Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 188: Chương 188: Anh ấy không nói với tôi




Edit: Wynnie

Beta: Iris & Phong Vũ

Hai ngày nay rất yên bình. Chu Thất Thành cũng không có chút động tĩnh nào. Ôn Tuyết Kiều theo hắn cũng được mười mấy năm, hiện tại bà ta gặp chuyện, Chu Thất Thành vẫn ăn chơi đàng điếm như cũ, cứ như Ôn Tuyết Kiều và hắn không hề có chút quan hệ nào.

Cố Học Văn thật muốn biết Chu Thất Thành lòng dạ sắt đá cỡ nào, xem Ôn Tuyết Kiều đáng giá bao nhiêu.

Ôn Tuyết Kiều đã tỉnh lại từ hôm kia, nhưng không chịu nói chuyện, mặc kệ bọn họ hỏi cái gì, bà ta cũng không mở miệng. Điều này làm cho công tác điều tra phá án đi vào ngõ cụt.

Bọn họ đương nhiên cũng có đủ chứng cứ để khởi tố bà ta, nhưng nếu bà ta đồng ý thừa nhận có quan hệ với Chu Thất Thành, đồng ý chỉ tội Chu Thất Thành, anh tin sự việc nhất định sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Một người phụ nữ mưu sâu kế nặng như Ôn Tuyết Kiều kề cận Chu Thất Thành mười mấy năm, anh không tin trong tay bà ta không có chút chứng cứ nào của Chu Thất Thành.

Đây chính là vấn đề mấu chốt. Tại sao Chu Thất Thành không hề có động thái gì? Là đang chờ bọn anh lơ là cảnh giác? Hay là, Ôn Tuyết Kiều theo hắn nhiều năm, căn bản cũng không nắm được nhược điểm của hắn?

Mặc kệ là tình huống nào, với anh mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.

“Sao vậy? Cửa xe mở ra, Tả Phán Tình lên xe, phát hiện Cố Học Văn hình như đang ngây người.

“Tan ca rồi à?” Nhìn ra bên ngoài. Sắc trời đã sụp tối, người trong tòa nhà đi ra cũng không nhiều.

“Uhm.” Tả Phán Tình xem đồng hồ: “Ngại quá, để anh phải đợi.”

Bởi vì muốn nhanh chóng ra thành phẩm, cho nên mới liên tục bàn bạc với người trong nhóm chế tác, đem phương án cuối cùng cho bọn họ xem. Ba ngày nữa, là có thể hoàn thành.

“Không sao.” Cố Học Văn đưa mắt nhìn tòa nhà, ra vẻ như anh không thấy người nào đó rời đi: “Công việc của em rất nhiều sao?”

“Cũng tạm.” Tả Phán Tình bĩu môi: “Nói là muốn đón giáng sinh, phải thiết kế một số món mới. Cho nên việc kéo dài hơn.”

“Ừ.” Cố Học Văn khởi động xe: “Buổi tối em muốn ăn gì?”

“Tùy anh.” Tả Phán Tình không để ý: “Anh muốn ăn gì thì ăn cái đó.”

Động tác nhấn ga của Cố Học Văn ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình, không biết cô có chú ý tới hay không. Cô vừa nói ra câu gì?

“Anh muốn ăn em.”

Ách. Tả Phán Tình xấu hổ, ánh mắt khinh thường liếc qua, mang theo chút hờn dỗi: “Rốt cuộc anh có lái xe không vậy?”

Vào lúc này lại thảo luận chuyện ăn khuya, có phải là sớm quá không?

Khóe môi Cố Học Văn giơ lên một đường cong đẹp đẽ. Giẫm chân ga rời khỏi.

Trong mắt Tả Phán Tình có ý cười, ánh mắt nhìn trên người Cố Học Văn. Thời tiết đã trở lạnh, mà anh vẫn chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần đen dài. Có điều là ở bên ngoài có thêm chiếc áo khoác đen, thoạt nhìn rất có khí chất lại rất đẹp trai.

“Hình như anh không thích đeo cravat?” Ngoại trừ lễ cưới lần trước thấy anh đeo cravat, những lúc khác chẳng thấy bao giờ.

“Không tiện.”

