Edit: Phương Tuyền
Beta: Phong Vũ
Phòng trà yên lặng như tờ. Hương trà phảng phất khắp phòng,
tiếng đàn sáo loáng thoáng vang vọng, khiến căn phòng càng thêm
thanh tịnh.
Trong phòng nhỏ, lò sưởi bật vừa đủ ấm, Lâm Thiên Y nhìn Trần
Tĩnh Như ngồi trước mặt mình, trong lòng có chút khó hiểu: “Bác
gái, bác tìm con có việc gì ạ?”
Cô ta không ngờ Trần Tĩnh Như lại muốn gặp mình.
“Cũng không có gì.” Trần Tĩnh Như hơi nhếch khóe môi. Vẻ mặt vô
cùng ôn hòa: “Con từ nước ngoài trở về mà bác vẫn chưa có dịp gặp
nên muốn tìm con nói chuyện một chút.”
“Là lỗi của con.” Nét mặt Lâm Thiên Y có chút xấu hổ: “Đáng ra con phải đến gặp bác trước mới đúng.”
“Chuyện này sao có thể trách con.” Trần Tĩnh Như cười rất
vui vẻ: “Người trẻ tuổi các con có chuyện của người trẻ tuổi, sao có thể ngày nào cũng nói chuyện với người già như các bác
được, hơn nữa cũng không cùng chủ đề lại buồn chết thôi.”
“Sao lại vậy ạ?” Lâm Thiên Y mỉm cười nhìn Trần Tĩnh Như: “Bác
thoạt nhìn tuyệt đối không già tí nào, bác với Học Mai ra ngoài,
người khác còn tưởng hai người là chị em đấy ạ.”
“Con nói chuyện thật ngọt quá đó.” Trần Tĩnh Như bưng ly trà
uống một ngụm. Ánh mắt dò hỏi nhìn Lâm Thiên Y: “Học Văn kết hôn, con
đã biết chưa?”
“Dạ, con biết rồi.” Lâm Thiên Y cắn môi, cô ta tuyệt vọng quay về
Bắc Đô, thật ra cũng muốn kết thúc chuyện này, chỉ là không ngờ
Trần Tĩnh Như lại hẹn gặp, bà có ý gì đây?
“Thiên Y.” Trần Tĩnh Như buông chén trà, nét mặt nghiệm nghị,
có phần ngưng trọng: “Bác đã nhìn con lớn lên cũng luôn xem con như con cái trong nhà.”
“Cám ơn bác.” Lâm Thiên Y nhẹ nhàng nói: “Bác đối với Thiên Y rất tốt, con đều nhớ rõ.”
“Cái gì mà nhớ hay không. Chuyện đó không quan trọng.” Trần
Tĩnh Như rất bình ổn nói: “Con là một người con gái tốt, bác
biết, tuy con không thể nên duyên cùng Học Văn, nhưng bác hy vọng con
cũng có thể tìm được hạnh phúc của mình.”
“Bác gái?” Lâm Thiên Y có chút mơ hồ.
“Học Văn và Phán Tình tình cảm rất tốt.” Trần Tĩnh Như nói
thẳng: “Bọn nó hiện đã quay về Bắc Đô, sau này con với nó cũng
không tránh được việc phải gặp nhau. Nhưng bác mong con có thể
tránh mặt Học Văn một chút.”
Lâm Thiên Y sắc mặt trắng nhợt, thân thể nhất thời cứng lại, không
ngờ một người luôn ôn hòa như Trần Tĩnh Như sẽ nói ra những lời
không khách khí như vậy.
“Bác gái?”
Không để ý đến sắc mặt thay đổi của cô, Trần Tĩnh Như tiếp
tục nói: “Thiên Y, con đừng bác nói chuyện thẳng thắn. Học Văn được
như bây giờ quả thật không hề dễ dàng. Bác vẫn luôn dõi theo nó.
Những thành quả mà nó đạt được đều là do tự nó nỗ lực cố
gắng. Bác không mong có bất cứ ai ảnh hưởng tới nó, phá hỏng
tiền đồ cũng như hạnh phúc của nó.”
Lâm Thiên Y sắc mặt tái nhợt, hai tay đan chặt vào nhau: “Bác gái,
con không có, con đã từ bỏ anh ấy rồi. Khi từ thành phố C trở
về đây, con đã xác định như vậy rồi.”
“Thật không?” Trần Tĩnh Như cảm thấy khó tin, nếu Lâm Thiên Y
thật sự buông tay, thì vì sao từ nước ngoài không về thẳng Bắc Đô?
Mà lại đến thành phố C? Rõ ràng vẫn còn vương vấn.
“Dạ thật.” Lâm Thiên Y không muốn Trần Tĩnh Như hiểu lầm: “Bác
gái, bác hãy tin con. Con thật sự buông tay rồi. Tuy rằng con vẫn còn yêu Học Văn, nhưng con biết con với anh ấy không có duyên nợ. Anh
ấy đã kết hôn. Tả Phán Tình thậm chí còn đang mang thai. Con còn cơ
hội nữa sao?”
