Edit: Minh mập
Beta: Phong Vũ
Cô nghĩ Cố Học Văn có nhiệm vụ, cô nghĩ anh sẽ không đến.
Vừa rồi, cô thậm chí còn thầm tự trách mình, cảm thấy mình lòng dạ
thật hẹp hòi. Người ta rõ ràng là có nhiệm vụ, mà cô lại cứ một mực nghĩ anh không chịu đưa mình đến.
Cô thậm chí còn thấy hơi ghét mình, vì sao lại tự nhiên chạy đến đây làm gì?
Vì một người không có khả năng gặp? Hay để chứng minh mình trong lòng suy nghĩ hẹp hòi? Nghĩ Cố Học Văn sẽ ——
Cả người cứng ngắc, tay chân như nhũn ra, toàn thân vô lực, cô bất
giác dựa người vào vách tường, mặt tường lạnh lẽo khiến một phần lí trí
quay trở lại với cô, ánh mắt mờ mịt nhìn 2 người ở chỗ rẽ kia.
Tay của cô gái, đang chỉnh lại cravat cho Cố Học Văn. Bàn tay mảnh
khảnh đang sửa lại cravat cho anh. Giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Trước kia anh cũng vậy. Mỗi lần đều phải có người giúp anh thắt cravat.”
Bàn tay vẫn không chịu rút lại, đặt ở trước ngực anh, ngẩng đầu,
trong ánh mắt trong veo ẩn chứa nét nhu hòa: “Không ngờ anh kết hôn rồi
mà vẫn như vậy.”
Cố Học Văn nhìn tay cô gái đang để trước ngực mình, nhẹ nhàng lấy ra. Nhưng hình ảnh này lọt vào mắt Tả Phán Tình lại là Cố Học Văn cùng cô
gái kia tay trong tay.
Hô hấp ngưng trệ, tim đập dồn dập, cô muốn nhắm mắt lại không nhìn tiếp nữa.
Nhưng đôi mắt cô hình như không biết nghe lời, cứ nhìn chằm chằm vào hai người kia.
“Không quen thôi.” Anh không quen đeo cravat, cũng không quen thắt.
Quả thật mỗi lần đeo đều phải nhờ người khác giúp mới được.
“Đúng vậy, cho nên trước kia, hầu như lần nào em cũng giúp anh.” Lâm
Thiên Y nhớ lại những ngày hai người còn bên nhau, trong mắt lộ rõ vẻ
lưu luyến.
Mối tình đầu thuở niên thiếu lúc nào cũng là đẹp nhất. Cố Học Văn
nheo mắt lại, nhìn vẻ lưu luyến trên mặt hắn cô ta, thản nhiên mở miệng: “Vì vậy, cám ơn em.”
“Học Văn.” Lâm Thiên Y đột nhiên vươn tay, dùng sức ôm chầm lấy anh.
Làm sao bây giờ? Cô thật sự không thể buông anh ra.
Một tiếng trước.
Cố Học Văn đền nhà trọ của Lâm Thiên Y, đưa tay tháo chiếc đồng hồ xuống.
“Xin lỗi em, anh không cần.”
Anh thà tự đi mua cái khác, cũng không hy vọng Tả Phán Tình sẽ hiểu lầm.
Lâm Thiên Y ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn anh: “Anh, anh nói chúng ta vẫn là bạn bè mà?”
“Phải, bạn bè.” Cố Học Văn bình tĩnh trả lời: “Anh hy vọng em có thể
quay về Bắc Đô. Về sau, chúng ta vẫn nên hết sức tránh gặp mặt nhau đi.”
Tránh dẫn tới những hiểu lầm không cần thiết.
“Là bạn bè mà gặp nhau cũng không thể sao?” Lâm Thiên Y lần đầu tiên
cảm thấy Cố Học Văn thực tuyệt tình: “Học Văn, chúng ta nói như thế nào
cũng là cùng nhau lớn lên, anh nhất định phải đối xử với em như vậy
sao?”
