Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 187: Chương 187: Không cần nói cám ơn




Edit: Iris

Beta: Wynnie & Phong Vũ

Nhìn anh cười cười, kéo tay anh qua để cho anh ngồi lên sô pha: “Anh ngồi đi, em đi nấu cơm. “

“Anh làm cũng được mà.”

“Mấy ngày nay anh đã vất vả rồi. Cứ để em làm đi.” Tả Phán Tình đứng ở trước mặt anh, nhìn khuôn mặt Cố Học Văn: “Anh yên tâm, lần sau em sẽ không xúc động vậy nữa.”

“Ừ.” Cố Học Văn nắm tay cô, trong ánh mắt có phần hiểu rõ: “Thật ra nghiêm túc mà nói, thì em cũng không phải là xúc động.”

Thật sự mà nói, là do em quá lương thiện, lại ngay thẳng.

Giống như khi Tả Phán Tình nghe được quan hệ của Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng, cô không chút nghĩ ngợi liền đi tìm Tả Chính Cương chứng thực, bởi vì cô quá yêu bọn họ, không thể chấp nhận ba mẹ mình là người như vậy.

Cô giúp Ôn Tuyết Kiều, là vì lương tâm, là vì tinh thần trượng nghĩa cho phép cô làm thế. Anh đã xem đoạn video đó, thấy sắc mặt lúc đó của cô. Rõ ràng cô không có nhận Ôn Tuyết Kiều, chỉ là cảm thấy bà ta đáng thương mà thông cảm cho bà ta.

Tóm lại đây chính là nhiệt huyết của thanh niên. Tuy rằng tính tình có chút nóng nảy, cũng có chút xúc động. Nhưng, người như vậy mới chân thật. Nếu con người sống mà một chút tính tình, một chút cá tính cũng không có, vậy thì còn gọi gì là đời người nữa?

“Cám ơn anh.” Giờ phút này Tả Phán Tình thật sự rất cảm động: “Cố Học Văn, anh không cần an ủi em.”

Sự xúc động của cô đã mang đến nhiều hậu quả rất xấu, cô đã biết rồi. Tuy rằng cô cũng không xác định nếu cho thời gian quay lại một lần nữa, cô có làm như vậy hay không, nhưng sự thật là cô đã làm như vậy.

Có một số việc là vì muốn cho chúng ta biết hối hận nên mới xảy ra. Cho nên, không cần phải hối hận về bất cứ chuyện gì. Nếu một người già đã tới tuổi phải chết, phát hiện trong cuộc đời của mình chưa bao giờ làm chuyện gì phải hối hận thì cuộc sống của họ thật không chân thật.

Đạo lý này, cô hiểu.

“Phán Tình.” Anh không có làm gì cả, nên cô không cần phải cảm ơn. Hơn nữa cô lại là vợ của anh: “Em vĩnh viễn không cần nói cám ơn anh.”

Cho dù là đứng ở vị trí một người chồng hay là trên lập trường của một cảnh sát nhân dân, anh đều có nghĩa vụ tìm ra chân tướng sự việc, đem người xấu trừng trị theo pháp luật.

“Ừ. Lần sau không nói nữa. Em đi nấu cơm.”

Tả Phán Tình cười cười, xoay người vào phòng bếp. Cố Học Văn không đuổi theo, cô cần thời gian để thích ứng, tiếp nhận.

Bên ngoài, cô làm cho mình thoạt nhìn giống một người không có việc gì, nhưng ở trong lòng, anh tin rằng Ôn Tuyết Kiều nhất định đã mang đến cho cô tổn thương tương đối lớn.

Không có người nào bị người khác hãm hại mà lại thờ ơ. Huống chi người hại mình kia lại chính là mẹ đẻ của mình.

Vẻ mặt Cố Học Văn có phần nghiêm túc, nhìn bóng dáng Tả Phán Tình đang bận rộn trong phòng bếp, đột nhiên không biết phải làm như thế nào để giúp cô thoát khỏi nút thắt này.

Nhất là nghĩ đến phía sau chuyện này còn có một bàn tay đen thần bí. Lông mày anh càng nhíu chặt hơn.

Bắc Đô.

Trần Tĩnh Như nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy sân nhà phủ kín những bông tuyết trắng, xoay người liếc nhìn Cố Chí Cường một cái: “Tuyết rơi rồi.”

