Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 251: Chương 251: Không gặp, không hèn hạ




Edit: Hạ đỏ

Beta: Phong Vũ

Cười ——

Kiều Tâm Uyển siết chặt bàn tay, cảm nhận rõ trái tim bỗng chốc co rút lại. Nhìn sắc mặt Cố Học Võ, chị ta ngẩng đầu lên đối diện với anh.

“Vậy thì liên can gì đến anh? Chúng ta hình như đã ly hôn rồi mà.”

Từ vài ngày trước, họ đã ký đơn ly hôn. Trí nhớ anh vẫn luôn rất tốt, không đến nỗi mới vài ngày đã mất trí nhớ chứ?

“Đương nhiên.” Sức lực trên tay Cố Học Võ càng siết chặt, Kiều Tâm Uyển cảm thấy cánh tay mình gần như bị anh bóp nát: “Chúng ta đã ly hôn. Song cho phép tôi nhắc nhở cô. Nếu cô thực sự thiếu đàn ông như vậy, có thể tìm trai bao, cũng có thể đến quán bar tìm người chơi tình một đêm. Trầm Thành tâm tư đơn thuần, không phải đối thủ của loại phụ nữ ác độc như cô.”

Kiều Tâm Uyển trừng mắt, không thể tin được những điều mà chính tai mình vừa nghe. Chị ta hẳn là nên mắng chửi, hẳn là nên gào thét, lúc này lại đột nhiên bật cười. Chị ta đang chờ mong cái gì hả?

Sao chị ta lại khờ dại tưởng rằng trong lòng Cố Học Võ ít nhiều cũng chú ý tới chị ta, cho nên mới nói vậy. Làm ầm ĩ cả buổi, hóa ra anh lo lắng cho Trầm Thành?

Thần sắc chị ta thoạt trắng thoạt xanh, gương mặt kiều diễm tràn đầy bất đắc dĩ dở khóc dở cười, cuối cùng chị ta bất thình lình oán hận giãy khỏi tay Cố Học Võ, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt với anh.

“Anh yên tâm đi, lòng tôi ác độc cũng phải tùy người. Huống chi, anh cũng không phải là gì của Trầm Thành, tôi với cậu ta ra sao chẳng tới phiên anh dạy bảo.”

“Kiều Tâm Uyển.” Sắc mặt Cố Học Võ lập tức lạnh lẽo tới cực điểm, muốn nói gì đó nhưng Kiều Tâm Uyển không muốn nghe, chị ta dùng sức đẩy anh một cái, cấp tốc lướt qua anh xuống lầu.

Mặc dù mang giày cao gót, chị ta vẫn chạy như bay, không hề sợ sẽ bị ngã trẹo chân, chị ta điên cuồng chạy một mạch xuống sân, nhìn Trầm Thành tựa vào bên cạnh xe chờ mình, chị ta cấp tốc leo lên xe.

“Trầm Thành, chúng ta đi.”

“Tâm Uyển?” Bộ dáng thoạt nhìn rất bất ổn của chị ta làm Trầm Thành hơi lo lắng.

“Đi đi.” Kiều Tâm Uyển không thể nán lại đây thêm nữa, dù chỉ là một phút một giây.

Trầm Thành nhìn chị ta một cái thật sâu, rồi nhanh chóng khởi động xe rời đi. Chiếc xe lặng lẽ chạy nhanh ra khỏi khu ký túc xá tòa thị chính

Kiều Tâm Uyển tựa lên cửa xe, gần như hết hơi, tim đập hoảng loạn, chị ta ôm ngực, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Bộ dáng đó khiến Trầm Thành sợ hãi: “Chị khó chịu à? Muốn đến bác sĩ không?”

“Không, không cần.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu. Muốn bắt mình bình tĩnh, nhưng trong đầu như loạn xà ngầu, làm cách nào cũng không bình tĩnh được.

Yết hầu nóng rát, nghèn nghẹn, nhìn con đường phía trước. Chị ta chỉ cảm thấy từng cơn khó chịu.

“Tâm Uyển?” Trầm Thành càng lo lắng, vươn một bàn tay cầm tay chị ta: “Sắc mặt chị thật sự rất khó coi. Đến bệnh viện không?”

Kiều Tâm Uyển cố gắng lắc đầu, tránh tay anh ta và ngồi thẳng người, tầm mắt nhìn ra ngoài của sổ xe. Thần sắc có vài phần mờ mịt.

“Chở tôi về đi. Tôi không sao.”

Chị ta không nên chờ đợi, không nên ảo tưởng. Trái tim người đàn ông ấy còn lạnh lẽo hơn cả băng hà ngàn năm, cứng rắn hơn cả kim cương.

Lòng chị ta đã sớm tan nát, nó đã chết rồi, hà tất lại chờ mong điều gì?

Tựa lên ghế, chị ta tự nói với mình, không bao giờ để ý đến người đàn ông ấy nữa. Không gặp, không hèn hạ.

Trầm Thành nhìn sườn mặt xinh đẹp của chị ta, trong đầu lại hiện lên gương mặt lành lùng của Cố Học Võ ban nãy. Trong lòng anh ta như hiểu chút chuyện, lại không biết nên nói gì.