Cố Học Văn im lặng, anh đã không còn gì để nói. Điều phải nói, anh đã nói rất rõ ràng.
“Em hiểu rồi.” Lâm Thiên Y buộc mình hết hy vọng, buộc mình không được lưu luyến nữa, nhưng vẫn không cam lòng.
“Vậy anh có thể cùng em tham gia bữa tiệc được không?” Lâm Thiên Y
kéo tay anh: “Anh còn nhớ không? Lúc em sinh nhật 20 tuổi, anh đã từng
khiêu vũ với em? Em muốn anh có thể nhảy với em một điệu nữa, coi như
kết thúc, có thể chứ?”
Cố Học Văn không trả lời, mặt anh hiện lên một tia rối rắm: “Như vậy, cũng không có ý nghĩa.”
“Với em thì có.” Giọng điệu của Lâm Thiên Y có chút khẩn cầu: “Chân
của em còn chưa khỏi hẳn. Bác sĩ nói không thể vận động quá mức. Em chỉ
xin anh nhày một điệu với em rồi đưa em về nhà. Được không?”
Để cô lại một lần nữa trở thành công chúa của anh, để anh lại một lần trở thành hoàng tử của cô.
Cố Học Văn trầm mặc. Trong mắt hiện lên vài phần rối rắm.
Lúc đối diện với vẻ mặt cầu xin của Lâm Thiên Y, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Cùng cô cùng đi bữa tiệc, lúc sắp bước vào cổng, anh mới phát hiện
anh không có mặc âu phục, anh định cứ như vậy mà đi vào. Lâm Thiên Y lại ngăn lại.
“Dù thế nào anh cũng phải chừa mặt mũi cho Thần Vân chứ?”
Cô sớm biết tính của anh nên đã chuẩn bị sẵn đồ cho anh.
Một bộ âu phục màu đen, cắt may hoàn hảo vừa khít với anh. Lúc cô lên xe Cố Học Văn đã thấy cô xách một cái túi to, không ngờ trong đó lại là trang phục nam?
Nhìn cô lấy bộ âu phục từ trong túi ra, anh không khỏi kinh ngạc: “Không cần phiền như vậy đâu?”
“Em nói rồi, anh phải để mặt mũi cho Thần Vân chứ.”
Cố Học Văn vốn đang mặc quần dài màu đen, anh liền cởi áo khoác màu
vàng ra, thay âu phục vào. Lúc nhìn thấy cái cravat kia anh lại giật
mình. Anh có thể đối mặt với kẻ thù mười mấy tên mà mặt không đổi sắc,
có thể tham gia những đợt huấn luyện khó khăn, gian khổ nhất, nhưng mà
đối mặt với một chiếc cravat nho nhỏ như vậy, anh lại bó tay.
“Nhờ em vậy.” Lúc này nơi này, anh cũng tìm không thể tìm được người nào khác giúp anh.
“Không sao.”
Suy nghĩ một hồi, Lâm Thiên Ý dựa vào lòng Cố Học Văn: “Học Văn, em không phải nói chứ anh đối với em quá tàn nhẫn?”
Trầm mặc. Cố Học Văn không nói gì, hai tay lễ phép đặt bên người, không đáp trả lại Lâm Thiên Ý.
Lâm Thiên Y ôm không chịu buông tay: “Em thật muốn, cứ như vậy ôm anh cả đời. Tại sao, tại sao anh phải kết hôn? Sao không thể cho em… một cơ hội nữa?”
“Thiên Y.” Cố Học Văn rốt cuộc đẩy cô ra: “Đi thôi. Anh nghĩ Thần Vân hẳn là đang đợi chúng ta. Em không phải là muốn khiêu vũ sao?”
Tất cả đã là quá khứ.
Nếu đã không thể, vậy thì cứ như vậy đi. Cùng với cô ấy nhảy một điệu, rồi chấm dứt, từ nay về sau không còn quan hệ gì nữa.