Trên cổ thắt một sợi dây, nhỡ có nhiệm vụ, sẽ vô cùng bất tiện. Bọn họ phải làm sao nhanh nhất, ra quân phải có hiệu quả nhất, trên người có những đồ vật dư thừa gì, đều có thể ảnh hưởng đến hành động của bọn họ.

“Ừ.” Tả Phán Tình nhíu mày: “Nhưng em cũng không thấy anh mặc đồng phục?”

Chỉ có một lần kia là thấy anh mặc quân phục xanh lục. Bình thường hình như cũng không có mặc.

Cố Học Văn nhìn đường phía trước, ánh mắt thản nhiên liếc qua cô một cái: “Sao vậy? Có vấn đề gì?”

“Không, không có gì. Em thuận miệng hỏi một chút thôi.” Tả Phán Tình cong môi, trong lòng có chút tiếc nuối. Vừa rồi cô có thiết kế cho Cố Học Văn một đôi khuy cài tay áo. Còn có một chiếc kẹp cravat.

Nhưng nếu Cố Học Văn không dùng đến như anh nói, quà cô tặng dường như giá trị không lớn rồi?

Ánh mắt nhìn qua chiếc đồng hồ Piaget trên tay anh, giọng nói có chút hiếu kỳ: “Chiếc đồng hồ này thật tinh xảo, anh đeo lâu rồi hả?”

Từ khi quen anh đến giờ, anh vẫn đeo chiếc đồng hồ này, có vẻ như rất thích nó.

“Đồng hồ?” Cố Học Văn liếc nhìn tay mình: “Thói quen thôi.”

“Ừ.”

“Là anh mua sao?’

Không trả lời, Cố Học Văn chỉ liếc nhìn lên tay mình một cái, trong lòng thầm nghĩ có cần tìm lúc nào đó trả lại cho Lâm Thiên Y hay không?

Cố Học Văn đang có việc phải suy nghĩ nên không phát hiện, tâm tư hôm nay của Tả Phán Tình đều đặt trên người anh. Cũng không có chú ý tới Tả Phán Tình đã bắt đầu quan tâm tới anh.

Sự im lặng của anh làm Tả Phán Tình cắn môi, không biết phải nói gì nữa.

Trong lòng có chút rối rắm. Anh ấy như vậy là do không thích mình hỏi nhiều? Hay là, chiếc đồng hồ kia là do người khác tặng? Cho nên anh ấy mới không trả lời?

Lòng vốn đang sốt ruột, có chút nghiêm túc, quay sang, cô nhẹ hà hơi lên cửa kính xe, bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên đó.

Điện thoại của Cố Học Văn lúc này kêu lên hai tiếng. Anh bấm nhận cuộc gọi, là Lâm Thiên Y.

“Có việc gì sao?”

“Không có việc thì không thể tìm anh sao?” Giọng nói của Lâm Thiên Y có chút ai oán. Mang theo vài phần không cam lòng: “Học Văn, em rất nhớ anh.”

“…” Cố Học Văn trầm mặc, quay sang liếc nhìn Tả Phán Tình, cô đang vẽ loạn lên kính xe, dường như không nghe anh nói chuyện điện thoại.

“Em tìm anh là vì việc này?”

“Không phải.” Lâm Thiên Y lắc đầu, có chút rối rắm: “Công ty của Thần Vân vừa kết thúc kinh doanh thử nghiệm, hôm nay mở tiệc rượu, anh ấy mời em, nhưng chân của em đang không được tiện cho lắm, định nhờ anh đưa em đi cùng.”

Cố Học Văn lúc này mới sửng sốt một chút, Tống Thần Vân từng nói với anh, tối nay là tiệc thành lập công ty, mời anh có thời gian thì tham gia.

Nhưng mà–

Bất giác giẫm phanh lái xe dừng lại ven đường, ánh mắt nhìn về phía Tả Phán Tình, cô bởi vì động tác dừng xe của anh, đúng lúc quay sang nhìn anh, trong mắt mang vài phần nghi hoặc, vài phần dò hỏi.

“Anh có nhiệm vụ hả?”

“Anh–” Cố Học Văn mím môi, ánh mắt đảo qua chiếc đồng hồ trên tay, gật gật đầu: “Ừ, anh có chút việc. Anh chở em về nhà trước nhé?”

