh chụp? Trịnh Thất Muội nghĩ đến những tấm ảnh lần trước mình nhìn
thấy, ảnh đó là anh ta chụp? Chết tiệt, thì ra anh ta đã sớm có âm mưu.
Trong lòng thông suốt, cô định đứng lên dạy dỗ Hiên Viên Diêu, lại bị Thang Á Nam đè lại, không cho cô hành động.
“Anh buông ra.” Cô muốn dạy bảo tên khốn kiếp Hiên Viên Diêu này một trận.
Thang Á Nam trừng mắt liếc cô một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo cô không được nhúc nhích.
Trong lòng bực bội, oán hận ở trên tay anh ta nhéo một cái: “Lưu
manh.” Không nhéo đau anh ta, ngược lại làm tay mình đau muốn chết.
Trịnh Thất Muội hận đến nghiến răng, dứt khoát quay đi vuốt tóc, không
thèm để ý đến anh ta.
“No No No. Anh cũng không có ý coi mấy người là đồ ngốc.” Bên kia,
hứng thú trong mắt Hiên Viên Diêu càng dày đặc, nhìn thấy Tả Phán Tình
bởi vì tức giận mà phồng mang trợn mắt, cả mặt đỏ bừng, tâm tình rất
tốt: “Ảnh là do anh chụp, không sai, chỉ là nếu không phải Cố Học Văn
cho anh cơ hội này, làm sao anh có thể chụp hiệu quả như vậy?”
“Anh. . . . . .” Quả thực vô sỉ.
Tả Phán Tình tức phát điên lên, nâng tay lên định giáng xuống mặt anh ta. Hiên Viên Diêu nhanh một bước bắt được tay cô, ý cười trên mặt càng sâu: “Đây là thái độ em đối xử với ân nhân cứu mạng sao? Vậy thật đúng
là làm anh bất ngờ.”
Tả Phán Tình oán hận rút tay về, trong lòng vô cùng tức giận: “Hiên
Viên Diêu, cho dù tôi nợ anh hai mạng người, nhưng anh đối phó Cố Học
Văn như vậy, ngáng chân anh ấy, giữa chúng ta coi như huề.”
“Em nói huề là huề à?” Hiên Viên Diêu nhìn ánh mắt của cô, như là
đang nhìn một đứa trẻ không biết gì: “Mạng người so với tiền đồ, cái nào nào quan trọng? Huống chi, nếu ngay cả đường đường Cố gia mà cũng tỏ vẻ bất bình, thì đúng là làm anh thất vọng rồi.”
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình giận dữ, ngược lại cười châm biếm, vẻ
giễu cợt trong mắt không giảm: “Anh không cần lôi những thứ đó ra. Tôi
nói cho anh biết, tôi ghét anh, trước kia ghét, bây giờ ghét, về sau
cũng sẽ ghét. Anh từ bỏ tâm tư kia đi.”
“Con người của anh chính là thích thử thách những chuyện không có khả năng đấy.” Thân thể Hiên Viên Diêu nghiêng về phía trước, kề sát Tả
Phán Tình, chặn tầm mắt cô hướng về phía Trịnh Thất Muội, phất phất tay, Thang Á Nam xách Trịnh Thất Muội đứng lên, kéo cô đi ra ngoài.
Trịnh Thất Muội há mồm muốn gọi, bàn tay to của Thang Á Nam vừa vặn
che trên môi của cô, cô kêu không được, chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ.
Giọng nói như vậy, bị âm nhạc trong quán cà phê lấn át.
Cho dù không lấn át xuống, hiện tại Tả Phán Tình cũng không nghe
được, bởi vì lúc này hơi thở của Hiên Viên Diêu quấn quanh bên tai của
cô, hành động quá mức thân mật như vậy của anh ta làm cô hết sức không
quen. Cơ thể theo bản năng hướng tới bên cạnh né tránh, cũng không nhìn
đến chỗ ngồi bên kia, Thang Á Nam đã mang theo Trịnh Thất Muội rời đi.
“Hiên Viên Diêu, tôi cho anh biết, anh sẽ không thực hiện được, nhất định sẽ không.”
Người cô yêu là Cố Học Văn, cho dù không có Cố Học Văn, cô cũng sẽ
không thích người nhìn là muốn đánh như tên Hiên Viên Diêu này.