“Ừ.” Năm nay tuyết ở Bắc Đô rơi đặc biệt sớm hơn mọi năm. Cố Chí Cường thật không ngờ bây giờ đã có tuyết rơi.

“Cũng không biết Học Văn thế nào.” Trần Tĩnh Như xuất thân là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã có cuộc sống mỹ mãn, nhưng một nam một nữ bà sinh ra, thật sự lại không khiến bà yên tâm chút nào.

Cố Học Mai thì không nói rồi. Ba năm, tính cách càng ngày càng quái lạ, càng ngày càng thích cô độc.

Học Văn cũng vậy, được sắp xếp làm Trung tá thì không muốn, lại chạy đi làm cái gì đặc công. Đã làm đến ba bốn năm, mà bà đường đường là mẹ anh, nhưng số lần gặp được anh cũng chỉ tính trên mười ngón tay này thôi.

“Nó có thể thế nào, vẫn làm việc thôi.” Cố Chí Cường đọc tờ báo trên tay, cũng không ngẩng đầu lên. Mấy ngày hôm trước mới vừa cùng Đỗ Hưng Hoa nói chuyện điện thoại, nói Cố Học Văn lại lập công. Còn hỏi ông phải giữ Cố Học Văn lại tới khi nào, có phải thời cơ tới rồi hay không, có thể cho Học Văn quay về Bắc Đô.

Ông cười khổ lại không biết phải nói cái gì cho tốt. Đứa con này không muốn trở về, thì cho dù ông có gọi nó về, nó cũng sẽ trốn đi thôi.

“Em muốn đi thành phố C thăm chúng nó.” Trần Tĩnh Như ngồi xuống bên cạnh ông, rút tờ báo trên tay ông ra: “Anh nói được không?”

“Không phải Trung thu vừa mới gặp rồi sao?” Cố Chí Cường phát hiện hôm nay bà có điểm không đúng: “Từ đó đến bây giờ cũng có bao lâu đâu? Lại đi gặp sao?”

Trần Tĩnh Như lắc đầu, không biết phải nói thế nào: “Đêm qua em nằm mơ, mơ thấy Học Văn cả người toàn là máu nằm ở trước mặt em, làm em giật mình tỉnh dậy, nửa buổi hồn vẫn chưa trở lại. Anh nói ——”

“Nói bậy bạ gì đó?” Cố Chí Cường không thích nghe chuyện này: “Phụ nữ mấy bà cứ hay như vậy, chỉ nằm mơ thôi mà cũng đáng làm cho em giật mình? Con trai em tham gia quân ngũ nhiều năm như vậy, dãi nắng dầm mưa, chẳng lẽ nó còn không biết phải bảo vệ mình như thế nào sao?”

Trần Tĩnh Như bị ông nói đến không biết nói gì nữa, nhưng nỗi bất an trong lòng bà càng ngày càng lớn hơn. Bà chưa từng nằm mơ thấy vậy, bà có nên đến thành phố C thăm Cố Học Văn không đây?

“Chí Cường, nếu không anh làm cho Học Văn chuyển công tác về đây đi.”

“Nói lung tung.” Cố Chí Cường trừng mắt nhìn bà một cái: “Em tưởng anh không nghĩ đến chuyện này chắc? Con trai em đã không muốn về đây, anh có biện pháp gì chứ?”

Từ nhỏ đến lớn Cố Học Văn đều có chủ kiến và suy nghĩ của riêng mình, ông có thể nắm giữ việc đi ở của anh hay sao?

Trần Tĩnh Như không nói, ánh mắt nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ: “Anh không hiểu được tâm tình của người làm mẹ đâu. Em ——”

Lời nói có phần mất mát ấy làm cho vẻ mặt Cố Chí Cường hơi nguôi ngoai, xoay người đối mặt với bà: “Việc của anh cũng không ít. Ngày mai lại bắt đầu tập huấn cho bộ đội rồi. Anh không thời gian đi cùng em, nếu em vẫn lo lắng, thì gọi điện cho con xem sao.”

“Vâng.” Không làm như vậy, còn có thể thế nào?

Trong lòng Trần Tĩnh Như nghĩ như vậy, nhưng lại có tính toán khác, lần trước thấy Học Mai rất thích Phán Tình, hay là để Học Mai đến thành phố C thăm tụi nó. Cũng là cơ hội tốt để cho con bé giải sầu. Đỡ phải mỗi ngày nó chỉ ở viện nghiên cứu. Như vậy rất buồn.

