Edit: Iris
Beta: Wynnie & Phong Vũ
Bước chân vừa tiến lên trước một chút định lên xe, thì đột nhiện
trong lòng cô lại có hứng thú muốn trêu trọc anh, lùi về phía sau một
bước, vẻ mặt có chút đề phòng nhìn anh. Cố Học Văn vì hành động của cô
mà sửng sốt một chút, đối diện với tia trêu đùa trong ánh mắt cô thì
trên mặt lại lộ ra một chút bất đắc dĩ, vẻ mặt trầm tĩnh lại: “Mỹ nữ, em có muốn đi nhờ xe không?”
Tả Phán Tình nghe rất rõ ràng tiếng hít sâu bên cạnh mình. Vốn dĩ, lúc này là giờ tan tầm, nên người chờ xe bus rất đông.
Mấy nữ nhân viên văn phòng trẻ tuổi nhìn Tả Phán Tình, đều hâm mộ số
của cô thật tốt, nhưng lúc này cô lại lắc đầu, trên mặt tỏ ra vẻ tiếc
nuối.
“Thôi. Tôi không có tiền trả tiền xe.”
“Không cần tiền xe của em.” Cố Học Văn mở cửa ý bảo cô lên xe, vẻ mặt mang theo vài phần ngả ngớn: “Chỉ cần em hôn anh một cái là được.”
“Thật sao?” Ánh mắt Tả Phán Tình sáng ngời, lại nghe thấy tiếng hít
không khí của mấy cô nàng bên cạnh đã lớn hơn nữa, nhanh chóng lên xe,
ôm vai Cố Học Văn rồi dùng sức hôn mạnh lên hai má anh: “Tiên sinh, như
vậy là được rồi đúng không?”
“Không có nhiều thành ý lắm.” Vẻ mặt Cố Học Văn có phần miễn cưỡng:
“Nhưng mà đợi chút nữa đến nơi rồi, em có thể đổi kiểu hôn khác.”
“Được.” Tả Phán Tình nở nụ cười, đóng cửa xe trừng mắt nhìn anh: “Làm phiền anh, trước tiên đưa em đến nơi đó đi đã.”
“Ừ.” Chiếc Hummer nhanh chóng biến mất khỏi trạm xe bus, mấy cô nhân
viên văn phòng lại trừng mắt nhìn chiếc xe kia, dường như muốn nhìn đến
thủng xe luôn, còn những người khác trong lòng lại vô cùng khinh bỉ.
Thói đời ngày nay, lòng người không còn như xưa a.
“Ha ha ha ha.” Trên xe, Tả Phán Tình cười đến thực vui vẻ, quay đầu
nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt có chút nghịch ngợm: “Này, anh thật không sáng
tạo chút nào. Sao lúc nãy anh không nói, chỉ cần em ngủ với anh một đêm
là được?”
“Em muốn trực tiếp như vậy?” Đôi mắt Cố Học Văn nheo lại, trong đó
hiện lên vài phần sung sướng: “Anh chỉ sợ những người đó sẽ té xỉu mất.”
“Có thể.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Vừa rồi anh không thấy vẻ mặt của
người đàn ông kia đâu, trợn mắt há hốc mồm, cái miệng còn há thật sự là
rất to nha, có khi nhét vừa một quả trứng gà cũng nên.”
“Còn có dì bên cạnh nữa.” Ánh mắt có vẻ thương tiếc lại có chút khinh thường không biết liêm sỉ, quả thực rất tuyệt.
“Cười chết em mất.” Tả Phán Tình thực vui vẻ, cảm giác mấy ngày tối tăm vừa qua lập tức tiêu tán không ít.
Cố Học Văn vẫn chăm chú lái xe, ánh mắt lướt qua khuôn mặt vui vẻ
tươi cười của cô, vẻ mặt lập tức trở nên ôn hòa hơn: “Em không vội, cũng không sợ sao?”