Hiên Viên Diêu nở nụ cười, cơ thể lui ra phía sau một chút, chống lại ánh mắt kiên quyết của Tả Phán Tình: “Ừ. Tốt. Có cốt khí. Vậy anh sẽ
chờ. Tả Phán Tình. Ngày nào đó em sẽ tới cầu xin anh.”
Cười nhẹ thối lui, tao nhã đứng lên, Hiên Viên Diêu giơ tay nhấc chân giống như quý tộc, nhìn vẻ bình tĩnh trong mắt Tả Phán Tình.
“Tạm biệt.”
“. . . . . .” Trong lòng thầm mắng một tiếng, Tả Phán Tình nhẹ nhàng
thở ra, may mắn hiện tại anh ta không làm gì mình. Ánh mắt chuyển hướng
về phía cái bàn bên kia. Phát hiện không thấy Trịnh Thất Muội đâu. Cô
giật mình, sợ hãi đứng lên. Dùng sức nắm lấy Hiên Viên Diêu đang định
rời đi.
“Anh. Thất Thất đâu?”
“Bạn em?” Hiên Viên Diêu cười đến vô cùng sáng lạn, hơi hơi quay đầu đi, ý bảo Tả Phán Tình nhìn ra ngoài cửa kính.
Ở nơi nào đó, Thang Á Nam ôm Trịnh Thất Muội, hai người đứng ngay ở
ven đường hôn môi. Cái bộ dáng kia, lửa nóng mười phần, nhiệt tình mười
phần. Mặt Tả Phán Tình lập tức đỏ rực.
Một nửa là tức giận, một nửa là lúng túng.
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình trừng mắt nhìn anh ta, hận không thể ném cho anh ta hai cái tát: “Anh có ý gì?”
“Không có ý gì cả.” Hiên Viên Diêu bộ dáng vui vẻ khiến anh ta thoạt
nhìn giống một đứa trẻ: “Cuối tháng này. Hoan nghênh em tới tham gia hôn lễ của Thang Á Nam và Trịnh Thất Muội.”
“Anh. . . . . .”
“Là em nói Á Nam phải chịu trách nhiệm với cô ấy, không phải sao?”
Hiên Viên Diêu khó hiểu nhìn vẻ mặt tức giận của cô: “Anh chỉ làm như ý
nguyện của em mà thôi.”
Kéo bàn tay Tả Phán Tình đang để trên cánh tay mình ra, vẻ mặt Hiên
Viên Diêu có chút khó nén được đắc ý: “Anh chờ, ngày nào đó em đến tìm
anh.”
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình nhìn thấy Trịnh Thất Muội bị Thang Á
Nam mang vào xe rời đi. Nếu không phải bởi vì nơi này là trước mắt bao
nhiêu người, cô tin tưởng mình nhất định sẽ hét lên.
Hiên Viên Diêu không để ý tới cô, xoay người rời khỏi quán cà phê. Để lại Tả Phán Tình nhìn hình bóng anh ta rời đi. Hai mắt bốc hỏa. Thang Á Nam, anh tốt nhất là đừng bắt nạt Trịnh Thất Muội, bằng không tôi sẽ
không để yên cho anh.
Điều cô không biết là. Trịnh Thất Muội vừa rồi ở bên ngoài cũng không phải là cùng Thang Á Nam hôn môi, chỉ là góc độ có vấn đề, môi của cô
bị Thang Á Nam bịt kín, cô không ngừng giãy dụa, đánh đấm, nhưng đánh
không lại sức lực của anh ta, cô dùng ánh mắt cầu cứu người chung quanh, nhưng người qua đường nhìn thấy vết thẹo trên mặt Thang Á Nam đều né
tránh.
Trịnh Thất Muội ở giữa tuyệt vọng giãy dụa, lại một lần nữa bị Thang Á Nam mang vào trong xe.
Tả Phán Tình trong lòng buồn bực đến cực điểm, gọi điện thoại nói cho lái xe địa chỉ của mình để anh ta tới đón. Cô có thể tự mình trở về,
nhưng, cô có vẻ như còn không biết, không biết phải đi như thế nào.
Lái xe rất nhanh đã tới nơi. Nhưng làm cô ngoài ý muốn là, trên xe
ngoài lái xe ra, còn có Trần Tĩnh Như. Ngồi ghế sau nhìn mình.
“Phán Tình.”
Trần Tĩnh Như nhìn thấy Tả Phán Tình, vẻ mặt rất vui mừng, ánh mắt quét về quán cà phê phía sau cô: “Con đi một mình à?”
