Edit: Wynnie
Beta: Iris & Phong Vũ
“Tả Phán Tình?” Kiều Kiệt ngắt điện thoại, quay sang nhìn khuôn mặt cô đang lâm vào trầm tư: “Em không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Tả Phán Tình nói không nên lời cảm giác quái dị
trong lòng là tại sao. Cố Học Văn muốn giúp cô sắp xếp công việc sao? Là như vậy sao?
“Sắc mặt em rất khó coi, thật sự em không sao chứ?” Kiều Kiệt có chút lo lắng.
“Tôi không sao.” Tả Phán Tình lắc đầu, đem một trận quái dị kia tạm thời áp chế. Lúc này mới phát hiện Kiều Kiệt đã dừng xe.
“Đây, đây không phải nhà của tôi.” Ánh mắt nhìn khu thương mại sầm
uất nhất thành phố C, không rõ Kiều Kiệt mang mình đến đây làm gì.
“Đây là cửa hàng lễ phục.” Kiều Kiệt nhìn cô, chỉ chỉ cửa hàng cao
cấp bên ngoài: “Đi tham gia tiệc rượu, đương nhiên phải mặc đẹp một chút rồi.”
“Tôi, tôi chưa nói là muốn đi mà.” Tả Phán Tình nói xong muốn xuống
xe, Kiều Kiệt lại kéo tay cô: “Sao lại không đi chứ? Anh Học Văn cũng sẽ đi. Vừa nãy tôi gọi điện thoại rồi, anh ấy cũng sẽ đi.”
“Hả?” Hôm nay Tả Phán Tình phát hiện số lần mình ngẩn người và giật mình rất nhiều: “Anh ấy, anh ấy không phải có nhiệm vụ sao?’
“Ừ ha. Nhưng vừa rồi gọi điện cho Tống Thần Vân, cậu ấy nói anh Học Văn sẽ đi.”
Cố Học Văn không phải có nhiệm vụ sao? Sao lại có thể đi dự tiệc rượu chứ?
“Anh có chút chuyện.”
Anh ấy nói vậy, anh ấy cũng không nói là đi tham gia tiệc rượu, cũng
không có mời cô? Trong lòng hiện lên vài phần mất mát, vài phần khó
hiểu, càng nhiều hơn chính là cô cũng nói không rõ là cảm xúc gì.
Những cảm xúc này từ sau lưng cô chậm rãi nảy lên, len đến ngực, hợp
thành một bàn tay, gắt gao bắt lấy trái tim cô, cô đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, hơi người khom xuống, ôm ngực, sắc mặt của cô hiện lên
vài phần tái nhợt.
“Em làm sao vậy?” Lúc này Kiều Kiệt mới phát hiện sắc mặt của cô rất tái: “Em khó chịu sao? Có muốn tôi đưa đến bác sĩ không?”
‘Không, không cần.” Tả Phán Tình gạt tay anh ta ra, sự quan tâm trong mắt anh ta không làm cô có cảm giác ấm áp, cô chỉ cảm thấy lạnh: “Tôi,
tôi có việc, tôi về nhà trước.”
Định xuống xe, lại phát hiện cửa xe không mở được, xoay người nhìn Kiều Kiệt: “Tôi, tôi phải về nhà.”
“Em không đến tiệc rượu sao?” Vẻ mặt Kiều Kiệt khó hiểu: “Chẳng lẽ em không muốn tạo cho Học Văn một kinh hỉ?”
“Kinh, kinh hỉ?” Tả Phán Tình nói không được là vì sao, cô có cảm
giác, Cố Học Văn không muốn cô đến buổi tiệc kia, nếu anh muốn, vừa rồi
anh đã nói. Nếu anh không nói, vậy chứng tỏ anh cũng không muốn cô đi.
“Không, không cần đâu.”
“Đương nhiên là cần rồi.” Kiều Kiệt nhìn Tả Phán Tình: “Chẳng lẽ em
không muốn anh Học Văn nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của mình sao?”
Tả Phán Tình ngồi bất động, trong lòng có chút do dự: “Tôi, tôi sợ anh ấy sẽ mất hứng.”
Anh không có gọi cô, cô lại chạy đến, anh có thể mất hứng hay không?