“Không cần đâu.” Tả Phán Tình xua tay, biết rõ tính chất đặc biệt trong công việc của anh: “Anh đi thi hành nhiệm vụ đi. Em không sao đâu.”

“Phán Tình.” Lần đầu tiên Cố Học Văn cảm thấy, sự quan tâm của Tả Phán Tình làm anh có chút cảm giác tội lỗi, vì sao cô ấy không ngăn cản mình chứ? Không tùy hứng một lần chứ?

“Em không giận sao?”

“Không có đâu.” Tả Phán Tình khoát tay áo, cầm lấy túi xách đeo lên vai, chủ động mở cửa xuống xe: “Anh đi đi. Em tự gọi taxi về nhà là được rồi.”

“Phán Tình…” Cố Học Văn muốn nói gì đó, Tả Phán Tình lại phất phất tay, nhìn đèn đường bắt đầu sáng lên, đứng bên đường gọi xe.

Cố Học Văn muốn tiến lên, bên tai lại truyền đến giọng nói của Lâm Thiên Y: “Học Văn, anh có thể đến đây không?”

Lúc này anh mới phát hiện mình vẫn chưa dừng cuộc gọi, Lâm Thiên Y cũng không. Vậy đoạn đối thoại vừa rồi, cô ấy không phải đều nghe được rồi sao? (Wyn: thật là xấu hổ, đồ lừa gạt >”

“Anh đến đón em đi.” Giọng nói của Lâm Thiên Y vô cùng vui sướng: “Em ở nhà chờ anh.”

“Được rồi.” Thở dài, Cố Học Văn quay đầu xe chạy về hướng nhà của Lâm Thiên Y, nhìn vào kính chiếu hậu, bóng dáng Tả Phán Tình càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ, cho đến khi biến mất không còn thấy nữa.

…………………………..

Tả Phán Tình nhìn theo bóng xe của Cố Học Văn thè lưỡi: “Tả Phán Tình, mày là đồ ngốc.”

Cứ thích giả bộ độ lượng đi, giả bộ hiền lành đi. Rõ ràng muốn anh ấy đưa mày về nhà, lại cố tình phải giả bộ độ lượng.

“Nhưng anh ấy có nhiệm vụ mà.” Một giọng nói khác vang lên. Nói như thế nào chứ, thân là vợ một nhân viên cảnh sát, hẳn là phải bình tĩnh đối mặt tất cả mọi thứ chứ?

Nhún nhún vai, ra vẻ như không để ý vươn tay, nhưng mà lúc này là giờ cao điểm. Chiếc taxi nào cũng đều có người.

“Được rồi. Đây là cái giá cho việc giả bộ độ lượng của mày đấy.” Trong lòng có chút oán thầm. Cố Học Văn cũng thật là, cô nói không cần đưa thì không đưa, khách sáo một chút cũng không biết. Hại cô bây giờ đứng trong gió lạnh đợi xe.

Thời tiết đầu tháng 12 ở thành phố C tuy không lạnh, nhưng gió thổi qua cũng có vài phần lạnh lẽo. Bên ngoài chiếc áo dệt kim của Tả Phán Tình là một chiếc áo khoác ba-đờ-xuy màu vàng nhạt, đem áo khoác nắm thật chặt. Tả Phán Tình đưa tay tiếp tục đón xe.

Một chiếc xe lúc này dừng trước mặt cô, kính xe quay xuống làm lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi, nhìn có chút quen thuộc, lại lập tức không nhớ ra đã gặp ở đâu.

“Em đi đâu?” Giọng nói kia cũng có chút quen tai. Tả Phán Tình lui về sau từng bước một. Mang theo vài phần cảnh giác nhìn người trước mặt.

“Anh là ai?”

Trên mặt người kia hiện lên một tia tổn thương, giọng cũng cao lên vài phần: “Tả Phán Tình, em có lầm không vậy? Một thời gian không gặp, lại không nhận ra tôi sao?”

“Anh là?” Bản lĩnh nhớ người của cô không cao. Người trước mắt chính là có nhìn có vài phần quen mắt. Lại nghĩ không ra là gặp qua ở đâu.”

