Edit: Hạ đỏ
Beta: Phong Vũ
Liên quan gì tới anh hả?” Trịnh Thất Muội trừng mắt với anh ta, vẻ
mặt hết sức phẫn nộ: “Tôi không chết chẳng lẽ sống để ngày nào cũng bị
anh ức hiếp sao?”
Ức hiếp?
Ánh mắt Thang Á Nam đảo qua người cô, bộ váy ngủ tơ tằm không che kín được thân hình lả lướt. Da thịt phơi bày trong không khí, có thể dễ
dàng thấy dấu vết còn lưu lại trên người cô.
“Nhìn cái gì?” Trịnh Thất Muội vẫn đang nổi nóng, cố sức đẩy anh ta
một cái: “Anh tránh ra. Tôi không muốn nhìn thấy anh. Anh là tội phạm
cưỡng bức.”
Cưỡng bức?
Cánh tay dài của Thang Á Nam bỗng nhiên duỗi ra, vây thân thể cô vào
tường, một tay luồn xuống bên dưới, không chút khách khí vén váy ngủ,
thăm dò chỗ ấy của cô.
“Dừng tay.” Tên kia lại muốn làm gì? Tiếng kêu của Trịnh Thất Muội
không ngừng được động tác của Thang Á Nam, ngón tay dài bá đạo đi
vào, thân thể chưa bình phục lại bị anh ta bất thình lình xâm nhập thế
này khiến cả người Trịnh Thất Muội đều bịn rịn.
“Khốn kiếp. Dừng lại.”
Thang Á Nam sẽ không dừng, buổi sáng lúc nhìn thấy cơ thể cô anh ta
vẫn có chút kích thích, nhưng nghĩ tới tiếng cô cầu xin tha thứ tối qua, anh ta lại phát huy định lực tuyệt vời ép mình buông tha cô, hiện tại
nếu cô đã xem ý tốt của anh ta thành khi dễ và cưỡng bức, vậy anh ta
cũng không cần khách sáo với cô.
Một tới hai lùi, một kéo một xé.
Cái váy ngủ lại trở thành giẻ rách. Trịnh Thất Muội muốn chạy nhưng thân thể bị anh ta ép lên tường. Mà trời thì lạnh.
Cái lạnh này khuấy động làm Trịnh Thất Muội gần như muốn thét chói
tai. Hai chân lại bị tên đàn ông cao lớn kia gác lên cánh tay anh ta.
Nhìn cũng biết tư thế ấy vô cùng xấu hổ. Cô muốn kẹp chặt hai chân,
lại không đề phòng anh ta tháo thắt lưng, cởi bỏ quần xi-líp. Dùng sức
đâm một cái——
“A.” Lưu manh, khốn nạn, dê xồm.
Trịnh Thất Muội muốn la, nhưng môi đã bị tên đàn ông kia hôn lấy. Cô
quả thực muốn điên mất rồi, tinh lực của anh ta cứ như vô tận vậy, rõ
ràng ngày hôm qua dây dưa hơn nửa đêm, sao bây giờ vẫn còn sức thế chứ?
Hai chân bị anh ta túm lấy, thân thể bị anh ta hung hăng va chạm, hô hấp trên môi bị anh ta cướp đoạt.
Cô kêu không ra tiếng, chỉ có thể oán hận trừng mắt. Dùng ánh mắt bày tỏ sự bất mãn của mình.
Thang Á Nam bất chấp, vẫn tiếp tục hoạt động của mình. Mạnh mẽ, điên
cuồng, mãnh liệt, Trịnh Thất Muội sau cùng thì không trừng mắt với anh
ta được nữa, toàn bộ ý thức tập trung tại nơi hai người kết hợp.
Mới vài ngày mà dường như cô đã thích ứng với anh ta. Nhắm hai mắt
lại, cô cắn môi, liều mạng kiềm chế không mở miệng, không van xin. Cô
trốn tránh nhưng cơ thể lại phản ứng theo bản năng.