Ý cười trên mặt Tả Phán Tình dần biết mất, cắn môi, ánh mắt nhìn con
đường phía trước: “Cuộc sống chính là như vậy, anh gấp gáp cũng chỉ có
một ngày, không gấp gáp cũng chỉ có một ngày. Sợ cũng qua, mà không sợ
cũng phải qua. Nếu đã là như thế, thì sao không tự tạo cho mình niềm vui đúng không?”
Đây cũng không phải là luận điệu mới mẻ gì, nhưng Cố Học Văn cũng cảm thấy rất xúc động, xoay người nhìn Tả Phán Tình, ánh mắt có phần thưởng thức: “Có ai đã nói với em là em rất tích cực chưa?”
Không chỉ riêng gì tích cực, mà còn có kiên cường, dũng cảm. Trên người của cô, có một loại thanh xuân tràn đầy sức sống.
“Chưa.” Tả Phán Tình lắc đầu, ánh mắt nhìn khuôn mặt Cố Học Văn: “Anh là người đầu tiên.”
Cố Học Văn cười gật đầu: “Vậy sao? Những người đó thực không có mắt.”
“Đúng vậy, cho nên anh đặc biệt rất tinh mắt.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Thấy anh cưới em, là em biết ngay ánh mắt của anh tốt đến thế nào
rồi.”
Cố Học Văn muốn cười. Tự khen mình như vậy, đúng là chỉ có cô mới làm được.
Đang định nói gì đó với cô, thì vào lúc này di động lại vang lên, ấn
nút nghe, giọng nói dịu dàng của Lâm Thiên Y vang lên bên tai.
“Học Văn. Anh có bận gì không?”
Cố Học Văn liếc nhìn Tả Phán Tình một cái, cô nghe thấy điện thoại
anh vang lên, thì đã xoay người sang chỗ khác, ngón tay đang ở cửa kính
xe vẽ vẽ cái gì đó, anh đang lái xe, không có cách nào nhìn kỹ được.
Giọng nói bình tĩnh, không có một chút dao động mở miệng: “Có việc gì không?”
“À, hôm nay em tháo bột, em muốn nhờ anh đến đón em một chút, có được không?”
Giọng nói cực kì dịu dàng, mang theo mấy phần khẩn cầu. Cố Học Văn
mím môi, nhìn đường phía trước, vừa vặn lúc này đèn đỏ, anh nhấn phanh.
Xe dừng lại, ánh mắt chuyển hướng nhìn Tả Phán Tình.
Cô hà hơi lên kính xe, sau đó vẽ một cây thông Nô-en. Chăm chú ngắm
nhìn, rồi vẽ thêm lên đó vài bông tuyết. Vẻ mặt ngây thơ như trẻ con.
Anh vẫn chưa biết cô đã không sao nữa rồi, lại có thể vui vẻ như vậy
đối mặt với kết quả xấu nhất có thể xảy ra. Trong lòng dâng lên một tia
cảm động. Nhìn Tả Phán Tình, còn có một tia đau lòng.
“Anh không có thời gian.” Bình tĩnh cự tuyệt, dường như Cố Học Văn có thể nghe thấy tiếng thở dài thất vọng của Lâm Thiên Y: “Em gọi taxi đi. Để dì Phương cùng đi với em.”
“Vậy à.” Giọng Lâm Thiên Y đầy vẻ mất mát, nhưng lại ép mình phải giả bộ vui vẻ: “Được rồi. Đã làm phiền anh. Anh làm việc đi.”
“Cứ vậy đi.” Gác điện thoại, đèn tín hiệu phía trước đã chuyển sang
màu xanh, nhấn chân ga, lúc này Tả Phán Tình cũng đã hoàn thành bức
tranh một cây thông Nô-en, mấy căn nhà nho nhỏ, còn có vô số bông tuyết
lất phất trông rất đẹp.
Nhìn cửa kính xe cười cười, đột nhiên nhớ tới vừa rồi hình như nghe
thấy Cố Học Văn gọi điện thoại, điều này làm cô xoay người lại.
“Sao vậy? Anh có việc sao?” Lại có nhiệm vụ?
Mấy ngày nay vì chuyện của cô, nhất định là anh đã mệt chết rồi?