“Kiều Kiệt. Tôi là Kiều Kiệt.” Ngữ khí của Kiều Kiệt mang theo vài phần buồn bực, nhiều hơn chính là chán nản, trừng mắt với cô, người không lưu tâm đến anh, cũng chỉ có Tả Phán Tình này.

Kiều, Kiều Kiệt?

Tả Phán Tình nhìn đỉnh đầu anh, cái đầu chim kia đã không còn, thay bằng một kiều tóc ngắn ba bảy vô cùng quy củ, áo sơ mi hoa lúc đầu cũng không thấy nữa. Mặc tây trang, đeo cravat, thoạt nhìn như một thành phần tri thức thành công.

Trời ạ, ông trời mở mắt rồi sao? Ai đem một tên người chim biến thành một người đàn ông tinh anh vậy?

“Anh là Kiều Kiệt?” Tả Phán Tình nhìn chăm chú khuôn mặt kia, quả nhiên, có vài phần giống Kiều Tâm Uyển. Trên mặt cũng có nét kiêu ngạo, ngông cuồng tự cao tự đại như vậy.

“Chứ gì nữa.” Tuy rằng Kiều Kiệt buộc mình phải bỏ cuộc, thế nhưng nghe Tả Phán Tình nói mình như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy bi thương: “Ngay cả bộ dạng của tôi thế nào em cũng không nhớ. Tả Phán Tình, em giỏi lắm.”

“Ách.” Tả Phán Tình không dễ chịu lắm gãi đầu, hơi khom lưng: “Anh có việc gì sao?”

“Người có việc là em đó.” Kiều Kiệt nhìn xe cộ tới lui trên đường: “Bây giờ đang trong giờ cao điểm, em không biết là lúc này rất khó gọi xe sao? Một mình đứng trên đường đón gió lạnh, em thật là lợi hại nha.”

“Ha ha.” Cười gượng hai tiếng, Tả Phán Tình không biết phải nói gì, Kiều Kiệt mở cửa xe: “Lên xe đi, em đi đâu, tôi đưa em đi.”

“Không cần đâu.” Cô cũng không quên tiểu tử này có ý đồ với mình. Kiều Kiệt liếc cô: “Em đủ rồi nha? Tôi là rắn độc thú dữ sao? Em có cần sợ tôi như vậy không?”

Anh ta đã thay đổi rồi được chưa? Không đến night club, không đến bar chơi, không tiếp xúc với bạn xấu. Đầu tư mở công ty cho ba anh ta ở thành phố C. Mỗi ngày đi làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Xe cũng đổi, cuộc sống cũng bắt đầu đi theo quy luật.

Tất cả những việc này đều bởi vì lời cô nói ngày đó mà thay đổi. Còn hiện tại, cô vẫn dùng ánh mắt như thế nhìn anh ta, điều này làm cho anh ta khó chịu vô cùng.

Lời nói lịch sự hơn. “Tả Phán Tình, tôi đã không còn là Kiều Kiệt của trước kia.”

Anh ta nhất định sẽ làm nên chút thành tích, chứng minh anh ta không thua kém Cố Học Văn.

“Vậy thì tốt, chúc mừng anh.” Tiết mục “biết nhận lỗi là tốt rồi”, anh ta có hứng diễn, nhưng cô không có hứng xem, cô nhìn đoàn xe phía sau, nghĩ xem làm thế nào mới có thể đón taxi.

“Lên xe, tôi đưa em đi.” Kiều Kiệt chú ý ánh mắt cô, còn có lời nói lấy lệ của cô, giọng nói có chút tệ hơn: “Yên tâm, tôi sẽ không ăn thịt em đâu, nhất định đưa em về nhà.”

“Kiều Kiệt, tôi không có ý đó.” Mọi người cũng là thông gia, cô cũng không việc gì phải sợ anh ta: “Chẳng qua tôi sợ anh hiểu lầm.”

“Tôi sẽ không hiểu lầm.” Kiều Kiệt bị chọc tức lên: “Em đã kết hôn rồi, tôi còn có thể hiểu lầm cái gì sao?”

“Vậy thì tốt rồi.” Tả Phán Tình gật đầu, mắt nhìn dòng xe trên đường, cuối cùng lựa chọn lên xe, đem túi trên vai đặt lên đùi: “Được rồi. Vậy phiền anh đưa tôi về nhà nhé.”