“Đúng vậy.” Lâm Thiên Y ép những giọt lệ trong mắt phải nuốt trở lại, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt cười yếu ớt: “Anh còn phải nhảy với em nữa.”
“Đi thôi.”
Cố Học Văn cất bước về phía trước, Lâm Thiên Y đưa tay vịn vào cánh
tay anh, dựa hẳn người vào người anh: “Chân em còn hơi khó khăn. Nhờ anh vậy.”
“Đừng khách sáo.”
Ngữ khí rất nhẹ, mang theo vài phần xa cách. Lâm Thiên Y nghe được.
Nội tâm chỉ toàn là chua xót, cố gắng giữ cho khuôn mặt luôn tươi cười
trông như mình đang rất vui vẻ, đi theo anh cùng nhau cất bước vào hội
trường.
Thảm lót nền rất dày nên Tả Phán Tình không nghe thấy tiếng bước chân họ rời đi, cô chỉ thấy tay Cố Học Văn khoác tay cô gái kia. Hai người,
nam đẹp trai, nữ xinh gái, đứng cạnh nhau ăn ý giống như trời đất tạo
thành một đôi vậy.
Cô gái mặt mày dịu dàng, giọng nói uyển chuyển hàm xúc êm tai như
tiếng chim hoàng oanh. Dáng người cô ấy trông rất được. Lễ phục màu đen
càng tôn lên vẻ cao quý, sang trọng. Chỉ một cái giơ tay nhấc chân đã
mang khí chất của tiểu thư khuê các.
Tả Phán Tình muốn tìm ra một chút khiếm khuyết điểm của cô ây, nhưng
lại phát hiện mình tìm không được. Một cô gái mảnh khảnh dịu dàng xinh
đẹp uyển chuyển hàm xúc đến nhường nào? Nếu cô là đàn ông chỉ sợ cũng
không nỡ mạo phạm cô ấy?
Toàn thân Cố Học Văn cũng là một màu đen, một người dịu dàng, một người cương nghị. Xứng đôi biết bao nhiêu?
Nếu đây là ở trên phim trường, cô nhất định sẽ vỗ tay trầm trồ khen
ngợi. Nam nữ diễn viên bổ trợ cho nhau biêt nhường nào. Còn cô thì sao?
Cô là cái gì?
Cô ta nói Cố Học Văn: “Anh đối xử với em thật tàn nhẫn.”
“Anh còn phải khiêu vũ với em.”
Khiêu vũ? Cô cùng Cố Học Văn kết hôn lâu như vậy mà lần đầu tiên biết hóa ra anh cũng biết khiêu vũ?
“Tại sao anh phải kết hôn?” Cô ta lại nói: ” Sao không thể cho em một cơ hội nữa”
Cơ hội gì?
Cố Học Văn, vì sao anh lại cưới cô?
Cô vẫn không đoán được đáp án. Nếu anh đã có người trong lòng, sao lại muốn kết hôn với cô? Vì sao?
Tả Phán Tình không biết, toàn bộ suy nghĩ của cô đều rối loạn, cô
không thể nghĩ được điều gì. Cô liên tục run rẩy không ngừng, thân thể
cứng ngắt đứng ở đó, không thể động đậy.
Dù khách sạn có bật hệ thống sưởi nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh. Từng
cơn lạnh từ trên đầu ngón tay luồn vào tim cô, rồi lại từ trái tim tràn
ra khắp toàn thân.
Hai tay vô thức nắm chặt thành quyền, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay để lại một vệt thật sâu.
Đau. Nhưng cô lại không cảm giác được.
Nơi nào đó trong ngực còn đau đớn hơn, cứ như có ai đó cầm dao, cắt
từng nhát từng nhát vào đó, mỗi một nhát dao đều làm cô máu chảy đầm
đìa, đau đớn không cách nào đè xuống được.
Vô lực tựa người vào tường, mặt tường lạnh như băng nhưng cô không
cảm giác được. Nhắm mắt lại, cô thấy việc hít thở lúc này sao lại khó
khăn đến vậy, lúc này mới phát hiện không biết đã cô nín thở từ khi nào.