Khi anh ta phun chất nóng rực, cô rốt cục nhịn không được kêu lên: “A. Không được ——”
Mọi thứ kết thúc, ban nãy cô còn cảm thấy lạnh, nhưng lúc này cả
người vã mồ hôi. Thân thể xụi lơ, không chút khí lực, nếu không phải vì
anh ta còn đỡ lấy thì cô tin mình đã ngã xuống đất rồi.
Anh ta bế cô quay về giường, không định nhẹ nhàng thả cô xuống, đứng
bên giường chỉnh sửa quần áo mình, ánh mắt không chứa đựng một tia ấm
áp nhìn cô.
“Nếu nghĩ thông rồi thì ưng thuận kết hôn với tôi.”
“Khốn nạn.” Sức lực mắng chửi người trở nên như lời nỉ non khiến
Trịnh Thất Muội quả là buồn bực cùng cực: “Anh thả tôi ra, có nghe
không?”
“Kết hôn với tôi, cô có thể đi.”
“Khốn nạn.” Anh ta nói cái quái gì vậy? Trịnh Thất Muội thật sự bị anh ta làm tức chết rồi.
Nhưng ngoại trừ hai chữ này, cô cũng không còn hơi sức mắng chửi nữa. Trong lòng tức giận kinh khủng. Thang Á Nam đột nhiên cúi người, cắn
thật mạnh môi cô một cái: “Cô không đồng ý thì tiếp tục bị giam giữ tại
đây. Tôi có thời gian. Hay là cô muốn thiếu gia với bạn cô thực
hiện chuyện tôi vừa làm với cô một lần?”
“. . . . . .”
Trịnh Thất Muội nói không nên lời, nhìn anh ta chỉnh sửa quần áo xong định rời khỏi. Cô đột nhiên mở miệng gọi anh ta lại.
“Tôi đồng ý kết hôn với anh.”
Thang Á Nam đang bước đi liền thoáng ngừng lại, quay sang nhìn cô, trong mắt có một tia thỏa mãn.
“Được. bây giờ chúng ta làm giấy chứng nhận kết hôn.”
Trịnh Thất Muội ngồi dậy, mặc kệ cơ thể mình lõa lồ, đỏ hỏn. Dùng
sức kéo tay anh ta, vẻ mặt căm phẫn: “Tôi cảnh cáo anh. Tôi đã đồng
ý kết hôn với anh. Nếu cái gã thiếu gia biến thái kia của nhà anh dám
đụng vào một sợi tóc gáy của Tả Phán Tình, tôi sẽ liền mạng với các
người.”
Thang Á Nam mím chặt môi, khí sắc vô cùng lạnh lùng cứng rắn, nhìn
chằm chằm vẻ mặt uy hiếp tuyệt không sợ hãi của Trịnh Thất Muội, đôi mày cau chặt. Sắc mặt ngưng trọng khiến vết sẹo của anh ta thoạt nhìn càng
dọa người hơn.
Khẽ giật tay Trịnh Thất Muội khỏi tay mình, giọng nói anh ta khôi phục sự lạnh lẽo thường ngày: “Cô có thể thử.”
Cũng có khả năng thử, anh ta tin người có thể gây chấn động Long đường nhất quyết không phải Trịnh Thất Muội.
Ngoài biệt thự chợt truyền đến một trận náo động. Thang Á Nam giật
mình, không đợi anh ta xoay người xuống lầu. Một bóng người đã tiến vào
cửa phòng
Trịnh Thất Muội hoảng sợ. Phản ứng đầu tiên là kéo cao chăn trùm kín người.
Nhưng nhìn khuôn mặt người đã đến thì thoáng sửng sốt.
“Đỗ Lợi Tân?”
Sao anh ta lại tới đây? Trịnh Thất Muội trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn
bóng dáng anh ta, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào mới đúng.
Vài ngày trước, người này vừa cự tuyệt mình, nếu anh ta không cự
tuyệt, sao cô lại vì thất tình mà đến quán bar uống rượu? Sau đó gặp
phải tên xấu xa ấy?
Tất cả mọi chuyện liên tiếp xảy đến. Đầu óc Trịnh Thất Muội lập tức rối loạn.
Đỗ Lợi Tân là người từng trải, cảm giác vừa mới qua cơn tình rõ ràng
bên trong, khiến mày anh ta hơi hơi cau lại. Lúc này phía sau có vài
người bước vào.