Cứ làm như vậy đi.

Cố Học Văn nhìn Cố Học Võ ngồi ở đối diện mình, vẻ mặt có phần nghiêm túc.

Cố Học Võ đem toàn bộ tư liệu xem xong, đôi mày nhíu chặt lại, buông văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn: “Tới đâu rồi?”

“Còn đang điều tra.”

Ngày hôm qua Cường Tử đi thăm dò, chiếc xe đón Ôn Tuyết Kiều trước cục công an, là của Chu Thất Thành. Không riêng như thế. Chiếc xe sáng sớm hôm qua ném Ôn Tuyết Kiều ra. Cũng là chiếc xe RV màu đen đó.

Anh tin rằng Chu Thất Thành không có khả năng làm chuyện như vậy với Ôn Tuyết Kiều. Vậy thì chính là, có người trộm xe của Chu Thất Thành, sau đó thiết kế ra chuyện này.

Địa chỉ mail đã gửi đoạn video kia, tra cả một buổi sáng ngày hôm qua mới biết là nó vừa được đăng kí. Địa chỉ IP là ở một hàng internet nhỏ, không có máy theo dõi, nên không biết là ai.

Ông chủ quán cũng không trả lời được, dù sao mỗi ngày người lên mạng cũng nhiều như vậy.

Sự việc lập tức lâm vào cục diện bế tắc. Cố Học Văn có một dự cảm vô cùng xấu, cảm giác này làm anh cảm thấy hít thở cũng không thông. Cho nên, anh mới tìm Cố Học Võ.

Cố Học Võ nhìn tập tài liệu trên bàn, một người tà ác đứng phía sau. Làm việc hoàn toàn không để lại dấu vết? Người như vậy, tuyệt đối là một nhân vật nguy hiểm.

“Cậu có ý kiến gì không?”

Vẻ mặt Cố Học Văn nghiêm túc: “Tạm thời em không nghĩ ra ở thành phố C có người nào lợi hại như vậy. Em muốn sử dụng lực lượng quân đội. Em cần sự trợ giúp của anh.”

“Vì sao cậu không nói với chú Đỗ?” Đỗ Hưng Hoa là tổng chỉ huy công an của thành phố C, loại chuyện này hẳn là nên xin Đỗ Hưng Hoa, sau đó để ông ấy báo cáo lên cấp trên mới đúng chứ.

Cố Học Văn lắc đầu: “Chú Đỗ nói trong khoảng thời gian này em cũng đã mệt mỏi rồi. Muốn em nghỉ ngơi vài ngày. Huống chi cho dù người này có lai lịch gì, dù sao hiện tại là hắn giúp chúng ta. Nên tạm thời em án binh bất động, chờ hắn lại ra tay. Đến lúc đó xem là bạn hay thù rồi mới tính.”

Nhưng bị động như vậy chưa bao giờ là thói quen của anh, anh thích chủ động xuất kích. Bởi vì một câu cuối cùng kia. Món quà này là dành cho anh, sự tình sẽ không phải đơn giản như vậy.

Anh chưa từng có cảm giác mình đã chọc tới một nhân vật lợi hại như vậy, nhưng trước kia lúc ở khu vực Tây Nam, không ít lần va chạm với thế lực xấu ở nước ngoài. Nhỡ anh có kẻ thù mà anh không ngờ tới ——

Cố Học Võ trầm mặc. Cả người dựa vào lưng ghế xoay, lâm vào suy nghĩ sâu xa. Cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Cố Học Văn gật gật đầu: “Anh sẽ tìm người giúp cậu. Nhưng nếu người đó đối với cậu không có uy hiếp, thì cậu cũng không cần đặt tinh thần và sức lực lên đó nhiều quá.

Càng sớm nắm được chứng cứ phạm tội của Chu Thất Thành, anh cũng sẽ sớm trở về Bắc Đô.

“Cám ơn.” Cố Học Văn nhẹ nhàng thở ra. Tham gia quân ngũ một thời gian dài, cũng có quen biết một số người có bối cảnh đặc biệt, nhưng cũng không thể bằng quan hệ rộng rãi của Cố Học Võ, huống chi Cố Học Võ còn là người có địa vị. Nên anh tin nếu có Cố Học Võ ra mặt giúp đỡ, thì mọi chuyện cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

“Đều là anh em cả, cảm ơn cái gì.” Em trai mình có chuyện, chẳng lẽ còn không giúp? Cố Học Võ nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ ăn cơm rồi.