“Ày. Sao lại mất hứng chứ?” Kiều Kiệt mặc kệ: “Nếu tôi lấy được một
cô vợ xinh đẹp như vậy, mỗi ngày tôi sẽ kêu cô ấy ăn mặc thật đẹp mang
ra ngoài. Nở mày nở mặt biết bao nhiêu.”
Tâm tư Tả Phán Tình lại sa sút, cũng nhịn không được liếc mắt xem
thường, không ngờ Kiều Kiệt lấy vợ là vì mặt mũi sao? Vợ của anh ta cũng thật là quá bất hạnh rồi.
“Đừng nóng giận nha. Tôi không có nói em đâu.” Cũng đi làm được một
thời gian rồi, Kiều Kiệt không đến mức không hiểu ánh mắt đó: “Xuống xe
đi. Chọn lễ phục, cho anh Học Văn một kinh hỉ.”
Tả Phán Tình ngồi bất động, đi hay không đi đây? Trong lòng có chút
giãy giụa. Kiều Kiệt lại mở cửa xe ra, ý bảo cô xuống xe: “Đi mà, trong
cửa hàng này cái gì cũng có. Lễ phục, giày, túi, trang sức. Đều có,
chúng ta chọn nhanh một chút, đến dự tiệc.”
Tả Phán Tình do dự một hồi, cuối cùng gật gật đầu. Theo Kiều Kiệt xuống xe.
Trong tiệc rượu, ánh đèn muôn màu chiếu trong bóng đêm có vẻ vô cùng
xa hoa. Sảnh tiệc rượu của khách sạn vô cùng tráng lệ, không gian cao
rộng, trong không khí thoang thoảng hương rượu cùng thức ăn.
Ban nhạc sống đang tao nhã diễn tấu âm nhạc như nước, tiếng đàn violon réo rắc quanh quẩn từng góc của khách sạn rực rỡ.
Đến dự đều là những nhân vật nổi tiếng của thành phố C, những bóng
dáng xiêm áo xinh đẹp rực rỡ thấp giọng trò chuyện, cười khẽ với nhau.
Tống Thần Vân nhìn tình hình trước mắt, trong lòng biết rõ phần lớn
những người đến đây đều là vì nịnh hót ông cụ ở Bắc Kinh, khóe môi giơ
lên, mang theo vài phần trào phúng.
Hồ Nhất Dân, Thẩm Thành, đều mang bạn gái đến. Vài người tụ họp một
chỗ cười đùa ầm ĩ một hồi, Đỗ Lợi Tân cũng đến, không giống với mọi
người, anh ta đến một mình.
“A? Sao Lợi Tân lại đến một mình?” Thẩm Thành nhìn một thân tây trang màu trắng đang đến gần mình, dùng sức vỗ vai anh: “Không phải kêu cậu
mang bạn gái đến sao?”
“Không có bạn gái, mang ai đến bây giờ?” Định là mời Trịnh Thất Muội đi cùng, nhưng anh thật sự không muốn cô ấy lại hiểu lầm.
“Xì.” Hồ Nhất Dân cười nhạo vài tiếng: “Cậu thôi đi. Là nhiều bạn gái quá không biết nên mang ai theo chứ gì?”
“Cậu muốn nói sao thì nói.”
“Lợi Tân. Tiểu tử cậu gần đây có phải đổi tính rồi không?” Thời điểm
mấy năm trước, Thẩm Thành có nghe nói Đỗ Lợi Tân chơi bời có tiếng ở
thành phố C, sao hai năm nay đã hồi tâm rồi?
“Không phải là ‘không được’ rồi chứ?”
Đỗ Lợi Tân thờ ơ đảo mắt qua, mang theo vài phần lạnh lùng: “Hay là cậu tự mình thử xem? Tôi có được hay không?”
“Không muốn đâu.” Thẩm Thành rụt cổ: “Tôi là thẳng chính hiệu. Không có hứng thú.”
“Được rồi, đừng có náo loạn nữa.” Tống Thần Vân bị hai người này đánh bại rồi: “Không biết hai người Học Văn khi nào mới tới.”
“Hai người?”