Thấy Thang Á Nam thì sửng sốt một chút: “Thang thiếu gia, anh ta không nên xông vào đây, chúng em không cản được.”
“Thiếu gia đâu?” Thang Á Nam đứng bất động, tầm mắt vẫn cố định trên mặt Đỗ Lợi Tân: “Anh ta đã về chưa?”
“Thiếu gia chưa về.” Một người trong đám đó đáp, hắn đứng tại chỗ, thái độ hết sức cung kính: “Thang thiếu gia, người này ——”
“Tất cả ra ngoài trước đi.” Thang Á Nam phất phất tay, anh ta nhận ra người trước mắt này, mấy tháng trước anh ta cùng thiếu gia còn ở tại
khu du lịch của Đỗ Lợi Tân, cũng biết anh ta là bạn bè Cố Học Văn.
“Dạ.” Mấy tên thuộc hạ lui ra ngoài, Thang Á Nam nhìn chằm chằm Đỗ Lợi Tân: “Đỗ tổng tới đây có việc gì sao?”
Đỗ Lợi Tân nhìn thấy người trước mặt có một chút cảm giác quen thuộc. Chợt nhớ mấy tháng trước khi anh ta đến khu du lịch, người này cũng ở
đó.
Tâm tư hơi trầm xuống, khóe môi nhợt nhạt của anh ta giơ lên.
“Trịnh Thất Muội là bạn tôi, cô ấy biến mất, gia đình rất lo lắng. Tôi tới đưa cô ấy về.”
Anh ta nói chuyện rất trơn tru. Anh ta cũng không nói Thang Á Nam làm gì với Trịnh Thất Muội. Chỉ nói Trịnh Thất Muội biến mất. Mà anh ta là
bạn cô, đương nhiên phải đưa cô về.
Thang Á Nam không trả lời, duỗi tay dài, ở trước mặt Đỗ Lợi Tân,
kéo Trịnh Thất Muội trên giường vào lòng mình. Bộ dáng tràn đầy hứng thú khiêu khích.
“Cô ấy là bạn anh?”
“Phải.”
Đỗ Lợi Tân nhìn động tác của anh ta, thấy hành động khinh
thường Trịnh Thất Muội như thế anh ta khẽ cau mày. Anh hơi áy náy với
Trịnh Thất Muội. Hy vọng cô ổn, nhưng mà hiện tại xem ra, hình như ——
“Cô lấy là vợ tôi.”
Sau khi Đỗ Lợi Tân xuất hiện, Trịnh Thất Muội đã vô phương phản ứng.
Ngây ngốc tại chỗ, ngay cả Thang Á Nam ôm cô, cô cũng không biết.
Mãi đến lúc nghe được câu “Cô ấy là vợ tôi”, Trịnh Thất Muội mới chấn kinh, ngẩng đầu nhìn Thang Á Nam, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đỗ Lợi
Tân, cô vội vàng phủ nhận: “Không có, em không phải vợ anh ta. Là anh ta ép buộc em.”
“Hở?” Đỗ Lợi Tân nhìn sắc mặt Thang Á Nam trở nên lạnh lùng, vẻ mặt
cứng lại: “Ép buộc? Thất Thất, có cần anh báo cảnh sát cho em không?”
“Muốn.” Lúc này khí thế của Trịnh Thất Muội đã quay lại, quấn drap
giường định xuống giường tới bên Đỗ Lợi Tân, bàn tay trên vai cô lại ấn
chặt, không cho cô rời đi.
“Tốt.” Thang Á Nam ôm cơ thể cô vào lòng, tuyệt không chú ý động tác
này sẽ làm drap giường của cô rơi xuống, để lộ tấm thân đầy dấu hôn.
“Báo cảnh sác đi. Tôi ở đây chờ.” Khuôn mặt Thang Á Nam vẫn băng giá
lãnh khốc như cũ, bàn tay to không chút khách sáo ôm chặt cô vào lòng.
“Tôi sẽ kể cho cảnh sát. Ban nãy chúng ta ở chỗ này hoan ái như thế
nào. Để cảnh sát quyết định có đúng là tôi cưỡng bức em không nhé.”