Giáng Sinh hôm nay, sắc trời bỗng nhiên trong xanh.

Bầu trời âm u vẫn luôn bao trùm thành phố C biến đâu mất tăm. Tả Phán Tình mở to mắt, tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời quang mây tạnh, tâm tình dường như cũng vui vẻ hẳn lên.

Duỗi cái lưng mệt mỏi. Tả Phán Tình đang muốn tiếp tục ngủ, lại phát giác cửa sổ hình như có cái gì đó, cái đó là ——

Cô xuống giường tới trước cửa sổ, trên cánh cửa thủy tinh không biết từ lúc nào đã có một hàng chữ.

Merry Christmas.

Tả Phán Tình mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn câu Chúc mừng Giáng sinh kia, điều làm cô giật mình không phải những chữ trên cửa sổ mà là những chữ này được kết bằng những cánh hoa hồng.

Hoa hồng màu đỏ kết hợp với nhau thế này tượng trưng cho lời chúc phúc, tim cô bắt đầu đập nhanh.

Nhìn trong phòng, cũng không thấy Cố Học Văn. Khóe môi của cô cong lên, trong lòng vô cùng bất ngờ anh lại chuẩn bị cho cô điều kinh ngạc này.

Cô tưởng rằng ngày hôm qua đã là sự kinh ngạc lớn nhất, không ngờ hôm nay cũng có.

Bất ngờ quá. Tả Phán Tình vội vã muốn đi tìm anh, cấp tốc bước vào phòng tắm. Đang định rửa mặt, không ngờ trên tường phòng tắm cũng có.

Một câu chúc bằng cánh hồng được dán từ trước. Ở bên dưới là hàng chữ viết tay.

“Nhớ dùng nước ấm.”

Trời ạ. Tay Tả Phán Tình dùng sức bịt chặt miệng, lúc này mới khống chế được mình không kêu lên. Cố Học Văn, rốt cuộc anh làm tất cả chuyện này khi nào vậy?

Chẳng lẽ đêm qua, anh không ngủ sao?

Bất luận ra sao, Tả Phán Tình vẫn muốn tìm anh, cô dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt, tìm quần áo mặc vào. Lúc này Cố Học Văn vừa trở lại phòng, nhìn thấy cả người cô tinh thần sảng khoái, khóe môi cong lên.

“Nhìn em khỏe hẳn.”

“Cám ơn.” Tả Phán Tình cười cười, ánh mắt đảo qua người Cố Học Văn, anh mặc cái áo jacket cô mua cho anh lần trước. Trong chiếc áo được cắt may khéo léo, nhìn anh hết sức anh tuấn.

Nhìn thấy anh tới gần, cô vươn tay kéo anh, chủ động hôn lên má anh. Cố Học Văn nhíu mày không hài lòng lắm. Mất cả nửa đêm anh chuẩn bị việc này không phải chỉ để nhận một nụ hôn má này.

Gắng sức nâng gương mặt của cô, hôn sâu một cái, mãi đến khi cô thở hổn hển, anh mới buông tay: “Đây là quà Giáng sinh của anh.”

Tả Phán Tình thẹn thùng, vì thay đổi vị trí nên không được tự nhiên, ánh mắt nhìn lên cửa sổ: “Anh làm khi nào vậy? Sao em chẳng nghe thấy chút nào?”

“Tại em ngủ say quá mà.” Trong mắt Cố Học Văn có chút đắc ý: “Có đói bụng không?”

“Đói.” Ngủ nguyên buổi tối, thực sự cảm thấy đói.

“Chúng ta đi ăn cơm.” Cùng đến phòng ăn, không thấy bóng dáng Cố Học Mai, cô hơi bất ngờ: “Chị đâu rồi?”

“Chị nói có chút việc, ra ngoài rồi.”

Tả Phán Tình hơi tò mò, Cố Học Mai ở thành phố C không có bạn bè thì chị ấy đi đâu được chứ?

“Chúng ta ăn cơm đi.” Cố Học Văn không phải không hiếu kỳ việc Cố Học Mai đi ra ngoài từ sớm. Nhưng cô nói hôm nay là Giáng Sinh, không muốn quấy rầy thế giới riêng của anh và Tả Phán Tình, nên anh chỉ đành đẩy cô đi ra ngoài.

Hai người đang ăn cơm, di động Cố Học Văn đột nhiên vang hai tiếng, anh liếc nhìn Tả Phán Tình một cái, rất nhanh tiếp điện thoại. Tắt điện thoại, thần sắc anh hơi ngưng trọng.

Tả Phán Tình nhìn sắc mặt anh liền hiểu: “Anh không phải lại có nhiệm vụ hả? Có việc phải đi sao.”

“Không phải.” Anh lập tức trở về Bắc Đô, tạm thời không có chuyện của anh. Mấy ngày nay xem như nghỉ phép đi: “Ăn cơm trước đi.”

“Uhm.” Anh không nói, Tả Phán Tình cũng không hỏi, ăn cơm xong, Cố Học Văn thu dọn bát đĩa.