“Ừ.” Tống Thần Vân gật đầu: “Tôi có gọi anh Học Võ, nhưng mà cậu biết đó, hiện tại thân phận anh ấy đã khác rồi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đến
chỗ này.”
Tất cả mọi người đều hiểu, không khí có chút trầm mặc. May mắn là bọn họ không đi theo con đường của bậc cha chú, bằng không làm gì có được
tự do?
Hội trường đột nhiên xuất hiện một tia xôn xao. Vài người thoáng sửng sốt, ánh mắt đồng thời nhìn về phía cửa vào.
Một cô gái khoác tay Kiều Kiệt đi vào, cô có một đôi mắt yêu mị như
phù thủy, lấp lánh ánh sáng. Màu da sáng bóng mà mịn màng, khuôn mặt
trang điểm tinh xảo làm cô toát ra vài phần khí chất cao quý.
Một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, thiết kế cúp ngực, chỉ có một đóa
hoa tinh khiết được khảm trên dây vai. Kéo dài tới vai phải, phần vai
trái để trần. Làn da lộ trong không khí trắng tựa như ngọc trai.
Cô đi vào với phong thái vô cùng tự nhiên, chân mang đôi giày cao gót màu bạc, làn váy nhẹ nhàng lay động uyển chuyển theo từng bước chân của cô, thanh khiết như nữ thần. Chất vải tự nhiên mà mềm mại làm tôn lên
làn da trắng như tuyết của cô khiến người ta có cảm giác chỉ cần chạm
vào sẽ không nỡ rời tay.
Từng bước một cất bước tiến vào, mọi người trong hội trường bị cô thu hút, ánh mắt dừng trên mặt cô, Tống Thần Vân nhìn nửa buổi, gần như
không thể hoàn hồn, chỉ cảm thấy cô gái trước mắt vô cùng quen mắt.
Tống Thần Vân tìm tòi trong trí nhớ, mắt nhìn cô gái bên cạnh Kiều
Kiệt, đột nhiên nhớ ra được người đang đến là ai, nhanh chóng ra nghênh
đón. Mấy người Hồ Nhất Dân cũng đi theo.
“Chị dâu?” Người này là Tả Phán Tình sao? Vợ của Cố Học Văn? Sao không đến cùng Cố Học Văn mà lại cùng đến với Kiều Kiệt?
“Chúc mừng khai trương.” Tả Phán Tình đưa tay phải ra, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, người ta không mời cô, cô lại ‘hậu trứ kiểm bì’(*) đến
đây, điều này làm cô cảm thấy có chút xấu hổ.
“Cám ơn.” Tống Thần Vân rất bất ngờ: “Oa, phụ nữ trang điểm và không trang điểm thật sự là khác biệt rất lớn nha.”
Từ khi cô và Cố Học Văn kết hôn đã năm sáu tháng đúng không? Lần
trước thấy cô quần áo nền nã, lúc này gặp lại làm anh ta gần như không
nhận ra.
“Đương nhiên rồi, trang phục là do tôi chọn mà, thẩm mỹ không tồi
chứ?” Kiều Kiệt tranh công. Một chút cũng không ý thức được lời nói của
anh có bao nhiêu phần không thích hợp.
Tả Phán Tình xấu hổ cười cười, trên thực tế vừa rồi cô chọn một chiếc váy màu đen, nhưng mà Kiều Kiệt không muốn cô mặc nó. Còn nói chiếc váy này đẹp hơn chiếc màu đen nên cô chọn chiếc váy này.
“Kiều Kiệt.” Đỗ Lợi Tân nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều Kiệt, vẻ mặt có tia cảnh cáo. Tả Phán Tình là vợ của Cố Học Văn, cậu ta ở đây to mồm
cái gì chứ?
“Kiều Kiệt.” Tả Phán Tình chỉ thiếu là không liếc anh ta thôi. Bởi vì xấu hổ, cô cũng không muốn nói gì, ánh mắt tìm kiếm trong sảnh một lần, không nhìn thấy Cố Học Văn: “Học Văn, chưa đến sao?”
“Học Văn?” Tống Thần Vân đột nhiên nhớ tới một việc, sắc mặt thoắt
cái thay đổi, rồi nhanh chóng lại khôi phục bình thường: “Vừa rồi anh ấy nói có việc, em không biết là có đến hay không.”