“Đồ vô lại.” Trịnh Thất Muội nhìn Đỗ Lợi Tân. Cô cố không xấu hổ hơn: “Đỗ Lợi Tân, em không phải vợ anh ta, Please anh dẫn em rời khỏi đây
đi.”
“Anh gì này.” Đỗ Lợi Tân khẽ nói: “Rõ ràng cô ấy không phải vợ anh,
cũng không chịu theo anh. Xin anh thả cô ấy ra. Bằng không tôi có thể tố cáo anh tội bắt cóc.”
“Nếu tôi không thả người thì sao?” Thang Á Nam không phải không thấy
ánh mắt ái mộ của Trịnh Thất Muội. Cô ta thích Đỗ Lợi Tân? Trong lòng
hơi khó chịu. Không biết vì cái gì, dù sao anh ta cứ khó chịu. Cái cảm
giác khó chịu này khiến anh ta quyết định đôi co với Đỗ Lợi Tân
“Để bọn họ đi.” Một giọng nói không thuộc về những người có mặt tại
đây vang lên, Hiên Viên Diêu không biết từ lúc nào đã trở lại. Đứng dựa
nửa người vào cạnh cửa, thái độ thoạt nhìn vô cùng nhàn hạ.
Thấy anh ta tới, nét mặt Thang Á Nam nghiêm nghị, buông Trịnh Thất
Muội ra. Anh ta vừa buông tay, Trịnh Thất Muội liền quấn drap giường
nhanh chóng chạy tới trước mặt Đỗ Lợi Tân
“Anh Đỗ.” Hiên Viên Diêu cười hết sức rạng rỡ: “Việc này là hiểu lầm
thôi, Trịnh Thất Muội là bạn anh, vậy thì anh đưa cô ấy đi đi.”
“Khách sáo rồi.” Đỗ Lợi Tân liếc nhìn Trịnh Thất Muội một cái, cô kéo tay anh, vừa mới đi hai bước chân cô đã mềm nhũn, suýt đứng không vững.
Đỗ Lợi Tân nhíu mày, ôm cô đi ra ngoài. Khi đi qua Hiên Viên Diêu cũng không thèm liếc nhìn anh ta một cái. Đi thằng.
Hai tay Thang Á Nam nắm chặt thành quyền, nhìn người phụ nữ kia rời
đi. Thần sắc lập tức lạnh như băng giá. Hiên Viên Diêu chợt vươn tay, vỗ vỗ vai Thang Á Nam: “Yên tâm. Tôi sẽ bắt cô ta quay về bên anh. Hơn nữa cô ta còn cam tâm tình nguyện.”
Mặt Thang Á Nam khôi phục vẻ bình tĩnh không gợn sóng như thường
nhìn Hiên Viên Diêu: “Một phụ nữ thôi. Không đáng để thiếu gia lo lắng.”
“Được rồi.” Hiên Viên Diêu gật đầu: “Tôi không nhúng tay vào, tôi để anh tự xử lý.”
“Cám ơn thiếu gia.” Thang Á Nam nheo mắt, áp chế một tia cảm xúc. Nhìn trong mắt anh ta chẳng chút dao động.
Còn Hiên Viên Diêu lại nhìn hướng Đỗ Lợi Tân rời khỏi, khóe môi cong lên, cười hết sức tà mị.
Cố Học Mai ngồi trong phòng, cô đến đây đã hai tiếng rồi. Điện thoại
cho Đỗ Lợi Tân nhưng không ai bắt máy, cũng không có dấu hiệu anh đã qua đêm tại đây. Anh ấy đi đâu chứ? Anh ấy thực không cần cô nữa sao ?
Trong đầu mới nghĩ vậy, tiếng mở cửa truyền đến, cô hoảng sợ, bỗng
nhiên cô không biết phải nói thế nào với anh, khi đẩy xe lăn cô không
biết muốn ra ngoài hay không, lại nghe tiếng nói chuyện truyền từ phía
ngoài: “Em thế nào? Không việc gì chứ?”
“Em không sao.” Là giọng nói của một người phụ nữ ——