Tả Phán Tình đứng trên ban công nhìn ra bên ngoài. Hôm nay thời tiết rất tốt. Đúng là mưa lâu rốt cục thì trời quang mây tạnh.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Trên lưng cô nhiều hơn hai tay, Cố Học Văn đang ôm cô. Mặt anh kề sát mặt cô

“Có chút chuyện.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Hôm nay là Giáng Sinh. Anh đoán xem”

“. . . . . .” Cố Học Văn trầm mặc, nhìn bầu trời xanh lam bên ngoài: “Kỷ Vân Triển tỉnh rồi.”

“Hả?” Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, thật ra từ ngày hôm qua tới hôm nay, cô cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng sợ Cố Học Văn không vui, cho nên cô không nói. Quay sang đối diện ánh mắt anh: “Anh ấy tỉnh rồi?”

Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại thông báo anh ta đã tỉnh lại.”

Việc đầu tiên khi anh ta tỉnh lại là muốn gặp Tả Phán Tình.

Tả Phán Tình nheo mắt, trong mắt có chút phân vân. Muốn đi thăm Kỷ Vân Triển, nhưng Cố Học Văn còn ở đây, tuy cô tự thấy mình đã không còn yêu Kỷ Vân Triển, nhưng cô vẫn sợ Cố Học Văn đa nghi.

Cố Học Văn thấy cô trầm mặc, trên mặt xuất hiện một tia sáng tỏ: “Em không muốn đi thăm anh ta ư?”

Tả Phán Tình phút chốc bối rối, ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn: “Anh ấy đã cứu em.”

Cô thật sự áy náy với Kỷ Vân Triển: “Em muốn tới thăm anh ấy.”

“Vậy đi thôi.” Cố Học Văn vỗ vỗ người cô: “Đi, em mặc quần áo dày một chút. Anh chở em.”

“Học Văn?” Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Học Văn, hình như hơi khó tin lời anh: “Anh không ngại à?”

Cố Học Văn lắc đầu: “Anh sẽ không để tâm việc em thăm Kỷ Vân Triển.”

Một người đàn ông yêu đến quên mình như thế, anh chỉ có thể kính nể.

“Đi thôi.”

Không cho cô bối rối nữa, đích thân Cố Học Văn tìm áo khoác dày mặc cho cô, đội thêm mũ, dắt cô ra cửa chở tới bệnh viện.

Trịnh Thất Muội nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ. Hai tay ôm đầu gối ngồi trên ban công. Trong TV đang phát bản tin đặc biệt về Giáng sinh. Hôm nay là Giáng Sinh rồi.

Di động hết pin, bị cô ném ở đầu giường, muốn gọi một cú cho Tả Phán Tình cũng không thể. Không biết cô ấy thế nào khiến cô vô cùng rối rắm.

Tên mặt thẹo kia thoạt nhìn không phải người tốt. Sếp của anh ta xem ra lại càng không phải người tốt.

Ngày hôm qua tên mặt thẹo nói phải kết hôn với cô, cô không đồng ý, buổi tối tên ấy lại chạy tới ngủ cùng cô, mặc kệ cô kháng cự, giãy dụa thế nào cuối cùng lại bị anh ta khi dễ ăn đến sạch sẽ.

Đáng xấu hổ nhất chính là một lần sau cùng, cô ở dưới thân anh ta nhịn không được nỉ non cầu xin tha thứ. Nhưng anh ta vẫn không chịu buông tha cô, liên tục đoạt lấy tất cả của cô.

Cơ thể run rẩy một trận, chỗ đêm qua liên tiếp bị xâm phạm, lúc này vẫn tê dại từng cơn. Cảm giác này khiến Trịnh Thất Muội thấy nhục nhã.

Ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào vườn hoa, phủ lên trên một lớp vàng. Cô đẩy cánh cửa kính ra. Một cơn gió thổi tới khiến cô thấy hơi lạnh. Trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ điên cuồng.

Nếu cứ từ đây nhảy xuống có thể chấm dứt toàn bộ chuyện này thì biết đâu gã xấu xa ấy sẽ không sai khiến tên mặt thẹo dùng cô uy hiếp Phán Tình?

Là thế này sao?

Để hai chân thò ra bệ cửa sổ, lúc này cô hoàn toàn treo lơ lửng bên ngoài, chỉ cần khẽ nhảy thì cô sẽ rơi xuống ngay.

Thân thể bất thình lình bị ai đó dùng sức ôm lấy, không đợi cô phản ứng lại, cơ thể đã lộn nhào về phía sau.

“A ——”

Theo bản năng, cô thét chói tai một tiếng, thân thể đột nhiên bị ai đẩy vào tường, vách tường cứng đập vào lưng khiến cô đau đớn.

“Đau.”

Trừng mắt giận dữ nhìn Thang Á Nam, gã xấu xa ấy muốn làm gì đây: “Anh điên rồi à?”

“Cô muốn chết sao?” Thang Á Nam không xác định ban nãy Trịnh Thất Muội là không cẩn thận ngồi lên hay cố tình muốn tự sát, sắc mặt cương nghị lập tức trở nên xanh mét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.