“À.” Tả Phán Tình đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Cố Học Văn lúc này
không xuất hiện, có phải chứng tỏ là anh thật sự đi làm nhiệm vụ hay
không?
Anh không phải không muốn mình đến, trong lòng dâng lên vài phần vui
mừng, lại có vài phần không được tự nhiên: “Ngại quá, vốn là tôi không
được mời.”
“Đâu có đâu có.” Tống Thần Vân xua tay: “Chị chính là khách quý em muốn mời cũng mời không được.”
Đây là lời nói khách sáo, trong lòng Tả Phán Tình cũng hiểu rõ, không được tự nhiên cười cười, cũng không biết tiếp theo nên nói cái gì. Cố
Học Văn không đến, cô giống như thật sự đến nhầm chỗ.
Bọn người Tống Thần Vân ngơ ngác nhìn nhau, không phải không chú ý đến vẻ xấu hổ trong mắt Tả Phán Tình, chẳng qua là–
Mắt Tống Thần Vân nhìn ra cửa, không biết bây giờ điện thoại cho Cố Học Văn có còn kịp hay không.
Xoay người nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt mang theo vài phần lấy lòng:
“Chị dâu. Chị chưa ăn gì đúng không? Hay là đến bên kia uống chút gì
nhé? Điểm tâm hôm nay không tồi đâu. Còn có các món ăn ngon. Chị đi ăn
chút gì trước nhé?”
“Được.” Tả Phán Tình thật sự có chút đói bụng, lúc này Kiều Kiệt đuổi kịp: “Tôi đi cùng em.”
“Kiều Kiệt, không cần.” Tả Phán Tình có chút xấu hổ: “Tôi có thể tự đi.”
“Không có gì, tôi cũng đói bụng.” Kiều Kiệt bước đến bàn thức ăn,
bước chân mới vừa nhấc lên thì dừng lại, vỗ vỗ vai Tống Thần Vân: “Cậu
cũng đừng nên hiểu lầm. Tôi đúng lúc gặp chị dâu trên đường, nên đem cô
ấy đến đây.”
“Tôi không có hiểu lầm.” Anh ta hiểu lầm cũng chẳng sao, Cố Học Văn không hiểu lầm mới được kìa.
Không đúng. Tốt nhất là Cố Học Văn đừng tới. Vừa rồi anh ta thật sự
đã quên mất mình có mời cả Lâm Thiên Y nữa. Chẳng qua là Lâm Thiên Y
đang ở thành phố C, mọi người chơi chung với nhau từ nhỏ đến lớn, muốn
cô ấy tới để náo nhiệt thêm một chút.
Chết rồi, Tống Thần Vân liếc nhìn bọn người Đỗ Lợi Tân một cái: “Các
cậu, trước tiên giúp tôi tiếp khách một chút. Tôi đi gọi điện cho Cố Học Văn.”
Nghĩ đến là không được. “Ừ.” Đỗ Lợi Tân gật đầu, nhìn theo hướng Tả
Phán Tình rời đi: “Nếu anh ấy cũng tới, nói một tiếng, bảo Hồ Nhất Dân
đi đón Lâm Thiên Y.”
“Biết rồi.” Phiền muốn chết, tên Kiều Kiệt này, sao lại mang Tả Phán
Tình đến chứ? Tống Thần Vân vừa đi vừa cười với khách khứa chung quanh,
vừa cầm điện thoại gọi cho Cố Học Văn.
Nhưng mà điện thoại Cố Học Văn không có người nghe máy, lại gọi cho
Lâm Thiên Y cũng không có người nghe. Có thể đang trên đường đi, không
thấy có điện thoại.
Xong đời rồi. Nếu như để Tả Phán Tình thấy Cố Học Văn đi cùng Lâm
Thiên Y, với cá tính của cô gái đó, không biết sẽ thành cái dạng gì nữa
đây?
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt Tả Phán Tình hất rượu lên người Cố Học Văn, Tống Thần Vân có một loại cảm giác ‘thái sơn đè đầu’.
Làm sao bây giờ?