“Dạ không.” Tả Phán Tình thu lại biểu tình trên mặt, tươi cười lên
xe: “Một người bạn đến Bắc Đô, con vừa mới cùng cô ấy uống cốc cà phê.”
“Cà phê?” Trong mắt Trần Tĩnh Như hiện lên một tia không đồng ý: “Con sao có thể uống cà phê?”
“Con. . . . . .” Cô sao lại không thể uống cà phê? Tả Phán Tình trong thời gian ngắn tim đập mạnh và loạn nhịp, sau đó nhanh chóng trả
lời:”Không có ạ, con uống sữa lắc, còn cô ấy uống cà phê.”
“Vậy là tốt rồi.” Trần Tĩnh Như nhẹ nhàng thở ra. Ý bảo lái xe có thể rời đi, sau đó kéo tay Tả Phán Tình qua: “Lạnh không? Bắc Đô không thể
so với thành phố C. Nhiệt độ thấp. Có thể không quen đúng không.”
“Không ạ.” Tả Phán Tình có chút thụ sủng nhược kinh. Chính mẹ mình
cũng không dịu dàng nói chuyện với cô như vậy. Trực tiếp chính là gào
đến gào đi.
“Vậy là tốt rồi.” Trần Tĩnh Như cười cười: “Con vừa tới, nếu thân thể có cái gì không thoải mái, hoặc là có muốn ăn cái gì, nhất định phải
nói với mẹ. Biết không?”
“Vâng.” Tả Phán Tình gật đầu: “Con chưa từng không quen. Cái gì cũng tốt ạ.”
Tốt quá mức khiến cô vô cùng không quen. Trần Tĩnh Như dường như là biết suy nghĩ của cô. Vô cùng thân thiết vỗ vỗ tay cô.
“Con đó. Không cần phải suy nghĩ nhiều. Con bây giờ không thể so với
lúc bình thường. Phải đặc biệt chú ý. Lúc này ăn uống và các phương diện khác đều phải cẩn thận. Có cái gì muốn ăn cứ nói, đừng ngại.”
Không thể so với lúc bình thường? Tả Phán Tình nghe có chút u mê, có
chút xấu hổ nhìn Trần Tĩnh Như. Bà cũng cười đến sáng lạn, trong mắt
tràn đầy thâm ý.
Nụ cười kia làm lòng Tả Phán Tình bồn chồn. Cái gì kêu cô hiện tại
không thể so với lúc bình thường? Chẳng lẽ? Trần Tĩnh Như đã biết?
Không có khả năng? Nếu đã biết chuyện mình sảy thai. Sao có thể biểu
hiện như vậy? Là cô nghe lầm? Hay là Trần Tĩnh Như nói sai rồi?
Trong lòng nghi hoặc mãi cho đến đi theo Trần Tĩnh Như về nhà.
Xuống xe, Tả Phán Tình đang muốn vào cửa, bị Trần Tĩnh Như gọi lại.
Lái xe lúc này xuống xe đi đến phía sau, lấy ra nhiều gói to. Bên trong, thím Trương đã sớm nghe tiếng mà chạy ra.
Trần Tĩnh Như nhìn thím Trương: “Chị, xách đồ đạc đến phòng Phán Tình đi.”
“Vâng.” Bảo mẫu nhận lấy, mang theo mấy thứ kia liền đi về phía tiểu
viện Tả Phán Tình đang ở. Tả Phán Tình không hiểu rõ, ngờ nghệch liếc
nhìn Trần Tĩnh Như một cái.
“Mẹ, những đồ này là gì vậy? Để trong phòng con làm gì?”
“Mấy đứa này thật sơ suất.” Trần Tĩnh Như cười kéo tay cô qua: “Mẹ
cũng không biết phải nói các con thế nào. Mang thai là chuyện lớn, là
việc vui như vậy, có cái gì phải ngại ngùng? Mẹ mua chút đồ dinh dưỡng.
Con nhớ ăn đó. Về phần đứa nhỏ cần gì. Mẹ sợ ánh mắt của bà già này các
con lại không thích. Đợi Học Văn về, mẹ sẽ cùng các con đi mua.
“Mang. Mang thai?” Mắt Tả Phán Tình trừng lớn, nhìn vẻ vui mừng trên
mặt Trần Tĩnh Như, vẻ mặt khiếp sợ: “Mẹ, mẹ nói con mang thai?”