“Cùng ăn trưa chứ?”

“Vâng.” Cố Học Văn gật đầu.

“Chỉ có cơm canteen thôi.” Khóe miệng Cố Học Võ hơi giơ lên: “Nhưng tay nghề đầu bếp ở canteen bọn anh cũng không tồi đâu.”

“Vâng.” Cố Học Văn gật đầu, nghĩ tới một người: “Chị dâu thì sao? Chị ấy ăn ngoài có quen không?”

“Không biết.” Cố Học Võ lắc đầu: “Cô ấy có quen hay không không phải chuyện của anh.”

Mỗi ngày anh có rất nhiều việc, bận bịu xong về nhà nằm xuống liền ngủ mất. Trong khoảng thời gian này Kiều Tâm Uyển cũng sáng đi tối về, không biết ở ngoài bận rộn cái gì. Anh cũng không quan tâm.

Vẻ mặt Cố Học Văn có phần không đồng ý. Nghĩ tới anh và Tả Phán Tình: “Anh, nếu anh không ly hôn với chị dâu, thì hai người thử nói chuyện xem, cố gắng sống chung một lần xem, bác trai bác gái cũng muốn có cháu lâu rồi.”

Vẻ mặt Cố Học Võ có phần kinh ngạc, trên mặt ngoài sự lạnh lùng còn có vài phần suy nghĩ: “Anh cứ nghĩ cậu không thích cô ấy.”

“Em đúng là không thích chị ấy.” Nhất là khi nhớ đến chuyện chị ta bỏ thuốc Tả Phán Tình, thì chỉ muốn dạy dỗ chị ta một chút, nhưng: “Chị ấy là vợ của anh mà, không phải sao? Hôn nhân là hai người phải cùng nhau cố gắng. Nếu anh làm không được, thì không bằng ly hôn đi, rồi sau đó tái hôn với người khác.”

“Ý gì đây?” Giọng Cố Học Võ có chút mỉa mai: “Nghe cậu nói thì có vẻ như rất từng trải vậy?”

“Không phải.” Cố Học Văn lắc đầu: “Em chỉ hy vọng anh hạnh phúc.”

“Hạnh phúc?” Cố Học Võ hừ lạnh: “Từ lâu anh đã không còn biết hai chữ kia có nghĩa là gì rồi.”

Từ ngày cô ấy rời khỏi sinh mệnh của anh, hạnh phúc của anh cũng đã không còn nữa. Bởi vì anh đang ở trong địa ngục, anh sẽ làm cho Kiều Tâm Uyển cũng sống trong địa ngục với anh, một người chồng vĩnh viễn không yêu thương cô ta, đây là sự trả thù của anh.

Cố Học Văn trầm mặc, không biết phải nói như thế nào: “Bỏ đi, tùy anh vậy. Chúng ta đi ăn cơm.”

“Thật ra, chuyện của anh cậu không cần quan tâm đâu. Bây giờ chỉ cần cậu cố gắng bắt được người kia. Sau đó quay về Bắc Đô đi.”

“Em sẽ.” Chu Thất Thành, anh nhất định phải đích thân tống hắn vào tù.

Tả Phán Tình nhìn một loạt mẫu trang sức mình thiết kế trên máy tính, khóe miệng hơi giơ lên, ‘ấm áp ngày đông’.

Chủ đề này khiến cô nghĩ tới Cố Học Văn, trong mắt có phần vui vẻ. Đưa tay scan những mẫu thiết kế để lưu vào máy tính.

Lúc này có người gõ cửa.

“Mời vào.” Tả Phán Tình cũng không ngẩng đầu lên, người đi vào là Kỷ Vân Triển.

“Kỷ tổng?” Tả Phán Tình đứng lên, vẻ mặt có phần câu nệ. Từ khi cô bắt đầu đi làm lại, thì cô đã ý thức tránh anh, nếu không phải bởi vì rất thích làm việc ở đây, cô tin mình có thể đã nghỉ việc.

Trước kia không có loại cảm giác này, nhưng hiện tại thì có. Cô không muốn Cố Học Văn hiểu lầm.