“Cái gì?” Lần này đến phiên Trần Tĩnh Như kinh ngạc: “Con nói cái gì? Phán Tình mang thai ư?”
“Sao ạ? Bác không biết sao?” Lâm Thiên Y có chút kinh ngạc: “Lần
trước lúc gặp Phán Tình, chính cô ấy nói với con, sau đó Học Văn
cũng đã xác nhận việc này mà.”
Trần Tĩnh Như nhất thời kinh ngạc, sau đó lại vui sướng. Tả
Phán Tình mang thai, thật là một tin tốt lành. Trong lòng có chút
nén giận. Hai đứa này cũng không nói cho bà biết một tiếng. Đây
là chuyện tốt mà.
Còn giấu bà, thật sự là không hiểu chuyện.
Nghĩ đến biểu hiện của Cố Học Văn lúc mới trở về, bà đột nhiên
liền hiểu được, thảo nào nó lại khẩn trương như vậy, hóa ra là do
Phán Tình mang thai.
Nét mặt Trần Tĩnh Như không che giấu sự vui mừng, lòng Lâm
Thiên Y cảm thấy rất thống khổ, nhìn Trần Tĩnh Như gật gật đầu:
“Bác gái, bác giờ cũng đã rõ rồi phải không ạ? Con với Học Văn
dù muốn cũng không còn cơ hội nữa. Cho nên bác căn bản không cần lo lắng. Bây giờ con và anh ấy chỉ là bạn bè, nếu bác cảm thấy như
vậy cũng không được, thì từ nay về sau con sẽ xem anh ấy như
người xa lạ, gặp mặt liền tránh đi. Vậy được rồi chứ ạ?”
Không đợi Trần Tĩnh Như trả lời, Lâm Thiên Y liền đứng lên,
cầm áo khoác trên ghế, bước thẳng ra phía cửa, không quay đầu
lại. Bản thân cô ta thật sự không chấp nhận mình như vậy.
Cô ta đã làm gì? Cô ta chỉ là yêu một người đàn ông, hơn nữa lại là người có tình cảm trước. Bây giờ lại giống như tiểu tam,
bị mẹ anh ta chất vấn.
Đáng khinh rẻ mà. Lâm Thiên Y thầm mắng chính mình. Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Bước nhanh hơn, mùa đông ở đây đã lạnh, cô ta lại càng thấy
lạnh hơn. Trái tim đã sớm tan nát, giờ phút này cũng hóa thành tro, thổi lạc trong gió, không chút vương vấn.
Đối với thái độ thất thố của cô ta, Trần Tĩnh Như cũng không có tâm trạng để ý. Lúc này lòng bà chỉ nghĩ đến chuyện Tả Phán
Tình mang thai.
Nghĩ đến cháu trai đầu tiên của dòng họ, không chỉ mình bà
mà ông cụ cũng sẽ cực kỳ vui sướng ? Gương mặt không giấu được
sự vui mừng, đứng ngồi không yên.
Bà muốn đi dạo phố, người trẻ tuổi cái gì cũng không hiểu, bà phải giúp bọn họ chuẩn bị trước một chút mới phải.
Nghĩ là làm, Trần Tĩnh Như mặc áo khoác, cầm lấy túi xách rời khỏi phòng.
Tại quán cà phê. Tả Phán Tình thấy Trịnh Thất Muội đi vào, liền
mỉm cười. Không chút nghĩ ngợi đứng lên vọt tới, ôm chằm lấy cô.
“Thất Thất. Tớ tưởng cậu chết giẫm ở đâu rồi chứ.”
Thời gian ngắn mà xảy ra quá nhiều chuyện, mới vài ngày không gặp, cảm giác như là mấy tháng.
“Tớ cũng nhớ cậu.” Trịnh Thất Muội rất lo lắng cho Tả Phán Tình,
nghĩ cô vừa mới sảy thai, làm sao có thể đến Bắc Đô nhanh như vậy. Lui lại một chút, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Ừ. Khí sắc tốt hơn
nhiều. Có vẻ được chăm sóc không tồi.”
Xem chừng Cố Học Văn đã bỏ ra không ít công sức. Không đúng, đây là do anh ta hại, chăm sóc Phán Tình là trách nhiệm của anh ta mới đúng.
“Vốn là không sao mà.” Tả Phán Tình kéo tay cô, nhìn ánh mắt chăm chú quan sát của hai người mặc thường phục đang ngồi trong
quán, thè lưỡi: “Chúng ta ngồi xuống đi.”
“Được.” Hai người trở lại ngồi xuống chỗ vừa rồi của Tả Phán
Tình. Tả Phán Tình trong mắt tràn đầy ý cười. Phất tay gọi phục vụ
mang cho Trịnh Thất Muội ly cà phê.
Chờ phục vụ đi rồi, lúc này mới quay sang cô, vỗ cánh tay cô một cái.
“Cậu thât là vô lương tâm. Sao lại bỏ tớ ở nhà chồng mà đi du lịch. May mà cậu cũng còn biết đến đây gặp tớ.” Khi đến Bắc Đô, cô không nghĩ hai người có thể gặp lại nhanh như vậy, làm cô
rất bất ngờ.