Tả Phán Tình ăn chút đồ lót dạ, cảm thấy không đói lắm, tầm mắt nhìn
về phía Kiều Kiệt, anh ta đang bưng một ly rượu đứng bên cạnh cô.
“Cậu đi theo tôi làm gì?” Tả Phán Tình nhìn trái nhìn phải, người đến đây phần lớn cô đều không biết: “Kiều Kiệt, làm ơn cách xa tôi một chút đi.”
Cô là gái đã có chồng, không muốn làm cho người ta hiểu lầm.
“Tôi đâu có theo em.” Kiều Kiệt vô lại nói: “Tôi cũng đói bụng. Sao? Em tới lấy thức ăn được. Tôi lại không được phép tới sao?”
“Anh–” Tả Phán Tình bị anh ta làm cho nói không nên lời, trừng mắt liếc một cái, tức giận xoay người bước đi.
“Hey, em đi đâu vậy?”
“Tôi đi toilet.” Tả Phán Tình liếc: “Dù sao anh cũng không đến mức muốn đi theo chứ?”
“Không cần.” Kiều Kiệt có phần xấu hổ: “Em đi đi.”
Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhõm. Xoay người nhìn một người mặc quần áo của phục vụ viên, hỏi đường đến toilet, rời khỏi sảnh tiệc rượu.
Khách sạn rất lớn, Tả Phán Tình quanh quẩn hai vòng mới tìm được toilet.
Vừa ăn xong đồ ăn, màu son cũng bị phai, cô mở chiếc xách tay nhỏ, tô lại son. Nhìn lại chính mình, xác định không có vấn đề gì. Lúc này mới
rời khỏi.
Vừa rồi đến đây là rẽ trái, bây giờ trở về thì đúng là rẽ phải rồi.
Tả Phán Tình nhìn những cánh cửa kia có chút đau đầu. Phát hiện bên này
không có phục vụ viên nào.
Luẩn quẩn hai vòng, rốt cục tìm thấy một biểu đồ, phía trước không xa chính là sảnh tiệc, nhấc chân định đi đến đó. Lại nghe được một giọng
nói quen thuộc.
‘Làm phiền em rồi.”
Cố Học Văn? Anh ấy đến rồi? Ánh mắt Tả Phán Tình sáng ngời, khi đang
định tiến lên, một giọng nói dịu dàng của phụ nữ truyền đến tai.
“Không phiền gì cả.”
Phụ nữ? Bước chân Tả Phán Tình đột nhiên chậm lại, thảm dưới chân che đi tiếng bước chân của cô. Đột nhiên cô cảm thấy tim mình bắt đầu đập
nhanh hơn, hô hấp trở nên dồn dập.
Nhẹ bước về phía trước từng bước một, lại từng bước một, từng bước một.
Sau đó ngay tại ngã rẽ, cô thấy được, thật sự là Cố Học Văn.
Áo khoác trên người anh đã được đổi, thay bằng một bộ vest màu đen. Đứng trước mặt anh, là một cô gái.
Cô gái cầm trên tay một chiếc cravat tinh xảo, đang hướng đến lồng vào cổ Cố Học Văn.
Cô gái kia có một đôi tay xinh đẹp, trắng nõn tinh tế giống như đầu
hành. Đôi tay kia, đặt trên cổ Cố Học Văn, lật cổ áo, chỉnh sửa cravat
cho anh, sau đó bắt đầu thắt.
“Anh đó.” Động tác của Lâm Thiên Y vô cùng thành thạo: “Vẫn như vậy, ngay cả cravat cũng không biết thắt.”
Trên mặt cô gái đó, mang theo nét cười yếu ớt, rõ ràng là giọng điệu trách cứ, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng dịu dàng.
Khuôn mặt xinh đẹp mang đầy vui vẻ, tựa như có thể giúp người mình yêu thắt cravat, là chuyện hạnh phúc nhất khắp thiên hạ.
Người mình yêu?
Là Cố Học Văn sao?
Suy nghĩ này làm thân thể Tả Phán Tình cứng đờ, thậm chí không dám nhìn vẻ mặt của Cố Học Văn–
……………………….
(*) hậu trứ kiểm bì: mặt dày