Trong lòng Tả Phán Tình có phần áy náy nho nhỏ. Chút áy náy này đè ép
lên tim cô, làm cô có chút không thở nổi.
“Nếu có việc, thì anh đi đi. Em có thể tự gọi taxi về.” Nói không
chừng anh còn đang vội vàng giúp mình tìm chứng cứ. Thế mà còn phải bớt
chút thời gian đi đón cô, trong lòng Tả Phán Tình hiện lên vài phần cảm
động.
“Không có việc gì.” Tay Cố Học Văn đặt ở tay lái, ánh mắt nhìn Tả
Phán Tình: “Bây giờ em đã không có việc gì nữa rồi. Cho nên, anh cũng
không bận gì cả.”
“A?” Tả Phán Tình ‘a’ một tiếng, thật không dám tin nhìn Cố Học Văn: “Anh, anh vừa nói cái gì?”
“Em không sao rồi.” Giọng Cố Học Văn có phần sung sướng, mặc kệ người thần bí kia là ai, thì thật sự người đó cũng đã giúp mình một đại ân:
“Bọn anh đã tìm được chứng cứ khởi tố Ôn Tuyết Kiều, tố cáo bà ta buôn
bán ma túy. Nhưng đến lúc đó, có thể phải làm phiền em đứng ra làm nhân
chứng.”
“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cỏ bốn lá trên ngón tay mình. Nhưng trên mặt không có vẻ nhẹ nhõm.
Cố Học Văn mẫn cảm chú ý tới sắc mặt của cô, vươn tay xoa xoa bàn tay cô: “Em đã không có việc gì rồi, em không vui sao?”
“Vui chứ.” Bởi vì lúc trước đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với mọi
chuyện thật tốt, cho nên lúc biết mình không có việc gì, ngược lại có
chút không biết làm sao.
“Dáng vẻ của em, cũng không phải là vui vẻ.” Vừa rồi đúng là vui vẻ, nhưng bây giờ thì không phải .
“Anh nói em phải làm nhân chứng, là muốn em chỉ chứng bà ta, đúng không?”
“Ừ,” Cố Học Văn nhìn đường phía trước, vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Bà ta
là một phần tử nguy hiểm, trên thực tế, Chu Thất Thành là lão đại hắc
bang lớn nhất ở thành phố C này, nhiều năm như vậy, bà ta giúp Chu Thất
Thành buôn bán vận chuyển ma túy không ít lần, lúc này tuyệt đối cũng
không ngừng tay.”
Việc này, vốn không cần phải cho Tả Phán Tình biết, nhưng đến lúc lúc này rồi, không cho cô ấy biết cũng không được.
“Thì ra là vậy.” Bà ta vốn là người như vậy, Tả Phán Tình gật gật
đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rồi. Cố Học Văn có phần lo lắng, nhìn đoạn rẽ
phía trước, toàn bộ lời định nói đều nuốt xuống, nhấn chân ga chạy nhanh về tới nhà.
Lên lầu, Tả Phán Tình vào cửa đổi giầy, lúc muốn về phòng thì bị Cố Học Văn kéo tay lại: “Em không vui?”
“Không có.” Tả Phán Tình không biết phải nói như thế nào: “Em chỉ cảm thấy có chút mỉa mai. Bà ta hại em đi vận chuyển ma túy, bây giờ em lại ra làm nhân chứng để bà ấy phải ngồi tù. Thật buồn cười đúng không?
Không phải bà ta đã cho em sinh mệnh này sao? Em thật sự không hiểu vì
sao bà ta lại chọn cuộc sống như vậy. Đi theo một người đàn ông mười mấy năm, ngay cả một danh phận cũng không có. Anh nói xem, bà ta nghĩ cái
gì vậy?”
Cố Học Văn nói không nên lời, đối với Ôn Tuyết Kiều anh không có một
chút đồng tình nào, cho dù bây giờ biết ngày hôm qua bà ta gặp phải
chuyện gì, ở chỗ sâu thẳm nhất trong anh, vẫn cảm thấy bà ta bị như vậy
là xứng đáng.