Hé miệng thở phì phò từng ngụm từng ngụm. Cô hết sức cố gắng buộc
mình phải bình tĩnh trở lại, nhưng mà làm thế nào cũng không thể.
Tim đập rất nhanh. Rất nhanh. Trong đầu hiện lên bao nhiêu hình ảnh phức tạp, đan xen nhau.
Cô muốn chạy ào vào đó, muốn tách hai người kia ra, nhưng toàn thân lại không có lấy một chút sức lực nào.
Cảm giác hốc mắt nóng nóng, dường như nước mắt sắp trào ra, cô nhắm mắt lại, hít sâu, làm cho mình tỉnh táo lại.
Lại phát hiện là phí công.
Cô hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh. Thân thể không biết từ nơi
nào sinh ra một sức mạnh. Cô xoay người, đi đến phòng tiệc, sau khi đi
được ba bước lại dừng.
Hai tay lại nắm chặt, xoay người, cô đang định đi ra thì lại đâm vào lồng ngực của người nào đó
“Tôi xin lỗi.” Giọng nói đứt quãng, ngữ điệu mỏi mệt, cô cũng không
ngẩng đầu lên nhìn chuẩn bị đi tiếp. Lại bị người đó kéo lại.
“Cứ như vậy mà đi sao?”
“Hả?” Tả Phán Tình ngẩng đầu, đứng trước mắt là một người đàn ông đang nhìn chằm chằm mặt cô, vẻ mặt có vài phần nghiền ngẫm.
“Cô không định vào trong hả?” Người đàn ông đó có một chất giọng nam
trung rất êm tai, nhưng lời nói ra cô lại không nghe rõ. “Ngại quá,
phiền anh nhường đường một chút?”
Đi vào? Đi vào sao? Cô hiện tại không muốn đứng ở nơi này nữa, một
phút, một giây cũng không muốn. Tránh sang bên phải, cô muốn rời đi, lại phát hiện tay mình vẫn còn bị người đàn ông trước mắt giữ trong tay.
“Buông ra.” Giọng nói cao lên một chút, lúc này cô ghét bất kỳ người đàn ông tới gần cô.
“Cô cứ như vậy mà đi sao?” Người đàn ông cong khóe môi lên, mang theo một tia châm chọc: “Không đi cho anh ta biết tay một phen sao?”
“Không phải chuyện của anh.” Tả Phán Tình không ngu ngốc, hiểu được
cảnh vừa rồi đã bị tên đàn ông này nhìn thấy hết. Oán hận bỏ tay hắn
ra, rồi đi tiếp.
Cánh tay lại một lần nữa bị tên kia đàn ông bắt lấy, hắn duỗi cánh tay dài ra, quay cô một vòng sau đó vây cô trong ngực mình.
“Phụ nữ Trung Quốc các cô thật là kỳ quái, loại chuyện này cũng có thể nhịn được?”
Cái gì mà phụ nữ Trung Quốc? Không ngờ anh ta lại là người nước ngoài?
Tả Phán Tình nâng mắt lên, lần đầu tiên chăm chú nhìn bộ dạng của đàn ông. Người đàn ông trước mặt, có một gương mặt như yêu nghiệt, nốt ruồi nhỏ bên dưới khóe mắt trái dưới ánh đèn hành lang rọi xuống mang theo
vài phần ma mị, ngang ngược.
Ngũ quan của anh ta rõ ràng mà cứng rắn. Bộ lễ phục màu trắng càng
tôn lên thân hình cao lớn anh tuấn. Nếu so với Cố Học Văn thì khác xa 1
trời 1 vực, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, vô cùng đặc biệt, nhất là đôi mắt kia, giống như muốn hút người ta vào trong đó.
“Anh, anh là ai?”
Đầu óc đang rối rắm nên cô không nhận ra người đàn ông trước mặt thật ra nhìn cũng có chút quen mắt, lúc này cô chỉ tự hỏi, người này rốt
cuộc là ai ?