“Du lịch?” Trịnh Thất Muội sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu được, quay lại: “Cậu nói tớ đi du lịch?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình lúc này cảm thấy có chút kinh ngạc: “Tớ
đến cửa hàng tìm cậu không thấy, gọi điện thoại cũng không
được, sau đó đến nhà tìm, hàng xóm bảo nhà cậu đi du lịch
rồi. Sao vậy? Chẳng lẽ không đúng?”
“Tớ không có đi du lịch đâu.” Trịnh Thất Muội một bụng oán khí không có chỗ phát tác: “Tớ nói cho cậu biết, gần đây tớ cực kỳ xúi
quẩy, gặp phải một tên siêu cấp ——”
Lúc này vừa vặn muốn kể ra hết, nhưng chưa kịp nói thì.
Một bóng người đi đến ngồi xuống trước mặt cô, bàn tay to tuyệt
nhiên không khách khí ôm lấy thắt lưng cô. Động tác bất ngờ chẳng những làm cho Trịnh Thất Muội hoảng sợ mà còn làm cho Tả Phán Tình
vô cùng ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn.
Thang, Thang Á Nam? Sao anh ta lại ở đây?
“Anh, sao anh lại ở trong này?” Không đợi Trịnh Thất Muội mở miệng
đuổi người, cô đã lên tiếng trước: “Anh, ai cho phép anh ngồi ở đây?”
Thang Á Nam không nói lời nào, ghé sát mặt đến gần Trịnh Thất
Muội, khẽ thì thầm chỉ đủ cho hai người nghe: “Cô vừa rồi muốn nói cái gì?”
Bàn tay đang ôm cô không nhẹ không nặng nhéo một cái vào thắt lưng
cô, sắc mặt Thang Á Nam băng sơn thoạt nhìn có vài phần âm trầm. Khí thế ban đầu của Trịnh Thất Muội đột nhiên giảm đi.
Cô dịch người qua bên cạnh một chút. Bàn tay kia lại càng ôm
chặt hơn, kéo cô về bên mình: “Đừng quên cô vào đây bằng cách
nào.”
Vào bằng cách nào? Còn vào thế nào nữa? Không phải là đi vào
sao? Trịnh Thất Muội nhớ lại vừa rồi, cô ngồi trên xe, hoài nghi
chuyện Hiên Viên Diêu muốn đưa cô đi gặp Tả Phán Tình.
Tên đàn ông yêu nghiệt lại vô liêm sỉ kia, tuyệt đối không tốt như vậy. Khẳng định nhượng bộ là có mục đích.
Cô ở trong lòng suy tính, chờ xe dừng một chút sẽ lao ra kêu
cứu. Sau đó nhân cơ hội chạy trốn. Chỉ là cô còn chưa kịp hành động.
Xe dừng lại, cô liền nhìn thấy Tả Phán Tình ngồi trong quán cà
phê. Không kiềm chế được tâm tình, cũng cố không chạy trốn, vọt ra
khỏi xe chạy vào.
Làm cho cô kinh ngạc chính là, Thang Á Nam lại không đuổi theo.
Không chỉ anh ta, còn cả Hiên Viên Diêu. Cô còn tưởng rằng bọn họ đổi ý, buông tha cho cô. Ai ngờ không phải.
Suy nghĩ một lúc, cô lại thấy lo lắng.
Cô đang sợ cái gì vậy? Đây chính là thiên tử dưới chân, ban ngày ban mặt. Chưa kể, bây giờ đang ở nơi đông người, giữa ban ngày ban
mặt, cô không tin anh ta dám làm gì mình. Cô trừng mắt nhìn anh
ta.
“Này.” Vỗ vào tay Thang Á Nam đặt trên người mình, Trịnh Thất
Muội hai mắt nén giận trừng anh ta: “Anh bình thường một chút được
không hả? Anh bắt cóc tôi mấy ngày nay, không cho tôi liên lạc với
bên ngoài, xem tôi như món đồ chơi của anh. Chuyện đó cũng bỏ
đi, coi như bị chó cắn. Bây giờ tôi phải nói chuyện với người
chị em tốt của tôi. Anh cút qua một bên đi. Tôi không muốn thấy
mặt anh.”
Sắc mặt Thang Á Nam nháy mắt trở nên rất khó coi. Không chỉ anh ta, Tả Phán Tình cũng ngây ngẩn cả người.
Bắt cóc? Nghĩ đến lời Trịnh Thất Muội mới vừa nói, cô lập tức hiểu
ra Trịnh Thất Muội không phải đi du lịch mà là bị Thang Á Nam bắt
cóc?
Trời ạ.
“Thất Thất?” Tả Phán Tình nắm lấy tay Trịnh Thất Muội hỏi: “Cậu, cậu nói cậu bị anh ta bắt cóc à?”
“Nói thừa.” Trịnh Thất Muội còn đang nổi nóng: “Cậu có biết không anh ta là một tên biến thái đó? Anh ta ——”
Câu nói kế tiếp đột nhiên nói không nên lời.