Nhưng Tả Phán Tình lại không nghĩ vậy, cô là con gái của Ôn Tuyết
Kiều, cho dù thế nào, hai người vẫn có quan hệ huyết thống không thể vứt bỏ.
“Bà ta suy nghĩ cái gì, anh không biết, nhưng Phán Tình, anh muốn nói với em, lương thiện không phải là cái tội. Nhưng nếu lương thiện với kẻ ác, thì đó chính là tội lỗi. Bởi vì sự lương thiện của em, sẽ cổ vũ bọn họ làm việc ác. Em hiểu không?”
Tả Phán Tình trầm mặc, không biết phải nói gì, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên cười cười: “Phật nói, ‘chỉ độ người xứng đáng’, chính là ý này
đúng không? Bà ta không phải người xứng đáng. Đúng không?”
“Em hiểu được thì tốt rồi.” Cố Học Văn kéo tay cô: “Ôn Tuyết Kiều đã
bị bọn anh quản chế, bọn anh đã lập hồ sơ, chờ thêm một thời gian nữa,
sẽ thẩm vấn bà ta, đến lúc đó, bà ta có thể phải ngồi tù cả đời.”
“Em biết.” Tả Phán Tình rút tay mình ra, nhìn Cố Học Văn cười cười:
“Chúng ta đừng nói đến bà ta nữa. Anh bỏ gạo vào nồi đi. Em đi gọi điện
thoại cho ba mẹ, nói hai người họ biết em không sao rồi.”
Trên thực tế hôm nay Ôn Tuyết Phượng và Tả Chính Cương còn gọi điện
nói, vô cùng lo lắng hỏi thăm tình hình của cô, cô nói hai người họ phải tin tưởng Cố Học Văn.
“Ừ.” Cố Học Văn xoay người vào phòng bếp, Tả Phán Tình lấy di động ra gọi cho ba mẹ.
Nghe điện thoại chính là mẹ cô, nói cho bà biết mình đã không có việc gì, sau đó thuận miệng nói ra một chút, kết quả mà Ôn Tuyết Kiều có thể sẽ phải chịu. Ở bên kia điện thoại Ôn Tuyết Phượng trầm mặc. Cho dù có
hư hỏng thế nào, có xấu xa thế nào, thì cũng là em gái bà, lập tức trong lòng bà như bị đánh sâu vào.
“Mẹ.” Tả Phán Tình cũng hiểu được tâm trạng của bà, chỉ là sự tình đã như vậy, cô hy vọng ba mẹ không cần nghĩ nhiều: “Con đường này là chính bà ta đã chọn, kết quả này là bà ta phải nhận. Cho nên mẹ đừng suy nghĩ nhiều quá. Sức khỏe của mẹ quan trọng hơn.”
“Ừ.” Ôn Tuyết Phượng gật đầu, trong lòng không phải không thương cảm, nhưng như Phán Tình nói, đường là do Ôn Tuyết Kiều đi, bà cũng không có cách nào giúp được.
“Phán Tình, lần này con có thể không sao, mẹ tin đều là do Học Văn cố gắng. Con phải đối xử tốt với nó, không được giở cái tính tùy hứng, đùa giỡn như con nít nữa.”
Nếu là trước đây, Tả Phán Tình nghe Ôn Tuyết Phượng nói như vậy, nhất định sẽ phản bác, nói cô không có.
Nhưng lúc này, cô chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Dạ. Con biết rồi. Mẹ. Mẹ yên tâm đi. Con sẽ sống với anh ấy thật tốt.”
“Ừ.” Ôn Tuyết Phượng yên tâm, cúp máy, suy nghĩ phải nói thế nào với Tả Chính Cương.
Tả Phán Tình ngắt điện thoại, xoay người liền nhìn thấy Cố Học Văn đang đứng ở phía sau cô.
Lời tác giả : Cuộc sống chính là như vậy. Vui vẻ cũng chỉ có một
ngày, không vui cũng là một ngày. Hy vọng mọi người mỗi ngày đều có tâm
trạng vô cùng vui vẻ.