Cánh xưng hô xa lạ này, làm trong lòng Kỷ Vân Triển lại một lần nữa dâng lên cảm giác tổn thương, đóng cửa lại, anh đi về phía trước hai bước đứng ở trước bàn đối diện với cô: “Phán Tình, em nhất định phải như vậy sao?”

“Kỷ tổng có việc gì không?” Giọng nói Tả Phán Tình rất lạnh nhạt. Trên mặt đã không còn ý cười như lúc nãy, chỉ còn lại sự khách sáo.

Kỷ Vân Triển không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn Tả Phán Tình. Cô mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, kết hợp với chiếc khăn quàng mang phong cách Bohemian. Dưới cô mặc chiếc quần jean trắng ôm đôi chân thon dài. Thoạt nhìn nhẹ nhàng trẻ trung lại xinh đẹp.

Vừa rồi hình như tâm trạng cô rất tốt, khóe miệng giơ lên, nhưng khi nhìn thấy anh thì đã không còn nụ cười ấy nữa. Anh xuất hiện làm cho cô không vui sao?

“Không có việc gì. Anh chỉ là muốn hỏi em một chút. Bản thảo thiết kế làm đến đâu rồi. Cuối tuần sau, ông chủ sẽ tới đây.”

“Ừ.” Tả Phán Tình đưa bản thiết kế cho Kỷ Vân Triển: “Cũng sắp xong rồi. Còn có hai ngày nữa, tôi có thể hoàn thành bộ thiết kế và sẽ đưa ra sản phẩm.”

Sửa chữa lần cuối, đưa ra làm hàng mẫu. Công ty có phòng DIY riêng. Bên trong có các loại vật liệu. Nếu người thiết kế muốn dùng, chỉ cần báo để chuẩn bị một chút là có thể làm. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Tả Phán Tình lựa chọn công ty này.

“Không tồi.” Kỷ Vân Triển tùy ý lật vài bản thảo thiết kế, trong mắt có phần ngạc nhiên thích thú: “Thiết kế của em rất sáng tạo.”

“Thật không?” Nói đến công việc mình yêu thích, tâm trạng Tả Phán Tình lập tức tốt lên: “Tôi hy vọng ông chủ cũng sẽ thích.”

“Anh tin ông ấy sẽ thích.” Tuy rằng anh còn chưa gặp qua ông chủ ấy, nhưng anh tin vào năng lực của Tả Phán Tình.

“Còn có việc gì nữa không?” Tả Phán Tình rút bản thiết kế từ tay anh về, vẻ mặt lại khôi phục sự lạnh nhạt.

Kỷ Vân Triển nhìn cô, nghĩ tới một khác chuyện: “Hôm đó, em không sao chứ?”

Hai ngày nay anh vẫn cố gằng kiềm chế mình không được hỏi, rõ ràng nhìn thấy cô và Cố Học Văn thân mật như vậy, nhưng trong lòng vẫn có phần chua xót, có chút khó chịu.

“Cám ơn anh quan tâm. Tôi không sao.” Tả Phán Tình khẽ gật đầu: “Có Học Văn bên cạnh, anh ấy sẽ không để cho tôi có chuyện gì.”

Cô cố ý nói thật thân mật, không tin anh nghe không hiểu.

“Ừ.” Kỷ Vân Triển nói không ra lời, cảm giác trong lòng lại bị Tả Phán Tình đâm thêm một dao vào, nỗi đau đó khiến anh gần như thở không nỗi nữa. Cứng ngắc xoay người rời đi. Bước chân hết sức nặng nề, như mỗi một bước đều như đang đi trên đao kiếm nhọn hoắt vô cùng khổ sở.

Tả Phán Tình cảm giác được tâm trạng anh sa sút. Nhưng cũng không muốn gọi anh lại. Cúi đầu nhìn bản thảo thiết kế trên tay. Trong đầu hiện lên khuôn mặt Cố Học Văn. Cô đột nhiên muốn thiết kế cái gì đó cho riêng anh.

Nghĩ là làm. Ngồi trở lại ghế, cúi đầu bắt đầu vẽ.

Cố Học Văn nhìn tòa nhà trước mặt, nửa giờ trước, anh gọi điện thoại cho Tả Phán Tình. Nói sẽ đến đón cô. Cô đã ừ rồi, nhưng đã hơn nửa tiếng mà cô còn chưa xuống.

Đôi mày hơi hơi nhíu lại, cô ấy không có chuyện gì chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.