“Không cần dùng giọng điệu không tình nguyện như vậy.” Kiều Kiệt khởi động xe, vẫn như cũ đưa ra khuôn mặt đen xì: “Nghiêm túc mà nói, tôi mới là người cần cảm ơn em. Ba tôi cho tôi đầu tư mở công ty ở thành phố C, hiện tại còn trong giai đoạn kinh doanh thử nghiệm. Tôi sẽ cố gắng làm việc.”

Đưa cô đi một đoạn, xem như cảm ơn cô đã khích lệ mình đi.

“Không tồi.”

“Còn nữa, chị tôi cũng đến giúp tôi nữa đó. Chị ấy tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh mà.”

“Thật sao?”

Cô vẫn cho rằng Kiều Tâm Uyển mỗi ngày đều ở nhà thì thật lãng phí. Chị ấy hiện tại cũng đi làm, như vậy thật tốt.

“Chị ấy hôm nay phải tham gia một bữa tiệc, lát nữa tôi cũng đi.” Kiều Kiệt đột nhiên nghĩ đến, ánh mắt đảo qua mặt Tả Phán Tình: “Anh Học Văn không gọi em cùng đi sao?”

“Hả?” Tả Phán Tình sửng sốt một chút: “Tiệc sao? Anh ấy không có nói với tôi.”

“Không phải chứ?” Kiều Kiệt thiếu chút nữa thắng gấp: “Cái tên tiểu tử Tống Thần Vân kia không mời anh Học Văn sao? Cậu ta làm sao vậy?”

“Có thể tại anh ấy có nhiệm vụ.” Tả Phán Tình nói không nên lời là tại sao. Trong lòng hiện lên một chút cảm xúc chính cô cũng không xác định được, đến quá nhanh, cô bắt không được, hai tay lại vô thức nắm chặt dây túi.

“A.” Kiều Kiệt ‘a’ lên một tiếng, liếc nhìn Tả Phán Tình: “Cô ăn cơm tối chưa? Nếu chưa thì cùng đi đi?”

“Không, không cần đâu.” Cô và đám bạn của Cố Học Văn cũng không thân lắm. Mạo muội chạy tới như vậy, hình như không tốt lắm. (Wyn: đi đi, đi đi, đi đi chị oy, năn nỉ đó, ăn tiệc vui lắm (((=

Iris : W nè xúi vợ chồng ng ta cãi nhau là k tốt nha)

“Không sao cả.” Kiều Kiệt xua tay: “Mọi người đều là bạn mà. Hơn nữa, hôm nay lại là tiệc khai trương của Thần Vân. Nghiêm túc mà nói, cậu ta cũng mở công ty trang sức, cũng có thể tính là cùng ngành với em rồi.”

“Hả?”

Tống Thần Vân cũng mở công ty kinh doanh trang sức sao?

“Em không biết sao?” Kiều Kiệt nhìn ngã tư phía trước: “Công ty của cậu ta tên là gì ấy nhỉ? Tứ Hải. Đúng, Trang sức Tứ Hải.”

“Trang sức Tử Hải?”

Tả Phán Tình lại sửng sờ, nếu cô không nhớ lầm, Trang sức Tứ Hải là nơi cô đã phỏng vấn cùng lúc với Sansei, nhưng Sansei gọi cô đi làm sớm hơn. Còn Tứ Hải thông báo trễ một chút.

Tống Thần Vân là giám đốc của Tứ Hải? Anh ta lúc đầu không kinh doanh ở thành phố C, đột nhiên chạy tới đây mở công ty trang sức? Còn gọi cô đi phỏng vấn?

Ký ức đã lâu, trước đây cô cũng gửi rất nhiều hồ sơ, nhưng có gửi cho công ty Tứ Hải hay không, cô thật sự không nhớ rõ, vậy bọn họ gọi mình đi làm, có thể là do Tống Thần Vân sắp đặt hay không? Sau đó thì sao?

Tim bắt đầu đập nhanh hơn, ngay cả khi Kiều Kiệt đã dừng xe, gọi điện thoại cho Tống Thần Vân xác nhận, cô cũng không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.